Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 27 - Chương 27

trước
tiếp

Ngày hôm sau, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư lại đến muộn.

Kể cũng duyên, hai người thường xuyên gặp nhau ở cổng trường, liếc nhau một cái rồi cùng nhìn đồng hồ. Ngon, giờ học bắt đầu rồi. Nếu đã đến muộn rồi thì hai người cứ thong dong đi vào lớp, dù sao muộn năm phút hay mười lăm phút cũng chẳng có nhiều khác biệt. Bởi vì bất kể thế nào, thì tuần này Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đều phải chịu hình phạt là ngồi cạnh bục giảng, thế nên hai người cứ ung dung ngủ thêm lúc nữa. Hai người đều tinh quái, đã “đi buôn” thì đâu chịu lỗ.

Có điều, dậy muộn thế mà Hạ Mộng Ngư vẫn ngáp ngắn ngáp dài.

“Cậu mệt lắm à?”, Từ Tử Sung hỏi.

Hạ Mộng Ngư bình thường luôn rất tỉnh táo, tinh thần sảng khoái, quả thực khó có thể nhìn thấy cô ngáp như thế này.

“Ừ, hôm qua ngủ muộn quá.”, Hạ Mộng Ngư liên tục ngáp và than thở.

“Sao lại thế?”, Từ Tử Sung nhíu mày hỏi, “Hạ Dạ Dương lại làm phiền cậu à?”

“Hả? Không phải!”, Hạ Mộng Ngư không ngờ Từ Tử Sung lại nghĩ đến đó nên vội giải thích: “Tại tối qua đọc tài liệu đến đêm muộn.”

Hôm qua về đến nhà, Hạ Mộng Ngư liền tìm tài liệu liên quan đến quyền anh chuyên nghiệp. Cô muốn hiểu một chút về thứ Từ Tử Sung chuẩn bị phải đối mặt, rốt cuộc giải đấu thiếu niên Wbo là gì. Nhưng cô không ngờ bên trong môn quyền anh chuyên nghiệp lại phức tạp như vậy, vừa đọc có một lúc mà đã đến ba giờ sáng.

“Tài liệu gì?”

“Tài liệu về quyền anh chuyên nghiệp.”

Từ Tử Sung sửng sốt, cậu liếc Hạ Mộng Ngư một cái, khóe miệng nhoẻn lên, rồi cậu khẽ cất giọng, “Thật không? Xem được những gì rồi?”

“Rất lạ.”, Hạ Mộng Ngư mở to đôi mắt tròn nhìn Từ Tử Sung, tình thần có vẻ rất tỉnh táo, lại vô cùng hưng phấn, “Với các môn thể thao khác, tham gia Olympic được coi là niềm vinh dự lớn nhất, nhưng quyền anh ở Olympic lại gọi là quyền anh nghiệp dư… Cái này mình đến chịu.”

Không chỉ có thế, liên minh quyền anh cũng có luật riêng. Nếu quyền thủ chuyên nghiệp tham gia Olympic thì sẽ bị phạt.

Đúng là quy định kỳ quặc, như thể coi Olympic là nỗi sỉ nhục không bằng.

Từ Tử Sung cười, kiên nhẫn giải thích: “Tại vì một trận đấu quyền anh chuyên nghiệp hoàn toàn không giống với một trận đấu thể thao, không bàn đến vinh quang Tổ quốc, chỉ tính đến lợi ích thương mại mà thôi. Trên thế giới, giải thưởng cao nhất cho một trận đấu chuyên nghiệp lên đến mấy triệu đô, sau lưng là cả đống ràng buộc. Cũng vì thế nên quyền anh chuyên nghiệp bị coi là tàn bạo hơn các môn thể thao khác. Olympic là thế vận hội vì hòa bình, sao có thể để quyền anh hạng nặng như vậy vấy máu chứ? Vì thế chỉ có quyền anh nghiệp dư thôi đấy.”

Hạ Mộng Ngư chưa từng thấy Từ Tử Sung nói nhiều như vậy nên có chút kinh ngạc.

Từ Tử Sung thật sự thích quyền anh.

“Thật ra…”, Hạ Mộng Ngư muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

“Hả?”

“Thôi.”

Từ Tử Sung cũng rất ít khi thấy Hạ Mộng Ngư định nói lại thôi.

“Nói đi.”

Hạ Mộng Ngư trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Tham gia đội tuyển của tỉnh hay của quốc gia vẫn hơn chơi chuyên nghiệp mà, thế có phải là đơn giản hơn không?”

Đây là kết luận mà đến nửa đêm qua Hạ Mộng Ngư mới rút ra được.

Chơi quyền anh chuyên nghiệp phải đầu tư rất nhiều. Để tham gia thi đấu, quyền thủ phải nuôi mình, huấn luyện viên, chuyên gia thể chất. Thế vẫn còn đơn giản, nhiều tay đấm vĩ đại có nguyên cả một ê kíp phía sau. Hơn nữa, trận đấu chuyên nghiệp rất tàn khốc, dễ bị thương, không có quy tắc hoàn thiện để bảo vệ quyền thủ. Tuy cũng có quy tắc để không dẫn đến tình huống quá đẫm máu, nhưng bị thương là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí không phải là không có người bị thương đến chết. Dù sao thì lợi ích bày ra trước mắt, chẳng ai có thể cam đoan là sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Thật ra từ hồi mình tốt nghiệp cấp Hai, đội tuyển của tỉnh đã mời mình gia nhập rồi.”, Từ Tử Sung nói.

“Thế chẳng phải là tốt quá rồi hay sao?”, Hạ Mộng Ngư có chút tiếc nuối, “Nếu tham gia tuyển thể thao thì cậu còn bận tâm Thanh Hoa cái gì nữa chứ? Cậu lại thông minh như vậy, chắc chắn là có thể rồi.”

“Nếu hồi đó mình tham gia làng thể thao thì không thể tự tách ra thi đấu được, thể chế không cho phép. Hồi đó mình đang thiếu tiền, không còn cách nào khác.”

Hạ Mộng Ngư trầm mặc.

Thì ra là không muốn, cho nên có cơ hội cũng không cân nhắc.

Hiện giờ cô rất muốn biết vì sao Từ Tử Sung thiếu tiền, rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắp phải vào học rồi, có lẽ chốc lát không nói rõ được.

“Thế giờ cậu có thể tham gia không?”, Hạ Mộng Ngư nghĩ một lát rồi hỏi.

Từ Tử Sung nói: “Tuy bây giờ tình hình tài chính khá hơn một chút, mình vẫn liên lạc với huấn luyện viên bên đội tuyển của tỉnh, muốn gia nhập cũng không phải khó. Nhưng nói thật là mình vẫn muốn chơi chuyên nghiệp hơn.”

“Tại sao?”

Đều là chơi quyền anh, có gì khác lắm sao? Sao không chọn con đường dễ đi hơn?

“Quyền anh nghiệp dư phải chú ý quy tắc. Cho dù là tham gia Olympic cũng vậy, có dụng cụ bảo hộ, có thể né, quan trọng là lấy được huy chương vàng. Cho nên, cách tốt nhất là cố gắng giành nhiều điểm nhất có thể. Nghiên cứu quy tắc, hiểu rõ quy tắc, dựa vào các bước di chuyển và tránh đòn của đối thủ, cho dù không đánh gục được đối thủ thì vẫn có thể thắng.”

“Nhưng quyền anh chuyên nghiệp thì không thế, mặc dù cũng có quy tắc, nhưng không phải quy tắc tính điểm. Nếu đánh theo cách của thế vận hội thì sẽ bị phỉ nhổ. Bởi vì trong quyền anh chuyên nghiệp, quyền thủ không thể đánh theo kiểu tránh né, chạy trốn được.”

“Điều quyền anh chuyên nghiệp chú ý là sức mạnh, là đánh bại, là K.O.”

“Mị lực của nó chính là tính công bằng, ở đó không có quốc gia bảo vệ, không có tính ngoại giao trong thể thao. Đương nhiên, trong đó có hoạt động thương mại, nhưng là hoạt động thương mại với giá trị của nắm đấm.”

“Biểu hiện trên sàn đấu quyết định khán giả sẽ đối xử như thế nào với mình, nắm đấm của mình có sức mạnh đến đâu thì con người mình có giá trị đến đó. Cậu có biết Mike Tyson không?”

Hạ Mộng Ngư gật đầu, đây là một trong số ít những quyền thủ mà cô biết.

“Cuộc sống cá nhân của ông ta rất nhiều tai tiếng, nhưng vẫn có nhiều người tung hô ông ta, vì trên sàn đấu ông ta đánh rất sạch sẽ. Ông ta không tránh né, cậu lao đến ôm ông ta, ông ta sẽ đẩy ra ngay, vì muốn đánh. Ông ta không tránh né, cũng tuyệt đối không cho cậu tránh né, đấy chính là đánh một cách sạch sẽ.”

“Chọn chơi nghiệp dư, chắc chắn con đường sẽ dễ đi hơn một chút, nhưng như thế có nghĩa là mình chọn quy tắc chứ không chọn sức mạnh. Mình không làm thế.”

“Mình không cần nghiên cứu quy tắc, cũng không cần nhờ quy tắc để giành chút điểm, thắng mà như ăn cướp ấy. Mình muốn dựa vào sức mạnh để đoạt lấy chiến thắng giòn giã, thắng như một người chiến thắng thật sự.”

Từ Tử Sung nhoẻn miệng cười.

Nụ cười của cậu làm Hạ Mộng Ngư liên tưởng đến dáng vẻ hăng say của cậu trên võ đài.

Thiếu niên anh hùng.

Ngũ hoa mã, thiên kim cừu.

Thơ cổ luận bàn về hiệp khách thiếu niên như vậy phải không?

“Cậu chờ mà xem, đai vàng mình sẽ lấy được, Thanh Hoa mình cũng sẽ vào được.”, Từ Tử Sung thoáng dừng lại, nhìn Hạ Mộng Ngư rồi khẳng định, “Cùng cậu.”

Sáng sớm mùa hè, mặt trời chói lóa.

Ánh nắng sớm chiếu rọi, bao phủ trên Từ Tử Sung. Hạ Mộng Ngư ngược nắng nhìn về phía cậu, cảm thấy cậu như người anh hùng khoác tấm áo hoàng kim.

Cậu đang tỏa sáng.

“Từ Tử Sung.”

“Ơi?”

“Cậu đúng là man chết đi được!”

“Tàm tạm.”

“Cậu đẹp trai chết đi được!”, Hạ Mộng Ngư khoa trương nói.

“Hạ Mộng Ngư…”

“Hả?”

“Tàm tạm là được rồi.”

Ha ha, Hạ Mộng Ngư biết Từ Tử Sung được khen nên xấu hổ. Nhưng cô muốn khen cậu, muốn cậu biết cậu tuyệt vời đến mức nào.

“Nhưng mà mình cứ cảm thấy cậu là người đẹp trai nhất, man nhất trên đời này!”, hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng ngời, nhìn Từ Tử Sung chằm chằm, cô thật lòng nói: “Không ai hơn được cậu cả, cậu là tuyệt nhất!”

Từ Tử Sung sửng sốt, cuối cùng ngoảnh mặt đi mỉm cười, gương mặt còn thoáng đỏ.

“Từ Tử Sung, fighting!”

Hạ Mộng Ngư bắn hình trái tim về phía cậu.

Từ Tử Sung hắng giọng rồi gật đầu.

“Được đấy.”

Hai người chậm chạp đi đến trước cửa lớp, giờ tự học đã bắt đầu được một nửa rồi.

Cô chủ nhiệm liếc nhìn hai người, trên mặt là nụ cười trào phúng.

“Ôi chao, cô cậu biết mình phải ngồi gần bục giảng một tuần nên thoải mái đi muộn phải không?”

Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đứng ngang hàng nhau, một người cúi đầu xấu hổ, một người thì vẫn điềm tĩnh như không.

Cô chủ nhiệm cũng thôi phát cáu, “Vào đi.”

Giữa trưa, Hạ Mộng Ngư đi tìm Từ Tang như đã hứa. Hai người ăn trưa xong liền đến tập trung với người của hội học sinh.

Mọi người chuẩn bị để quay video, Hạ Mộng Ngư ngồi yên để Từ Tang bôi trát loạn trên mặt mình, còn cô thì chuyên tâm đọc sách.

“Tao bảo này, mày đủ rồi đấy, có tí thời gian thế mà cũng đọc sách được à?”

“Tranh thủ thời gian, đừng làm phiền tao.”

Từ Tang nghẹn họng, “Kịch bản tao đưa mày đọc chưa đấy? Chốc nữa đừng có ngắc ngứ nhá.”

“Rồi.”

“Tiết ba tao mới đưa cho mày, mày thuộc rồi?”

“Có tẹo, năm mười phút là học xong rồi.”, Hạ Mộng Ngư thoáng dừng lại, “Tao còn nhân tiện sửa lỗi chính tả với câu cú cho mày đấy, sau đấy còn trau chuốt lại mấy chỗ tu từ, trước đấy viết đến lủng củng.”

Từ Tang cảm thấy cô nàng vẫn thích Hạ Mộng Ngư ban đầu hơn, tuy rằng hơi điêu một tẹo, nhưng ít ra mồm miệng không đáng ghét như vậy.

“Phải rồi, mày đừng có trang điểm đậm quá, chiều tao còn đi học.”

“Biết rồi, biết rồi!”, Từ Tang lừ mắt, “Tao trang điểm cho mày theo kiểu trong suốt đấy! Bình thường không nhìn ra là mày trang điểm đâu, chỉ thấy là mày đẹp hơn mà không hiểu là đã xảy ra chuyện gì!”

“Tốt.”

Từ Tang nghẹn lời.

“Tao bảo này, Hạ Mộng Ngư, kiểu nói chuyện của mày càng ngày càng giống ông anh họ kia của tao đấy.”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, ý thức được Từ Tang đang nhắc đến Từ Tử Sung.

“Hì hì.”, Hạ Mộng Ngư đắc ý nói, “Đương nhiên rồi, tại ngày nào bọn tao cũng ở cạnh nhau mà.”

Từ Tang lừ mắt xem thường, ra vẻ ân ái, không biết xấu hổ.

Video chào đón học sinh mới thật ra rất đơn giản. Người thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài như Hạ Mộng Ngư, quay video dạng học đường thế này chẳng tốn vài phút.

“Không tồi nha học thần của tao.”, Từ Tang nhìn Hạ Mộng Ngư trên màn hình và nói.

Hạ Mộng Ngư xong việc bèn đến xem, liền kinh ngạc nói: “Mày cũng không tệ nha trò hề của tao, rất có năng khiếu.”

“Đương nhiên rồi, đợi tao chỉnh sửa xong còn đẹp hơn cơ.”

“Mày biết chỉnh á? Siêu thế! Mày học ở đâu đấy?”

“Tự học thôi. Tất cả các kiểu chỉnh sửa ảnh tự sướng, tao toàn không thầy mà tự mày mò đấy.”

Từ Tang vừa nói đến chuyện chụp ảnh thì lập tức hưng phấn hẳn.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy quả nhiên mỗi người đều sẽ phát huy khả năng ở lĩnh vực mình thích, phàm là việc mình thật sự thích, chẳng cần có người đốc thúc, bạn vẫn sẽ làm một cách tốt nhất có thể. Tựa như người mình thật sự yêu, cho dù có trăm nghìn người ngăn cản thì bạn vẫn muốn yêu người đó.

Mấy hôm nay thời tiết không tốt mấy, trời cứ âm u mãi.

Lúc mấy người đang túm tụm xem lại đoạn băng thì bỗng từ xa vọng lại tiếng sấm vang rền như muốn xé toạc bầu trời làm đôi vậy. Cả đám nhìn nhau rồi láo nháo lên, “Chết rồi, sắp mưa rồi!”

Vừa dứt lời, cơn mưa ào ào đổ xuống.

Từ Tang giấu máy quay vào lòng rồi tháo chạy nhanh chóng, những người khác cũng nhốn nháo bỏ chạy. Mưa càng ngày càng nặng hạt, cả hội còn chẳng kịp chào nhau.

Dãy lớp học của Từ Tang ngay gần khu quay phim nên mấy người đó đã kịp vào đến lớp trước khi mưa trút xuống những hạt nặng nề nhất. Chỉ có Hạ Mộng Ngư và một người bạn khác thì không may mắn như vậy.

Mưa mùa hè lúc nào cũng xối xả như vậy. Hai người mới chạy được nửa đường thì mưa đã đổ xuống tầm tã, đến khi chạy được về đến dãy phòng học thì cả người đã ướt sũng.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy gần đây rõ ràng cô đã phạm thái tuế, xui đến tận răng rồi!

Hai cô gái chẳng có cách nào, nửa tiếng nữa sẽ vào học, cũng chỉ đành cố chịu vậy, để nguyên cả người ướt sũng quay về lớp.

Vì thời tiết xấu nên cả lớp đều quay lại sớm, đến cả cô chủ nhiệm dạy hai tiết đầu cũng đến sớm hơn bình thường.

Hạ Mộng Ngư ì ạch đẩy cánh cửa lớp ra, vừa bước vào đã bị khí lạnh lùa thẳng vào mặt làm cho rét run.

Cả người ướt đẫm mà bước vào căn phòng đang bật điều hòa thì đúng là lạnh cóng.

Cả lớp cùng ngẩng đầu lên, đám con trai nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Mộng Ngư thì đều xì xào bàn tán. Cô chủ nhiệm trừng mắt nhìn thì cả đám đó mới yên lặng trở lại.

“Hạ Mộng Ngư, em để thế này không được, cảm đấy. Các em có ai mang thừa một cái áo không, đưa cho Hạ Mộng Ngư mặc đi?”

Từ Tử Sung vốn đang ngủ, nhưng nghe thấy cô nhắc đến tên Hạ Mộng Ngư thì ngẩng đầu dậy. Nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của cô, cậu lập tức nhíu mày.

Ánh mắt Từ Tử Sung đi xuống dưới, đầu mày lại càng nhíu chặt thêm.

Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung nhíu mày thì liền nghi hoặc cúi đầu xuống. Đến lúc này cô mới ý thức được việc cái áo đồng phục trắng của mình đang ướt dính sát vào người, chẳng trách vừa rồi cả đám con trai cứ xì xào mãi…Cô giơ hai tay ôm ngực, run cầm cập chạy vội về chỗ ngồi.

“Không ai có áo dư à?”, cô lại hỏi.

Hè năm nay quá nóng, ai cũng mong có thể mặc càng ít càng tốt chứ ai lại mang thừa áo!

“Bạn nào tắt điều hòa đi cái.”, cô chủ nhiệm nói: “Nhiệt độ thấp thế này em chết cóng mất.”

Hạ Mộng Ngư là học trò cưng của cô, sao cô lại để mặc trò cưng bị ốm chứ? Nhưng mọi người thì không cam lòng cho lắm. Tuy trời mưa, nhưng tháng tám vẫn nóng nực vô cùng, có mưa cũng chẳng giảm được mấy phần cái nóng. Lớp lại đông con trai, cậu nào cũng sợ nóng, nghe cô nói phải tắt điều hòa, ai nấy đều nhăn nhó.

“Không cần đâu ạ.”, Hạ Mộng Ngư ngăn lại, “Em không lạnh đâu ạ, bật điều hòa áo em còn nhanh khô hơn ấy cô.”

Hạ Mộng Ngư biết, cho dù cô có quan hệ tốt với các bạn, nhưng phàm động đến vấn đề lợi ích cá nhân thì chẳng ai chịu hi sinh cả. Dù sao thì người bị ốm là người khác, còn người nóng là mình. Chắc chắn cô sẽ không làm người đáng ghét như vậy.

Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi, hôm nay e là phải chịu khổ rồi.

Cô run rẩy lấy khăn mặt từ trong cặp ra lau, đúng lúc này, một chiếc áo bị ném xuống mặt bàn cô.

“Mặc áo mình.”, Từ Tử Sung nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.