Tuyên truyền quảng cáo cho Hoắc Bình Qủa xong, trước khi đi ngủ Nhan Tiêu nhắn tin cho Hoắc Trạch Tích.
Vào lúc này, chắc là anh đang thu âm, Nhan Tiêu cũng không trông mong anh sẽ trả lời tin nhắn ngay, nằm ở trên giường chơi trò chơi, chơi một lúc rồi ôm điện thoại ngủ luôn.
Bởi vì ngày hôm sau có một bài kiểm tra chuyên ngành, Nhan Tiêu đến phòng vũ đạo rất sớm để làm nóng cơ thể, bởi vì bài kiểm tra lần này chủ yếu là kiểm tra năng lực biên đạo, ngày thường cô hay cầm quyển sổ nhật ký để ghi lại một vài động tác, tuy rằng vẽ không đẹp lắm, nhưng Nhan Tiêu cũng không để ý mấy chuyện đó, tự mình xem hiểu là đủ rồi.
Làm nóng cơ thể xong mới phát hiện để quyển sổ nhật ký trong phòng thay đồ, cô lại chạy vội vàng đến phòng thay đồ để lấy, đang chuẩn bị đóng tủ đựng đồ vào, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bạn nữ bên cạnh.
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để cho Nhan Tiêu nghe thấy:
“…… Ngày thường ở trường học còn không phải là không lý tưởng sao? Không có việc gì đều trốn học.”
Cô nghe được hai bạn nữ đang nói ai đó, không dự định nghe, lại bị câu tiếp theo khiến cho dừng động tác:
“Nghe nói đã sớm bị người bao dưỡng, trước kia còn lôi kéo một coser lăng xê, thật sự là kỹ nữ!”
Nhan Tiêu đứng ở sau tủ đựng đồ, như là cái cột.
“Bao dưỡng? Chưa nghe nói bao giờ, nhưng mà cũng phải có tình cảm bên trong, hiện tại kẻ có tiền đều không một ai tốt cả, mặc kệ bà vợ ở nhà, kết quả bên ngoài bao dưỡng tiểu tam, loại người non nớt như Nhan Tiêu chỉ làm tổn hại hình tượng.”
“Nói như vậy, khẳng định cô ta không phải ở đây? Cậu có biết hay không mấy ngày hôm trước Hữu Võng Hồng – hoa hậu giảng đường, bị phơi ra video không đứng đắn, hiện tại đi xe buýt bị mắng, thật xứng đáng!”
“Những người đó đều là một loại……”
Giọng nói dần dần đi xa, Nhan Tiêu đóng cửa tủ đựng đồ lại.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, có phẫn nộ, nhiều hơn là không dám tim.
Hai bạn nữ này là bạn học cùng lớp với cô, tuy rằng ngày thường quan hệ không được tốt lắm, nhưng vẫn thường xuyên qua lại, cô chưa từng nghĩ tới bản thân ở trong lòng người khác lại là loại người này.
Bị người bao dưỡng?
Lôi kéo người khác lăng xê?
Qủa thật cô rất muốn cười, không biết những việc này bị các cô ấy truyền ra ngoài sẽ thành như thế nào, còn dám dùng giọng điệu chắc chắn như vậy.
Loại chuyện này không thể nghiêm túc mà nghĩ, càng nghĩ càng tức giận, bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy hối hận vừa rồi tại sao không đứng ra giải thích rõ ràng.
Lại có lẽ, các cô ấy cũng không muốn nghe giải thích, chỉ là không chỗ phát tiết, cho nên mới ngang nhiên chửi bới như vậy, cô giải thích được sự thật, lại nói bản tính không phục.
Nếu hiện tại đi ra ngoài, Nhan Tiêu thật sự không dám tin tưởng bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì trong lúc tức giận, cô ngồi ở trên ghế, chờ cho mình bình tĩnh lại.
Loại chuyện này tốt nhất không nên nói cho Hoắc Trạch Tích, bạn bè an ủi cũng chỉ là tạm thời, vẫn là muốn tự mình đối mặt.
Cuối cùng cô lại đứng lên, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Bài kiểm tra kết thúc, thầy giáo dạy vũ đạo điểm danh nói muốn Nhan Tiêu và một bạn nữ ở lại, nói chỗ thầy ấy có hai danh sách thực tập, hỏi các cô có đồng ý đến một trường học có tiếng ở trung tâm thành phố để thực tập hay không.
Trước kia cũng có người hỏi Nhan Tiêu về chuyện thực tập, lúc ấy cô ham chơi, cũng không quá để ý chuyện vào nghề này, vẫn luôn không đồng ý, vốn dĩ lần này cũng muốn từ chối, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới lời nói của hai bạn nữ kia.
Ruồi bọ không bâu trứng không vỡ, Nhan Tiêu thừa nhận ngày thường mình tương đối ham chơi, theo như lời các cô ấy nói không có lý tưởng như vậy, nhưng đó cũng không phải là sự thật, nếu có thể mượn cơ hội thực tập để đứng lên, có lẽ sinh hoạt sẽ có quy luật một chút.
Có đơn vị vũ đạo chính thức như vậy, cơ hội thực tập như vậy rất quan trọng, bạn nữ được điểm danh cùng với Nhan Tiêu rất nhanh đồng ý với thầy giáo, thầy giáo nhìn về phía Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu do dự một chút, gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ quý trọng cơ hội lần này.”
Bạn nữ đồng hành kia là Phùng Thi Dư, cùng lớp với Nhan Tiêu, ngày thường là một bạn nữ dịu dàng ít nói, nhưng khiêu vũ vẫn luôn không tồi, lần này thầy giáo sắp xếp như vậy đại khái cũng là có một sự tín nhiệm với các cô, cho các cô một cơ hội rèn luyện.
Kỳ thật Nhan Tiêu vẫn luôn có ấn tượng rất tốt đối với Phùng Thi Dư, điềm đạm nho nhã lại xinh đẹp, sạch sẽ nhìn qua sẽ có một cái nhìn đặc biệt tốt với bạn nữ này.
Lần này tìm được cơ hội trả lời: “Vậy lần sau cậu đi liền gọi mình, chúng ta cùng đi?”
Phùng Thi Dư cười đồng ý.
Lúc sau trở về, Nhan Tiêu liền gọi điện cho Hoắc Trạch Tích nói chuyện này, đương nhiên là anh rất phối hợp, Nhan Tiêu hồ nghi: “Có phải anh chê em ngày thường tới bệnh viện làm phiền anh phải không, cho nên mong muốn em đi thực tập?”
Hoắc Trạch Tích trả lời: “Bởi vì em ở bệnh viện đều là chờ anh, rất lãng phí thời gian.”
“Nào có, ngày thường em cũng đi lại khắp nơi, không có việc gì thì đi khoa nhi thăm bạn nhỏ.” Ở bệnh viện xác thật Nhan Tiêu quen rất nhiều bạn bè, còn có một bộ phận Hội Chữ Thập Đỏ giúp đỡ trẻ em mồ côi.
Bác sĩ Hoắc trầm mặc một lát nói: “Anh nghe y tá nói, ngày thường em không ở chỗ anh thì là đang ở chỗ bác sĩ Khương, xem ra là sự thật.”
Bác sĩ Khương là bác sĩ thực tập khoa nhi, không lớn hơn Nhan Tiêu bao nhiêu, đặc biệt là một nam sinh mảnh khảnh, am hiểu kể chuyện cười, Nhan Tiêu không có việc gì thích đi thăm bạn, đưa một vài món đồ chơi linh tinh, thường xuyên qua lại với bác sĩ Khương kia, từ nay về sau Nhan Tiêu nhiều lần quỳ gối dưới chuyện cười của anh ta.
Nhưng mà người ở bệnh viện đều biết, bác sĩ Khương này rất giống các bác gái, Nhan Tiêu hoàn toàn là bởi vì cảm thấy người này thú vị nên mới quen biết anh ta.
Nghe bác sĩ Hoắc nói như vậy, Nhan Tiêu muốn giải thích, bỗng nhiên giống như phát hiện ra chuyện gì mới: Anh không phải là ghen chứ?
Không có khả năng……
Bên này Nhan Tiêu không nói lời nào, Hoắc Trạch Tích gọi cô một tiếng, Nhan Tiêu mới phản ứng, vốn dĩ tâm trạng mù mịt lại bỗng nhiên tốt lên, “Ukm, tóm lại đơn vị vũ đạo ở trung tâm thành phố bên kia, thứ hai đến thứ sáu buổi chiều đi từ 5 giờ đến 7 giờ là đến nơi.”
“Trung tâm thành phố?”
“Đúng vậy, cách nhà anh rất gần, đi đường vài phút là đến.”
Nhưng mà cách trường học của cô rất xa.
Hoắc Trạch Tích cũng nghĩ đến vấn đề này: “Nhà em cách trường học quá xa.”
Không phải là muốn cô từ bỏ cơ hội này chứ?
Nhan Tiêu nghĩ như vậy, anh lại mở miệng đưa ra một kết luận: “Vậy ở chỗ anh.”
Hả?
Nhan Tiêu thật sự bản thân mình nghe nhầm: “Anh, anh nói là……”
Dừng lại hai giây, anh lại thay đổi cách nói, nói thẳng ra một cách rất đơn giản: “Ở cùng với anh.”
Nhan Tiêu:……
“Em có đang nghe hay không?” Một lúc lâu bác sĩ Hoắc vẫn không nghe thấy giọng nói của cô, giọng điệu có hơi chút không kiên nhẫn.
Nhan Tiêu hít sâu một hơi, rút mình ra khỏi cảm xúc cực đoan khiếp sợ, lại nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, “Vâng, tốt, vậy…… Có muốn em nói với ba mẹ hay không?”
Anh thẳng giọng: “Để anh nói.”
Ukm, nếu để cô đi nói, bên phía mẹ cô đoán chừng vẫn tốt, nhưng với ba đoán chừng sẽ bị tức chết, cái gì không rụt rè không cốt khí kỳ cục, nghĩ lại sẽ biết mắng cô như thế nào.
Vẫn nên tin tưởng bác sĩ Hoắc một chút.
Cúp điện thoại, hôm nay Nhan Tiêu cảm thấy những chuyện không vui đều tan biến hết rồi ngồi ngắm cảnh vật, có một loại cảm giác cuộc sống tươi đẹp đang vẫy tay với cô.
Nhan Tiêu nằm ở trên giường, dùng chăn che mặt lại, cảm thấy khẩn trương, lại hưng phấn muốn xuống giường nhảy một bài hát, tâm trạng phập phồng giống như những gợn sóng.
Nhưng mà làm người trưởng thành, biết được nam nữ ở chung sẽ có chuyện gì……
Nhan Tiêu lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được, Tiểu Giai ngủ ở trên nhịn không được: “Nhan Tiêu cậu đừng động đậy có được không?”
Tiểu Giai……
Tiểu Giai hình như là tương đối có kinh nghiệm về phương diện này……
Nhan Tiêu cất tiếng: “Tiểu Giai cậu còn chưa ngủ?”
Tiểu Giai u oán: “Cậu động đậy giường giống như động đất cấp 8, mình làm sao ngủ được?”
“Mình có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu!”
“Cút!”
“Là về…… vấn đề về phương diện kia.” Nhan Tiêu nói bất cứ giá nào.
“Nói!”
Uy! Phản ứng có sự khác biệt quá lớn!
Nhan Tiêu đè thấp giọng nói: “Cái kia, nam nữ ở cùng một nhà, không phải một gian phòng, tỷ lệ phát sinh quan hệ tình dục là bao nhiêu?”
“Cậu nói là quan hệ gì?”
“Người yêu.”
“Trăm phần trăm! Bằng không ở chung làm gì?”
Nhan Tiêu giật mình: “Cậu, cậu liền khẳng định như vậy?”
“Mình nói chính là tình hình chung, nhưng mà có rất nhiều trường hợp ngoại lệ!”
“Ví dụ như?”
Tiểu Giai thao thao bất tuyệt: “Ví dụ như có tính cách. Lãnh đạm…… Không đúng, Nhan Tiêu cậu hỏi cái này để làm gì?”
Không hỏi Tiểu Giai còn tốt, lúc sau hỏi rồi tại sao cảm thấy trong lòng rối loạn.
Nhan Tiêu thuận miệng nói có lệ: “Không có gì.”