Sao Phải Quá Đa Tình

Chương 3 - Chương 3

trước
tiếp

Từ tiểu học lên trung học cơ sở, đa số học sinh thường lên thẳng cấp hai của trường mình, Thẩm Trường Đông và Đinh Dật cũng không ngoại lệ. Điều khiến mọi người bất ngờ đó là trong kỳ thi chuyển cấp, kết quả của Thẩm Trường Đông đứng thứ hai trong lớp, chỉ sau Đinh Dật, chuyện này khiến cho hai người lớn nhà họ Thẩm cực kỳ vui vẻ, người ta thường nói con trai chậm phát triển, không ngờ vừa mới lên cấp hai, sự “chậm phát triển” của con trai họ đã xảy ra rất sớm.

Thẩm Trường Đông sinh vào tháng Bảy, Đinh Dật kém cậu một tháng, sinh vào tháng Tám, người lớn hai nhà bàn bạc với nhau rồi quyết định nghỉ hè sẽ đưa hai đứa trẻ đi Bắc Kinh chơi một chuyến, coi như là phần thưởng cho thành tích tốt của hai đứa, nhân thể chúc mừng sinh nhật.

Cha mẹ hai nhà đều là những người bận rộn công việc, lần này phải cố gắng lắm mới cùng nhau bớt ra được chút thời gian. Nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười hưng phấn và bộ dạng tung tăng như chim sẻ của bọn trẻ là họ cảm thấy dù có thế nào cũng đáng giá.

Bác cả của Đinh Dật sống trong một doanh trại quân đội ở ngoại ô Bắc Kinh, mấy lần trước đến đây cả gia đình đều ở tại đó. Nhà bác trai bác gái chỉ có một anh lớn hơn cô mười tuổi, không có con gái, vì thế mỗi lần gặp Đinh Dật, vợ chồng hai bác đều coi cô như cục cưng bảo bối của mình, cực kỳ yêu thương cô. Đinh Dật cũng rất yêu quý họ, nhưng lần này cả nhà đến cùng gia đình Thẩm Trường Đông nên không tiện ở lại nhà bác cả, vì vậy mọi người tìm một nhà trọ nhỏ ở vị trí giao thông thuận lợi trong nội thành, cất hành lý sau đó mới cùng nhau đi thăm bác.

Nhà bác cả không có nhiều người nên bỗng nhiên có đông người tới thăm như vậy khiến cả ngôi nhà náo nhiệt hẳn lên. Bác gái quyết định làm một bữa chiêu đãi khách từ phương xa tới, bác còn sợ người giúp việc trong nhà không làm xuể nên sang nhà họ Lý ở bên cạnh, mượn người giúp việc của họ một hôm.

Đinh Dật trông thấy còn có một cô bé xinh xắn, đáng yêu như búp bê đi theo sau bác gái, cô bé đó cũng chạc tuổi họ, cô mặc một chiếc váy lụa ren màu trắng, để kiểu tóc công chúa, phong thái điềm tĩnh nhã nhặn, trước mặt bao nhiêu người lạ nhưng cô bé không hề tỏ ra e sợ mà rất tự nhiên chào hỏi người lớn.

Sau khi nghe bác gái giới thiệu, hóa ra cô bé đó là cháu gái của nhà họ Lý ở bên cạnh, do bác rất thích con gái, hơn nữa cũng thân quen với người lớn bên đó nên thường xuyên đưa cô bé về nhà mình chơi.

Đinh Dật là một đứa trẻ ngỗ ngược coi trời bằng vung nhưng cũng rất thích các bạn nữ hiền lành ngoan ngoãn, hôm nay nhìn thấy Lý Bối Bối giống như một nàng công chúa nhỏ, ngoài sự tán thưởng, Đinh Dật thậm chí còn có một chút cảm giác tự ti, mặc cảm. Nhìn Lý Bối Bối – tiêu điểm sự chú ý của mọi người – xông tới chào hỏi mình giống như một chủ nhà hiếu khách, Đinh Dật bỗng cảm thấy tay chân thừa thãi, con gái Bắc Kinh đều cởi mở nhiệt tình, đều biết cách ăn mặc xinh đẹp và Tây như vậy sao?

Mấy lần trước đến Bắc Kinh cô vẫn còn nhỏ, không để ý nhiều đến những chuyện xã giao với người khác, hôm nay, tâm tư đặc biệt nhạy cảm của thời kỳ dậy thì khiến cô ý thức được mình không giống Lý Bối Bối, tại sao cô lại ục ịch thế này? Tại sao lại ăn mặc quê mùa như vậy? Nhìn trong ánh mắt Thẩm Trường Đông cũng hiện rõ sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ, Đinh Dật càng khẳng định suy nghĩ của mình, thế nên cô rất buồn bực.

Lý Bối Bối được bác gái giữ lại ăn cơm cùng cả nhà, trong bữa ăn, qua những lời trò chuyện của người lớn, Đinh Dật biết được ông nội của Lý Bối Bối là “Hồng tiểu quỷ” (chiến sĩ trẻ) [1] trong thời kỳ chiến tranh, ngày ấy tuy chỉ làm một chức về dân sự nhưng đến hôm nay cũng đã là một trong số ít các “bô lão” trong quân đội, ông xuất thân từ cùng một học viện quân sự với bác trai Đinh Phụng Sơn của Đinh Dật, tuy hoàn cảnh khác nhau nhưng chí hướng lại hợp nhau hiếm thấy. Cha mẹ của Lý Bối Bối hiện tại đang làm ăn ngoài biển, nghe nói cũng vất vả bận bịu nên không có nhiều thời gian chăm sóc cho con gái, cô bé thường xuyên ở lại nhà ông bà nội.

[1] Cách gọi thân mật chiến sĩ trẻ trong lực lượng hồng quân công nông Trung Quốc.

Bác gái tính tình chu đáo dường như nhận thấy vẻ buồn bực của Đinh Dật, cháu gái xưa nay luôn vui vẻ, hôm nay lại yên lặng khác thường, chẳng lẽ thật sự là do lớn lên nên đã trầm tính hơn? Bà gắp một con tôm lớn cho Đinh Dật, nét mặt yêu chiều: “Mấy năm rồi không gặp Tiểu Dật, giờ vừa cao lại vừa gầy, ăn nhiều một chút bồi bổ. Đợi lát nữa anh về, các con muốn đi đâu chơi thì bảo anh đưa đi nhé.”

Anh họ của Đinh Dật hai năm trước vốn tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, sau đó không nhập ngũ hay làm trong cơ quan nhà nước như tâm nguyện của cha mẹ, mà lại vào làm trong một công ty đa quốc gia mới đặt trụ sở tại Bắc Kinh, mấy năm không gặp, bây giờ trông anh ngày càng phong độ.

Nhìn thấy Đinh Dật, anh họ bật cười không ngừng: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta đến rồi!” Đã có chuẩn bị trước nên anh đỡ được Đinh Dật bổ nhào về phía mình, dùng một tay bế cô lên, “Tiểu Dật, kiểu này không được rồi, sao chiều ngang lại phát triển nhanh hơn chiều dọc thế này, nặng quá!”

Đinh Dật giận dữ nhưng trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào: “Anh Kiến Quân, hình như anh cũng chẳng dài ra được bao nhiêu đâu.” Lần trước gặp anh đã hơn hai mươi tuổi, đương nhiên không thể cao thêm nhiều, hơn nữa với vóc người một mét tám mươi của anh thì cũng không cần phải cao thêm, nhưng điểm quan trọng trong lời nói của Đinh Dật không phải là ở chỗ này.

Lời vừa nói khỏi miệng, quả nhiên trông thấy gương mặt anh hiện lên nét xấu hổ, tốt, mục đích đã đạt được!

Đinh Kiến Quân cho rằng mình rất xui xẻo khi sinh vào ngày mùng một tháng Tám [2], cha mẹ xúc động đã đặt luôn tên cho cháu đích tôn của nhà họ Đinh là “Kiến Quân”. Hồi bé vẫn chưa cảm thấy gì, về sau lên đại học, tốt nghiệp xong lại vào một công ty nước ngoài, đến lúc đó anh mới nhận thấy sự lỗi thời của cái tên này. “Kiến Quân”, “Kiến Quốc”, “Quốc Khánh” gì đó đâu đâu cũng thấy, nếu đứng ở Vương Phủ Tỉnh [3] hô lên một cái, ít nhất có mười “Kiến Quân” quay đầu lại, như vậy làm sao có thể thể hiện được phong độ nhẹ nhàng phóng khoáng của một thanh niên xuất chúng như anh? Nhưng cứ gọi như vậy suốt hai mươi năm, anh cũng không có cách nào xoay chuyển đất trời, cha mẹ cũng tuyệt đối không cho phép anh tùy tiện sửa sổ hộ khẩu, anh đành phải cố gắng ít dùng đến tên thật của mình nhất có thể, bảo bạn bè và đồng nghiệp gọi anh bằng tên tiếng Anh là Kyle.

[2] 1/8/1927: Ngày thành lập quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

[3] Một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh.

Hôm nay vừa gặp em gái anh quá vui mừng nên nhất thời quên mất nhóc con này có thù tất báo, lỡ miệng làm mất lòng cô, kết quả là đã bị lộ tên thật, hối hận quá. Đề phòng em gái còn tức giận mà trả thù bằng cách khác, anh vội vàng quên đi chuyện cái tên, nịnh nọt lấy lòng cô: “Hôm nay vừa nghe nói công chúa nhỏ tới, anh đã lập tức xin sếp cho nghỉ, nói đi, muốn đi đâu chơi nào? Anh sẵn sàng hầu hạ, ở đây anh còn có chi phiếu ngoại tệ, đi ăn KFC ở Tiền Môn [4] không cần phải xếp hàng nhé.”

[4] Còn gọi là Chính Dương Môn: cổng lớn – di tích lịch sử – nằm ở phía Nam quảng trường Thiên An Môn.

Lúc này Đinh Dật mới vui vẻ ra mặt, tiếp nhận sự niềm nở của anh họ. Mấy người lớn đến Bắc Kinh thật ra cũng có chuyện riêng cần làm, thấy Đinh Kiến Quân chủ động đề nghị đưa bọn trẻ ra ngoài chơi, họ cầu còn không được.

Đinh Kiến Quân lái một chiếc Santana màu đen chở ba đứa trẻ, trước tiên đi thăm bảo tàng quân sự, Đinh Dật xem không xuể bao nhiêu loại súng ống vũ khí trưng bày bên trong, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút với Thẩm Trường Đông và Đinh Kiến Quân, thấy món đồ nào cho phép khách tham quan được chạm vào là cô chắc chắn không chịu bỏ qua, chỉ có Lý Bối Bối yên lặng theo sau, có vẻ như không hứng thú lắm.

Đi bộ một lúc lâu khiến cả bốn người đều mệt rã rời, Đinh Dật liên tục kêu đói bụng. Vì vậy Đinh Kiến Quân thực hiện lời hứa, đưa ba đứa trẻ đến Tiền Môn ăn KFC. Hồi đó cửa hàng ăn nhanh của nước ngoài còn chưa mọc lên như nấm giống bây giờ, chỉ vỏn vẹn có mấy tiệm hôm nào cũng xếp hàng dài, ngày lễ tết thì còn đông hơn. May là Đinh Kiến Quân có chi phiếu ngoại tệ, hồi đó ngoại tệ cũng rất khan hiếm, dùng chi phiếu ngoại tệ mua KFC sẽ được ưu tiên.

Lần đầu tiên đi ăn ở cửa hàng ăn nhanh của Tây, khác xa so với đồ ăn thường ngày, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông đều cảm thấy rất mới lạ, say sưa gặm đùi gà. Chỉ có Lý Bối Bối, cô bé chỉ ăn một chút thịt gà rán rồi lại bỏ xuống, nhã nhặn lau miệng, lẳng lặng ngồi chờ bọn họ ăn, hỏi cô tại sao không ăn, cô chỉ bảo là không đói bụng.

Miệng và má dính đầy dầu mỡ, Đinh Dật ngước lên nhìn cô bạn, bỗng nhiên cảm thấy thực ra thịt gà rán cũng không ngon đến mức đó, hương vị không giống gà ở quê nhà, còn nhớ mẹ nói ăn nhiều đồ chiên rán không tốt, hơn nữa gặm cắn mạnh như vậy thật là không thục nữ! (Đinh Dật vẫn chưa ý thức được hình như từ trước tới nay cô cũng không hề thục nữ) Vì thế cô cũng dừng lại không ăn nữa, vội vàng lau dầu mỡ dính trên mặt và tay.

Nhìn sang Thẩm Trường Đông, tuy tốc độ ăn của cậu không chậm nhưng tư thế lại nhã nhặn lịch sự hơn nhiều, xem ra đúng là con nhà gia giáo, ấy xùy xùy, nói vậy chẳng lẽ mắng chú dì không giáo dục được con gái sao? Đinh Kiến Quân phủ nhận suy nghĩ của mình, cha mẹ của Đinh Dật đều là những người đã qua giáo dục đại học, Kỷ Vân còn xuất thân con nhà có dòng dõi Nho học, bản thân là một tiểu thư khuê các, chắc dì cũng không mong muốn Đinh Dật lớn lên sẽ như thế này.

Nhưng Đinh Kiến Quân cảm thấy em gái như vậy cũng rất đáng yêu, chẳng thể so sánh với cô bé con nhà họ Lý kia, vì vậy khi thấy sự biến đổi của Đinh Dật, anh chỉ nói: “Lúc ăn cơm quan trọng nhất là đưa đồ ăn vào trong bụng, chỉ cần kết quả, không cần quá trình!” Hi vọng em gái có thể hiểu được những lời này của anh, nhưng nhìn vẻ chăm chú quan sát Lý Bối Bối của cô, có lẽ câu tâng bốc này đã không có tác dụng.

Ai biết được Đinh Dật căn bản không hề để ý đến anh, sau khi ăn uống no nê lại lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo.

Bởi vì cả ba đứa trẻ đều sắp lên trung học, mấy ngày tiếp theo, Đinh Kiến Quân có kế hoạch đưa họ đi thăm những địa điểm lớn như viện Hải dương học, viện Khoa học kỹ thuật hay Bảo tàng tự nhiên để mở mang hiểu biết chứ không đơn thuần chỉ là tham quan. Đinh Dật và Thẩm Trường Đông giống như già Lưu đến Đại Quan Viên [5], tràn ngập sự tò mò, vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ, Lý Bối Bối đã tới không ít những nơi như thế này qua các hoạt động do trường học tổ chức, nhưng cô bé vẫn kiên nhẫn đi cùng bọn họ, thỉnh thoảng còn có thể cùng với Đinh Kiến Quân giải đáp thắc mắc cho hai người. Trong lòng Đinh Dật và Thẩm Trường Đông thầm ngưỡng mộ những bạn nhỏ ở Thủ đô, họ được tiếp xúc với những sự vật muôn màu muôn vẻ, thật sự là hạnh phúc quý báu. Nghe nói mấy ngày nữa Lý Bối Bối còn tham gia một trại hè của cộng đồng học sinh đến từ nhiều quốc gia, càng khiến người ta phải hâm mộ.

[5] Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng: chỉ bà già quê mùa đến dinh thự nhà quý tộc. Tương tự câu “nhà quê lên tỉnh”.

Mình cũng muốn đến Bắc Kinh học tập! Đinh Dật thầm hạ quyết tâm, không học được tiểu học và trung học, vậy thì mình sẽ tới đây học đại học! Bắc Kinh, hãy đợi tớ vài năm nữa! Đinh Dật điên cuồng gào thét trong lòng.

Thẩm Trường Đông cũng có suy nghĩ tương tự, thậm chí còn phức tạp hơn một chút, lúc này cậu thấu hiểu được tầm quan trọng của hoàn cảnh đối với mỗi con người, nếu Đinh Dật sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, liệu có phải sẽ không biến thành bộ dạng hung dữ ngỗ ngược như bây giờ mà sẽ dịu dàng nho nhã như Lý Bối Bối không?

Để thuận tiện, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông không tới nhà trọ với cha mẹ mà bị bác gái giữ lại nhà, mỗi khi anh họ rảnh rỗi là sẽ cố gắng hết sức đưa lũ trẻ đi chơi, hôm nào anh bận việc như hôm nay thì lính của bác trai sẽ dẫn họ đi thăm thú.

Không biết do thiếu bạn bè cùng tuổi để chơi hay là đặc biệt ưa thích hai đứa trẻ mà mấy ngày nay Lý Bối Bối lúc nào cũng bám theo họ, cho dù đi đến những nơi đã từng đến rất nhiều lần nhưng cô bé vẫn không ngại phiền. Mà đối với sự hiểu biết của cô bé, Đinh Dật cũng rất hâm mộ.

Ở thành phố của bọn họ, muốn lên cấp hai thì phải theo học một khóa tiếng Anh, hai năm trước mẹ đã bắt đầu dạy thêm tiếng Anh cho cô, như vậy đã là sớm hơn rất nhiều so với các bạn khác. Nhưng do mẹ bận bịu nhiều việc, cô cũng ham chơi, hồi đó dạy và học thêm vẫn chưa phổ biến, vì thế cô chỉ học đứt quãng, đến bây giờ cũng chỉ nhận ra được một số từ đơn giản, Thẩm Trường Đông cũng chẳng giỏi hơn cô bao nhiêu.

Trái lại, từ khi đi nhà trẻ, Lý Bối Bối đã học trường song ngữ, cùng tốt nghiệp tiểu học mà người ta lại có thể trò chuyện lưu loát với người nước ngoài mỗi khi tình cờ gặp trong các cửa hàng, trong mắt hai đứa trẻ nhà quê như Đinh Dật và Thẩm Trường Đông tràn đầy sự sùng bái. Tìm hiểu thêm, biết được người ta còn có thể đánh đàn dương cầm, vừa mới thi qua cấp tám, còn học cả múa ba lê. Hôm qua Đinh Dật quan sát lúc cô bé xuống cầu thang chân hơi cong thành hình chữ bát (八), khi ấy cô còn thầm đắc ý thì ra tiểu thư khuê các cũng có khiếm khuyết, giờ thì xem ra đó đâu phải khiếm khuyết, rõ ràng là chân cong một cách rất thanh cao!

Sau bữa tối, lúc đang ngồi hóng mát ngoài sân, thỉnh thoảng Đinh Dật lại thở dài. Trong ngôi trường nho nhỏ ở quê nhà, cô đã quen với việc mình mạnh hơn tất cả mọi người, từ khi biết đọc chữ cô đã bắt đầu đọc mọi thứ, cô tự nhận bản thân không hề eo hẹp về mặt tri thức, thành tích của cô rất xuất sắc, gia cảnh cũng nổi trội, thậm chí đánh nhau cô cũng không thua kém bất kỳ ai. Nhưng đứng trước một Lý Bối Bối nhẹ nhàng thùy mị, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự chênh lệch, sự chênh lệch khiến cô phải ngưỡng mộ, đó là cảm giác mà từ trước tới nay chưa từng có.

Đinh Dật đắm chìm trong cảm xúc buồn phiền, ngay cả khi bác gái gọi họ vào ăn dưa hấu mà cô cũng không có phản ứng, vẫn là Thẩm Trường Đông lễ phép đáp lại trước rồi mới huých huých Đinh Dật đang ngẩn người, thật là kỳ quái, xưa nay nhóc con này nghe thấy ăn là có bao giờ chậm hơn người khác đâu.

Đinh Dật dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, cô ấp úng hỏi Thẩm Trường Đông: “Trước một người như Lý Bối Bối, cậu có cảm thấy tự ti không?”

Thẩm Trường Đông suy nghĩ một chút mới thật thà đáp: “Không biết.”

“Vì sao? Cậu không thấy là cậu ấy rất lợi hại trong mọi mặt à? Lần trước mẹ tớ nhìn thấy cậu ấy, cứ như thể khao khát cậu ấy mới chính là con của bà.”

“Cậu ấy là con gái, tớ là con trai, mẹ tớ sẽ không hi vọng con mình biến thành như vậy đâu.”

Đinh Dật căm thù, chỉ muốn đạp cậu một phát, nhưng lại không kìm được hỏi tiếp: “Vậy cậu có cảm thấy về phương diện nào cậu ấy cũng giỏi hơn tớ không? Cậu đã bao giờ gặp nữ sinh nào giỏi hơn cậu ấy chưa?”

Lần này Thẩm Trường Đông đáp rất sảng khoái: “Đâu có, cậu ấy cũng có chỗ không bằng cậu.”

Hơi khó tin nhưng Đinh Dật vẫn có chút mừng rỡ, cô lập tức hỏi tiếp: “Cậu ấy không bằng tớ ở điểm nào?”

“Nói về đánh nhau, có mười Lý Bối Bối cũng không phải là đối thủ của cậu.”

Một cú đạp bay tới, Đinh Dật tức phát điên, cô đã buồn như vậy mà tên bạn chí cốt mười năm này vẫn còn trêu chọc cô, con trai quả nhiên đều là đồ thấy sắc đẹp là quên đi tình nghĩa!

Nhiều năm đi theo Đinh Dật luyện tập cũng không uổng phí, Thẩm Trường Đông nhanh nhẹn tránh được cú đạp, đứng cách xa một khoảng mới nghiêm mặt nói: “Thực ra cậu cũng chỉ thấy được một mặt xinh đẹp ngoan ngoãn của cậu ấy, không thể vì thế mà hoàn toàn phủ nhận bản thân, quá tự ti hay quá tự phụ đều không tốt, ở phương diện khác, cũng không chắc chắn là cậu thua kém cậu ấy, chỉ cần cậu muốn.”

Những lời này vẫn mang sắc thái thuyết giáo nhưng Đinh Dật lại nghe ra được sự dễ chịu, Thẩm Trường Đông nói tiếp: “Theo tớ thấy không biết chừng Lý Bối Bối cũng hâm mộ chúng ta thì sao, nếu không cậu ấy cứ luôn bám theo chúng ta làm gì? Những nơi đó chắc hẳn cậu ấy đã tham quan nhiều lắm rồi.”

Lý Bối Bối cũng hâm mộ bọn họ ở điểm nào đó sao? Nhưng dù có như thế nào, những lời này hàm chứa khí thế rất mạnh mẽ, Đinh Dật vô cùng phấn khởi đi ăn dưa hấu, bác gái nói đây là dưa trồng ở Đại Hưng [6], ngọt lắm.

[6] Một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.