Phượng Hoàng Trở Về

Chương 9 - Thuận Nước Đẩy Thuyền

trước
tiếp

Type: um-um

Khoản tiền mười lạng này chẳng đáng là bao với quý phi, nếu tính cả ấp phong và bổng lộc hằng tháng, chắc chắn mỗi năm quý phi phải có trên vạn lạng bạc.

Đồng Hề chậm rãi quỳ xuống.

“Thần thiếp nhất thời ham vui, xin Thái hậu trách tội!”

Chiêu Phi biết mình là người khởi xướng nên cũng quỳ xuống theo.

“Thần thiếp biết tội, nhất thời ham vui mới hẹn tỷ muội hậu cung dự đoán kết quả đua thuyền, cầu mong may mắn.”

Tiếp đó, phẩn lớn cung phi có mặt cũng lục tục quỳ xuống.

“Quý phi, Chiêu Phi, hai ngươi có biết một việc tốt dù nhỏ cũng phải làm, còn chuyện xấu dù cỏn con cũng không được nhúng tay không? Bao năm học thánh hiền của các ngươi vứt đi đâu cả rồi?”

Tất nhiên Độc Cô Viện Phượng sẽ không bỏ qua cơ hội này để quở trách cả hai người trước mặt Thiên Chính Đế và chúng phi một phen.

Bỗng Thiên Chính Đế xen lời:

“Thái hậu, chuyện này đã được trẫm đồng ý. Hôm đó, khi Chiêu Phi đề nghị, trẫm thấy hay nên cũng tham gia. Dù sao chuyện này cũng là để lấy may dịp lễ tết thôi. Trẫm cũng không phải là người quá cứng nhắc. Huống chi Chiêu Phi còn nói sắp tới thọ lễ của Thái hậu, chúng phi đã đồng ý quyên tặng tất cả tiền cược cho chùa Bạch Vân, làm một pho tượng Bồ Tát mạ vàng để cầu phúc cho người. Hơn nữa, dù là luật pháp cũng phải nghe theo ý kiến số đông.”

Thiên Chính Đế đã có lời, hiển nhiên cơn giận của Độc Cô Viện Phượng cũng dịu đi.

“Hoàng thượng, đây sẽ là một tiền lệ không tốt.”

Thiên Chinh Đế gật đầu.

“Sẽ không có lần sau.”

Chúng phi lập tức hứa hẹn theo, chỉ có điều hứng thú cũng vơi đi ít nhiều. Mộ Chiêu Văn im lặng đứng hầu một bên. Không khí ngày lễ bỗng ảm đạm hẳn.

Giang Đắc Khải xin ý chỉ của Thiên Chính Đế, ra hiệu cho thái giám cầm chiêng gõ chiêng, thuyền rồng trên hồ Thái Dịch vừa nghe thấy tiếng chiêng bèn lao đi như bay.

Mộ Chiêu Văn thấy Thiên Chính Đế không hứng thú mấy, bèn cất lời:

“Hoàng thượng, hội thi lần này đông vui quá, thần thiếp bỗng nghĩ ra vài câu thơ.”

“Ổ, Chiêu Văn muốn làm thơ đuổi theo tiến trình của hội thi ư?”

Lúc này, Thiên Chính Đế mới có vẻ thoải mái hơn một chút. Đồng Hề vốn không tranh sủng nên chỉ im lặng.

“Xiêm áo phấn hương đậm hai bờ

Trâm bạc lấp loáng ánh như dao,

Trống khua ba nhịp giương cờ đỏ

Đôi thuyền xông xáo lướt như bay,

Bóng chèo rẽ sóng nhanh thoăn thoắt

Tiếng trống rộn vang khắp đất trời,

Đến gần mục tiêu càng dồn dập

Đôi thuyền chớp mắt đã tới gần,

Đoàn người hô vang như dậy sóng

Ráng chiều bao phủ cả góc trời,

Thuyền ai rẽ nước giành cờ trước

Thuyền ai thất thế nối đuôi sau.” (*)

(*)Trích bài thơ Xem đua thuyền, tác giả Trương Kiến Phong.

Bài thơ này không quá nghệ thuật nhưng hay ở chỗ hợp cảnh, gương mặt ít khi mỉm cười của Thiên Chính Đế cũng trở nên hòa nhã hơn nhiểu.

Khi đội thuyền đầu tiên vượt qua vạch đích, tiếng vỗ tay hò reo vang lên như sấm, đội thuyền của Tấn Vương phi đứng ở vị trí thứ ba. Thiên Chính Đế có chút tò mò hỏi:

“Sao Quý phi đoán được Tấn Vương phi sẽ là một trong ba đội dẫn đầu?”

Đồng Hề vừa nghe thấy giọng Thiên Chính Đế đã thấy căng thẳng, chỉ giận bản thân không thể thoải mái đối đáp với người như Mộ Chiêu Văn. Nàng cúi đầu đáp:

“Thần thiếp cho rằng nếu Tấn Vương phi đã muốn tham gia hội thi, tất phải giành được mục tiêu đã đặt ra, nhưng dẫu sao sức tay nữ nhân không thể sánh bằng nam nhân nên có thể thuộc nhóm ba đội dẫn đầu đã là rất tốt rồi.”

Thiên Chính Đế quay đầu đi, không hỏi gì nữa. Chẳng phải bàn cãi gì thêm, người đắc sủng nhất hôm nay chính là Mộ Chiêu Văn, nàng ta không chỉ chèn ép được Thái hậu mà đến cả Quý phi cũng bị lu mờ.

Thiên Chính Đế lần lượt ban thưởng cho ba đội dẫn đầu, còn đặc biệt tuyên Tấn Vương phi lên diện thánh, chủ yêu là bởi mọi người đều muốn quan sát nữ tử nổi bật nhất ngày hôm nay.

Khi Tấn Vương phi Tô Mẫn Văn phụng chỉ lên lầu, tất cả mọi người đều chú ý quan sát. Chiếc áo khoác màu đỏ đã được nàng ta cởi bỏ từ lâu bởi đó là màu chỉ có hoàng hậu mới được dùng. Nàng ta mặc một chiếc váy xòe bằng lụa Hồ màu xanh lá mạ, đầu cài kim bộ diêu tam phượng, vừa đơn giản lại phóng khoáng, tuy chỉ trang điểm mộc mạc nhưng nhan sắc của nàng ta không hề kém cạnh so với những vị đang tọa phía trên.

Tô Mẫn Văn khấu đầu tạ ơn rồi mới có cơ hội đánh giá nhanh những người ở đấy. Sự tuấn tú của Thiên Chính Đế vừa nằm ngoài dự liệu vừa nằm trong tưởng tượng của nàng ta. Tô Mẫn Văn đỏ mặt. Bỗng ánh mắt nàng ta bị một bóng người màu hồng tím thu hút. Chiếc váy xòe bằng gấm sa màu hồng tím kia tô điểm cho người đó tựa như ánh sáng phản chiếu rực rỡ của ráng chiều trên mặt hồ. Trên búi tóc hình Phi Phượng là một đóa mẫu đơn bằng vàng, cánh hoa mỏng như tờ giấy, xung quanh cài thêm mười hai chiếc trâm phượng. Giữa hai hàng lông mày là một viên đá quý màu đỏ, lộng lẫy cao quý không gì sánh bằng. Chỉ một nhìn ấy thôi mà nàng ta đã cảm thấy dường như Hoàng đế và Quý Phi không phải người phàm trần mà là một đôi kim đồng ngọc nữ. Đây là lần đầu tiên nàng ta được diện kiến Quý phi, còn Thái hậu, Chiêu Phi thì đã gặp ở những lần lễ tết trước rồi. Tô Mẫn Văn thầm thán phục vẻ đẹp như tiên nữ ấy. Thế rồi nàng ta nhớ tới người chồng ốm yếu, bệnh tật của mình, rồi lại nhìn vị Thiên Chính Đế cao lớn rắn rỏi kia, bỗng cảm thấy ghen tị. Nàng ta không thua kém bất kì ai, cớ sao lại lấy phải một người chồng như thế.

Khi Thiên Chính Đế để ý Tấn Vương phi, Đồng Hề lén liếc người một, thấy ánh mắt người dao động dữ dội, nàng hiểu ngay lập tức.

Đến bữa trưa, Thiên Chính Đế tới Khánh Quang điện ngoài cung để mở tiệc thết đãi quần thần, còn Đồng Hề thì giữ lại Tần Vương phi và các mệnh phụ phu nhân khác để dự tiệc trong Kim Minh điện.

Khi bữa tiệc đang diễn ra, Độc Cô Viện Phượng không kìm được nói:

“Tại sao bây giờ Quý phi lại chùn bước vậy? Ngươi không sợ Mộ Chiêu Văn sóng sau xô sóng trước sao?”

Độc Cô Viện Phượng không vòng vo mà hỏi thẳng Đồng Hề. Hai người họ đã hiếu nhau quá rõ.

Đồng Hề thờ ơ đáp:

“Mộ Chiêu Văn làm gì cũng rất cấn thận. Lần này nàng ta làm vậy, ắt phải có người chống lưng. Thần thiếp chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền, xem câu chuyện diễn biến thế nào, ai ngờ lòng dạ nàng ta lại khó lường tới vậy, Thái hậu không nên quá sốt ruột!”

Nàng không thể làm mất lòng Thái hậu, bởi ả chính là nước cờ ngăn Mộ Chiêu Văn lên ngôi hoàng hậu, nhưng nàng cũng sẽ không để ả biến mình thành tay sai.

Sau bữa trưa, Đồng Hề về Đồng Huy cung nghỉ ngơi một lát, các mệnh phụ phu nhân người thì tới Ngự hoa viên dạo chơi, người thì tới thăm các phi tần có quan hệ họ hàng.

Đồng Hề vừa tỉnh giấc trưa đã thấy Tề Vân vào bẩm báo:

“Nương nương quả nhiên dự liệu như thần, Hoàng thượng đã lâm hạnh Tấn Vương phi ở ngay Xuân Noãn các trong Ngự hoa viên.”

Cuối cùng nàng cũng khẳng định được suy đoán của mình, Thiên Chính Đế cực kì thích những cuộc tình trái với luân thường đạo lí, từ Thái hậu cho tới người chị quả phụ của nàng, bây giờ lại tới Tấn Vương phi. Đồng Hề không dám tán đồng, nhưng cũng chỉ có thể làm như không thấy. Dù sao từ xưa tới nay, hậu cung cũng không phải là nơi sạch sẽ gì.

“Thái hậu và Chiêu Phi đã biết chưa?” Đồng Hề cất lời hỏi.

“Lần này Hoàng thượng không giữ bí mật nên có lẽ cả Trường Tín cung lẫn Chiêu Dương cung đều biết cả rồi.”

“Vậy thì tốt!”

“Nương nương, nô tì thật sự không hiểu, tại sao hôm nay người lại giúp Chiêu Phi làm mất mặt Thái hậu, mà giờ Hoàng thượng làm chuyện này, người cũng không quan tâm?”

“Cô cô, Chiêu Phi đang đắc sủng, bản cung không thể đối đầu trực diện với nàng ta, huống chi vị trí càng cao càng nguy hiểm, bản cung chỉ sợ nàng ta không đủ cao thôi. Thái hậu muốn hạ bệ Mộ Chiêu Văn, nàng ta nên cảm kích bản cung không ném đá xuống giếng mới phải.”

Lệnh Hồ Đồng Hề không phải người lương thiện. Huống chi nàng cũng không thể để Hoàng thượng quá yêu mến Độc Cô Viện Phượng, nếu không nàng sẽ mãi mãi không thế với tới bảo tọa của hoàng hậu. Loại người như Độc Cô Viện Phượng tuyệt đối sẽ không để ai trở thành chính thê của Thiên Chính Đế ngoại trừ chính ả.

“Vậy Hoàng thượng thì sao?”

Đồng Hề chớp mắt, trả lời:

“Cô cô đã bao giờ thấy Hoàng thượng hỏi ý kiến của bản cung mỗi khi làm chuyện gì chưa? Hoàng thượng không phải hôn quân vô đức, trái lại còn là một vị hoàng đế anh minh, mới lên ngôi được năm năm đã trị thủy lợi, khuyến khích nông nghiệp phát triển, miễn các loại tô thuế rườm rà, chấn hưng văn học, khai phá mở rộng lãnh thổ, dẹp yên man di. Có việc nào mà người không độc đoán quyết định?”

Nghiên cứu tính cách và sở thích của đế vương chính là sứ mệnh của cung phi như nàng.

“Tới Trường Tín cung của Thái hậu!”

Sau khi trang điểm xong, Đồng Hề bèn đứng dậy, chuẩn bị tới xem phản ứng của Độc Cô Viện Phượng và Mộ Chiêu Văn.

Lần này, nàng thay một bộ váy mỏng đơn giản màu ngọc bích. Nàng nghĩ rằng có bao nhiêu nữ tử hào môn thế gia tụ hội như thế, chắc hẳn họ sẽ muốn chơi những trò chơi mà họ yêu thích.

“Thái hậu vạn an!” Đồng Hề cung kính hành lễ.

Nhưng ánh mắt của Độc Cô Viện Phượng lại liếc ra phía sau nàng.

“Tấn Vương phi không ở trong cung của ngươi sao?”

“Bẩm Thái hậu, sau bữa trưa, thần thiếp đã không thấy Tấn Vương phi đâu rồi.”

Đồng Hề thầm nghi ngờ, dường như Độc Cô Viện Phượng vẫn chưa biết chuyện của Thiên Chính Đế với Tấn Vương phi.

Mộ Chiêu Văn đã tới trước Đồng Hề. Trước nay nàng ta không hề làm bộ làm tịch nên các cung phi đều thích nàng ta, nhưng nàng lại chẳng ngưỡng mộ điều đó. Nàng chẳng quan tâm đám cung phi đó có thích nàng hay không, chỉ cần bọn họ nghe lời là được.

Mọi người hành lễ với Đồng Hề. Vài phu nhân quý tộc chơi với nàng từ nhỏ bèn bước lên.

“Quý phi nương nương, hôm nay thời tiết đẹp quá, hay chúng ta chơi đá bóng một lúc đi!”

Quý tộc của Cảnh Hiên hoàng triều, dù là nam hay nữ đều rất thích chơi đá bóng. Chỉ có điều nam giới sẽ đá theo lối đối kháng, còn lối chơi của nữ giới mang tính thưởng thức nhiều hơn. Ở giữa hai đội đặt một vòng rộng khoảng hai thước, luật chơi là không được để bóng chạm đất, đội nào có thể đá bóng qua vòng nhiều hơn là thắng.

Trước khi xuất giá, Đồng Hề cũng là một tay chơi cừ khôi. Nàng rất thích trò này.

“Thái hậu có cho phép chúng thần thiếp thất lễ ở Trường Tín cung không ạ?” Đồng Hề cười xin ý chỉ.

“Chẳng mấy khi náo nhiệt thế này, hôm nay ai gia chơi cùng các ngươi.”

Mọi người sung sướng hò reo.

Độc Cô Viện Phượng tuy là thái hậu nhưng chung quy vẫn là một nữ tử cô đơn ở tuổi đôi mươi nên sao có thể ngăn nổi sức sống tươi trẻ trong bầu không khí vui vẻ thế này. Về phần Đồng Hề, chỉ cần Thiên Chính Đế không ở đây thì lúc nào nàng cũng thoải mái.

“Chiêu Phi muội muội cũng tham gia chứ?” Đồng Hề cười hỏi.

Xem tiếp ảnh 0819

Mộ Chiêu Văn lắc đầu.

“Thần thiếp không giỏi trò này, xin ở bên ngoài vẫy cờ cổ vũ Thái hậu và nương nương.”

Dựa theo số người tham gia hôm nay thì mỗi đội có năm người. Theo luật, trước khi trận đấu bắt đầu, bóng phải được người đứng đầu hai đội kiểm tra, bởi vậy cung nữ bưng bóng mời Thái hậu, rồi lại mời Đồng Hề xem xét.

Đồng Hề nhấc thử quả bóng.

“Quả bóng này quá nặng, nữ giới chúng ta chơi không hợp lắm. Thúc Bạch, mau đi lấy bóng của bản cung lại đây!”

Thúc Bạch vội vàng chạy đi.

Nhân cơ hội này, Huyền Huân bê một chiếc khay gỗ phủ lụa tới, hầu hạ Đồng Hề tháo trang sức, chuẩn bị ra trận.

Khi bóng tới, Độc Cô Viện Phượng khẽ cười, đùa rằng: “Quý phi chơi bóng mà ngươi vẫn hay dùng thì có thắng cũng đâu vẻ vang gì!”

Đồng Hề tự tay đưa bóng cho Độc Cô Viện Phượng.

“Đã rât lâu rồi thần thiếp không chơi đá bóng, hôm nay may nhờ phúc của Thái hậu. Thái hậu sờ thử xem quả bóng này có gì khác không?”

Độc Cô Viện Phượng cầm lấy quả bóng.

“Quả bóng này nhẹ hơn nhiều.”

Ả ta khá ngạc nhiên bởi vì kích thước bóng đều được quy định cẩn thận, ruột bóng bằng lông vũ, vậy nên trọng lượng hẳn không sai lệch nhiều lắm.

“Khi chưa nhập cung, thần thiếp thường chơi bóng ở nhà, nhưng quả bóng đó khiến chân rất đau, bởi thế thần thiếp đã suy nghĩ rất nhiều để tìm cách khiến quả bóng nhẹ đi. Về sau, tình cờ có một cô gái con nhà đồ tể tới nhà thần thiếp làm nha hoàn, bèn đề nghị bơm khí vào bàng quang động vật làm bóng. Loại bóng này vừa nhẹ vừa mềm, rất hợp với nữ giới. Vì sợ làm tổn hại đến phượng thể của Thái hậu nên thần thiếp mới sai người mang nó tới.” Đồng Hề cũng là người biết nịnh hót.

“Quý phi thật thông minh!”

Tuy ngoài miệng khen nhưng ánh mắt Độc Cô Viện Phượng lại lộ vẻ khinh thường. Chỉ có Chiêu Phi ngày càng cảm thấy Lệnh Hồ Đồng Hề rất thông minh nhạy bén. Quả nhiên không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân!

Đồng Hề và Độc Cô Viện Phượng mổi người dẫn dắt một đội, những người bình thường ở phe Thái hậu thì cổ vũ cho Thái hậu, còn những người gần gũi với gia tộc Lệnh Hồ thì cổ vũ cho Đồng Hề, thanh thế bất phân cao thấp, đây chính là lời cảnh cáo mà Độc Cô Viện Phượng và Đồng Hề dành cho Mộ Chiêu Văn. Với trí tuệ của mình, hẳn nhiên nàng ta thừa biết gia thế của mình chẳng thể so được với hai vị kia.

Đương nhiên ngay cả Độc Cô Viện Phượng và Lệnh Hồ Đồng Hề cũng có sự so bì. Hậu cung này từ xưa tới nay vốn không phải là nơi bấm bụng nén giận, khi cần thể hiện địa vị thì phải thể hiện, để những kẻ khác không dám làm bừa. Trận đấu bóng này rất hợp để tuyên bố lập trường cá nhân. Bình thường Đồng Hề không dám vượt mặt Độc Cô Viện Phượng nhung nếu là thi đấu thì nàng có thể dốc hết sức.

Đội Đồng Hề hiện đang dẫn trước ba bàn. Nàng vốn giỏi trò này, lại không sợ Độc Cô Viện Phượng nên càng không thể tỏ ra yêu thế trước mặt mọi người, tránh trường hợp những người muốn dựa dẫm vào nàng lại về phe Độc Cô Viện Phượng. Những chiêu nổi tiếng như “Yến quy sào”, “Tà sáp hoa”, “Phong bãi hà”, “Diệp để trích đào”, “Ngọc phật đính châu”, “Song kiên bối nguyệt”, “Quải tử lưu tinh”, không có chiêu nào là nàng không biết, chính vì vậy tiếng reo hò cổ vũ nàng vang lên không dứt “Đồng Hề tỷ tỷ!”

Một vị muội muội trong tộc của Đồng Hề đón lấy quả bóng được ném ra từ vòng cầu môn rồi gọi to tên nàng, chuyền bóng sang. Tiếc thay, đường chuyền không chinh xác, quả bóng bay thành một đường cong, sắp đáp xuống phía sau nàng, nếu bóng rơi xuống đất thì đội nàng sẽ bị trừ một điểm. Nhưng Đồng Hề như có mắt sau lưng, nàng xoay người như con thoi, chân phải cong về phía sau, eo cũng ngả về phía sau, đầu gần chạm tới đất, quả bóng kia nhận được lực từ chân nàng, bay sượt qua đầu nàng, trúng vào cầu môn. Mượn lực đó, chân nàng tiếp tục vung lên, lộn một vòng trong không trung với tốc độ rất nhanh, làn váy màu xanh ngọc bích như tạo thành một vầng trăng, còn nàng thì đã đứng vững trên mặt đất.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều sửng sốt tột độ không thốt nên lời. Khi thấy nàng tiếp đất với tư thái tuyệt đẹp ấy, họ đang định hò reo thì bỗng nghe thấy tiếng thái giám cất cao:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Đồng Hề đỏ mặt, quỳ xuống thỉnh an cùng mọi người.

Thiên Chính Đế cất tiếng “bình thân” rồi không nói gì nữa, ngồi lên ngự tọa ra hiệu cho các nàng tiếp tục, thế nhưng Đồng Hề không thể lấy lại được phong độ như trước, còn Độc Cô Viện Phượng lại như ăn phải Ngũ Thạch tán, sức lực dồi dào, tỷ số chẳng mấy chốc đã san đều.

Mãi tới nửa khắc sau, Tấn Vương phi mới xuất hiện. Nàng ta đến rất lặng lẽ, nhưng Độc Cô Viện Phượng và Mộ Chiêu Văn đều đang chờ nàng ta. Nàng ta trông có vẻ xấu hổ xen lẫn rụt rè, khác hẳn với phong thái anh thư mạnh mẽ lúc sáng, lén liếc nhìn Thiên Chính Đế rồi lặng lẽ đứng vào trong đoàn người.

Đồng Hề nhủ thầm, đáng thương thay cho kẻ làm trò vụng trộm mà không biết lấp liếm! Xưa nay những người thuộc đại gia tộc như nàng ta đều là cao thủ ngoại tình, có ai phát hiện được đâu.

Vì lẽ đó mà Đồng Hề bị phân tâm, không để ý thấy quả bóng mà Độc Cô Viện Phượng phẫn nộ đá tới. Quả bóng trúng ngay vào mắt trái của nàng, khiến nàng ngã xuống đất. Mọi người lập tức ùa lên.

Mắt nàng đau đớn cay sè, nhưng nàng lại thoải mái vô cùng bởi vì nàng không cần chơi bóng trước mặt Thiên Chính Đế nữa. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, khi Đồng Hề bị người nào đó ôm vào lòng, nàng liền thấy hối hận. Mùi hương của người này, nàng chỉ sợ tránh không kịp, hoa văn rồng vàng năm vuốt hiện lên trước mắt, nàng có muốn trốn cũng chẳng được.

Nàng cứng người nằm gọn trong lòng Thiên Chính Đế, hai tay không dám vòng qua cổ người nên đành nắm chặt trong tay áo, chỉ sợ bị ngã xuống đất.

“Truyền thái y!” Dù ở trong hoàn cảnh này, giọng người vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.

Đồng Hề được thái y khám trong phiến điện của Trường Tín cung. Sau khi đặt nàng xuống, Thiên Chính Đế liền bỏ đi, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Đường bóng này của Độc Cô Viện Phượng quá hiểm, vành mắt nàng tím bầm, trông rất buồn cười, xem ra nửa tháng tới không thể gặp ai rồi!

Đồng Hề nằm trên giường trong Đồng Huy cung, nhớ lại chuyện vừa nãy, không biết Tấn Vương phi xuất hiện thì có trò hay để xem không? Hậu cung này quá buồn chán, mà nàng lại cực kì thích xem trò này.

Nàng không quen nằm trong Trường Tín cung nên sau khi thái y khám xong liền rời đi luôn, đợi đám Thúc Bạch quay về mới biết kết quả trận đấu.

“Sao rồi?” Vì mắt đau nên Đồng Hề rất cần phân tán sự chú ý, bởi vậy khi thấy Thúc Bạch bước vào, nàng bèn vội vã hỏi han.

“Sau khi nương nương đi, Thái hậu bèn bảo Tấn Vương phi thay thế vị trí của người, nhưng Tấn Vương phi từ chối năm lần bảy lượt, lấy lí do không khỏe.”

Đồng Hề phì cười, Tấn Vương phi này xem ra cũng là người bộc trực.

“Thái độ của Hoàng thượng thì sao?”

Thúc Bạch bỗng ỉu xìu.

“Nô tì không dám nhìn Hoàng thượng.”

Đồng Hề không trách Thúc Bạch, dẫu Thiên Chính Đế tuấn tú vô cùng nhưng chẳng mấy ai dám nhìn thẳng vào người.

“Sau đó, đám người bên cạnh Tấn Vương phi bắt đầu ồn ào, nói rằng thường ngày nàng ta chơi trò này rất giỏi. Hoàng thượng phải cất lời mới giải vây được cho Tấn Vương phi. Khi đó, sắc mặt của Thái hậu rất tệ.” Thúc Bạch nói tiếp.

“Chiêu Phi thì sao?”

Thực ra, Chiêu Phi mới là người Đồng Hề quan tâm nhất. Qua chuyện này, nàng rất muốn biết thái độ của Chiêu Phi. Qua hai tháng quan sát, Mộ Chiêu Văn có vẻ không tranh với đời. Nàng rất không thích thái độ này của nàng ta.

“Sắc mặt của Chiêu Phi nương nương không rõ vui buồn, chỉ có điều cả một buổi chiều không thèm nhìn Hoàng thượng thế nên nô tì đoán có lẽ Chiêu Phi cũng để bụng.”

Đồng Hề vỗ lên tay Thúc Bạch. Người của nàng quả nhiên có tài, không ngờ còn nhận ra được cả sự bất thường của Chiêu Phi. Trước kia, chỉ cần Hoàng thượng và Chiêu Phi cùng xuất hiện, có khi nào không mắt đưa mày lại? Quả nhiên hôm nay có sự bất thường.

Đã biết Chiêu Phi để ý tới Thiên Chính Đế thì chuyện này dễ xử lí rồi, nàng ta không muốn đấu hoặc giả vờ không muốn đấu, nàng đều có cách ép nàng ta phải đấu. Bởi cuộc sống không có đối thủ quả thực rất nhàm chán!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.