Sơ Huân Tâm Ý

Chương 17 - Mì Quần Đới

trước
tiếp

Hai người nhảy từ trên tường xuống, Kiều Sơ Huân vừa đứng vững đã vội lui ra khỏi ngực Cảnh Dật, ôm con thỏ con đi ra ngoài. Cảnh Dật cũng không sốt ruột, chỉ chậm rãi than thở một câu: “Sơ Huân, ngươi định để ta xách cái giỏ đồ ăn này về đến nhà chúng ta luôn sao?”

Kiều Sơ Huân dừng bước, bị lời trêu chọc hờ hững của hắn làm cho đỏ mặt, nghĩ thầm trong bụng, ai thèm “chúng ta” với hắn chứ! Nàng rũ mắt xuống xoay người lại, bất đắc dĩ quay trở lại bên cạnh Cảnh Dật, đưa tay nhận lấy cái giỏ trong tay hắn. Cảnh Dật lại nghiêng người né, chờ Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên trợn mắt đối diện với hắn, hắn mới mỉm cười nói: “Ta vẫn còn chưa ăn sáng, chúng ta ăn bên ngoài xong rồi về.”

Kiều Sơ Huân vội vàng đưa mắt sang phía khác, răng cắn chặt môi dưới, cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ có khóe mắt hơi ươn ướt. Người này thật là vô lại…

Cảnh Dật vốn còn muốn ôm eo nàng mà đi, kết quả là nhìn thấy dáng vẻ như muốn khóc đến nơi của nàng, y hệt như con vật nhỏ nàng đang ôm trong ngực kia, co rúm người lại như thể rất sợ hắn. Lại nghĩ đến lời nói trước đó của Cao Linh, bàn tay đã vươn ra một nửa lại rụt trở về. Đôi mắt hẹp dài thoáng qua ánh nhìn u ám, khóe môi lại hơi cong lên, chậm rãi nói: “Đi thôi.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Kiều Sơ Huân vẫn một mực duy trì khoảng cách chừng hai thước với Cảnh Dật, tay khẽ khàng vuốt ve con thỏ con, đầu cúi thấp, im lặng đi theo sau lưng hắn. Cảnh Dật vốn có tướng mạo xuất chúng, lại mặc một bộ y phục đỏ tía cùng áo choàng trắng bạc, đi giữa đám đông lại càng nổi bật hơn.

Các cô nương hai bên đường nhao nhao liếc mắt nhìn trộm, đến khi nhìn thấy giỏ đựng thức ăn trong tay vị công tử tuấn tú này thì đều trố mắt nghẹn họng, sau đó lại thấy nàng dâu nhỏ xinh xắn cúi đầu đi theo phía sau thì như bừng tỉnh ra, lại còn chụm đầu lại bàn tán, không biết là nàng dâu nhà ai mà đi chợ còn có phu quân đi cùng, thật là có phúc quá!

Kiều Sơ Huân cũng không hề biết rằng mình đi theo Cảnh Dật quanh thành tây một buổi sáng đã gây ra tiếng vang lớn như vậy. Trong lòng nàng cảm thấy rất giận, nhưng cũng biết hắn thật sự không phải người xấu, chỉ là không biết tại sao hắn lại cực kỳ thích bắt nạt nàng, vì vậy trong lòng nàng lại càng rối rắm hơn. Cảnh Dật đi đằng trước, thu hết mấy lời bàn tán của người đi đường vào tai, cảm thấy trong người rất khoan khoái, nhìn đám người buôn dưa lê cũng không thấy đáng ghét lắm!

Y Thanh Vũ vừa vòng qua giao lộ thì thấy cảnh hai người kia một người xách giỏ đựng thức ăn, một người ôm con thỏ con, một trước một sau đi ra khỏi chợ, cảnh tượng hết sức quỷ dị. Nhìn dáng vẻ cắn môi xấu hổ của cô nương cúi gằm đầu đi đằng sau và dáng vẻ híp mắt cong môi đắc ý của Tiểu Hầu gia ở đằng trước, Y Thanh Vũ phải nhịn mãi mới không bật cười thành tiếng.

Khẽ ho hai tiếng để đánh dấu sự tồn tại của bản thân, Y Thanh Vũ tiến lên mấy bước, chắp tay với Cảnh Dật một cái, thấp giọng chào hỏi: “Chào buổi sáng Hầu gia.” Sau đó lại cười cười nhìn về phía Kiều Sơ Huân ở sau lưng Cảnh Dật: “Chào buổi sáng Kiều tiểu thư, đi chợ đấy sao!”

Kiều Sơ Huân vội vàng cúi chào lại, cong môi lên nở nụ cười: “Y đại nhân.”

Y Thanh Vũ cười híp mắt khoát tay một cái, chỉ chỉ con thỏ trong lòng Kiều Sơ Huân: “Thật là đáng yêu, vừa mới mua sao?”

Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: “Không phải, dạo trước bọn Tiểu Vãn bắt được trên núi ở thành bắc.”

Y Thanh Vũ vươn tay ra sờ tai con thỏ, lại cười với Kiều Sơ Huân: “Con thỏ này có vẻ sợ người nhỉ!”

Cảnh Dật dịch chân, vừa vặn chắn Kiều Sơ Huân ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng liếc Y Thanh Vũ một cái: “Trong thành có quán nào bán đồ ăn sáng ngon không?”

Y Thanh Vũ cong mắt, cố ý đùa giỡn Cảnh Dật: “Hai người cũng chưa ăn sáng sao? Vừa khéo, vậy thì đi ăn cùng ta đi!”

Cảnh Dật gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Y đại nhân đi trước.”

Y Thanh Vũ hơi sửng sốt, không ngờ rằng hắn thật sự phải dẫn Kiều Sơ Huân cùng đi ăn bữa sáng, lại thấy vẻ mặt Cảnh Dật hơi khác thường thì lập tức mỉm cười, ôn tồn đáp lại: “Được, được, hạ quan đi trước dẫn đường. Hầu gia và Kiều tiểu thư đi theo sau là được.”

Hai người lập tức đi theo phía sau Y Thanh Vũ, được một lát thì rẽ vào một ngõ nhỏ. Quán rất nhỏ, ngoài cửa treo bảng hiệu màu xanh lam với ba chữ “Mì gia truyền”, từ xa đã ngửi thấy mùi nước dùng thơm lừng.

Ba người đi vào trong quán, Y Thanh Vũ thành thạo gọi ba tô mì, ba phần bánh tuyết ngọc cùng hai đĩa rau muối. Khách trong quán không nhiều, chỉ có một cô nương xinh xắn tầm mười bảy, mười tám tuổi phụ trách đưa thực đơn và bưng bát đĩa. Thấy Y Thanh Vũ tới, cô nương nọ cũng chỉ chào một tiếng rồi đi vào trong bếp hỗ trợ.

Cảnh Dật thấy vậy, chậm rãi nhướng một bên mày lên, nhìn Y Thanh Vũ một cái. Y Thanh Vũ chỉ khẽ mỉm cười, cũng không giải thích thêm cái gì. Ba người ngồi ở vị trí cạnh tường, tương đối khuất, nhân lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Cảnh Dật móc khối ngọc thạch đỏ tía kia từ trong ngực ra, đưa cho Y Thanh Vũ.

Y Thanh Vũ nhíu mày một cái, cầm khối ngọc thạch quan sát cẩn thận một lúc lâu, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn: “Chắc hẳn đây mới là thật.”

Cảnh Dật nhận lại khối ngọc thạch, cất đi, khóe môi chậm rãi vẽ ra một nụ cười, đường nét giữa hai hàng mày có vẻ uy nghiêm: “Nếu đã có người chủ động dâng tới tận cửa thì chúng ta chỉ cần từ từ mà thu lưới là được.”

Y Thanh Vũ nhíu mày, nhìn Kiều Sơ Huân ngồi cạnh đó: “Có người chủ động đưa khối ngọc thạch này cho ngươi sao?”

Cảnh Dật không lên tiếng, Kiều Sơ Huân thấy Y Thanh Vũ nhìn mình, lại thấy Cảnh Dật không có ý phản đối thì mới thuật lại chuyện vừa nãy. Y Thanh Vũ trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn Cảnh Dật cũng có vẻ phức tạp: “Ta thấy chuyện này vẫn nên nói với bên kia một tiếng.”

Cảnh Dật buông mắt, ngón tay thong dong gõ lên mép bàn, một hồi lâu sau mới chậm rãi cất tiếng: “Ta tự có chừng mực.”

Y Thanh Vũ càng nhíu chặt mày hơn, dường như không đồng ý nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn mà Y Thanh Vũ gọi đã được bưng lên. Lúc này Kiều Sơ Huân mới nhìn kĩ, nữ tử kia mặc một bộ trang phục màu đỏ của người Mân, chân mang giày ống thấp mũi nhọn, bên hông còn cột một cây roi viền bạc, mặc dù nét mặt có vẻ lạnh lùng nhưng ngũ quan vẫn rất sáng sủa.

Y Thanh Vũ vẫn duy trì nụ cười, chờ nữ tử kia bày hết đồ ăn lên bàn mới mỉm cười ôn hòa: “Đa tạ Hồng Đàm cô nương.”

Nữ tử kia khẽ gật đầu, liếc qua Cảnh Dật một cái, môi hơi nhếch lên, sau đó lại bưng khay quay trở vào trong bếp.

Kiều Sơ Huân cầm cái thìa nhỏ lên múc một muỗng nước canh cho vào trong miệng, bất giác đưa tay lên che miệng, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng cầm đũa gắp một miếng mì màu trắng, cho vào miệng nhai cẩn thận, cảm nhận được vị mì dai ngon, lại lẫn với vị măng thoang thoảng. Nước dùng trộn lẫn vị tôm tươi và nấm, nấu đặc sệt, ăn hết sức ngon miệng.

Cảnh Dật ngồi cạnh đó cũng ăn rất vừa miệng. Kiều Sơ Huân nuốt nước dùng, ngước mắt lên nhìn về phía Y Thanh Vũ ở đối diện: “Đây là mì quần đới?”

Y Thanh Vũ cười ha ha gật đầu một cái: “Quả nhiên Kiều tiểu thư có nghiên cứu về đồ ăn, đây chính là mì quần đới. Nó là thứ độc đáo chỉ có ở phủ Việt Châu của bọn ta, tuyệt đối không hề thua kém mì quần đới chính gốc ở Dương Châu!”

Vừa nói vừa đẩy cái đĩa bên cạnh về phía trước: “Nếm thử bánh tuyết ngọc này đi, cũng rất ngon.”

Kiều Sơ Huân kẹp một cái bánh, bánh lớn tầm bàn tay người lớn, lớp vỏ ngoài trắng nõn như ngọc, cắn một miếng, mùi sữa thơm dâng tràn, sau đó nữa là vị thơm nồng của nhân óc chó và hạt thông, đến lớp trong cùng lại là ba lát thịt bò thái mỏng như cánh ve. Thịt bò khô mềm dai, trước đó lại đã được ngâm với nước tương nên khẩu vị vô cùng đậm đà. Cắn một miếng, ngọt mặn dung hợp, thơm nồng ngon miệng, ngay cả Kiều Sơ Huân cũng phải nhận là bái phục. So với bánh tuyết ngọc này thì mấy thứ bánh ngọt thường ngày nàng vẫn hay làm căn bản chẳng đáng là gì.

Cảnh Dật ăn hai cái, quay đầu sang thì thấy Kiều Sơ Huân đang ngẩn người nhìn đồ ăn trong bát, vẻ mặt hơi buồn bã, hắn cong môi lên, chậm rãi nói: “Ăn không ngon bằng bánh trôi ngươi làm.”

Y Thanh Vũ ở đối diện bật cười một tiếng, một bên là bánh ăn cùng với mì, một bên là đồ ăn vặt, thế mà cũng đem ra so với nhau được sao! Cho dù Tiểu Hầu gia ngươi có muốn dỗ mỹ nhân vui vẻ thì cũng đừng có nói như thế chứ! Kiều Sơ Huân lại vì ý ám chỉ trong lời của Cảnh Dật mà hai má đỏ bừng, cắn môi trừng hắn một cái, cúi đầu ăn mì không thèm để ý tới hắn nữa.

Cảnh Dật vốn chỉ nghĩ xem phải làm sao để an ủi giai nhân, thế nhưng nhất thời trong đầu lại chỉ nghĩ được tới bánh trôi ngũ sắc mà Kiều Sơ Huân làm tối hôm trước, vì vậy liền thuận miệng nói ra. Kết quả bị Kiều Sơ Huân trừng một cái như vậy, hắn mới giật mình nhận ra lời này quả thật có phần không đứng đắn lắm, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ nàng cắn môi trừng hắn rất hấp dẫn lòng người, mặc dù đã lập tức ngậm miệng nhưng ý cười trong mắt lại càng lúc càng nồng.

Ăn xong bữa sáng, Y Thanh Vũ như thường lệ trở về nha môn, Cảnh Dật thì kéo Kiều Sơ Huân, nhất quyết đòi phải đi dạo thành đông một lát. Kiều Sơ Huân thấy Y Thanh Vũ đứng cạnh đó cười tủm tỉm nhìn cánh tay Cảnh Dật thì cũng thấy không được tự nhiên, vì vậy mới vươn tay ra muốn nhận lấy cái giỏ, nhưng mà Cảnh Dật lại không chịu, nhàn nhạt nói một câu: “Trời lạnh, cóng tay.”

Đi tới đoạn rẽ, Y Thanh Vũ vẫy tay với hai người, đi vào một ngả đường khác. Cảnh Dật cũng không quay đầu, chỉ chậm rãi cất tiếng: “Đi tới bên cạnh ta.”

Kiều Sơ Huân vẫn duy trì khoảng cách một bước chân, không muốn sóng vai đi bên cạnh hắn, bây giờ nghe thấy Cảnh Dật dùng giọng điệu không cho phép trái lời như vậy để ra lệnh cho nàng thì trong lòng bất giác trở nên căng thẳng, thế nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu đi lên.

Cảnh Dật vẫn giữ vẻ mặt ung dung, thong thả cất bước: “Muốn ta ôm ngươi đi sao?”

Kiều Sơ Huân biết hắn nói được thì làm được, càng cắn chặt môi dưới, bước vội lên bên cạnh hắn, mắt vẫn nhìn sang bên phía ven đường, nào ngờ bị vấp một cái, người hơi lảo đảo, thắt lưng bị người ta nắm lấy, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lười biếng trộn lẫn tiếng cười của Cảnh Dật: “Đã lớn như vậy rồi mà đi đứng cũng không biết nhìn đường.”

Kiều Sơ Huân vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa tức giận, đẩy ngực hắn ra. Môi mím chặt, tay ôm con thỏ con, mắt nhìn thẳng về phía trước, cả người hơi cương cứng lại vì căng thẳng.

Cảnh Dật nghĩ cho bước chân của Kiều Sơ Huân nên cũng không đi nhanh. Hai người sóng vai lẳng lặng đi cạnh nhau, lúc đi ngang qua một cửa hàng, Cảnh Dật đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Kiều Sơ Huân, tỏ ý muốn nàng đi vào cùng hắn.

Hai người vừa vào bên trong cửa hàng, ông chủ đã nhanh chóng bước ra tiếp đón, vừa nhìn từ trên xuống dưới hai người một lượt, vừa cười ha ha chào hỏi: “Chà, chào buổi sáng hai vị! Trong cửa hàng bọn ta có rất nhiều món đồ tinh xảo mới mẻ, không biết hai vị có cần thứ gì không?”

Cảnh Dật đưa mắt nhìn bốn phía, chậm rãi đi tới trước một giá hàng, khẽ hất cằm: “Đưa thứ đó tới đây cho ta xem thử.”

Ông chủ hướng mắt ra hiệu cho tiểu nhị đứng cạnh đó, đợi đến lúc Cảnh Dật đã nhận lấy lò giữ ấm cho tay thì cười giải thích: “Cái lò giữ ấm cho tay này là thứ tân tiến của cửa hàng bọn ta, tổng cộng mới chỉ có ba cái. Ngài xem hoa văn chạm trổ này xem, phù dung mới nở, thanh nhã phóng khoáng, mua cho phu nhân dùng là quá thích hợp rồi.”

Kiều Sơ Huân lúng túng, vội vàng khoát tay: “Ta, ta không phải…”

Trong mắt Cảnh Dật thoáng qua nụ cười, hắn ngắm nghía một hồi, nhìn ông chủ: “Là đồng trắng, bên trong trộn với bạc?”

Ông chủ “a” một tiếng, lập tức cười đáp: “Vị công tử này thật tinh mắt!” Vừa nói chuyện vừa vội vàng rút một cái túi vải nhỏ nhạt màu trong hộp gỗ bên cạnh ra, cung kính đưa tới trước mặt Cảnh Dật: “Cái này để bọc bên ngoài lò giữ ấm, được thêu từ gấm thượng hạng, rất dày. Ngài nhìn xem, màu này cũng rất hợp với màu sắc xiêm y của phu nhân, ngoài màu này ra vẫn còn mấy màu khác nữa…”

Cảnh Dật nhận lấy sờ một cái, bỏ lò giữ ấm vào nhìn thử. Sau đó lại ôm lấy con thỏ con trong ngực Kiều Sơ Huân, nhét cái lò giữ ấm vào trong tay nàng, híp mắt nhìn một hồi, chậm rãi cong môi lên.

“Lấy.” Cảnh Dật nhàn nhạt nói một tiếng, lại duỗi tay ra chỉ chỉ ống tay áo ở phía bên kia: “Cái đó có màu nào hợp với bộ xiêm y này không?”

Ông chủ vội vàng lấy một xấp ống tay áo đặt lên trên mặt tủ phía trước bọn họ: “Có có.”

Kiều Sơ Huân đứng bên cạnh cũng không xen lời vào, chỉ trong chốc lát, Cảnh Dật đã chọn mấy món đồ giữ ấm mùa đông, thanh toán bạc, lại kéo nàng ra khỏi cửa hàng, nhấc chân lên muốn bước vào tiệm vải ở sát đó.

Lúc này Kiều Sơ Huân hiểu được, vội vàng níu tay áo không cho hắn đi vào: “Đa tạ hảo ý của công tử, trước kia đã may mấy bộ xiêm y, đủ qua mùa đông năm nay rồi.”

Cảnh Dật liếc mắt nhìn bàn tay Kiều Sơ Huân đang níu ống tay áo hắn, mày hơi nhíu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi gằm của nàng: “Ngươi đã đi cầm bộ hỉ phục kia rồi?”

Kiều Sơ Huân kinh ngạc ngước mắt lên, sao hắn lại biết?

Cảnh Dật thấy nàng trợn tròn mắt thì khóe miệng chậm rãi cong lên: “Rất tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.