Sao Phải Quá Đa Tình

Chương 4 - Chương 4

trước
tiếp

Từ khi lên cấp hai, chiều cao của Đinh Dật bỗng nhiên bắt đầu tăng nhanh với tốc độ mỗi năm mười centimet, vóc người cũng nhanh chóng trở nên gầy hơn, một số nam sinh đanh đá nhỏ giọng thì thầm sau lưng: “Có phải đã ăn phân bón không vậy?” Những người đã từng bị Đinh Dật đánh còn nói khó nghe hơn: “Con heo mập biến thành xương sườn rồi kìa!”

Tất nhiên đây đều là những lời bàn tán sau lưng, chẳng ai dám nhiều chuyện để những lời này truyền đến tai Đinh Dật. Cho dù hai năm qua tính tình của cô đã trầm hơn rất nhiều, càng ngày trông càng giống một học sinh ngoan chứ không còn là nữ bá vương của trường học nữa, nhưng uy lực thì vẫn còn, cô chỉ cần lớn tiếng hắng giọng là những nam sinh nào nhát gan đã sợ đến phát run.

Bình thường Đinh Dật không đánh nhau với con gái, không ít nữ sinh còn được cô bênh vực bảo vệ, vì thế quan hệ của cô với các nữ sinh có thể coi là khá hòa hợp. Có một nữ sinh thẳng thắn đã nói với những nam sinh kia: “Các cậu cũng chỉ dám nói xấu sau lưng, người ta thông minh như vậy mà lại mắng là heo, các cậu học không giỏi bằng cậu ấy, đánh nhau cũng không lại, có gì đáng để nói?” Đám nam sinh kia hậm hực nhưng cũng không dám nhiều lời, Đinh Dật gầy đi có nghĩa là người càng xương xẩu, bây giờ mà bị nắm đấm của cô đánh vào người thì sẽ không còn dễ chịu như ngày trước.

Người vui mừng nhất khi vóc dáng của Đinh Dật thay đổi chính là mẹ Đinh, Kỷ Vân. Bà hớn hở mua đủ các loại quần áo váy vóc điệu đà cho con gái, cho dù những quần áo này chỉ qua nửa năm nữa là sẽ quá nhỏ không còn mặc được nhưng bà vẫn rất vui vẻ. Kỷ Vân và chồng là Đinh Phụng Lĩnh đều có dáng người cao gầy, không ngờ con gái sinh ra chân tay đều ngắn, bà vốn đã sớm thở dài tiếp nhận sự thật, vậy mà bỗng nhiên kỳ tích xuất hiện, làm sao bà không mừng rỡ cho được?

Thời gian qua đi, khuôn mặt tròn của Đinh Dật dần trở nên thon gọn, biến thành mặt trái xoan, mí mắt sưng mọng cũng biến mất, trở thành một đôi mắt phượng làm cho gương mặt càng sáng sủa, nhìn thế nào cũng thấy đang phát triển theo phương hướng trở thành một mỹ nữ. Nhưng đối với sự thay đổi này, bản thân Đinh Dật trái lại không hề vui vẻ, bề ngoài đột nhiên biến đổi khiến cô cảm thấy lạ lẫm, đã lâu không đánh nhau nhưng cô biết chắc công lực của mình đã giảm sút – tay chân dài hơn khiến cơ thể cân đối nhưng lại không bằng trước kia, dáng người cao gầy như cây sào thế này đâu có linh hoạt thuận tiện như vóc dáng nhỏ xinh ngày trước.

Nhiều năm qua cô đã quen ngồi bàn đầu, cộng với học thêm nhiều khiến cho mắt bắt đầu bị cận thị, nhưng vóc dáng cao nếu tiếp tục ngồi bàn đầu sẽ cản trở tầm nhìn của các bạn ngồi dưới, không thể không chuyển xuống phía sau, đồng thời cũng phải đeo kính cận đi học, vì vậy biệt danh của cô lại có thêm một cái – “Bốn mắt”.

Cũng vì thế mà Đinh Dật không hề vui sướng khi chiều cao của mình thay đổi. Nhưng cơ thể trổ mã là quy luật tự nhiên, cô muốn ngăn cản cũng không có cách nào, cùng với đó, cô không thể ngăn cản được bộ ngực không ngừng nở ra, khó khăn mặc chiếc áo lót mà mẹ đã tỉ mỉ chọn cho mình, Đinh Dật như kẻ trộm, ngày nào cũng đứng trước gương uốn éo nửa ngày mới dám đi ra ngoài, là vì để đảm bảo áo khoác ngoài đủ dày, không để người khác nhìn thấy dấu vết dây áo trong.

Đến mùa hè, chuyện này trở thành vấn đề nan giải. Hồi đó nội y có nhiều màu sắc và kiểu dáng như ngày nay hay không thì Đinh Dật không biết, áo mà mẹ mua cho cô đa số có màu trắng, hồng nhạt, vàng nhạt, xanh da trời, nhưng không có màu da người. Quần áo mùa hè mỏng manh, cô mặc áo con màu gì cũng cảm giác sau lưng có thể nhìn thấy, cho nên cô khó chịu phàn nàn, chê những chiếc áo mà mẹ mua, khiến cho Kỷ Vân bực bội nói: “Mẹ chọn quần áo cho con còn kỹ hơn cả mua cho mẹ, chê thì con tự đi mà mua!” Khi đó Đinh Dật rất ngượng, sao có thể tự ra cửa hàng chọn nội y, ngay cả bản thân đang mặc loại gì cô cũng còn không biết.

Dù có xấu hổ thế nào thì cũng vẫn phải đi học. Trên đường đến trường cùng Thẩm Trường Đông, Đinh Dật luôn cố gắng đi ở đằng sau, không quay lưng về phía cậu, Thẩm Trường Đông cũng cảm thấy ngạc nhiên: Cô nàng này luôn hiên ngang đi trước dẫn đường, cậu cứ như là tùy tùng của cô, sao gần đây lại ngược lại? Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều, Đinh Dật càng ngày càng trở nên kỳ quái.

Chiều cao của Đinh Dật ngừng tăng vào năm thứ ba trung học ở con số một mét sáu mươi bảy, dần dần trở nên ổn định (ổn định có nghĩa là mười năm mới cao thêm ba centimet, chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới) khiến cho ba Đinh tiếc rẻ: “Ba vốn đang có ý định bồi dưỡng Tiểu Dật thành người mẫu mà, thế này thì không được.” Đinh Dật và mẹ lập tức phản đối: “Con (con gái tôi) không cần làm người mẫu!” Khi đó, trong mắt các bậc phụ huynh, ngôi sao hay người mẫu đều là những nghề không đàng hoàng, ngoan ngoãn học hành rồi thi đại học mới là đứng đắn, ba Đinh chẳng qua là thấy con gái trổ mã trở nên cao ráo diễm lệ hơn nên mới đắc ý chứ cũng không thực sự có suy nghĩ đó, không ngờ vừa nói khỏi miệng đã bị hai mẹ con oanh tạc dữ dội, đành ỉu xìu đứng dậy đi vào thư phòng.

Trái lại, Đinh Dật không cảm thấy nghề người mẫu là không đứng đắn, cô chỉ cho rằng với trí tuệ thông minh vô địch của mình thì dù thế nào cũng không sẽ không lụi bại đến mức cần phải dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, mặc dù bây giờ cô đúng là có một chút nghiêng nước nghiêng thành (xin thứ lỗi, người thuộc chòm sao Sư tử hơi bị tự kỷ, hai anh em nhà Đinh Kiến Quân đều có tính cách này).

Sau khi khai giảng, đến giữa học kỳ một của năm thứ ba trung học, ai nấy đều ở vào trạng thái sắp sửa bước vào kỳ thi, toàn thành phố chỉ có hai trường cấp ba trọng điểm, hàng ngàn học sinh cấp hai đều chen chúc nhau vào đó, mà ở những tỉnh có mật độ dân cư đông đúc, nếu không vào được trường cấp ba trọng điểm thì hi vọng lên được đại học sẽ rất xa vời.

Tuy ở trường Đinh Dật vẫn đứng đầu nhưng đây chỉ là trường thuộc đơn vị của ba, chất lượng không hẳn là hàng đầu, phải cạnh tranh với cả thành phố nên không ai có thể hoàn toàn yên tâm, huống hồ trong thi cử còn có nhân tố may rủi.

Thành tích của Thẩm Trường Đông còn kém hơn Đinh Dật một chút, cha mẹ nhà họ Thẩm lại càng không thể yên tâm, mẹ Thẩm mua đủ loại thực phẩm bổ não cho bọn trẻ nhưng lại bị Thẩm Trường Đông kháng nghị: “Cứ bổ nữa chắc con đổ máu cam mất!” Kháng nghị vô hiệu, thương thay cho tấm lòng của những bậc cha mẹ trên đời, mẹ Thẩm rất đau lòng khi con trai không hiểu được tâm tình của mình, nhưng thuốc bổ vẫn không ngừng được tiếp tế.

Vừa uống thuốc bổ não ngọt lừ vừa nhìn Thẩm Trường Đông đang rầu rĩ, Đinh Dật đưa ra đề nghị: “Để mẹ tớ sang nói cho, mẹ tớ là bác sĩ, nói chuyện sẽ có uy tín hơn.” Chủ yếu là vì cô cũng chán ngấy thứ thuốc bổ này rồi.

Đúng là Kỷ Vân lợi hại, chỉ cần một câu “thuốc bổ không bằng đồ ăn bổ” đã ngăn chặn được mẹ Thẩm là Bốc Tĩnh tìm mua đủ loại thuốc.

Nhưng người giải quyết tận gốc chính là ba Thẩm – Thẩm Hà, ông mang đến cho hai đứa trẻ một tin tốt: Năm nay, trường cấp ba tốt nhất của thành phố là Nhất Trung muốn nhận học sinh tuyển thẳng, cuối tuần này sẽ tổ chức một cuộc thi tương tự như thi đấu, những người đứng đầu trong danh sách sẽ có tư cách được tuyển thẳng, ông đã ghi danh cho cả hai người.

Đúng là một tin tốt, nếu như được tuyển thẳng thì cuộc sống gian nan trước kì thi sẽ chấm dứt trước thời hạn, thời gian trước, trong cuộc thi đấu vòng tròn ba môn Toán, Văn, Ngoại ngữ, Đinh Dật đã có được thứ hạng không tồi, môn Toán cô còn được giải nhất, coi như có ưu thế khi làm các đề thi đấu, so với kì thi thông thường thì Thẩm Trường Đông cũng có sở trường làm đề thi đấu.

Thi tuyển thẳng có độ khó cao hơn thi cấp ba thông thường rất nhiều, nghe nói có hơn một nghìn học sinh xuất sắc đăng kí dự thi mà chỉ lấy bảy mươi người giỏi nhất, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hai đứa trẻ vẫn rất vô tư vui vẻ.

Một tuần tiếp theo, quá trình học tập của hai đứa trẻ có thể dùng cụm từ mất ăn mất ngủ để hình dung, cố hết sức làm thật nhiều dạng đề thi đấu, tìm ra những sai sót để kịp thời sửa chữa.

Người lớn hai nhà và cả bọn trẻ đều nghênh đón cuộc thi với tâm trạng căng thẳng và kỳ vọng. Vào buổi tối trước ngày thi, Đinh Dật bỗng nhiên bị sốt nhẹ, uống thuốc hạ sốt mà vẫn không có tác dụng, Kỷ Vân quá lo lắng đành phải đưa con vào bệnh viện truyền dịch, quay đi quay lại thành ra Đinh Dật không thể nghỉ ngơi được tốt.

Hôm sau mang cái đầu mê man đi thi, Đinh Dật hoa mắt, ngay cả chữ trên đề thi cũng không thấy rõ, nhìn Thẩm Trường Đông ở trong góc đang chăm chú giải đề, Đinh Dật buộc chính mình phải dồn sự tập trung vào bài thi. Vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng và kết quả của Thẩm Trường Đông nên người nhà Đinh Dật đã không nói chuyện cô bị phát sốt cho nhà họ Thẩm, chỉ nói rằng hôm qua cô ngủ không ngon.

Sau khi gắng gượng trải qua ba môn thi dài đằng đẵng, Đinh Dật đứng dậy, khi ra đến ngoài cửa, bước chân đã không thể khống chế được nữa, trước mắt cô tối sầm suýt nữa ngã xuống đất, may là một nam sinh đi bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô, Thẩm Trường Đông thấy thế vội vàng tiến đến cõng cô ra ngoài, bây giờ cậu đã không còn gầy yếu như ngày trước, cõng Đinh Dật trên lưng vẫn có thể bước đi rất nhanh.

Đứng chờ sau dải băng đỏ ngoài cổng trường, cha mẹ nhà họ Đinh thấy con gái được Thẩm Trường Đông cõng ra thì lo lắng muốn phát điên, vội vàng bấm điện thoại gọi xe cấp cứu.

Sau khi làm kiểm tra kĩ càng ở bệnh viện, bác sĩ cho biết gần đây cô mệt mỏi quá độ nên sức đề kháng bị giảm sút, hơn nữa vốn đã hơi bị thiếu máu nên sau khi ngồi quá lâu sẽ dẫn đến hôn mê tạm thời.

Bệnh thiếu máu và huyết áp thấp là từ bà ngoại truyền cho Kỷ Vân, sau này Kỷ Vân lại truyền cho Đinh Dật, bình thường để ý một chút thì không sao, nhưng ai ngờ sớm không tới muộn không tới, lại đồng thời phát tác vào đúng thời điểm thi cử thế này, gây ảnh hưởng rất lớn cho Đinh Dật.

Thi xong không bao lâu, sức khỏe của Đinh Dật đã hồi phục, tất cả mọi người đều nhất trí không hề nhắc tới chuyện thi cử của cô, ngược lại, chính cô lại rất hào hứng hỏi Thẩm Trường Đông thi thế nào, Thẩm Trường Đông nhìn cô cười một cách vô tư thì cũng không e dè mà nói thẳng: “Mấy môn khác thì tạm được nhưng đề Toán thì lệch nhiều, có những phần chỉ dạy trong sách cũ ngày xưa, nếu không phải bọn mình làm nhiều đề thì sợ là không xoay xở được, cậu thì sao?”

Đinh Dật nhếch môi cười gượng: “Tớ hoàn toàn ngược lại với cậu, trừ môn Toán thi đầu tiên nên đầu óc còn tỉnh táo, Văn với tiếng Anh thi cái gì tớ còn không nhớ rõ.”

Xưa nay Đinh Dật không phải kiểu người thi rất tốt mà lại nói là không tốt, cô vẫn luôn có sao nói vậy, nói không tốt thì chính là không tốt, nếu thi tốt thì đã sớm vui vẻ hả hê không còn biết mình là ai rồi. Thẩm Trường Đông không ngờ sau khi Đinh Dật chịu sự đả kích mà Lý Bối Bối mang lại, nhanh như vậy đã phải hứng chịu lần thứ hai, nhất thời cậu không biết phải nói gì. Đinh Dật cũng không muốn nói nhiều, cô quay sang cười đùa với cô bạn cùng bàn La Bình.

Những ngày tiếp theo yên ả không sóng gió, Đinh Dật vẫn giữ vững được vị trí đầu tiên trong các kì thi trên lớp, hàng ngày vẫn cùng Thẩm Trường Đông đi tới trường, đưa sách bài tập cho bạn mượn chép.

Trong lớp luôn có một số học sinh như vậy, họ hoặc là có ý định ra xã hội, hoặc là vào các trường dạy nghề rồi đợi phân công công việc, lúc lên năm thứ ba trung học, họ chỉ chờ để cầm được tấm bằng tốt nghiệp, cho nên cũng không chăm chú học hành, bài tập của Đinh Dật không chỉ làm nhanh mà còn đảm bảo tỉ lệ chính xác nên xưa nay vẫn luôn là sự lựa chọn hàng đầu của họ. Đinh Dật chẳng hề để tâm đến mấy chuyện này, cô không có kiên nhẫn làm theo lời giáo viên giảng giải bài cho các bạn, huống hồ những người đó cũng không thích nghe.

Những học sinh giỏi khác ví dụ như bạn cùng bàn La Bình của cô hay Thẩm Trường Đông, họ chưa bao giờ cho người khác chép bài, có bạn hỏi thì họ biết gì nói đó, các học sinh có tinh thần cầu tiến trong lớp đều thích thảo luận bài học cùng với họ. Đinh Dật thì quanh năm bị vây quanh bởi các “học sinh kém” trong mắt thầy cô giáo, có bạn còn dẻo mép gọi cô là “chị Dật”, càng tăng thêm oai phong thường ngày của cô, khiến cô nghiễm nhiên có phong thái của một đại ca.

Trung chuyên [1] và cấp ba chỉ tuyển những học sinh có thành tích trên trung bình, những ai có thành tích xuất sắc hoặc gia cảnh không tốt lắm sẽ chọn học trung chuyên, như vậy không chỉ tốt nghiệp sớm rồi đi làm mà còn được coi như “cán bộ” chứ không chỉ là công nhân tốt nghiệp các trường dạy nghề, điểm trúng tuyển của một số trường trung chuyên tốt thậm chí còn cao hơn cả trường cấp ba trọng điểm.

[1] Trung chuyên: về cấp bậc thì tương đương với cấp ba (gọi là cao trung ở Trung Quốc), nhưng bình thường trường cấp ba chú trọng truyền đạt tri thức, sau khi tốt nghiệp sẽ tham gia thi đại học. Còn trung chuyên thì chú trọng đào tạo các kỹ năng chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp sẽ nắm được các kỹ năng của nghề nghiệp tương ứng, có thể đi làm. (Có thể hiểu nôm na là trường dạy nghề nhưng ở mức độ cao hơn thông thường, cho nên ở đây trung chuyên và trường dạy nghề là khác nhau)

Nhưng cha mẹ của Đinh Dật và Thẩm Trường Đông đều là những người đã qua giáo dục đại học, đương nhiên sẽ không nóng vội cho con cái đi làm sớm, lên cấp ba là sự lựa chọn duy nhất.

Kết quả tuyển thẳng có rất nhanh, Đinh Dật xếp thứ hơn hai trăm, hoàn toàn không có hi vọng đúng như cô dự đoán, thành tích của Thẩm Trường Đông thì vượt xa bình thường, đứng thứ năm mươi sáu, coi như đã có được quyền lợi giải phóng bản thân trước thời hạn.

Từ trước tới nay có không ít chuyện Đinh Dật khiến cha mẹ đau đầu nhưng chưa từng bao gồm chuyện học hành, lần này là sự cố bất khả kháng nên cha mẹ cũng không hề oán trách cô, ngược lại hai người còn lo lắng con gái xưa nay luôn thuận buồm xuôi gió, liệu có vì chuyện này mà nghĩ quẩn, cho nên họ phải cẩn thận quan sát cô vài ngày, sau khi nhận thấy không có dấu hiệu gì bất thường thì mới tạm yên tâm. Đinh Phụng Lĩnh xua tay: “Thành bại nho nhỏ có gì đáng để nhắc tới, con gái ba xưa nay vẫn là giỏi nhất!”

Kỷ Vân tuy không tự kỷ như chồng mình nhưng cũng cố gắng khích lệ con gái, nhân tiện đưa ra mục tiêu mới: “Nghe nói lần thi cấp ba này trường các con sẽ cấp học bổng cho học sinh xuất sắc, con phải cố gắng tranh thủ.”

Đinh Phụng Lĩnh tiếp lời: “Đó là giải thưởng của công ty tập đoàn, học sinh phải thi vào Nhất Cao mới giành được, Tiểu Dật không muốn cùng vào Nhất Trung với Đông Đông sao?” Nhất Cao là một trường cấp ba trọng điểm khác, tiếng tăm và thực lực cũng sàn sàn như Nhất Trung, xưa nay hai trường này vẫn luôn là đối thủ tranh giành học sinh một mất một còn. Nhưng Nhất Trung thuộc sự quản lí thành phố, còn Nhất Cao thì vốn là một trường nội bộ thuộc một công ty tập đoàn lớn trong thành phố (hiểu nôm na chắc là giống công lập và dân lập), khi đăng ký chỉ có thể chọn một trong hai vì cả hai trường đều rất ngạo mạn, quyết không tuyển học sinh trúng nguyện vọng hai.

Trường cấp hai của Đinh Dật cũng là trường thuộc một xí nghiệp, trong trường từ trên xuống dưới đều khuyến khích các học sinh có thành tích tốt đăng ký vào Nhất Cao, còn đặc biệt đưa ra giải thưởng cho học sinh xuất sắc, chủ nhiệm lớp từ lâu cũng đã nói bóng nói gió về vấn đề này.

Có điều từ khi đi học, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông luôn học cùng lớp, hai người cũng vẫn luôn là hàng xóm, có thể thuận tiện trông nom lẫn nhau, Đinh Phụng Lĩnh vô thức cho rằng con gái cần phải đăng ký vào Nhất Trung theo Thẩm Trường Đông.

Đinh Dật không có ý kiến gì, hai mắt tỏa sáng hỏi cha: “Tiền thưởng cao nhất là bao nhiêu ạ?”

“Thành tích thi cấp ba trong tốp mười của thành phố sẽ thưởng một nghìn, đứng đầu thưởng năm nghìn.”

Ánh mắt của Đinh Dật lúc này đã không thể dùng hai từ tỏa sáng để hình dung, thực sự vô cùng điên cuồng, cô khí thế bừng bừng tuyên bố: “Con sẽ đăng ký Nhất Cao, làm vẻ vang cho công ty tập đoàn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.