Khi tỉnh lại đêm cũng đã khuya, không khí tràn ngập mùi thuốc men khó ngửi, bốn bề im lặng như tờ.
“Tỉnh rồi à.”
Dưới ngọn đèn u ám, Phác Tranh ngồi trên ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi miễn cưỡng nhếch miệng – “Từ hôm về nước tới giờ đây là lần đầu tiên ngủ ngon lành thoải mái như vậy.”
Trầm mặc một lúc rất lâu sau, một tiếng thở dài bất đắc dĩ – “Thật không biết nên nói em thế nào cho phải.”
Kỳ thật, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết nói gì mới tốt, vốn cứ nghĩ chút rượu vang đỏ kia cùng lắm cũng chỉ khiến tôi phát ban gì đó, rốt cuộc lại phải vào bệnh viện, thật sự có phần khoa trương.
“Thật xin lỗi. Khiến anh phải lo lắng.” – Bây giờ dường như chỉ có thể nói câu này.
“Phải biết lỗi chứ.” – Nói tới đây, không khí cũng bớt phần nghiêm túc.
Bỗng chợt nhớ ra điều gì, Phác Tranh cười giễu nói – “Lâm Tiểu Địch ấy à, a, thế mà đã bị em dọa cho phát khóc, thật không nghĩ tới, bình thường nhìn cứ như con nhỏ ngang ngược.”
“Vâng, Tiểu Địch, vốn là người dễ xúc động.”
“Ừ đó, xúc động muốn chết luôn. Anh mất cả nửa ngày mới bảo cô ấy đi về được.” – Ngừng một lúc lại nói – “Biết em không thích phiền phức nên anh bảo bọn họ về trước cả rồi.”
“Vâng, cám ơn.” – khi ngủ cũng không nhận thấy một chút tạp âm nào.
Thực ra, ngủ ở bệnh viện thật là khó chịu.
Nhìn trên cánh tay đang cắm kim truyền dịch, nặn ra một nụ cười lấy lòng – “Chúng ta về đi Phác Tranh, em không muốn ở bệnh viện nữa.”
“Chờ một chút nữa, ít nhất cũng phải truyền cho hết chai này, em vẫn còn hơi sốt.” – Giọng nói không cứng cỏi, nhưng có thể nghe ra ý tứ kiên định bên trong.
Bất đắc dĩ, lia mắt nhìn đồng hồ trên tường, một giờ mười lăm phút sáng – “Khuya rồi, anh về trước nghỉ ngơi đi.”
“Em ở đây một mình anh lo.”
“Có gì đâu mà lo. Với cả có người bên cạnh em trái lại còn không ngủ được.”
“….Được rồi, vậy sáng mai anh lại tới. Nhân tiện về mang đồ ăn tới cho em, mấy thứ ở đây khẳng định em ăn không quen.”
“Em muốn ăn cháo đậu xanh nấu đường.”
“Biết rồi!” – Phác Tranh đứng lên, lấy áo khoác âu phục ở cuối giường, đi tới cửa rồi lại xoay người lại bảo tôi – “Yên tâm nghỉ ngơi, sẽ không sao đâu.”
Tôi cười cười, không có trả lời.
Trong lúc mơ màng cảm giác như có người tiến vào, mệt chết đi, lúc nãy còn uống thuốc cảm nữa, cho nên bây giờ không thể mở mắt ra được. Một đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay tôi, cảm giác rất khó chịu, muốn vùng ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn.
Mở to mắt, bốn bề trống vắng, không có một ai cả, im ắng chỉ nghe được tiếng đồng hồ trên tường điểm từng nhịp.
Nâng tay phải lên, tái nhợt và mỏng mảnh, bỏ kim tiêm trên tay trái đi, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Tùy ý để nước lạnh chảy tràn trên tay.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, không thấy Phác Tranh lẫn cháo của Phác Tranh, nhưng lại thấy một người vô cùng ngoài ý muốn là Dương Á Lợi.
“Diệp Lận ở đâu?” – Cách nói vẫn đứng đắn như mọi khi.
Bởi vì khó mà chấp nhận được nằm trên giường cùng người ta nói nói, hơn nữa còn phải ngửa cổ lên mà nhìn, cho nên lại một lần nữa gạt ống truyền dịch trên tay ra (các y tá treo cho hai chai), đứng dậy xuống giường, khoác áo đứng trước cửa sổ, cuối tháng mười hai này tuyết đã muốn ngừng rơi, chỉ còn lại màu trắng bát ngát trước mắt với cái lạnh hơn mười độ dưới 0.
“Tôi chỉ hỏi một câu, Diệp Lận đâu?” – Giọng nói trầm hẳn.
“Sao lại tới hỏi tôi?” – Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, dù sao cũng là thân phận vị trí như thế, cô ta không nên hỏi tôi những điều này.
“Tôi biết anh ấy nhất định sẽ tới đây.”
Tôi nghĩ một chút rồi nói – “Anh ta có tới đây hay không tôi không biết, nhưng mà, Dương tiểu thư, tôi có thể khẳng định với cô, tôi không có nhìn thấy anh ta, ít nhất là từ khi anh ta kính tôi chén rượu ấy, không thấy.” – Giọng điệu bình thản.
Dương Á Lợi nhìn tôi, đánh giá độ tin cậy trong lời nói, một lúc lâu sau mới mở miệng – “Tôi sẽ không đem Diệp Lận trao cho bất kỳ ai, nhất là cô, Giản An Kiệt, hy vọng cô nhớ kỹ điều này.” – Xoay người, tới trước ngưỡng cửa lại nói – “Chúc cô sớm xuất viện.” – Mở xửa đi ra ngoài.
Người phụ nữ xinh đẹp mà lý trí, đáng tiếc lại bị tình yêu chế ngự đến đáng thương.
Di động trên bàn rung rung xoay tròn, lại là một dãy số mới.
Nhận điện không nói gì, theo thói quen chờ đối phương lên tiếng trước.
“Cô đang ở đâu?” – Giọng nói có phần vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“………Ai?” – Bình thản hỏi điều nghi vấn.
Bên kia dường như có phần kinh ngạc trước lời nói của tôi, im lặng một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói – “Tịch Si Thần.”
Rõ ràng có cảm giác những ngón tay của mình trong nháy mắt có chút run rẩy, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
“…Có việc gì?” – Tuyệt đối không nghĩ đến là anh ta, dù sao anh ta vẫn luôn chẳng có liên hệ gì với tôi như người hoàn toàn không quan hệ.
Lại là im lặng kéo dài – “Giản tiểu thư, cô đúng là quý nhân dễ quên chuyện.” – Giọng nói ớn lạnh.
“…” – Tôi quên mất hôm qua phải về nhà họ Giản. Chỉ là chuyện ấy thế nào cũng không phải chuyện quan trọng, nhớ hay quên cũng chẳng có vấn đề gì – “Tôi biết rồi, cám ơn anh nhắc nhở.”
“Không khách khí.” – Bình tĩnh mà ẩn chứa ý châm chọc chế nhạo.
Thật là cái đồ gia hỏa kiêu ngạo, lòng tôi hừ lạnh một tiếng, đang muốn cúp máy, giọng đối phương ở đầu bên kia lại truyền đến lần nữa – “Nếu Giản tiểu thư đã biết rồi, vậy cho phép tôi hỏi một câu…Giản tiểu thư bao giờ về Giản trang?” – Cách mang mang theo sự bình tĩnh bên trong.
Tôi ngừng giây lát khẽ cười nói – “Tịch tiên sinh, anh không nhận ra mình có phần xen vào chuyện của người khác sao?”
“Cho tôi một thời gian cụ thể.” – Không hề đáp lại ý bông đùa của tôi, giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo nghe không thôi lông tóc đã dựng lên.
“Xin hỏi Tịch tiên sinh, anh bây giờ dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này?” – Các kiểu tầng lớp trong tôi đều đồng ý không cần phải giải thích nhiều lời với anh ta – “Tôi nghĩ không cần bàn chuyện ‘về nhà’ với một ‘người ngoài’.” – Châm chọc anh ta, cũng giống như châm chọc chính mình.
Trầm mặc, rất lâu rất lâu sau – “Giản tiên sinh, cũng chính là cha của cô, muốn biết chính xác thời điểm cô trở về Giản trang, để tránh những chuyện không cần thiết…như là…chờ đợi vô ích.” – Giọng nói càng thêm trịnh trọng.
Tôi tạm ngừng một lát – “…để mấy hôm nữa đi.” – Mỏi mệt đáp, lời nói dường như đã chẳng còn ảnh hưởng gì tới anh ta, như vậy, hao phí tinh thần để nói tiếp cũng còn gì thú vị.
“Giản tiểu thư, cô có vẻ không hiểu rõ lời tôi nói, ý của tôi là…thời gian ‘cụ – thể’.”
Thật sự chưa từ bỏ ý định à. – “…Ngày mai.”
“Được, ngày mai.” – Tiếng nói trầm thấp – “Nếu cần tôi có thể cho người tới đón cô.”
“Tôi vẫn còn biết đường trở về.” – Lạnh lùng mở miệng.
“Hy vọng là thế.”