Động tác này giống như đang cố gắng kiểm chứng một chuyện gì đó, tay Hứa Thần Phong dừng lại vài giây mới thu về.
“Chính xác là nhìn anh rất không vừa mắt.”
Đầu óc Kiều Nhân càng lúc càng mơ hồ.
Cô và Hứa Thần Phong quen biết nhau mười mấy năm, hành động xoa đầu này là động tác khá thân mật, từ khi cô trưởng thành tới giờ chưa từng có. Không biết vì sao hôm nay anh lại đột nhiên nhớ tới việc xoa đầu cô.
Giống như lần trước ở khu mộ giúp cô lấy lá cây trên tóc xuống, khiến cô không hiểu được vì sao.
Kiều Nhân theo bản năng cúi đầu, “Tại sao lại không vừa mắt với anh?”
“Ai mà biết được…”
Hứa Thần Phong liếc nhìn cô, thấy Kiều Nhân đã thắt dây an toàn xong mới khởi động xe.
“Có thể là vì anh thân mật với em quá?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng từ trong miệng anh hoàn toàn là giọng điệu khẳng định.
Kiều Nhân: “…”
Ngoài cửa sổ nhiều người qua lại, chỉ không có bóng dáng của Kỷ Hàn Thanh và Phó Yến.
Kiều Nhân nghi ngờ là Hứa Thần Phong nhận lầm người, còn chưa kịp mở miệng xác nhận, tầm mắt nhìn thấy một biển số xe quen thuộc xuất hiện trong gương chiếu hậu.
Biển số xe của Kỷ Hàn Thanh rất dễ nhớ, trùng hợp là cô đã ngồi xe của anh mấy lần vì thế rất dễ dàng nhận ra.
Kiều Nhân thu hồi tầm mắt, theo bản năng kéo cửa kính xe lên một chút, chỉ để lại một khoảng nhỏ để thông khí.
Hứa Thần Phong cười dịu dàng: “Trước đó không phải em bảo không phải là bạn trai sao?”
“Hiện tại thì không phải.”
Kiều Nhân lấy điện thoại ra, mở phần mềm bản đồ tìm kiếm trường Đại học Y, sau đó phóng to toàn bộ khu trường học lên tới mức lớn nhất, tìm vị trí của kí túc xá nam số 37.
Hứa Thần Phong: “Em làm gì mà như kẻ trộm thế?”
Dừng vài giây, Hứa Thần Phong lại liếc mắt nhìn sang, “Là em theo đuổi anh ta, hay anh ta theo đuổi em?”
Hình ảnh hiển thị trên bản đồ không quá chi tiết, chỉ nhìn thấy bốn phía là bốn nóc nhà của khu kí túc xá, cô thử điều chỉnh lại thông số nhưng chỉ có thể thu nhỏ chứ không thể phóng to.
Kiều Nhân vừa tìm tòa số 37 vừa trả lời anh: “Đều không phải.”
Bày tỏ thì là Kỷ Hàn Thanh bày tỏ trước, nhưng có theo đuổi cô hay không, thì tạm thời còn chưa kết luận được.
Chí ít với người trong cuộc là cô thì cô không thấy anh theo đuổi cô ở chỗ nào.
Như ngày hôm nay trong cuộc họp, cô không cảm thấy bản thân có gì khác biệt so với những nhân viên khác.
(Ối giời đất ơi, 38 chương rồi mà chị còn bảo là không thấy theo đuổi ở chỗ nào. Người khác có khi đã sớm yêu đương, kết hôn, sinh được vài ba đứa con rồi ấy chị =))) Người ta còn hỏi chị bao giờ định kiếm người yêu, sủng chị hơn cả người thân, thế không gọi là theo đuổi thì là gì =))
Kiều Nhân thất thần mấy giây, sau đó mới chuyển tầm mắt trở về trên màn hình điện thoại, tiếp tục tìm trên bản đồ, rất nhanh đã có được đáp án.
Ở khu kí túc xá phía Nam.
Kiều Nhân đưa điện thoại cho Hứa Thần Phong, “Ở phía Nam đó.”
Anh chỉ nhìn lướt qua, sau khi gật đầu lại tiếp tục nói về chủ đề cũ:
“Hành động chậm như vậy, không sợ Tiểu Kiều nhà chúng ta bị người ta lừa cướp mất…”
“Anh!”
Kiều Nhân nhíu mày, mạnh mẽ nói sang chuyện khác:
“Mấy hôm nay phóng viên tới trường học của anh chắc cũng không ít?”
Chiếc xe kia vẫn bám theo phía sau bọn họ, Hứa Thần Phong liếc mắt nhìn, cũng không nhắc nhở Kiều Nhân, nghiêm túc trả lời:
“Hôm qua lúc anh đến làm thủ tục nhậm chức, thấy mấy phóng viên của các tòa soạn.”
Hứa Thần Phong: “Nhưng hai người bạn cùng phòng đều không muốn tiếp nhận phỏng vấn.”
Kiều Nhân ấn ấn mi tâm, có chút lực bất tòng tâm.
“Sao không tới bệnh viện trước?”
Kiều Nhân lắc đầu: “Để sau.”
Người bị hại vừa mới qua đời sáng nay, vào lúc này chắc chắn các phóng viên nghe được tin đã lao tới đo snhuw ong vỡ tổ, cô có thể chen vào gặp người nhà hay không còn chưa biết.
Hứa Thần Phong gật đầu.
Gần đến Đại học Y, chiếc xe phía sau vẫn không nhanh không chậm bám theo, anh cảm thấy rất thú vị, vuốt cằm cười:
“Anh ta muốn đi theo em đến kí túc xá à?”
Kiều Nhân: “…”
Kỷ Hàn Thanh bị anh nói như thế càng lúc càng giống một tên cuồng theo dõi.
Có điều hoàn toàn không giống một tên biến thái cuồng theo dõi, người khác là lén lút trong bóng tối, còn Kỷ Hàn Thanh quang minh chính đại ở ngoài sáng.
Kiều Nhân không nhìn ra bên ngoài, nhàm chán nhìn điện thoại.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cô thực sự không có tâm trạng chơi game. Cầm điện thoại lên ngoại trừ xem lại ghi chép liên quan thì cũng chỉ xem tin tức trong vòng bạn bè.
Mấy ngày trước là nghỉ lễ, nhưng tin mới thì vẫn không ít hơn so với ngày làm việc là bao. Lúc Kiều Nhân ở Hàng Châu không kiểm tra, hiện tại tin mới đã đạt tới mức không thể đếm nổi.
Cô cũng không xem lại những tin cũ nữa, nhìn đến đề tài mới nhất mà mọi người đang bàn tán.
Tốc độ tăng bình luận mới cực nhanh, chỉ mấy giây đã xuất hiện một cái mới. Kiều Nhân xem qua vài lần, nhìn thấy có người chia sẻ hình ảnh trong bệnh viện.
[Mẹ nó, sao lại nhiều đồng nghiệp như vậy, chen cũng không chen nổi!]
Bức ảnh chụp hơi mờ, có thể nhìn thấy cảnh tượng xô đẩy ở đó, phía trước là một loạt gáy của những người khác.
Mấy người ở bệnh viện cập nhật trực tiếp, nửa phút lại có một tấm ảnh.
Tiểu Lý: [Người bị hại là phú nhị đại, so với tin tức đưa thì còn giàu hơn thế nhiều, vệ sĩ đứng thành hai hàng dài.]
Không ở hiện trường thật là tốt, [Có thấy người nhà không?]
[Vệ sĩ ngăn không cho vào… Người nào cũng cường tráng, có khi nặng tới 100kg, quá dữ!]
Kiều Nhân gõ vài chữ: [Có tới Bệnh viện Đại học Y không?]
Dòng chữ này vừa gửi đi, rất nhanh đã bị bức ảnh khác làm trôi mất.
Kiều Nhân cho rằng không ai nhìn thấy, vừa định đăng lại một lần thì đã có người trả lời:
[Hôm qua tôi tới Đại học Y rồi, đợi chút nhắn tin riêng cho cô.]
Vừa dứt lời, người kia liền nhắn tin tới.
[Hôm qua tôi có trao đổi cùng hai sinh viên.]
[Cơ bản đều là lời của bạn học cùng lớp, vì thế nên khá có giá trị tham khảo.]
[……]
Người kia liên tiếp nói một tràng dài, Kiều Nhân cũng không chen vào được. Đợi cô ấy nói được kha khá rồi, cô mới đọc lại một lượt.
Tổng kết lại cũng vẫn là mấy câu nói: thủ phạm tính cách quái gở, bình thường không giao lưu với bạn học, hoạt động lớp cũng ít khi tham gia. Ở một mình quen rồi, năm ngoái đột nhiên có một người bạn gái. Không ngờ vừa tới đầu năm nay cô bạn gái lại ở bên người bị hại.Nói tóm lại, rất có thể là do bị đội nón xanh*.
(Ở mình hay gọi là cắm sừng, ngoại tình.)
Người đó thấy cô không nói gì, lại nhắn tin đến:
[Tiểu Kiều, tôi cảm thấy quan trọng nhất vẫn nên gặp bạn cùng phỏng của hai người đó, dù sao cùng phòng vẫn gần gũi hơn so với bạn học bình thường. Khẳng định là tin tức cũng nắm rõ hơn. Chỉ tiếc là, hôm qua tôi đến hai bọn họ đều không tiếp nhận phỏng vấn.]
Kiều Nhân: [Cô biết bạn cùng phòng của họ tên là gì không?]
[Dương Văn Quang, Hòa Vương Lâm.]
[Cảm ơn.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Hứa Thần Phong cũng đúng lúc lái xe vào trường học.
Kiều Nhân liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, thoáng nhìn thấy chiếc xe phía sau đã bị bảo vệ chặn lại bên ngoài.
“…”
Hứa Thần Phong còn chưa chú ý đến, mãi tới khi đi được hơn chục mét, Kiều Nhân mới ho một tiếng nhắc nhở:
“”Anh Thần Phong, bọn họ bị chặn ở ngoài rồi.”
Trường học yêu cầu nghiêm ngặt, nếu không phải nhân viên hoặc giảng viên trong trường thì không được vào. Bình thường cần đăng kí thông tin cá nhân, thậm chí là không thể vào trong được.
Hứa Thần Phong dừng xe lại, bình tĩnh hỏi: “Cho nên?”
“Anh bảo với bảo vệ cho họ vào đi.”
“Tiểu Kiều, em nói thật với anh xem, em và anh ta cuối cùng là quan hệ gì?
Càng nghĩ càng thấy lạ.
Người yêu không phải người yêu, bạn bè không giống bạn bè.
“Anh ấy là cấp trên của em, ” Kiều Nhân dừng lại một chút, thoáng nhìn trong gương thấy người ở ghế lái phụ đang trao đổi với bảo vệ, “Còn có, lần trước lúc em làm thủ tục anh gọi điện cho em…”
Hứa Thần Phong cau mày bổ sung: “… Chú nhỏ?”
Kiều Nhân nghiêm túc gật đầu.
Hứa Thần Phong: “…”
Anh vốn cho rằng đây chỉ là một người theo đuổi bình thường, đi theo cô tới tận đây.
Không ngờ lại còn nhiều quan hệ lằng nhằng như vậy, anh cau mày sau đó mở cửa xuống xe.
“Em ngồi trong xe chờ một lát.”
Kiều Nhân thở phào.
Cô ngồi yên trong xe, không tới ba phút, Hứa Thần Phong đã mở cửa xe ngồi vào trong:
“Anh còn tưởng rằng anh ta theo em tới đây?”
Hứa Thần Phong “À” một tiếng, “Ánh mắt anh ta nhìn anh căn bản không giống bề trên nhìn bề dưới.”
“Vậy là ánh mắt gì?”
“Chính là ánh mắt một người đàn ông nhìn tình địch của mình.” (Cười =))))))))))
Hứa Thần Phong bất đắc dĩ mím môi, “Anh mà muốn thì đã ra tay từ sớm rồi, ai còn chờ tới bây giờ nữa. Đợi đun nước sôi thì con vịt cũng bay mất rồi.”
Lời nói này không sai.
Hai người bọn họ nếu có thể có gì, thì đã sớm có từ lâu rồi.
Kéo dài đến hiện tại, không thể giải thích là do bản thân không nhạy bén nữa rồi, chỉ đơn thuần là không thể nảy sinh một loại tình cảm khiến trái tim loạn nhịp thôi.
Kiều Nhân cũng mím môi, “Anh có thể nói như vậy từ khi nào thế?”
Hứa Thần Phong liếc nhìn cô một cái, không đáp.
Kí túc xá phía nam quả nhiên đúng với chữ “Nam” này, vừa vào trường học nằm ngay phía nam.
Đại học Y khoa có khu vườn lớn, đường cũng không phải là dạng thẳng một trục chính, khi lái xe còn phải vòng trái vòng phải, mất gần mười phút mới đến được kí túc xá số 37.
Kiều Nhân mở cửa xuống xe, lúc quay đầu lại không biết chiếc xe vốn đi sau đã biến mất từ lúc nào.
Cô đứng ở cửa đợi Hứa Thần Phong đi vòng sang, cũng nhìn đông nhìn tây một nửa vòng.
Mãi tới khi Hứa Thần Phong tới, đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Đừng nhìn nữa, bọn họ đi thẳng tới tòa nhà văn phòng rồi.”
Kiều Nhân “À” một tiếng, lúc này mới thu lại tầm mắt cùng anh đi vào trong.
Trên lý thuyết kí túc xá nam không cho nữ đi vào, nhưng phía trước có người dẫn dắt nên dễ dàng thông qua hơn nhiều.
Nhân dịp dì quản lý nói chuyện với Hứa Thần Phong mấy câu, Kiều Nhân vội vàng lách qua. Vừa đi tới cửa thang máy liền nghe thấy dì quản lý “Ơ” một tiếng: “Sinh viên nữ kia, em tới kí túc xá nam làm gì?”
Cũng không biết Hứa Thần Phong nói gì với dì ấy.
Kiều Nhân đứng đó không nghe thấy âm thanh gì nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy máy ảnh đi lên lầu.
Phòng kí túc của họ ở lầu sau, lúc này hai người bạn cùng phòng kia không ở trong kí túc, chỉ có hai người bên trong đang chuyển đồ đạc của người bị hại vào trong thùng.
Đồ đạc không nhiều, nhưng cũng không thiếu thứ gì.
Vali không lớn, bên trong đồ vật sắp chất thành núi, phải ép từ trên xuống.
Hai người vừa vác đồ ra ngoài vừa tám chuyện: “Gia cảnh tốt như vậy, thật là đáng tiếc.”
“Không phải sao,” Người còn lại đưa tay chỉ vào chiếc máy tính lộ ra trong thùng, “Cái máy tính cũ này cũng đáng giá mấy vạn đấy.”
Kiều Nhân đứng ở cửa, ngón tay nhẹ nhàng bấm máy ảnh vài cái.
Hai người này đi ra đến cửa, một người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy có cô gái đứng bên cạnh, sợ tới mức run tay, đánh rơi chiếc vali xuống đất.
Đồ đạc bên trong phát ra tiếng va chạm, một vài đồ vật nhỏ rơi xuống.
Hai người kia vội vàng ngồi xuống nhặt lại, vừa nhặt vừa nói thầm: “Kí túc xá nam còn cho nữ vào sao?”
“Đúng là… làm tôi sợ muốn chết.”
“Có điều nhìn xinh đẹp thật…”
Tiếng nói vừa dứt, hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn.
Ban nãy Kiều Nhân đi lên một mình, Hứa Thần Phong có lẽ vẫn bị dì quản lý quấn lấy, hiện tại không thể lên trên được.
Kiều Nhân cũng liếc nhìn bọn họ, sau khi thu dọn xong, hai người lại nâng cái thùng lên, đi thẳng ra phía cầu thang.
Kiều Nhân nhìn bọn họ biến mất sau chỗ rẽ, cúi đầu nhìn chiếc ví tiền màu sẫm.
Cô ngồi xuống nhặt lên, sau đó đứng dậy dựa lưng vào vách tường. Vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong có một tấm hình.
Là hai chàng trai.
Hành động không quá thân mật, nhưng có thể thấy quan hệ của họ khá thân thiết.
Tim Kiều Nhân bỗng nhiên đập nhanh hơn, có ý nghĩ gì đó thoáng vụt qua trong đầu cô, bỗng có người gọi: “Kiều Nhân?”
Âm cuối của anh hơi cao lên, tiếng bước chân vang lên từng nhịp, anh từng bước tới gần: “Sao vậy?”