Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 14 - Chương 14

trước
tiếp

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, hoa khôi lại đến.

Có điều, lần này Từ Tang thông minh, không mang đồ ăn đến mà kéo luôn Từ Tử Sung đi.

Bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh đầy khinh miệt, Phạm Tiểu Kiều mẫn tuệ sâu sắc nhận thấy oán khí nồng nặc từ người ngồi cùng bàn.

“Mộng Ngư, tao muốn đi WC, hay mày đi cùng tao đi?”, Phạm Tiểu Kiều nói với Hạ Mộng Ngư.

“Ờ…”

Hạ Mộng Ngư đặt bút xuống rồi đi ra khỏi lớp cùng Phạm Tiểu Kiều, dáng vẻ rất không yên lòng.

Từ xa Phạm Tiểu Kiều đã nhìn thấy Từ Tử Sung và Phạm Tiểu Kiều xuống lầu.

“Tầng này đông, tao với mày xuống WC ở dưới.”, Phạm Tiểu Kiều kéo Hạ Mộng Ngư đi.

“Gấp cái gì?”

“Buồn tè mày ơi!”

Phạm Tiểu Kiều bám theo Từ Tử Sung và hoa khôi, quả nhiên hai người đó xuống tầng của khối 11.

Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng ý thức được Phạm Tiểu Kiều muốn làm gì nhưng không nói ra, mà cùng cô nàng lấp ló sau tường, lén lút quan sát.

Từ Tử Sung cùng Từ Tang đi khá xa, hai cô nàng sợ bị phát hiện nên không dám tới gần, căn bản không nghe được hai người kia đang nói gì.

Phạm Tiểu Kiều sốt ruột thật sự, còn Hạ Mộng Ngư thì lại vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì như hai cây nhũ băng, hận không thể chọc thủng mấy lỗ trên người Từ Tử Sung.

“Hoa khôi đang thổ lộ hả?”, Phạm Tiểu Kiều nhỏ giọng hỏi: “Từ Tử Sung trước giờ chưa từng bị con bé đấy kéo đi, chẳng lẽ là đồng ý rồi?”

Hai tay Hạ Mộng Ngư bám lấy góc tường, hận không thể lột hết vôi tường xuống.

Phía bên kia còn nói thêm hai câu nữa, rồi bỗng thấy Từ Tang nhào vào lòng Từ Tử Sung.

“Định mệnh!”, Hạ Mộng Ngư không kìm nén được liền bật thốt ra.

Tim Hạ Mộng Ngư vọt thẳng tới tận cổ, nếu không có Phạm Tiểu Kiều che ở phía trước, có lẽ cô đã xông lên theo bản năng rồi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Từ Tang bổ nhào vào lòng Từ Tử Sung, cậu lập tức nghiêng người né tránh.

“Wow, Từ Tử Sung ác ghê!”, Phạm Tiểu Kiều không nhịn được phải thốt lên: “Giỏi ghê, động tác mạnh mẽ!”

Cô nàng hoa khôi lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt, may mà bám được vào tường.

Tình huống này thật xấu hổ.

Phạm Tiểu Kiều che miệng, thiếu điều bật cười thành tiếng.

Hạ Mộng Ngư cũng thở phào nhẹ nhõm. May là Từ Tử Sung có luyện tập, không thì đã bị chiếm hời rồi.

Phạm Tiểu Kiều vẫn quan sát biểu cảm của Hạ Mộng Ngư, rồi mở miệng nói với ý vị sâu xa: “Bảo bối, có câu không sợ kẻ trộm chỉ sợ kẻ trộm thương thầm nhớ, hẳn là mày từng nghe câu đấy rồi chứ?”

Hạ Mộng Ngư liếc Phạm Tiểu Kiều, bĩu môi nói: “Sao mày hay nói nửa vời thế hả?”

“Dù gì thì thành tích Ngữ Văn của tao cũng tốt hơn một chút…”, Phạm Tiểu Kiều lại nói: “Tiểu Mộng Ngư à, tin chị đi, tiên hạ thủ vi cường, nếu không cuối cùng sẽ thấy nam thần sống hạnh phúc cùng con bitch mình ghét nhất, đến lúc đấy thì chẳng còn chuyện của mày nữa đâu!”

Hạ Mộng Ngư không thể không thừa nhận, Phạm Tiểu Kiều tương đối hiểu cô, những lời này thật sự xuyên thủng cô rồi.

“Chẳng có ai cứ chờ mày mãi đâu.”

Ánh mắt của Hạ Mộng Ngư dần thay đổi, cô âm thầm nắm tay lại.

“Không ị cũng không sao, mình có thể chiếm hố trước mà!”

Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng nhìn về phía Phạm Tiểu Kiều, ánh mắt vừa sáng vừa kiên nghị.

Bạn bè thân thiết chỉ cần một ánh mắt, không cần trao đổi nhiều.

“Tao về làm bài tập.”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Đi thôi.”

Hạ Mộng Ngư xoay người lên lầu.

Hai năm ngồi cùng bàn, Phạm Tiểu Kiều đã có được sự ăn ý tuyệt vời với Hạ Mộng Ngư, cô nàng biết lần này mình đã làm được một việc công đức viên mãn rồi. Có điều, thân là tiểu thiên sứ, đương nhiên cô phải cho bạn thân một pha trợ công cuối cùng rồi.

“Ấy, Từ Tử Sung, cậu ở đây làm gì thế?”

Phạm Tiểu Kiều đón lấy ánh mắt oán hận của cô hoa khôi đứng cạnh Từ Tử Sung, nghênh ngang kéo tay cậu, “Đi mau, theo mình về.”

“Mày làm gì đấy? Buông tay ra!”, hoa khôi tức tối nói, “Tao còn có chuyện chưa nói xong với Từ Tử Sung!”

“Hôm nào nói sau, có cái chuyện quốc gia đại sự gì mà cứ phải nói bây giờ. Từ Tử Sung, cô chủ nhiệm tìm cậu!”

“Không được đi!”, Từ Tang như sắp khóc đến nơi.

“Cô chủ nhiệm tìm mình.”, vẻ mặt Từ Tử Sung không chút thay đổi.

Lúc Từ Tử Sung và Phạm Tiểu Kiều quay lại lớp học, Hạ Mộng Ngư đã ngồi ngay ngắn làm bài tập.

Đám con trai thấy Từ Tử Sung về liền xôn xao, nhao nhao hỏi cậu và cô nàng hoa khôi ra ngoài làm gì.

“Không làm gì cả.”

Từ Tử Sung ngồi vào chỗ, liếc nhìn Hạ Mộng Ngư, nặng nề thở dài một hơi.

“Thật, không làm gì cả.”

Mọi người vẫn không tin, cứ nhốn nháo truy hỏi Từ Tử Sung, có người còn bảo cậu chém gió, khen cậu lợi hại.

Từ Tử Sung không biết làm gì, lại nhìn thoáng qua Hạ Mộng Ngư, chỉ thấy cô vẫn cắm cúi làm bài, vẻ mặt không chút thay đổi, như thể đang chìm đắm trong đề Lý, hết sức chuyên chú.

“Đừng có nói lung tung nữa.”, Từ Tử Sung nghiêm mặt nói.

Lúc này mọi người mới chịu ngậm miệng.

Phòng học yên tĩnh trở lại, ai nấy đều quay về làm chuyện của mình.

Bốn chỗ ngồi sát nhau vẫn thế, Mạnh Huy chơi điện tử, Từ Tử Sung ngủ, Hạ Mộng Ngư làm bài, còn Phạm Tiểu Kiều xem phim thần tượng.

Bỗng nhiên, Từ Tử Sung cảm giác có người kéo tay áo mình.

Cậu tựa vào bàn, nghiêng đầu, mơ hồ nhìn Hạ Mộng Ngư.

Tay phải Hạ Mộng Ngư vẫn hí hoáy viết. Vẻ mặt vẫn hết sức tập trung như thể toàn tâm chỉ dồn vào từng trang giấy, nhưng tay trái của cô lại đặt ở phía dưới.

Từ Tử Sung cúi đầu, nhìn thấy tay Hạ Mộng Ngư đặt ở dưới gầm bàn, hơi nắm lại.

Cậu chần chừ giơ tay ra, đặt dưới nắm tay của Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư khẽ buông, một viên kẹo Đại Bạch Thỏ rơi vào lòng bàn tay Từ Tử Sung. Cô thu tay lại, tiếp tục làm bài, cả quá trình không hề thay đổi biểu cảm.

Từ Tử Sung ngồi dậy, nhìn viên kẹo trong tay, nhíu mày.

Thỏ tinh tặng Đại Bạch Thỏ*…

“Ấy, Đại Bạch Thỏ ở đâu đấy? Lại là hoa khôi tặng à?”, Mạnh Huy tinh mắt, cậu ta thích đồ ngọt, với tay định lấy, “Nhanh nhanh nhanh, cho tôi!”

“Cút.”

Từ Tử Sung bóc vỏ, ném thẳng viên kẹo vào miệng, rồi lại tiếp tục gục xuống bàn ngủ.

Trường coi như vẫn có chút tình người với hội lớp 12, kỳ học hè không có giờ tự học tối, hơn nữa thứ Bảy và Chủ Nhật cũng không phải đi học.

Tiết cuối cùng của hôm nay là Sinh học. Còn khoảng hai mươi phút nữa, nhưng một nhóm đã cất dọn gần hết sách vở, chỉ chờ đến lúc lao ra khỏi phòng học mà thôi.

Cô giáo dạy Sinh chẳng biết phải làm sao, có lẽ Sinh là môn nằm trong “top dưới”, chẳng mấy học sinh coi trọng, kinh nghiệm dạy của cô lại không phong phú, thật sự chẳng có cách gì với lũ học trò này.

“Các em im lặng một chút!”, cô giáo dạy Sinh đành phải thương lượng với học sinh: “Nếu các em trật tự, cô giảng xong bài này sẽ cho tan sớm.”

Cả căn phòng im lặng hẳn, nhưng cũng chỉ được một lát, vì tâm trạng ai cũng hưng phấn nên khó mà kiềm chế được.

Hoạt động quan trọng nhất trước khi tan học là chép bài tập.

Vở bài tập của Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung hệt như món hàng trao tay vậy. Chẳng hạn sáng nay học xong Toán, giờ nghỉ trưa hai người học đã làm xong bài, những bài tập cần phải chép là cả đám đều chép xong trong buổi chiều. Mà Vật lý là hai tiết đầu, tiết ba là Ngữ Văn, cô chủ nhiệm là giáo viên Văn nên không ai dám làm việc riêng, vậy nên bài tập Lý đành đợi đến giờ Sinh mới chép.

Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vẫn đang làm, tranh thủ hai mươi phút cuối cùng nhoay nhoáy múa bút, tạo phúc cho cả lớp.

“Học thần cố lên!”

“Học bá cố lên!”

Ai cũng biết, vở bài tập của hai người này đều để cho bạn cùng bàn mang về nhà, vậy nên họ chỉ có thể tận dụng thời gian ở trường để chép lại.

“Tan học về mày làm gì?”, Phạm Tiểu Kiều hỏi Hạ Mộng Ngư.

“Về nhà thôi.”, Hạ Mộng Ngư không ngừng bút.

“Không phải tuần này bố mẹ mày về thăm ông bà nội à? Mày về nhà sớm thế làm gì?”

“Đương nhiên là về học rồi.”

Mạnh Huy cũng hỏi Từ Tử Sung: “Sung ca, lát nữa tan học đi đánh điện tử đi.”

“Không rảnh.”, Từ Tử Sung giữ nguyên vẻ mặt.

“Chẳng phải ông sắp làm xong bài tập rồi à? Ông còn muốn làm gì nữa?”

“Học bài.”

Hai người ngồi ở phía trước đồng thời ngoái lại nhìn, hai người ngồi phía sau cũng ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều dồn sự chú ý về hai vị “đại thần”, không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái.

Không hổ là học thần với học bá!

Còn mười chín phút nữa là tan học, Hạ Mộng Ngư đặt bút xuống. Cô vỗ vỗ người bạn ngồi đằng trước, cười tủm tỉm đưa vở qua rồi nhẹ giọng nói: “Mình làm xong rồi, các cậu chép nhanh nhé, lát nữa Phạm Tiểu Kiều còn phải mang về.”

“Không thành vấn đề! Mười phút là xong!”

Hai người phía trước đã được chép, như vậy là có thể tạo phúc tiếp cho người ngồi cùng bàn.

Còn mười tám phút, Từ Tử Sung buông bút, yên lặng quẳng vở ra sau. Cậu bạn ngồi phía sau chộp gọn, bắt đầu cắm cúi chép.

“Nhanh lên!”, Mạnh Huy giục, “Tôi còn phải mang về nhà đấy.”

“Biết rồi… Nói nhiều.”

Bạn ngồi trước sau đều đã bắt đầu chép bài tập, nếu mười phút mà họ có thể chép xong, vậy thì sẽ có bốn bản sao, còn lại mười phút là có thể nhân thêm nhiều bản nữa để phân phát đi.

Thật ra được chép trực tiếp vẫn thích hơn, ai cũng thích mang quyển vở bài tập đó về nhà, để đến lúc xem lại có gì không hiểu còn so sánh được.

Vì Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đã làm xong bài nên phòng học yên lặng hơn lúc trước nhiều. Cô giáo dạy Sinh hết cách, đành mắt nhắm mắt mở cho qua, tự nhủ hết giờ là có thể đi chơi với bạn trai, nhẫn nhịn.

Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư bắt đầu nhàn, hai người liếc nhau, lại nhanh chóng thu ánh mắt.

Hạ Mộng Ngư lấy sách bài tập thêm ra làm, Từ Tử Sung cũng bắt đầu làm bài tập Toán.

Như là sự yên lặng trước cơn bão tố, cả căn phòng chỉ nghe xột xoạt tiếng ngòi bút mài xuống trang vở.

“Từ Tử Sung, cậu xem giúp tôi câu này chọn đáp án nào được không?”

Hả?

Gì đây?

Á?

Bạn bè trước sau đều ngẩn ra, không phải chứ…

Cá đám xung quanh nhất loạt quay ra nhìn Hạ Mộng Ngư, chỉ thấy cô đặt sách trước mặt Từ Tử Sung, vẻ mặt khiêm tốn học hỏi, hẳn nhiên là đang hỏi bài Từ Tử Sung.

Học thần mà cũng có bài không làm được?

Hơn nữa không phải quan hệ giữa họ không tốt sao?

Từ Tử Sung cũng sửng sốt.

Con thỏ tinh lại đang giở trò mới gì thế này?

textٵh


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.