Vương Thần bế thốc cả người Tử Lạc dậy nhưng cô vẫn không hề có phản ứng, hiển nhiên lại là hôn mê mất rồi.
Cô còn nhớ rất rõ, nếu như người của Vương Thần đến sớm hơn một tí chắc chắn cô đã không nghe thấy những lời cay nghiệt đó….
“Mày thứ dơ bẩn, chỉ biết trèo lên giường đàn ông, tao nói cho mày biết. Từ cái ngày đầu tiên mày đi làm về tao đã biết mày vừa làm gì rồi, nhưng tao nghĩ đó chỉ là một thằng sếp quèn thôi, gả mày đi sớm cũng tốt, mọi người sẽ chỉ còn chú ý vào cô gái độc thân xinh đẹp là tao. Nhưng mà mày lại phụ lòng tốt của tao lắm Tử Lạc, mày biến đi con chó. Biến khỏi Vương Thần, cút xa đi, mày phá hỏng hạnh phúc của tao, phá hỏng cuộc đời tao con khốn!”
Lúc đó, Mễ Trường Lộ toan túm đầu Tử Lạc kéo vào toilet nhưng người của Vương Thần cũng kịp thời đến nên thoát một kiếp.
Cho dù là khi đó đã bị thương nặng, nhưng Tử Lạc vẫn có thể nghe rõ từng lời nói khi đó, mày cút đi….
Cuối cùng, cô ngất xỉu ngay trên vòng tay của Vương Thần, hắn nhìn cô mà thật đau lòng, ánh mắt nhìn sang Mễ Trường Lộ lại càng lạnh lùng hơn.
“Tống cô ta vào tù, lấy thêm tội cướp bóc lừa đảo, dụ dỗ người đã có gia đình gì đó, cho cô ta bóc lịch vĩnh viễn đi!”
Dứt lời hắn xoay lưng đi, cô ả Mễ Trường Lộ như phát điên, cố gắng đứng dậy nhưng tay đã bị trói chặt vào ghế, ả gào thật to.
“Thần, Thần, anh đừng đi, anh xem nó trói em này! Thầnnnn!”
Người của Vương Thần biết số phận sắp tới của mình nên trút giận lên Mễ Trường Lộ, nhưng cũng không dám làm gì nhiều ảnh hưởng tới quá trình điều tra của cảnh sát, nhất là ảnh hưởng đến lão đại.
Hắn ta tát cho ả vài bạt tai nhưng sức lực khiến cho gương mặt xinh đẹp lem luốc ấy lệch hẳn sang một bên, thật nghi ngờ không biết đã trẹo cổ chưa?
————-
Xe của Vương Thần đã cố gắng chạy nhanh hết sức để đưa Tử Lạc vào bệnh viện, những vết thương này đối với hắn thì rất bình thường nhưng đối với Tử Lạc thì hắn vẫn thật lo lắng.
Hơn nữa, tình cảm Tử Lạc dành cho Mễ Trường Lộ đã sớm coi là thân nhân rồi, tuy hắn không biết là Mễ Trường Lộ đã nói những gì nhưng Tử Lạc cũng sẽ không thể nào chấp nhận được.
“Về tình trạng của cô Tử tuy mất khá nhiều máu nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, một thời gian ngắn sẽ dần dần hồi phục, chỉ cần sử dụng thuốc chắc chắn sẽ không để lại xẹo. Nhưng mà….tôi thấy những vết thương đó hình như là có tác nhân, anh có cần báo cảnh sát không?”
Một vị bác sĩ nữ đi ra báo lại tình hình cho Vương Thần biết, lúc nãy Tử Lạc được đưa đến bệnh viện người trong nghề lâu năm như bà ta còn phải giật mình!Những vết thương trên người Tử Lạc giống như bị ngã lăn xuống vực nhưng khả năng đó không thể nào xảy ra nên chỉ có thể là có người cố ý.
“Không liên quan đến bà!”
Vương Thần như không nghe thấy gì, tránh qua một bên rồi đi thẳng vào phòng bệnh của Tử Lạc, nữ bác sĩ kia toan tiến lên ngăn cản nhưng lại bị hai người áo đen sau lưng Vương Thần cản trước.
Không biết là nhân vật lớn nào đây….rõ ràng là bệnh nhân cần nghỉ ngơi mà.
Trong một căn phòng trắng xoá, bàn ghế gỗ chẳng thể làm cho nó trông tươi sáng hơn ở cái bệnh viện này.
Lúc đầu, Vương Thần cũng nghĩ muốn đưa Tử Lạc về nhà gọi bác sĩ riêng đến nhưng nghĩ lại đường đến bệnh viện này gần hơn, hơn nữa đây còn là bệnh viện thuộc Vương thị.
Tử Lạc lúc này trông sạch sẽ hơn rất nhiều, trên trán quấn một cái băng gạt còn thấm chút máu tươi, chân và tay không phải là vết bầm thì cũng là vết trầy.
Cho dù là đang bất tỉnh nhưng hàng lông mày vẫn nhíu lại không hiểu vì sao, trên mắt thoáng một chút ẩm ướt….
Bất giác, Vương Thần đưa bàn tay mình đặt lên gương mặt xanh xao của Tử Lạc, bỗng ca,r thấy một chút khó chịu.
Nhấc điện thoại lên, màn hình hiện lên một dãy số, là số của thuộc hạ hắn.
“Lão đại, bên cảnh sát nói chỉ cần anh muốn họ có thể nâng mức án lên tử hình!”
Vương Thần nhếch môi cười một cái, bọn cảnh sát chính là lúc nào cũng cung kính như thế, tại sao lại vẫn có người ngây thơ tin tưởng bọn chúng chứ?
“Không cần, tôi muốn cô ta lãnh án chung thân, tốt nhất là ở nhà tù chung!”
Nói dứt lời hắn liền cúp mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, coi như đây là món quà hắn tặng cho những kẻ ngồi tù….
“Không….không….đừng mà….Trường Lộ….không!”
Bỗng dưng Tử Lạc mày nhíu chặt hơn, hai bên gò má đầy mồ hôi lạnh, cô không ngừng lắc đầu, hai bàn tay vơ loạn trên không trung.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng xót, bạn bè mấy năm trời cuối cùng lại như thế này đây.
Tử Lạc cảm thấy câu nói của Mễ Trường Lộ lặp đi lặp lại cả ngàn lần, mày cút đi, mày cút đi….
Cô rất muốn nói xin lỗi cô muốn đền bù tất cả nhưng lời nói không thể nào thoát ra, hai bàn tay muốn bắt lấy Trường Lộ nhưng không tài nào với tới.
Nhưng bỗng có một người nắm lấy bàn tay cô, bàn tay của người đó thật lớn, thật ấm áp, nó giống như ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn của cô vậy.Sau đó, một lần nữa cô lại chìm vào giấc ngủ sâu….
Vương Thần ra ngoài nói chuyện điện thoại một lát thì ngoài cửa liền thấy Trương Ái Ái hốt hoảng chạy đến.
Trương Ái Ái ngồi bên cạnh giường Tử Lạc, nhìn gương mặt hốc hác của cô mà nói không nên lời.
Chỉ mới có một đêm thôi, tại sao lại ra nông nỗi này chứ, nhìn nước mắt còn đọng lại trên khoé mi, Trương Ái Ái khẽ nhấc tay lau hộ cô.
———–
“Ai nha, Vương tổng yêu quý của tôi ơi, thật là đẹp trai quá đi, nhưng sao anh ấy lại đến bệnh viện vậy? Trên người còn dính máu nữa, ôi trời anh ấy bị thương sao?”
“Cô thôi đi, tôi sẽ méc bạn trai cô đấy, lúc nãy Vương tổng bế một cô gái vào đây đây, trên người cô ấy bị thương khắp nơi mới dính máu sang đấy!”
“À à, có phải là bệnh nhân nằm ở phòng 402 không? Thật tội nghiệp cô ấy, chăm sóc cho cẩn thận vào, có khi lại là Vương tổng phu nhân đó, nghe rõ chưa?”
“Dạ!”
…
Vương Thần cũng không phản bác, những lời như vậy hắn nghe nhiều rồi nhưng còn việc Vương tổng thiếu phu nhân hắn cũng không biết nha!
Hắn quyết định buổi tối mới cho người gọi điện thông báo cho các bác ở cô nhi viện, nhưng lại lái xe đến quán ăn của bác gái lần trước.
“Ôi! Cháu đến ăn sáng sao?”
Bác gái nhìn thấy Vương Thần thì liền vui vẻ ra mặt nhưng khi nhìn thấy vệt máu dính trên sơ mi thì liền nhăn mày.
“Sao lại dính máu thế này? Cháu bị thương à, đưa bác xem cái nào!”
Vương Thần chỉ mỉm cười nhẹ, hắn đảo mắt xung quanh một cái thì không thấy nhiều người lắm.
“Bác gái, Tử Lạc bị thương đang nằm trong viện, bác nấu cho cô ấy ít cháo tẩm bổ ạ!”
Nghe vậy, bác gái cũng giật mình hỏi chuyện, sau khi biết Tử Lạc bị thương không nguy hiểm lắm thì mới thở phào trêu chọc.
“Thì ra hai cô cậu thật sự ấy ấy nhau nhá!”
Nói rồi bà quay lưng vào bếp, Vương Thần cũng chẳng biết nói làm sao, người lớn tuổi thường có thói quen ghép đôi thế này à.
Mà thật ra cũng không phải chỉ có người lớn tuổi đâu, mà là ai cũng có thói quen đó cả.
Khoảng một lát sau, bác gái quay lại với một bộ đồ đựng thức ăn, bà còn chỉ ra thức ăn trong từng khay khiến Vương Thần cũng mấy phần cảm động.
Nhưng đến lúc đưa tiền ra thì bác gái lại không nhận.
“Thôi thôi, coi như đây là quà bác chúc con bé sớm khoẻ lại, bác không nhận đâu, sau này cần cứ sang bác!”
“Không được đâu ạ, chỉ cần bác đến thăm cô ấy đó mới là món quà lớn nhất đấy. Còn tiền này cháu đưa dư, tối cháu lại đến lấy thêm bà nhé!”
Sau đó,Vương Thần nhét tiền vào tay bác gái rồi quay lưng bỏ đi, cũng không quên gật đầu chào….
———
Trương Ái Ái ngồi trong phòng bệnh của Tử Lạc một lúc thì cô liền tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là ôm lấy đầu kêu đau.
Nhưng lúc nhìn đến Trương Ái Ái thì lại bật khóc, hai người ngồi an ủi nhau một lúc lâu sau thì Trương Ái Ái mới nhớ đến Tử Lạc còn chưa ăn gì từ sáng đến giờ.
Trương Ái Ái định xuống căn tin mua một ít cháo thì liền thấy Vương Thần mở cửa bước vào cầm theo cả một khay đựng đồ ăn lớn.
“A, Vương tổng!”
Trương Ái Ái gật đầu chào một cái, ánh mắt cô lén lút nhìn lên, quả nhiên Vương tổng là đẹp trai hơn cả lời đồn.
Vương Thần cũng không nói gì chỉ ra dấu hiệu cho Trương Ái Ái rời đi, lúc nhìn sang Tử Lạc, hắn phát hiện cô cũng đang nhìn hắn.
Rồi bỗng nhiên, cô lại rơi nước mắt!