Sau khi biết tường tận sự việc, thầy giám thị đã đưa ra kết quả xử lý. Lý Tử Viễn bị đánh dấu “cảnh cáo nghiêm trọng”, những người chủ động tham gia đánh nhau bị mức “cảnh cáo”, Từ Tử Sung chỉ đẩy Lý Tử Viễn một cái chứ không ra tay đánh nên không bị xử phạt.
Vì không gây hậu quả nghiêm trọng nên những người khác chỉ bị phê bình chứ không bị ghi vào hồ sơ.
Đám phân ban vốn không phục, nhưng bình thường hay đi muộn về sớm mà đã bị ghi sổ, lần này rủ hội đánh nhau mà lại chỉ bị cảnh cáo, vậy đã là được thầy giám thị khai ân rồi. Thế nên, ai cũng cảm thấy may mắn, tốt nhất là không được chọc giận thầy nữa.
Chỉ là, trong lòng vẫn vô cùng hậm hực.
Quả nhiên, có mặt học sinh ưu tú, thầy cô vẫn khoan dung hơn.
“Từ Tử Sung, chiều nay em đừng đi học nữa, đến bệnh viện xem thế nào đi.”, thầy giám thị nói với Từ Tử Sung: “Càng không nhìn ra vết thương lại càng nghiêm trọng đấy.”
Tất cả mọi người đều câm nín.
Từ Tử Sung đành gật đầu nói: “Em cảm ơn thầy ạ.”
Thầy giám thị lại nói với Linh Hoa, “Cô Lý, trước hết cứ đưa học trò lớp cô về đi, sau này phải phê bình nghiêm túc, để bọn chúng nhớ bài học này.”
Có điều, Linh Hoa không hề động đậy, chỉ đứng yên và mỉm cười nhìn thầy giám thị.
Vừa nhìn thấy nụ cười trào phúng của cô giáo Lý, thầy giám thị lập tức sởn da gà.
Quả nhiên, Linh Hoa nói: “Về lớp, tôi nhất định sẽ kiểm điểm chúng. Có điều…”. Cô dừng một chút rồi như cười như không với thầy giám thị: “Trận đấu này rốt cuộc tính ai thắng ai thua? Dù sao cũng phải nói một lời cho xong chứ.”
Thầy giám thị nghẹn họng, đành bất đắc dĩ hỏi: “Cô Lý, chuyện này quan trọng lắm sao?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi.”, Linh Hoa liếc nhìn đám học sinh phân ban, sau đó hùng hồn nói: “Tuy nói giao hữu là thứ nhất, trận đấu là thứ hai, nhưng nếu đã có phân thắng thua thì cần một quyết định công bằng. Nếu chúng ta muốn dạy cho học sinh biết thế nào là công bằng, thì những lúc như thế này không thể à ơi được, bằng không chẳng phải tất cả đã mất không một buổi trưa này sao?”
Thầy giám thị phát oải. Lý Linh Linh này lúc nào cũng rạch ròi như vậy, vô cùng khó trị, vô cùng không nể mặt thầy, nhưng năng lực giảng dạy lại cực kỳ tốt, thế nên mới khiến người ta không làm gì được cô. Cô nâng sự việc lên tầm tiêu chuẩn đạo đức cao như vậy, nếu không xử lý tốt thì bị coi là thiếu công bằng, không liêm chính. Thầy giám thị bó tay, đành phải quay sang hỏi trọng tài trận hôm nay: “Em nói xem, trận đấu hôm nay rốt cuộc sao lại thế này? Ai thắng ai thua?”
“Rõ ràng là đội của Lý Tử Viễn phạm quy, ai cũng nhìn thấy được, ba mươi giây cuối cùng, Mạnh Huy ném quả ba điểm thì một người của đội đấy giơ tay tạt vào tay Mạnh Huy.”, cậu bạn trọng tài nói tiếp: “Trận này em không thiên vị, lúc em ra quyết định cuối cùng, cả hai bên đều không có ý kiến. Có lẽ đội Lý Tử Viễn cảm thấy Mạnh Huy không ném vào được quả phạt nên không có ý kiến, cậu ta còn mắng cậu bạn kia là không được phạm quy nữa. Đến lúc trận đấu kết thúc thì cậu ta lại đến gây sự với em, không nói đạo lý gì hết, rõ ràng là chơi xấu.”
Linh Hoa cười lạnh một tiếng, liếc cô chủ nhiệm lớp phân ban một cái rồi lại nhìn về phía Lý Tử Viễn, ánh mắt sắc bén, rõ ràng là chẳng nói câu nào nhưng lại như xả ra cả trăm câu trào phúng. Cô nhanh chóng thu lại nụ cười rồi hắng giọng nói: “Vậy là rõ ràng chúng tôi thắng, tôi mong các em phân ban còn tôn nghiêm của nam tử hán, chịu chơi chịu thua.”
Thầy giám thị phát phiền, phí nguyên một buổi trưa vào việc này, thầy nói: “Thì A14 thắng, mấy lớp phân ban có ý kiến gì không?”
Một cô chủ nhiệm lớp phân ban nặng nề đập một cái vào đầu Lý Tử Viễn rồi nói với thầy giám thị: “Chúng tôi không có ý kiến, chỉ là một trận đấu thôi mà.”
Lý Tử Viễn ngoan ngoãn cúi đầu, cun cút gật gù, thấp giọng nói: “Không có ý kiến ạ…”
“Giờ đã đi được chưa?”, thầy giám thị cũng có chút sợ Linh Hoa.
“Được…”, Linh Hoa làm ra vẻ mặt cao ngạo đúng tiêu chuẩn, cô liếc nhìn Phạm Tiểu Kiều một cái rồi như lơ đãng hỏi: “À phải rồi, hôm qua cô nghe mấy đứa nói, trận này mấy đứa cược nếu thắng thì được cái gì ấy nhỉ?”
Mạnh Huy vội cướp lời: “Gọi học thần là mẹ ạ.”
“Cái quái gì thế?”, thầy giám thị nghiêm mặt nói: “Loạn hết cả rồi!”
“Gọi một tiếng mẹ cũng đâu phải chuyện trái pháp luật đâu. Nếu bọn trẻ đã chấp nhận thì phải tuân thủ. Lý Tử Viễn, nam tử hán nói được làm được, ngay cả lời hứa nho nhỏ thế này mà còn không tuân thủ thì sau này sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình thế nào đây?”
“Thầy giám thị, chúng ta giáo dục con người, dạy tri thức là cái thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là dạy học sinh phải làm người thế nào, như thế thì sau khi chúng ra trường mới có thể làm chủ cuộc đời được. Không thể vì tiện cho mình mà làm qua loa cho xong, đúng không?”
“Chậc chậc chậc, các cô tự giải quyết đi!”, thầy giám thị bị Linh Hoa quay cho nhức đầu.
Linh Hoa nhìn một lượt cả đội phân ban rồi nói: “Các nam tử hán, các em nói được không? Hay là muốn tự tặng mình một cái tát, để cho người đời khinh bỉ?”
“Hay là muốn để trường các em, chủ nhiệm các em bị mang tiếng xấu, để mọi người cảm thấy chúng ta không biết dạy dỗ học trò?”
Mọi người thầm chửi thề trong lòng, không hổ là giáo viên dạy Văn, nói năng hùng hồn mà lại cực kỳ có tính đả thương…
Mấy cô giáo của lớp phân ban mặc dù vô cùng bực tức nhưng cũng biết mình đuối lý, không ngờ đến đây mà còn phải nghe Linh Hoa sỉ nhục.
Một cô tức giận vỗ đầu từng cậu trong đội bóng rổ rồi nói: “Gọi đi, đã chịu cược thì phải chịu thua.”
Vì thế, lần lượt cả đội chỉ có thể xếp hàng, cúi đầu đồng thanh gọi Hạ Mộng Ngư: “Mẹ.”
Suýt chút nữa Hạ Mộng Ngư bật cười, may mà Phạm Tiểu Kiều véo cô một cái, cô mới giữ được vẻ đáng thương, còn ngượng ngùng gật đầu.
“Biết… Biết rồi…”
A14 thì không nhịn được, đồng loạt phì cười, nhưng vừa bị Linh Hoa lườm một cái thì lập tức ngậm miệng, chỉ có thể cúi đầu nhịn cười.
“Chiều nay tôi dạy khối lớp chọn ngay tiết đầu, tôi dẫn học sinh về trước nhé.”
Cuối cùng Linh Hoa cũng vừa lòng, phất tay dẫn đám học trò A14 thong dong ra về.
Ra khỏi văn phòng của thầy giám thị, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt dữ dằn của Linh Hoa.
“Các cô các cậu đừng tưởng chuyện này thế mà xong, về lớp tôi xử lý cả lũ!”
Về lớp, Linh Hoa cho cả đám một bài giáo huấn gần nửa tiếng đồng hồ, mắng đến mức không ai dám thở mạnh, như thể chỉ có cái chết mới đền tội nổi.
Một buổi trưa trôi qua đến ngạt thở, cho tới khi cô dạy Toán vào thì Linh Hoa mới dừng lại, còn đập mạnh tập sách xuống bàn và nói: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu, tiết cuối tôi đổi với cô Sinh, cứ chờ đấy cho tôi!”
Đợi cho Linh Hoa đi rồi, mọi người mới giãn được cơ mặt. Linh Hoa mà mắng người là không còn gì để tả.
Cô giáo dạy Toán cười ngả ngớn, vui sướng nhìn người khác gặp họa, “Sao đấy? Sao lại bị mắng đấy?”
“Mau, ai nói cho tôi nghe xem nào?”
“Cán sự Toán! Kể cho tôi nghe xem!”
Nghe xong chuyện, cô Toán mới bắt đầu tiết học…
Hai tiết Toán kết thúc, rốt cuộc cũng đến giờ giải lao.
Phạm Tiểu Kiều ngay lập tức tường thuật chuyện ngày hôm nay cho cả lớp, rằng Linh Hoa oai phong cỡ nào khi ép bọn phân ban phải gọi Hạ Mộng Ngư là mẹ.
Mọi người huyên náo râm ran, sung sướng như thể mình được gọi là mẹ vậy. Quả nhiên, tuy rằng bị Linh Hoa mắng cho không ngóc đầu lên nổi, nhưng họ đều biết Linh Hoa vẫn bao che cho mình, ra bên ngoài thì vẫn cực kỳ che chở học sinh.
“Này, học thần, được gọi là mẹ có cảm giác gì?”
“Ha ha, chẳng phải sau này cứ gặp học thần là chúng nó phải chào một tiếng mẹ sao?”
“Hả giận! Thích!”, Hạ Mộng Ngư ngượng ngùng cười, rồi lại im lặng làm bài tiếp, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan đến mình.
“Định mệnh, học thần hôm nay mới là đỉnh nhất này!”, một cậu bạn trong đội bóng rổ không nhịn được phải lên tiếng.
Mọi người lại nói đến chuyện học thần hại Lý Tử Viễn, kể một cách vô cùng sinh động, quả thực biến Hạ Mộng Ngư trở thành ái nữ nhà Gia Cát.
Hạ Mộng Ngư vẫn chăm chú làm bài, chỉ khẽ cười xem như đáp lại.
Có một người trong đội bỗng cất giọng ai oán: “Học thần, sao cậu che chở mỗi Từ Tử Sung thế?”
“Đúng đấy, đến cuối cùng vẫn là cậu bảo vệ Từ Tử Sung. Cậu ấy là người đầu tiên động thủ, đánh người ta thảm hại, kết quả lại là người duy nhất không bị phạt…”
“Đúng, đúng, đúng, không công bằng!”
Thật ra mọi người không hề cố ý nhằm vào Từ Tử Sung, chỉ đơn giản là muốn trêu Hạ Mộng Ngư mà thôi.
Có điều, Hạ Mộng Ngư sợ mọi người nghĩ xấu về Từ Tử Sung nên vội giải thích: “Chuyện này nếu để xử lý thì người lĩnh hậu quả nghiêm trọng nhất là Từ Tử Sung. Hơn nữa, cậu ấy bị xử lý thế nào thì các cậu cũng bị tương tự. Bởi vì hành động của cậu ấy là mấu chốt, nên lúc đấy mình mới làm như vậy, cũng vì tốt cho mọi người thôi. Nếu Từ Tử Sung bị xử lý, mọi người cũng sẽ bị ghi tội, vì chuyện này sẽ từ chỗ chúng ta tự vệ chuyển thành chúng ta cố ý gây sự.”
“Ha ha, học thần đúng là anh minh thần vũ!”
“Đúng, thoắt cái đã nhìn thấu sự việc! Quá đỉnh!”
Hạ Mộng Ngư hơi xấu hổ, cô thật sự không muốn phô trương.
“Các cậu đừng hiểu lầm là được rồi.”, Hạ Mộng Ngư nói.
“Ôi dào, đùa chút thôi, học thần đừng căng thẳng.”
Có thế Hạ Mộng Ngư mới tiếp tục làm bài.
Đúng lúc này, Từ Tử Sung và Mạnh Huy mang theo hai túi đồ ăn vào lớp. Vì cả trưa phải vận động, trước trận đấu không ai dám ăn nhiều, sau đó lại học liền hai tiết Toán, thế nên cả đội bóng đều đói hoa mắt. Vừa ra chơi là Mạnh Huy và Từ Tử Sung đã phải chạy đi mua đồ ăn cho mọi người.
“Mọi người đang nói chuyện gì đấy?”, Mạnh Huy cười tủm tỉm, “Có phải là bắt nạt học thần nhà mình không đấy?”
“Ai dám bắt nạt học thần chứ!”
“Đúng, học thần nhà mình là con gái họ Gia Cát, nếu dám bắt nạt cậu ấy thì chẳng phải là chán sống rồi sao?”
“Sau này bọn mình phải học tập học thần nhiều vào!”
“Để học thần còn che chở cho bọn mình nhỉ!”
Hạ Mộng Ngư thầm thở dài một hơi, tốt rồi, đến giờ thì hình tượng nhu mì, dịu dàng, ngọt ngào, đáng yêu của mình coi như sụp đổ rồi. Xem ra sau này cô giữ hình tượng girl thủ đoạn được đấy.
“Đại tỷ học thần! Đến đây ăn khoai tây chiên đi!”, Trần Dương – thành viên của đội bóng cất giọng nịnh nọt.
Một cậu bạn khác tên Lưu Thiên Tứ vội vàng chen qua Trần Dương, tủm tỉm cười, “Ngư tỷ à, khoai tây chiên không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều bị béo, vẫn là nên ăn bánh quy soda của mình đi!”
“Cái gì là bánh quy soda của mình! Đều là đồ ông đây mua đấy!”, Mạnh Huy cũng vào góp vui, sán vào gần Hạ Mộng Ngư nịnh nọt: “Ngư tỷ, ăn mì cay, mình vừa nhìn đã biết cậu thích ăn mì cay!”
Hạ Mộng Ngư xấu hổ nhìn ba người, nhất thời không biết nhận của người nào. Bỗng Từ Tử Sung bước đến, đặt một túi bánh mì khoai vừng lên bàn cô.
Từ Tử Sung nhớ, trong trường, Hạ Mộng Ngư chỉ mua loại bánh mì này, còn có lần từng nói với Phạm Tiểu Kiều, rằng ngoài loại này ra thì không ăn thứ gì khác, ăn vào là ngược đãi vị giác của cô.
“Mình ăn bánh mì được rồi.”, Hạ Mộng Ngư cầm bánh mì lên và nói.
“Ây kinh, vẫn là Sung ca hiểu Ngư tỷ nhà mình nhất!”
“Không hổ là ngồi cùng bàn.”
Mọi người đang định trêu ghẹo hai người, nhưng còn chưa kịp bắt đầu thì đã có người khiến lực chú ý của họ phải rời khỏi Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư nghe thấy một tiếng nói rất quen thuộc ngoài cửa.
“Hạ Mộng Ngư đâu? Hạ Mộng Ngư, cậu ở đâu?”
Cả lớp đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Một nam sinh cao lớn xuất hiện, ngũ quan tuấn tú không hề kém mấy anh chàng tiểu thịt tươi, đôi chân dài thẳng tắp, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Định mệnh, kia không phải là Hạ Dạ Dương nổi danh cả trường sao?
Nhìn thấy Hạ Mộng Ngư ngồi ngay hàng đầu, Hạ Dạ Dương lập tức lao vào trong lớp. Cậu ta tóm lấy cánh tay Hạ Mộng Ngư, ngắm cô từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt thân thiết, hoàn toàn không chú ý đến một người đang âm trầm nhìn cậu ta, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Hạ Dạ Dương nhíu mày, giọng điệu chứa vẻ đau lòng, “Bọn họ nói cậu bị Lý Tử Viễn bắt nạt?”
Hạ Mộng Ngư ngây người, bất giác lắc đầu.
Hạ Mộng Ngư mới xé dở cái bánh mì, còn chưa kịp ăn miếng nào, cô cũng không biết vì sao Hạ Dạ Dương lại lao vào đây nữa.
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Sao tự dưng Hạ Dạ Dương lại hỏi chuyện này?
Chẳng phải cậu ta muốn tuyệt giao với cô sao?
Đứng đằng sau, Phạm Tiểu Kiều im lặng, lòng không gợn sóng, thậm chí cô nàng còn nở nụ cười.
Gặp phải tình huống quen thuộc, đương nhiên không tránh khỏi chút kích động.
Chẳng phải là Tu La tràng sao?
Cô gặp nhiều rồi!