Vương Thần đang nằm thoải mái trên giường nghĩ lại lúc nãy cảm thấy rất thích thú, hắn mở điện thoại ra toan gọi điện trêu ghẹo Tử Lạc một tí chẳng ngờ trong điện thoại có 7 cuộc gọi nhỡ từ Vương Đặc Nhĩ.
Các cuộc gọi từ 1 giờ cho đến 2 giờ diễn ra liên tục, cuộc gọi cuối cùng là lúc vừa rồi 6 giờ sáng.
Ngay lúc này, một cuộc điện thoại liền vang lên từ số của Vương Đặc Nhĩ, Vương Thần ngay lập tức bắt máy.
“A lô, Vương Thần, đêm qua cậu có nói tôi đừng cho Mễ Trường Lộ về ký túc xá nhưng sau khi cô ta đến club không thấy cậu thì liền trở về, tôi có gọi điện báo cho cậu nhưng không gọi được!”
Nghe vậy Vương Thần liền biết chuyện mà Tử Lạc sắp đối mặt phải là gì, cảm giác Vương Đặc Nhĩ còn muốn nói tiếp nên hắn cũng không lên tiếng.
“Còn nữa, trước khi đi tôi thấy cô ta trông không ổn lắm đâu….”
Nghe đến đây Vương Thần cảm thấy hơi lo lắng, tuy đã sớm lường trước những hậu quả có thể xảy ra nhưng mà Mễ Trường Lộ vẫn là không đơn giản.
Cuối cùng, hắn quyết định cho người đến đó xem thử, nếu có chuyện gì không ổn lập tức báo cho hắn biết, không được để Tử Lạc bị thương.
————-
Tử Lạc cảm thấy hôm nay không khí lạnh lẽo bất ngờ, mới cuối xuân thôi mà làm sao nhiệt độ có thể lại thấp đến thế này?
Cô rút chìa khoá trong túi quần ra toan mở khoá nhưng phát hiện ổ khoá….không có ở đây!
Cữ ngỡ có trộm đột nhập, cô hốt hoảng chạy nhanh vào bên trong nhưng là….Mễ Trường Lộ đã sớm về đến từ bao giờ.
“Trường Lộ….cậu….”
Bên trong ký túc xá dường như không có gì thay đổi, Mễ Trường Lộ đang ngồi ăn mì ở ngay bàn ăn nơi cả hai từng có nhiều kỷ niệm.
Nhìn dáng vẻ Mễ Trường Lộ rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra khiến Tử Lạc cũng phần nào an tâm.
Cô đang lo lắng cái gì chứ, cho dù Mễ Trường Lộ có phát hiện ra thì mình cũng chỉ cần bình tĩnh giải thích, có thể cô ấy sẽ giận vài ngày, chẳng phải đều là bạn tốt sao?
Đúng vậy, đừng căng thẳng Tử Lạc….
“Ngồi xuống đi Tiểu Lạc!”
Mễ Trường Lộ mỉm cười một cái, vẫn chưa có gì khác thường xảy ra nhưng có cái gì đó thật sụe kì lạ ở đây.
“Tối qua….cậu đi đâu à?”
Nghe Mễ Trường Lộ hỏi, Tử Lạc có chút căng thẳng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vừa đi vào trong bếp, Tử Lạc lấy hai cốc nước, vừa trả lời.
“À, các bác ở cô nhi viện kêu tớ về ngủ một đêm, sẵn tiện trông mấy đưa nhỏ thôi! Tớ quên nói cậu, xin lỗi nhé!”Tử Lạc giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tim thì vẫn như đang treo lơ lửng.
Một chút ít nước sôi đổ ra tay nhưng Tử Lạc vẫn rất bình thường, tâm tư của cô đang đặt ở chỗ khác.
“Vậy sao? Hoá ra ở cô nhi viện lại có nhiều đồ đẹp đến thế, hôm nào tớ cũng phải đến một phen!”
Không biết vô tình hay cố ý, Tử Lạc cảm thấy Mễ Trường Lộ như đang nói xoáy mình, nội dung của câu chuyện càng ngày đi theo chiều hướng mà Tử Lạc không mong muốn nhất.
Trái với Tử Lạc, Mễ Trường Lộ vẫn bình tĩnh ngồi ăn mì như chưa có gì xảy ra, thỉnh thoảng lại lấy điều khiển ti vi đổi kênh.
“À….có một cô….”
Ngay lúc này, Mễ Trường Lộ lấy ly nước Tử Lạc vừa đặt xuống hất thẳng vào mặt cô.Một bên Tử Lạc vô cùng sốc lại cực kì chật vật, một bên Mễ Trường Lộ lạnh lùng cực điểm.
“Mày nói dối như thế xem ra tao phải đem rửa cái miệng mày!”
Vừa dứt lời, Mễ Trường Lộ đứng bật dậy, cô ta túm lấy tóc của Tử Lạc, kéo mạnh ra khiến Tử Lạc phải té lăn ra đất.
“Aaaaa….Trường Lộ, Trường Lộ, cậu làm gì vậy?”
Bây giờ, trong đầu Tử Lạc như trống rỗng, tại sao Trường Lộ lại đáng sợ như vậy chứ?
Đây không phải là Trường Lộ, chắc chắn là cô nhầm rồi.
“Tao còn chưa hỏi mày đang làm gì đâu con điếm! Tao chưa từng thấy ai khốn nạn như mày đâu, lợi dụng cả bạn bè của mình để lên giường với Vương Thần, mày….rẻ tiền!”
Nghe đến ba chữ cuối, Tử Lạc cảm thấy tim mình đau nhói, nước mắt vô thức ào ạt ra, chẳng lẽ tình bạn mấy năm trời cuối cùng lại là như thế này sao?
“Trường Lộ à, cậu nghe tớ nói đã….tớ không cố ý giấu cậu đâu, nếu như cậu muốn tớ thực sự có thể nhường anh ấy cho cậu mà….”
Tử Lạc nhẹ giọng như cầu xin, cô bắt lấy cánh tay của Mễ Trường Lộ như thể tìm được nguồn sống.
Mễ Trường Lộ dường như đã phát điên, hoặc đây mới chính là Mễ Trường Lộ, cô ta cầm điều khiển ti vi ném thẳng xuống đầu Tử Lạc, bộ dạng như chưa hả hê.
“Aaaaaaaa!”
“Mày giấu tao, mày lừa tao, tao mới không cần mày nhường, tao sẽ danh chính ngôn thuận gả vào Vương gia mày hiểu chưa con điếm kia?”
Vừa nói, Mễ Trường Lộ vừa dùng giày cao gót dưới chân đá túi bụi xuống thân mình mảnh mai của Tử Lạc, bộ đồ đẹp đẽ giờ đây trông thật bê bối.
Vết máu, vết giày và cả những vết rách khiến cảnh tượng hiện tại chỉ có thể hình dung bằng chữ thảm.
Người của Vương Thần phái đến vốn chỉ nghĩ rằng lão đại lo lắng quá mức, chỉ là tranh chấp của nữ nhân thì có gì mà cần trông chừng chứ.
Nghĩ thế, hắn nằm ngủ trên xe một lúc lâu mãi cho đến khi tiếng hét khản cổ của Tử Lạc được truyền đi thì mới vội vã chạy đến.
Lúc hắn chạy vội vào, đầu của Tử Lạc đã sớm chảy máu, khắp người bầm tím, lại còn bị Mễ Trường Lộ cầm nước tạt vào mặt, là người đàn ông như hắn cũng cảm thấy xót xa.
“Cô dừng lại!”
Hắn ta nhanh chóng chạy đến áp chế Mễ Trường Lộ, hắn trói hai tay cô vào ghế rồi nhanh chóng gọi điện cho Vương Thần.
“Lão đại, cô Tử….”
Lời còn chưa dứt thì người đầu kia đã cúp máy, thật ra cho dù hắn không có gọi đi nữa thì Vương Thần đã sớm lên đường đi đến rồi, chẳng qua là tốc độ đến nhanh hơn nhiều.
Trong lòng vô cùng khẩn trương, Vương Thần hình dung ra đủ loại sự tình nhưng không tài nào ngờ được cô ả Mễ Trường Lộ đã phát điên như thế này.
Nhìn Tử Lạc vừa rồi còn đáng yêu nhanh nhạy mà bây giờ lại yếu ớt nằm trong vòng tay mình, khắp mình đều chi chít những vết thương.
Nặng nhất là trên trán đang không ngừng chảy máu, hốc mắt cô còn đang chảy nước mắt.
Tiểu Lạc, em khóc chi cho những kẻ ác độc như thế?