Buổi chiều, Phác Tranh tới giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
Trước đó, Lâm Tiểu Địch và Mạc Gia Trân cũng đến đây, làm loạn nửa ngày, khiến tôi phát ngán, phải bảo họ về trước.
Ngồi trên xe của Phác Tranh, ăn cháo đậu xanh nấu đường – “Chưa đủ ngọt.”
“Bốn muỗng đường lớn đó, tiểu thư!” – Đang chăm chú nhìn đường Phác Tranh quay đầu liếc xéo tôi một cái.
“Em thích ngọt mà.” – Nghĩ nghĩ lại nói thêm – “Càng ngọt càng tốt.”
“Quái, trước kia có thấy em thích ăn ngọt lắm đâu?”
“Ưm…mấy năm gần đây mới bắt đầu thích.” – Tầm mắt ngưng lại rồi tan ra, nhẹ nhàng cười nói – “Đồ ngọt ở Pháp thật sự rất ngon.”
“Em…! À đúng rồi!.” – Phác Tranh lấy từ trong túi trước áo ra một xấp giấy tờ đưa cho tôi – “Vé máy bay chiều mai đi Thượng Hải, còn nữa, vé máy bay sáng ngày kia đi Pháp.” – Dừng một chút – “Có nhất thiết phải vội như thế không? Về còn chưa được bốn ngày đâu.”
“Bốn ngày, vậy là đủ rồi.”
Khi tới chỗ căn hộ của Phác Tranh, trời đã tối hẳn, tôi xuống xe, Phác Tranh đưa xe xuống để trong gara.
Đội mũ lên nhằm cửa lớn chung cư mà bước tới, đột nhiên bị một đôi cánh tay từ phía sau mạnh mẽ kéo lại, lực kéo quá lớn khiến mũ cũng bị tuột ra.
Hé mắt thấy trước mặt là khuôn mặt đẹp trai quá mức…Diệp Lận!
Ánh đèn đường u ám chiếu lên anh, vẻ nhàn nhã ngang tàng thường ngày không còn nữa, anh lúc này, có chút tiều tụy, có chút thất thần, đôi tròng mắt hoa đào vằn đầy tơ máu.
Bớt sửng sốt, tôi cố gắng giằng tay thoát ra, nhưng lại càng bị nắm chặt và đau hơn.
“Diệp Lận…”
Nói chưa dứt lời, hơi thở nóng rực xộc thẳng tới mặt, ngay giây tiếp theo, môi bị một nụ hôn nóng bỏng phủ lấy, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập, tùy tiện quấy đảo, xoay chuyển mài miết, cảm thấy sức nóng cơ thể anh đang xấm chiếm lấy mình, điên cuồng, mặc kệ tất cả, áp lực và quyết liệt vô cùng, mang theo ham muốn tột cùng, như muốn đặt tất cả cảm xúc vào trong một nụ hôn.
Đầu óc của tôi trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Một lát sau, Diệp Lận mới chậm chạp vùi đầu vào vai tôi, bất đắc dĩ lên tiếng cùng với một tiếng thở dài có phần nặng nề – “Không cần anh nữa sao…” – Lời nói có phần đau đớn, còn có vẻ quyến rũ.
Tựa như bị mê hoặc, tôi đưa tay lên vuốt mái đầu tóc đen mềm mại kia, mang theo đó sự quyến luyến và chiều chuộng.
Thân mình Diệp Lận cứng đờ, nâng mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lóe lên điều gì đó, sáng rỡ và mừng vui, anh chậm rãi cúi đầu lại một lần nữa tiếp cận môi tôi, nhẹ nhàng liếm mang theo phần cám dỗ, từ nông đến sâu…
Hơi lạnh như băng của ngày đông rót vào người qua những nơi cúc áo không biết từ khi nào đã bị cởi ra, thân thể run lên, đột nhiên bừng tỉnh! Ý thức được bản thân đã mất kiểm soát, theo bản năng hung hăng đẩy anh ra…
Không kịp phản ứng Diệp Lận bất ngờ bị đẩy lùi ra sau một bước, loạng choạng đứng thẳng người, nhìn tôi, ánh mắt mang ý tứ khó có thể nói bằng lời rồi lại hiện ra vẻ quyến rũ bức người, như muốn cám dỗ gì đó lại như muốn chối bỏ gì đó, mâu thuẫn chua xót…Nhưng, thật dễ dụ dỗ người ta!
“Giản An Kiệt…” – Hơi thơ chưa ổn định được. Diệp Lận nhướng mắt, bước từng bước lại gần, vươn tay ra dùng sức kéo tôi vào trong lồng ngực – “Giản An Kiệt, em thật sự không cần anh nữa sao?” – Giọng nói quyến rũ ngọt ngào, tựa như tiếng thì thầm bên trai trong giấc mộng, cố gắng phá vỡ tất cả phòng ngự của tôi.
…Gã đàn ông ranh ma!
Rốt cục tôi cũng thoát ra khỏi anh, mở miệng nói nhỏ – “Diệp Lận, đừng đùa nữa. Anh muốn nói gì thì nói luôn đi.” – Không thể cũng không cách nào suy đoán được động cơ của anh, tâm tư của anh vĩnh viễn kín đáo đối với tôi.
Biểu hiện của Diệp Lận như thể bị tổn thương, nhìn vào mắt tôi sắc bén mà trong suốt, như muốn nhìn thấu con người tôi – “Giản An Kiệt, anh yêu em.” – Lời nói nhẹ nhàng, nhưng chắc nịch.
Tôi sửng sốt, nhìn người trước mắt nhất thời không phản ứng. Lời nói ấy…bây giờ thật sự không nên nói ra.
“Giản An Kiệt, anh yêu em.” – Biểu hiện bình tĩnh của tôi, ít nhất là vẻ bề ngoài như thế, khiến cho giọng anh vô thức gấp gáp hơn.
“Chúng ta chia tay rồi, Diệp Lận, từ sáu năm trước.” – Tôi mở miệng, lời nói lạnh lùng và lý trí.
“Giản An Kiệt, anh yêu em!!!” – Diệp Lận ngoan cố nói điều mình muốn nói. Lớn tiếng như thế thể hiện sự khát khao và nhung nhớ của người ấy, khiến tim tôi không tự chủ nhảy lên một nhịp.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc bất an mới nảy sinh này, ra vẻ bình tĩnh nhìn thẳng vào anh – “Diệp Lận, chúng ta đã chia tay rồi.” – Phải nói rõ cho anh biết chuyện này.
Đột nhiên, hai tay tôi bị nắm lấy chặt chẽ – “Anh không muốn chia tay với em!” – Giọng nói gần như cuồng loạn – “Anh hối hận rồi, Giản An Kiệt, anh không muốn chia tay với em! Anh nói anh hối hận rồi! Anh không muốn chia tay với em!”
“Diệp Lận.” – Tôi nhướng mày, cánh tay bị nắm lấy đau đớn cực kỳ, nhưng mở miệng vẫn lấy giọng bình tĩnh – “Là chính anh nói muốn chia tay với tôi.”
“Là em bắt anh nói mà! Giản An Kiệt! Em không thèm để ý tới anh, em một chút cũng không để ý tới anh, em nói em muốn đi Pháp mà! Anh sợ hãi! Anh tức giận! Anh nói muốn chia tay! Anh nghĩ em sẽ lo lắng, anh nghĩ em sẽ ở lại! Nhưng, nhưng…” – Câu cuối của Diệp Lận tiếng nhỏ dần đầy thống khổ – “Nhưng em vẫn đi!” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi – “Em mãi mãi cứ dứt khoát như thế, rành mạch như thế, rành mạch đến nỗi khiến anh cảm thấy…Em trước giờ vẫn không yêu anh!”
Không quan tâm, không yêu, sẽ không cho phép ai ở bên mình tận sáu năm.
Vậy ra, cho tới nay anh vẫn nghĩ như vậy.
Hiểu lầm như thế, cho dù xa cách sáu năm rồi nghe lại, vẫn cảm thấy khó chịu.
Che dấu ánh mắt. Thản nhiên mở miệng, tôi nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, rất trong trẻo mà lạnh lùng:
– “Tôi đã từng yêu anh.
Khi anh chia tay tôi, tôi rất đau lòng, thực sự rất đau lòng, Diệp Lận.
Tôi…bị đuổi khỏi Giản gia.
Tôi tìm đến anh.
Tôi nói tôi sẽ đi Pháp, bị bắt buộc đi đến cái địa phương ngay cả ngôn ngữ bản thân cũng không thể giao tiếp.
Tôi muốn tìm đến anh.
Anh nói ‘Chúng ta chia tay, Giản An Kiệt’
Tôi không biết bản thân lúc ấy đã xoay người rời đi như thế nào, tôi đến bây giờ vẫn không hình dung ra lúc ấy mình xoay người rời đi như thế nào.”
…Giản An Kiệt, con mẹ nó hỗn đản, cô muốn đi Pháp thì đi đi, nói với tôi làm gì, tôi là cái gì của cô chứ, nói trắng ra chả là cái gì cả!…
“Nhưng, cho dù anh nói chia tay. Tôi vẫn nhớ tới anh, vừa tới Pháp, đã muốn tìm anh, không tự chủ được, ngay cả bản thân mình còn thấy khó hiểu, nhưng mà tôi vẫn muốn.
Có một lần, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho anh.
Nhận điện không phải là anh.
Cô ta nói…anh không muốn nhận điện thoại của tôi.
Khi ấy tôi đang ở giữa ngã tư, làm sao cũng không nhớ nổi đường về.
Mà con đường ấy đã đi qua không dưới mười lần.
Tôi định hỏi người ta, lại nhận ra bản thân một câu cũng nghe không hiểu.”
“Diệp Lận, chúng ta ở bên nhau sáu năm, không phải sáu mươi ngày…
…..mấy tháng đầu, tôi hầu như đêm nào cũng mơ thấy anh…….
Có một khoảng thời gian rất dài, tôi thậm chí ngay cả tỉnh cũng không muốn tỉnh lại.
Tuy nhiên, buồn cười ở chỗ, tôi mỗi tối đều phải uống một lượng lớn thuốc ngủ mới ngủ được.”
“Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng tôi gọi điện cho anh.
Thực ra không nên làm vậy.
Nhưng lúc ấy tôi sợ hãi, thực sự rất sợ hãi.
Tôi………bị người ta tiêm cocaine.
Christine đã chết.
Tôi thầm nghĩ…muốn tìm anh.
Từ sau lúc này đây, khiến tôi thực sự quyết định….không tìm anh nữa.”
…… “Diệp Lận, là em.”
“…có việc gì?” – Trầm mặc một lúc lâu sau mới truyền đến một giọng nói lãnh đạm đến vô tình.
“Em…nhớ anh, Diệp Lận, thật sự, rất nhớ.” – Con người là loài động vật duy nhất có tình cảm, nhất là những lúc yếu đuối, tình cảm đặc biệt phụ thuộc vào một ai đó, một người cực kỳ quan trọng ở sâu thẳm trong lòng.
“Thật sao?” – Giọng nói hỗn loạn mang ý châm chọc rõ ràng – “Giản An Kiệt, nếu cô nghĩ gọi điện thoại tới đây chỉ để nói với tôi mấy cái đó….xin lỗi tôi không tiếp.”
“Diệp Lận….em muốn gặp anh…” – Tử bỏ hết thảy tự tôn và kiêu ngạo, một lần nhún nhường duy nhất trong cuộc đời.
“Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô, một chút cũng không muốn! Giản An Kiệt, nếu có thể, thật sự muốn quên đi tất cả mọi thứ có liên quan tới cô!”…
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình của Diệp Lận là hoàn toàn kinh khiếp.
Nhẹ buông tay tôi ra, vội lùi bước có phần lảo đảo, phá lên cười, cười khổ sở mà tuyệt vọng – “Giản An Kiệt, em thật tàn nhẫn, em vẫn luôn tàn nhẫn hơn tôi!” – Nói xong xoay người chạy vào trong bóng tối, tiếng bước chân lộn xộn vội vã trên đường tối nghe có vẻ hoang vắng lạ thường.
Tôi ác ư? Có lẽ tôi thật sự tàn nhẫn, một khi đã phủ định rồi thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận nữa, đây là một nỗi ám ảnh, một loại bệnh nghiêm trọng, gây tổn thương nghiêm trọng cho người yêu thương mình. Mà lại thâm căn cố đế khó có thể sửa đổi.
Nhìn bóng dáng dài dài dần xa nơi cuối đường, bàn tay một mực xiết chặt đầy mồ hôi, trong lòng cũng có chút đau đớn không dối được mình.
Quay lại, bất ngờ nhìn thấy Tịch Si Thần đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa!