Cả đêm hôm qua Kiều Sơ Huân gần như thức trắng cả đêm, hai cánh môi đau rát, dùng mu bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng chà lên mới khá hơn một chút. Trong đầu nàng không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng người kia ngang ngược bóp chặt eo nàng rồi hôn, đôi mắt hẹp dài hơi khép lại lộ ra ánh nhìn nóng bỏng, hàng mi dài hơi run run, ngậm chặt môi nàng hôn qua hôn lại, hệt như đang thưởng thức món ăn trân quý ngon nhất trần đời…
Cho dù nàng vừa mang lòng biết ơn vừa mơ hồ có cảm xúc khó nói rõ là tán thưởng hay tôn kính đối với Cảnh Dật thì hành động quá sức xằng bậy đêm qua của hắn cũng đã khiến Kiều Sơ Huân bị dọa sợ không nhẹ. Cho dù chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm gần gũi với nam nhân nào thì Kiều Sơ Huân cũng biết rõ rằng hắn đang chiếm tiện nghi của nàng. Lại nghĩ đến cảnh mình nhếch nhác thảm hại chạy trốn khỏi thành Biện Kinh cùng thân phận tôn quý hơn người của Cảnh Dật, Kiều Sơ Huân liền cảm thấy cực kỳ oan ức.
Nếu như ngày nào đó hắn nổi hứng, thật sự làm ra chuyện hoang đường thì nàng phải làm sao đây? Lại chạy trốn một lần nữa sao? Mười tám năm qua, nàng chưa từng có cảm giác thỏa mãn và hài lòng như hiện giờ, mặc dù phải vất vả hơn trước kia rất nhiều, nhưng nàng thật sự thích cuộc sống ngày ngày bận rộn chuẩn bị cơm nước cho người ta thế này. Nàng được vận dụng những thứ từng học được trong sách vở trước kia, để mọi người được ăn ngon miệng, giúp Cảnh Dật điều dưỡng thân thể, cùng Tiểu Đào Nhi vui vẻ làm việc… Nàng quả thật không nỡ buông tha cuộc sống như thế.
Buổi sáng, chuẩn bị xong điểm tâm cho tất cả mọi người, Kiều Sơ Huân thật sự không có khẩu vị gì. Chậm chạp trở về đến phòng mới nhớ ra con thỏ con vẫn còn ở chỗ Cảnh Dật. Nàng không dám cũng không muốn tới phòng hắn, lại chẳng có việc gì để làm, Kiều Sơ Huân mới chợt nhớ ra bộ hỉ phục trước kia mình mặc vẫn còn đặt trong rương.
Vốn nên là bộ xiêm y quý giá nhất của một nữ nhi, thế mà đối với nàng nó lại là cơn ác mộng ám ảnh khiến nàng phiền muộn không thôi. Thỉnh thoảng nửa đêm nàng vẫn nằm mơ thấy mình mặc bộ hỉ phục kia, chạy như điên giữa bóng tối mịt mù, nhưng rồi cuối cùng vẫn bị người ta bắt trở về, đè cái mũ phượng nặng trĩu lên đầu nàng, che trước mắt nàng một tấm vải đỏ đến chói mắt, nghe tiếng bước chân của người kia đang từng chút từng chút lại gần nàng. Tiếng nhiếc móc giễu cợt của nhị nương và muội muội ong ong bên tai nàng, người nọ càng lúc càng tới gần nàng hơn, nhưng cả người nàng lại không cách nào nhúc nhích nổi…
Trong lòng khó chịu, nàng nhất thời kích động lấy bộ hỉ phục trong rương kia ra, đi tới cửa hàng cầm đồ, ngay cả giá tiền cũng không cò kè mặc cả, đổi lấy ba lạng bạc, nhanh chóng ra khỏi cửa hàng. Cầm nắm bạc vụn trong lòng bàn tay có cảm giác nóng bỏng như đang bốc cháy, thế nhưng bầu trời trên cao kia lại xanh trong mênh mông vô ngần, Kiều Sơ Huân cảm thấy như thể từ đáy lòng nàng có tia sáng tản ra, giao nhau với ánh mặt trời mùa đông ấm áp kia, ngay cả bước chân nàng cũng dần trở nên nhẹ bẫng.
Nàng bước nhanh vào trong chợ, vừa đi vừa nghĩ đến những nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho bữa trưa và bữa tối nay, cố gắng không quan tâm tới bộ hỉ phục đỏ rực bị nàng vứt bỏ trong cửa hàng kia, cùng với đình viện đã bị nàng bỏ lại phía sau từ lâu. Cái giỏ trong tay đã được chất đầy, vẫn còn hai thứ không mua được, nàng đang nghĩ xem có thể dùng nguyên liệu gì để thay thế thì bị một người từ bên cạnh đi tới đụng phải, lảo đảo một cái, giỏ thức ăn rơi xuống, nguyên liệu nấu ăn bên trong rơi vãi ra đầy đất. Ngay sau đó, cái người mà từ đêm qua nàng đã không muốn gặp kia đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, lại ôm chặt nàng vào lòng không chịu buông tay.
Sau đó thì bị hắn kéo vào ngõ hẻm kia, rõ ràng là vị sợ làm chậm trễ chính sự của hắn nên nàng mới chủ động nói rõ rằng đó là cái ngõ cụt, thế mà người này lại giở trò xấu, ôm cả nàng nhảy lên trên tường. Sau khi nhảy xuống lại tiếp tục giở tính xấu đòi nàng đi ăn sáng cùng hắn, cuối cùng còn kéo nàng đi dạo mấy cửa hàng ở thành đông.
Lò giữ ấm cho tay và ống tay áo mua một mớ, nàng nói không vào tiệm vải, cũng không vào tiệm nữ trang, Cảnh Dật cũng không ép, dứt khoát nghênh ngang kéo nàng vào cửa tiệm bán son phấn, hại Kiều Sơ Huân cả đoạn đường đều bị người ta cười, ông chủ nào cũng khen Cảnh Dật dịu dàng săn sóc, biết yêu thương nương tử nhà mình, đúng là phu quân tốt hiếm thấy, còn nói hai người bọn họ tình cảm khắng khít khiến người ta ao ước, vừa sáng sớm đã cùng nhau đi mua đồ, mà mua gì cũng bàn bạc kĩ lưỡng với nhau.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng son phấn, rốt cuộc Kiều Sơ Huân cũng ngang bướng, nói thế nào cũng không chịu đi dạo phố với hắn nữa. Cảnh Dật nghịch hộp son môi trên tay, đứng bên cạnh đường nhìn nàng, cũng không lên tiếng, môi lộ ra nụ cười đầy cưng chiều, đôi mắt xưa nay vẫn luôn lạnh lùng bây giờ lại ánh lên vẻ nhu hòa.
Kiều Sơ Huân rũ mắt, thấp giọng nói: “Mọi người vẫn còn chờ cơm trưa, không thể về nhà muộn quá.”
Cảnh Dật như thể vừa nghe được chuyện cười, bật cười khúc khích một tiếng, kéo tay nàng đi về phía khác: “Không nấu một hôm thì bọn họ cũng không chết đói được!”
Vừa nói vừa ngoắc ngoắc tay với một cỗ xe ngựa đang đậu ven đường, phu xe vội vàng nhảy xuống chạy tới. Cảnh Dật giơ tay lên ném cho hắn một khối bạc vụn: “Đi tới Cảnh gia ở thành bắc, tìm một người họ Cao, bảo hắn dẫn người tới “Kiếm Hương Các” ở thành nam, dẫn tất cả mọi người theo.”
Lúc này Kiều Sơ Huân cũng đã nghe ra ý của hắn, nhưng cảm thấy cứ bị hắn nắm tay như vậy thì không ổn, nàng mới nâng tay lên muốn giãy ra, nào ngờ Cảnh Dật lập tức buông tay nàng, quay người lại, cả cánh tay vòng lấy thắt lưng nàng, nụ cười bên môi hết sức nhàn nhã: “Trên đường nhiều người qua lại, ta không muốn lát nữa ngươi sẽ bị người ta đụng phải.”
Kiều Sơ Huân cứ nhịn mãi, bây giờ đã giận tới mức khóe mắt cũng hơi đỏ, nàng ngửa mặt lên trừng hắn: “Công tử đừng có lúc nào cũng trêu chọc ta!” Cho dù nàng có tốt tính tới mức nào thì cũng biết nổi cáu. Người ta vẫn nói con thỏ nóng nảy còn cắn người, nếu cứ ép nàng thì nàng dứt khoát bỏ hết tất cả mà đi là được! Dù sao thì cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy.
Dường như Cảnh Dật nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nghiêng người kéo nàng tới một góc chết bên đường, đưa tay siết chặt cằm nàng: “Không được bỏ đi.”
Kiều Sơ Huân nghiêng đầu muốn né tay hắn, tính bướng cũng nổi lên, đôi mắt mở to ra trợn trừng hắn, trong mắt còn lóng lánh ánh nước: “Công tử có ơn với ta, nhưng cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy! Người muốn nữ nhân thì có thể cưới thê nạp thiếp, ta chỉ quản việc cơm nước cho mọi người.”
Ngón tay đang siết cằm nàng hơi dùng lực, ánh mắt Cảnh Dật nhìn nàng cũng có chút lạnh lùng: “Ngươi muốn ta cưới nữ nhân khác sao?”
Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy cánh tay đang vòng quanh thắt lưng mình càng lúc càng chặt cứng, cằm cũng bị siết tới mức đau nhói, nàng cố nén nước mắt đáp lại: “Công tử muốn cưới ai, ta không quản được.”
Cảnh Dật bỗng dưng cong môi cười một tiếng, chậm rãi gật đầu một cái: “Nói đúng lắm. Trong thiên hạ, người có thể quản được ta không nhiều.” Hắn cúi đầu xuống ghé vào môi nàng hôn một cái, lại nhìn vẻ tức giận dâng lên trong mắt nàng, chậm rãi nói: “Nàng có thể coi là một.”
Kiều Sơ Huân nhắm chặt mắt, hai hàm răng cắn chặt, tim như thể ngừng đập. Ban ngày ban mặt dưới cái nhìn của bao nhiêu con mắt, sao hắn có thể giở trò hạ lưu vô sỉ như vậy!
Cảnh Dật nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn kia của nàng thì không kiềm được bật cười thành tiếng, cánh tay đang ôm nàng buông lỏng, vẻ hung tàn giữa hai hàng mày cũng nhạt đi nhiều.
Ngón tay vuốt ve qua lại làn da mềm mịn nơi cằm nàng, tầm mắt dời từ đôi mắt đang nhắm chặt của nàng xuống đến cái mũi nhỏ xinh xắn, hai cánh môi khẽ run, cuối cùng nhìn thấy dấu tay màu đỏ nhạt do chính hắn gây ra trên cằm nàng… Hàng mi nhíu chặt lại, bàn tay đỡ lấy má nàng, cúi đầu hôn xuống dấu vết kia.
Hai người đứng trong một góc chết ngược sáng, Cảnh Dật lại đưa lưng về phía đường đi, chiếc áo choàng trắng tung bay theo gió, che khuất cả người Kiều Sơ Huân trong lồng ngực, vì vậy dù thỉnh thoảng có người qua đường ném tới những ánh mắt tò mò thì cũng không nhìn rõ được hai người đang làm gì.
Cảnh Dật nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm chặt mắt trong lòng mình thì cũng biết là mình đã ép nàng hơi quá, nhưng hắn lại không biết dưới tình huống này thì nên xử lý thế nào, chỉ có thể dựa vào bản tính và mánh khóe xử lý những chuyện thường ngày để đối phó. Im lặng một lúc, Cảnh Dật móc từ trong ngực ra một hộp thuốc nhỏ hình tròn, ngón tay chấm một ít thuốc tiêu sưng, nhẹ nhàng thoa lên cho nàng.
Kiều Sơ Huân bị xúc cảm lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trên da thịt làm cho sợ run lên, hoảng hốt mở mắt ra nhưng lại chỉ thấy người kia đang rũ mắt, chăm chú nhìn vào cằm nàng một cách chuyên chú. Thoa thuốc xong, ngón tay hắn cũng không rời đi, bàn tay đỡ một bên gò má nàng, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa tràn ra của nàng, con ngươi đen nhánh của hắn dán chặt lấy nàng.
Mãi hồi lâu sau, Cảnh Dật mới chậm rãi nhả ra hai chữ: “Đừng đi.”
Kiều Sơ Huân nghẹn ngào, vênh váo lên giọng đặt điều kiện với Cảnh Dật: “Chỉ cần công tử đừng có… ăn hiếp người khác như đêm hôm qua, ta sẽ không đi.”
Ánh mắt sâu thẳm nhanh chóng thoáng qua một tia cười bất đắc dĩ, Cảnh Dật trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa giận lại vừa hoảng của Kiều Sơ Huân, hắn lại chân thành thêm vào một câu: “Sẽ không như đêm hôm qua nữa.”
Tiểu Hầu gia hồi tưởng lại lúc lâu, nụ hôn hôm qua có phần hơi thô lỗ, phải thử qua mới biết cảm giác ngọt ngào trong đó, hai cánh môi nàng khiến hắn mê muội, toàn thân như muốn bùng cháy, muốn chậm cũng không chậm nổi…
Kiều Sơ Huân nào biết được lời của Cảnh Dật là có hàm ý, nghe hắn đảm bảo rằng sẽ không ăn hiếp nàng như đêm qua nữa, lại thêm trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng Cảnh Dật là một quân tử chân chính, cho nên lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ hãi trong lòng dần tiêu tan, Kiều Sơ Huân vội vàng dịch chân, lui ra khỏi vòng ôm của Cảnh Dật, ôm con thỏ con, hơi khom người với Cảnh Dật: “Công tử đi trước.”
Cảnh Dật như cười như không liếc nàng một cái, giơ tay lên vẫy vẫy lần nữa. Chẳng mấy chốc đã có một cỗ xe ngựa từ phía bên kia đường đi tới cạnh hai người, Cảnh Dật vén rèm xe lên, nhanh nhẹn ngồi xuống, lại vén cao rèm lên nhìn nàng, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, nhưng ý cười trong mắt lại không giấu được.
Kiều Sơ Huân cắn môi đi tới bên cạnh xe, một tay vịn lấy thành xe, một tay vừa ôm con thỏ con vừa phải nắm vạt váy, hơi vụng về giẫm lên băng gỗ nhỏ bước vào buồng xe.
Cảnh Dật đọc tên một quán cơm cho phu xe, buông rèm xuống, người nghiêng sang một bên, tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Kiều Sơ Huân né người ngồi xuống phía bên kia, cúi đầu vuốt ve con thỏ con, mãi hồi lâu sau mới lén hé mắt liếc nhanh người đối diện một cái. Thấy vẻ mặt hắn như đang suy tư cái gì, lại nghĩ đến khối ngọc thạch đỏ tía kia và cuộc nói chuyện với Y Thanh Vũ, không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có chút lo âu.
…
Lúc hai người tới “Kiếm Hương Các” thì cả bọn Cao Linh lẫn Tiểu Đào Nhi đều đã đợi sẵn ngoài cửa. Tung hoành hơn mười năm, Cảnh Dật dẫn dắt hai mươi mốt thuộc hạ đi khắp bắc nam, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, lúc khổ cực đã từng cùng nhau nướng cá gặm lương khô trong miếu hoang đổ nát, lúc vui vẻ từng hai mươi hai người chia làm hai bàn mà uống rượu ăn thịt. Một đám người từng trải qua chiến trường khốc liệt, từng qua vùng núi thẳm cũng từng đến miền duyên hải, vào thời khắc mấu chốt đã từng lấy một địch trăm, đến lúc quay trở về cuộc sống bình thường lại được Cảnh Dật nuông chiều cho không ra cái dạng gì nữa, người nào người nấy vừa ngửi thấy mùi thơm đã chịu không nổi mà chảy nước miếng.
Cảnh Dật bước xuống xe với tác phong tao nhã, không giúp vén rèm xe cũng không đi lên đỡ, chỉ đứng sang một bên mà nhìn, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, môi cũng chẳng hề nhúc nhích. Cao Linh đứng cạnh không ngừng thở dài, Tiểu Đào Nhi thì không hề phát hiện ra có gì không ổn, vội vàng bước lên đỡ cánh tay Kiều Sơ Huân: “Sơ Huân tỷ tỷ, chậm một chút.” Phu xe cũng vén rèm lên giúp, Kiều Sơ Huân ôm thỏ, kéo giỏ thức ăn bước xuống xe ngựa, cười gật đầu với Cao Linh.
Cao Linh đi trước dẫn đường: “Chủ tử, cơm nước đã gọi xong rồi. Quán ăn này nổi tiếng nhất là món lẩu dê đất, nghe nói trong nước lẩu ngoài hương liệu bí truyền ra thì còn cho thêm mấy thứ thuốc bắc, ăn sẽ không quá nóng.”
Kiều Sơ Huân kéo Tiểu Đào Nhi đi phía sau Cảnh Dật, vừa nghe được hai chữ “dê đất”, vốn còn định lên tiếng phản đối thì lại nghe nói bên trong có dược liệu giúp khư nhiệt, đồng thời cũng ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt xen lẫn trong mùi thịt thì thôi không nói gì nữa.
Người ta vẫn nói “thịt chó đảo ba lần, thần tiên đứng không vững”, chính là nói đến mùi vị thơm ngon của món thịt dê đất này. Món lẩu dê đất của “Kiếm Hương Các” lại nổi tiếng khắp thành, hằng năm cứ vào đông, người tới đây ăn thịt chó xếp thành hàng dài, rất nhiều người từ kinh thành vì nghe danh mà tìm tới tận đây để nếm thử.
* Câu đầy đủ là “thịt chó mập, thịt chó đảo ba lần, thần tiên đứng không vững”, ý là mùi thơm của thịt chó vô cùng động lòng người, khi nấu thịt chó đảo đến lần thứ ba (nói chung chung, không nhất thiết phải ba lần) thì đến cả thần tiên thanh tâm quả dục cũng không không kiềm được trước vị ngon của nó. Sở dĩ câu này được dùng khi miêu tả thịt dê đất là vì người ta nhận định rằng mùa đông trời lạnh là lúc thích hợp để ăn thịt chó và thịt dê, hai món này đều là thứ tốt lành cho cơ thể vào những ngày giá rét.
Cao Linh đặt căn phòng trang nhã nhất của quán cơm này, trong phòng có tổng cộng ba cái bàn, tầm nhìn rộng, phong cảnh cũng vô cùng đẹp. Ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra xa có thể thấy được núi biếc non xanh thấp thoáng bên ngoài thành, gặp những ngày trời râm thì có thể ngắm nhìn sương mù vây quanh đỉnh núi ở thành bắc, mơ hồ lộ ra màu xanh biếc như ngọc phỉ thúy của những tán thông cao vút.
Vừa vào bên trong quán thì hương thơm đã xông vào trong mũi. Mọi người nhìn thấy Cảnh Dật tới thì đều nhao nhao đứng dậy chắp tay: “Công tử.”
Kiều Sơ Huân xoay người đóng cửa lại, Cảnh Dật ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, cởi thắt lưng trên áo choàng: “Mấy ngày nay mọi người đều đã vất vả rồi. Nói thế nào thì đám tội phạm ở thành Việt Châu cũng đã sa lưới, thêm một nhánh nữa của Thất Sênh Giáo bị phá vỡ, chúng ta cũng coi như không thẹn với bách tính.”
Giao áo choàng cho Cao Linh xong, Cảnh Dật tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: “Tiếc là hôm qua đám tiểu tử kia tới quá vội, sáng nay đã phải quay trở về Biện Kinh, ta chỉ có thể tiếp đón bọn họ một đêm. Đáng lẽ như thường lệ đêm qua nên cùng các huynh đệ ăn một bữa ra trò, hôm nay coi như bồi thường, vẫn như lúc còn ở Biện Kinh…”
Cảnh Dật nói xong, lập tức vung tay lên, hất lớp vải đỏ trên vò rượu trong tay, xách cái vò giơ về phía mọi người: “Không nói lời dư thừa nữa. Kính mọi người.”
Mấy vò rượu còn lại nhanh chóng được chuyền tay nhau, chẳng mấy chốc trong tay mỗi người đã bưng một bát rượu: “Kính chủ tử và Kiều tiểu thư.” Nói xong ai nấy đều ngửa đầu ra uống cạn.
Tiểu Đào Nhi đứng cạnh không ngừng chậc lưỡi, đến lúc mọi người nói ra câu cuối cùng kia, tiểu nha đầu bị dọa sợ giật mình một cái, sao lại có cảm giác như một đám thổ phỉ thế này!
Ban đầu Kiều Sơ Huân nhìn Cảnh Dật uống rượu mà hơi lo, sợ rượu quá mạnh, hắn uống nhiều sẽ chịu không nổi. Sau đó nghe mọi người đồng thanh nói câu “Kiều tiểu thư” kia thì nàng đứng ngây ra, quên luôn cả việc khuyên nhủ Cảnh Dật.
Cảnh Dật uống một hơi hết nửa vò rượu, nâng tay lên lau môi, cười tủm tỉm nhìn nàng, con ngươi đen nhánh nhiễm hơi rượu lại càng trở nên sáng rực, sáng tới mức gần như trong suốt.
Kiều Sơ Huân chẳng hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng, thế nhưng vẫn lấy dũng khí mà đối diện với hắn, cất giọng khuyên nhủ: “Thân thể công tử vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đừng nên uống quá nhiều rượu.”
Đám ảnh vệ và cả Cao Linh đều đồng loạt nhìn về phía Cảnh Dật, đây không phải lần đầu tiên có người khuyên thế này, chỉ là trước giờ Cảnh Dật đều chưa từng để vào tai, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cô nương kia một cái. Lần này Cảnh Dật lại híp mắt, môi chậm rãi cong lên lộ ra một nụ cười: “Được.”
Tất cả mọi người đều âm thầm đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhao nhao nháy mắt với Cao Linh, nhìn kìa nhìn kìa, lần này chủ tử động lòng thật rồi! Lúc trước mua mấy quyển sách kia đưa cho chủ tử ngươi còn mắng bọn ta, đấy gọi là có mắt nhìn xa đấy! Cao Linh bị một đám người dùng ánh mắt như sói mà nhìn thì gân xanh trên trán giật giật không ngừng, dứt khoát xoay người giả bộ như không nhìn thấy.
Cảnh Dật hất cằm một cái, ra hiệu cho Kiều Sơ Huân đi tới bên cạnh người hắn. Cao Linh thì mở cửa gọi người bưng đồ ăn lên.
Mọi người nhanh chóng bắt đầu ăn ngấu nghiến. Thịt chó hầm vẫn nguyên vị thơm ngon, cắn một miếng, bên trong lộ ra mùi rượu xen lẫn mùi nước tương nhàn nhạt, nhai một lúc, trong miệng tràn ngập mùi thơm lừng. Bên trong nồi lẩu còn có mấy thứ sơn trân đắt tiền, nước hầm thơm ngát, mọi người ăn thịt uống rượu, còn liên tục húp nước canh, chỉ thấy trong người vô cùng khoan khoái!
Cảnh Dật chậm rãi ăn cơm và đồ ăn, thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn Kiều Sơ Huân, thấy nàng đang chậm rãi gặm miếng thịt, gò má trắng nõn bị hơi nóng từ nồi nước lẩu xông vào làm cho đỏ ửng lên, cánh môi cũng sáng bóng, thỉnh thoảng còn vươn lưỡi ra liếm nước dính trên môi, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ, dáng vẻ hết sức thỏa mãn.
Thu lại ánh mắt càng lúc càng trở nên nóng bỏng, Cảnh Dật bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, cảm giác được trong bụng có một ngọn lửa lớn đang bùng lên, những giọt rượu lạnh buốt trôi xuống, ngọn lửa lại càng cháy mãnh liệt hơn… Trên mặt vẫn là vẻ ung dung nhàn nhã quen thuộc, nhưng nụ cười bên môi lại lộ ra vẻ tự giễu.