Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân

Chương 18 - Buông Tay Để Trưởng Thành

trước
tiếp

Elen gặp Đề Nam ở ngoài cổng nhà hàng nên đi vào cùng.

Hôm nay Elen mặc áo sơ mi trắng phối quần jeans bạc rất giản dị, mang đôi cao gót màu kem tôn lên đôi chân thon dài và đường cong tuyệt mỹ của cô. Vừa hay Đề Nam cũng mặc như vậy, nhìn vào người ta còn tưởng họ cố tình mặc đồ cặp. Thấy lạ, Đề Nam không khỏi châm chọc.

“Ngày thường em không ăn mặc như vậy tới đây, phải chăng là vì em biết gu thời trang của anh nên cố tình?”

Elen dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, tháo đôi kiếng mát xuống liếc nhìn Đề Nam. Chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Liên chạy từ trong nhà hàng ra không tránh mà tiện tay đẩy cả Elen.

Thân thủ của Đề Nam còn nhanh nhạy để mà với lấy tay của Elen kéo lên, chớp mắt Elen đã trong lòng của Đề Nam. Trong giây lát ánh mắt của bọn họ giao nhau, đã hai năm rồi bọn họ mới có giây phút gần gũi như vậy dù là do tai nạn.

Đôi mắt của Elen mở to ra, khuôn mặt có chút hoảng loạn. Nhìn từ dưới lên với khoảng cách gần này, một tay Đề Nam đang nắm lấy tay cô, một tay anh choàng qua eo cô, làm cho trái tim Elen đập loạn nhịp.

Khóe môi Đề Nam cong lên cười mê hoặc, anh lên tiếng làm phá tan đi không khí hiện giờ giữa hai người.

“Những lúc như thế này anh mới thấy em ngoan ngoãn được một chút”

Elen như được hoàn hồn, cô lập tức buông Đề Nam ra, chỉnh trang lại tác phong. Cô ngượng ngùng bỏ vào trong. Đề Nam nhìn dáng vẻ của cô, khóe mắt cong lên vì cười.

Đề Nam chạy theo để đi cùng với cô.

Dĩ nhiên nơi mà Elen đến đây chỉ là để vào nhà bếp, còn Đề Nam thì không phải nói cũng biết là nhà bếp.

Nhìn thấy Bạch Nhược Hạ thẩn thờ đứng bên cạnh chén canh sườn. Elen vui vẻ bước tới bên cạnh hỏi nhỏ: “Nhược Hạ, chị làm gì đấy?”

Thế Cảnh nhìn thấy Elen và Đề Nam là biết chuyện chẳng lành nếu như không giải quyết vấn đề của Bạch Nhược Hạ cho xong. Anh ho khan một tiếng, lạnh nhạt nói: “Hai người có cần tôi tiễn ra ngoài không?”

Tiễn ra ngoài?! Là ý gì chứ? Đuổi sao?

Đề Nam và Elen nhìn nhau rồi mau chóng Đề Nam nói nhỏ với Nhược Hạ: “Mau đưa đây, đưa chén canh đó cho tôi”

Thế Cảnh nâng mí mắt liếc nhìn Đề Nam và Nhược Hạ rồi lại quay sang nói với Elen bằng một giọng trầm ấm.

“Đợi anh một lát”

Thế Cảnh bước tới đứng đối diện Bạch Nhược Hạ, cầm chén canh đưa lên trước ngực, lạnh nhạt nói: “Cô Bạch, bây giờ tôi và Elen phải đi rồi, tôi cho cô thêm năm phút” anh hơi nghiêng đầu, nhướng mày, khóe môi cong lên.

Bạch Nhược Hạ nhắm mắt lại hít một hơi sâu, hai nắm tay cuộn lại chặt rồi mở mắt ra nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm khó đoán của Thế Cảnh.

Anh thật sự không muốn liên quan gì đến em nữa, vậy thì em không nên làm phiền đến anh.

“Tôi thua cuộc, xin lỗi vì đã làm phiền anh thời gian qua”

Dứt lời, cảm thấy khóe mắt cay cay, cô vội bỏ ra ngoài.

Thế Cảnh đứng im nhìn cô bước đi, trong lòng thật sự ngổn ngang. Khóe môi giật giật, anh cố gượng nở ra một nụ cười nhưng đáy mắt chứa một mảng u ám rất đáng sợ.

Những phóng viên trước đây anh đều từ chối thẳng thừng dù người ta có tới nhiều lần. Nhưng còn Nhược Hạ, anh đồng ý cho cô vào bếp, bỏ qua quy cách làm việc của bản thân, nhất định là mối quan hệ không đơn giản. Vì biết điều đó mà Đề Nam nhịn không được liền tức giận trợn mắt lên tiếng.

“Cậu máu lạnh thật đấy!”

Elen nhìn thấy thái độ của Thế Cảnh, rõ là đang rất đau lòng nhưng tại sao lại đối xử với Nhược Hạ như vậy? Cô sáng suốt nghĩ nhất định bọn họ trước đó đã từng quen biết.

Elen bước tới dịu dàng nói: “Thế Cảnh, có cần đuổi theo chị ấy không?”

“Không cần” Thế Cảnh lạnh nhạt trả lời “Chúng ta đi thôi”

Đề Nam nắm lấy cổ tay Elen “Hai người đi đâu? Tại sao dạo này hay đi với nhau như vậy?”

Thế Cảnh không nói tiếng nào liền bỏ ra ngoài. Elen gỡ tay Đề Nam ra, nói: “Nếu có thời gian quan tâm chuyện của người khác thì hãy về quan tâm những cô người yêu của anh đi”

Nghe câu nói này từ miệng Elen giống như có ai đó lấy kim châm châm vào xương thịt của anh, từ từ mà gặm nhấm nỗi đau ê buốt đó.

Elen đứng nép vào trong vách tường bên hông nhà của Đề Nam, đưa mắt nhìn cô gái được Đề Nam khoác tay qua vòng eo bước lên xe. Bọn họ cười nói rất vui vẻ, rất giống tình nhân. Ngay lúc này tất cả mọi lòng tin mà cô đặt vào Đề Nam đã hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi chiếc xe đã khuất, Elen đến đứng trước cửa đợi anh. Đợi suốt từ chiều đến tối cũng không thấy anh trở về.

Lục Bắc về đêm rất lạnh, gió thổi lướt qua làm cho tay cô nổi da gà.

Rốt cuộc thì anh cũng đã về.

Elen đứng lên không nỗi nữa rồi! Hai chân cô đã tê cứng vì ngồi xổm.

Đề Nam nhìn thấy Elen khó khăn đứng lên trong bộ váy dạ hội nên hơi bất ngờ. Vội bước tới đưa tay đỡ cô, anh cảm nhận đôi tay của cô đã tê buốt vì lạnh.

Nhìn thấy Đề Nam lúc này hai hàng lệ cô mới bắt đầu rơi. Cô ôm anh thật chặt mà không nói gì.

Cô nhận ra mùi hương nước hoa lạ còn vương trên áo anh rất rõ.

“Elen, em có chuyện gì thế?”

Elen buông Đề Nam ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi lắc đầu. Cô nở nụ cười trong nước mắt, lấy tay gạt qua hai hàng lệ, cô lên tiếng.

“Thế Cảnh nói anh rất yêu em, anh ấy nói anh đã rất cố gắng thay đổi vì em. Vậy mà em tin, em tin đó là sự thật”

Elen im lặng một lát rồi lại lên tiếng.

“Đề Nam, lần đầu chúng ta gặp nhau là ở cuộc thi ẩm thực. Em là giám khảo chấm phần bày trí, anh là thí sinh. Món ăn của anh không tệ nhưng bày trí thì rất tệ. Em lại chấm đậu, anh có biết tại sao không? Vì gia đình em không có hạnh phúc, không có được bữa ăn vui vẻ. Mà bài thuyết trình của anh, trong đó nói về hạnh phúc của một gia đình cùng ngồi lại với nhau trong bữa ăn. Sau này, khi anh ngỏ lời với em, em tin anh sẽ là người mang lại hạnh phúc cho em, em nhận lời bởi vì em tin”

“Elen… ” Đề Nam mấp máy không biết nói gì.

“Đề Nam, hôm nay công ty em có buổi tiệc cuối năm, vốn định cùng anh dự tiệc, nhưng em lại đến trễ mất rồi, trễ hơn cô ấy mất rồi”

Sâu thẳm trong đáy mắt đầy nước của Elen là sự kiên quyết hơn bao giờ hết.

“Em thật ngốc, vốn dĩ chúng ta đã chia tay rồi, làm sao có thể chứ”

Đề Nam nắm lấy tay của Elen, ánh mắt rất khẩn thiết. Anh sợ mất cô, thật sự sợ mất cô. Elen cười, cô gỡ tay anh ra, nói: “Đề Nam, anh hay than phiền về em với Thế Cảnh, từ nay anh sẽ không còn thấy buồn bực vì em nữa rồi. Sau này anh hãy trả lại yên tĩnh cho Thế Cảnh, đừng có chạy tới chỗ anh ấy mà than phiền vì cô gái nào nữa đấy”

Elen quay người bước đi. Tim cô nhói đau như có vật gì đó đâm ngang qua.

Đề Nam chạy theo kéo cô vào lòng “Elen, chúng ta không xa nhau nữa, có được không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi”

Elen cố buông Đề Nam ra, cô mỉm cười rồi nói tiếp “Đề Nam, có lần anh nói chúng ta cứ chia tay rồi quay lại, như vậy là rất trẻ con. Bây giờ em không muốn làm trẻ con nữa, vậy nên em buông tay anh để trưởng thành”

Đã hai năm rồi, Elen vẫn không thể tha thứ cho Đề Nam về lần đó.

Elen ngước lên nhìn Đề Nam rồi dịu giọng nói: “Em vừa mở trường học dạy tất cả chuyên ngành ẩm thực nên có nhờ Thế Cảnh tới giúp” Dứt lời, Elen bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.