Hi, Chị Alice!

Chương 79 - Trinh Liệt Của Tôi (2)

trước
tiếp

Vào giữa tháng, trong tổ chức có thêm một nữ ký giả, cô ấy mang theo vệ sĩ, bảo là muốn đến để viết bài báo về các Bác Sĩ Không Biên Giới , nữ ký giả ấy tên là An, một người Thái, vệ sĩ của cô ấy tên Bobby, không rõ quốc tịch. Khi bọn họ xuất hiện trước mặt tôi, trong tâm trí tôi bỗng chợt nhớ đến một người khác đang ở Thượng Hải xa xôi cũng có vệ sĩ riêng của mình.

Sự xuất hiện của An hoàn toàn là điều bất ngờ, ít nhất là đối với tôi, cô ấy lại biết tiếng Trung, cô ấy dùng tiếng mẹ đẻ của tôi để chào hỏi tôi. Hey, tôi biết cô là người Trung Quốc, tôi cũng biết một ít tiếng Trung, chúng ta có thể kết bạn, tôi tên là An, sống ở nước láng giềng với cô, tôi là người Thái.

Hôm đó, tôi chân thành chìa tay của mình ra.

An có vẻ đặc biệt yêu thích tôi, đối với tôi gần như hình bóng không rời, tinh thông văn hóa Trung Quốc, nói chuyện vui nhộn hài hước, tôi rất thích cô ấy. Tôi còn phát hiện một số tập tính của cô ấy rất tương tự với tôi, trong túi hành lý của cô ấy sẽ luôn để một vài thứ tôi yêu thích, ví như đĩa hát, ví như những cuốn sách tôi thích xem, có một hôm, tôi còn nhìn thấy mấy món ăn vặt đặc sản Hàng Châu.

Vật ly hương tất quý, khi nhìn thấy những thứ ấy tôi không kiềm chế được bật thốt lên wow wow.

Khi tiếp xúc được khoảng một tháng, tôi phát hiện dường như An là một người toàn năng, chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy quật hai tên đàn ông lực lưỡng định giở trò cướp giật với chúng tôi ngã lăn ra đất, hành động gọn gàng dứt khoát, sau khi quật ngã hai gã kia, cô ấy tếu lâm chớp chớp mắt với tôi, bảo mình chính là con gái của huấn luyện viên Boxing.

“ Thế cô còn mời vệ sĩ làm gì ?” Tôi hỏi cô ấy.

“ Là phía tòa soạn sắp xếp cho tôi.” Cô ấy tỏ vẻ bất lực khẽ nhún vai.

Hôm đó, tôi và An cùng đi đến họp chợ, viên đạn lạc kia sượt qua vai tôi cách lỗ tai chỉ vài cm, Bobby ngay giây tiếp theo đã dùng thân người của anh ta che chắn cho tôi, tiếng súng lại lần nữa xẹt ngang qua đỉnh đầu tôi.

Tôi ngẩn ra nhìn hai người kia, trong nhất thời cảm thấy mọi chuyện có gì đó sai sai, bởi vì Bobby là vệ sĩ của An, người đầu tiên anh ta phải bảo vệ nên là An, không phải sao ?

Còn nữa, nếu như không phải An đẩy ngã tôi, tôi nghĩ viên đạn sượt qua bên tai kia chắc chắn đã đâm xuyên thủng đầu tôi.

Chỉ vỏn vẹn có vài phút, tôi dường như đã trải qua một màn khảo nghiệm sinh tử. Trong nhất thời tôi ngây ra nhìn hai người họ, một câu cũng thốt không nên lời.

Bộ dạng của An xem ra có hơi tức đến nghẹn lời, chỉ vào vệ sĩ của cô ấy rồi nói : “ Bobby đáng chết, có phải anh đang yêu thầm Lâm không ?”

Yêu thầm tôi ? Nhìn qua gương mặt hết sức trung thực của Bobby, tôi dở khóc dở cười.

“ Nhất định là vậy, tôi thấy anh chàng này lần nào cũng đều lén lút trộm nhìn cô .” An bước tới đỡ tôi dậy, rồi xoay người bực bội nói với Bobby : “ Cái đồ thấy sắc quên nghĩa.”

Sau đó, cô ấy dường như nhớ ra mình nói như vậy có vẻ hơi mất tình cảm, bèn quay qua cười tạ lỗi với tôi : “ Sorry.”

Sau trận trách cứ của cô ấy, tôi ngược lại có hơi ngại ngùng, tôi nên cảm ơn họ mới phải, nếu như không có họ, tôi nghĩ tôi cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.

Bobby yêu thầm tôi ? Quỷ tha ma bắt.

“ An, tôi cảm thấy cô hơi có nét giống một Bond Girl (1) ,

(1) Ý chỉ những nữ diễn viên chính trong loạt phim James Bond, thường có mối liên hệ nhiệm vụ và dính dáng tình cảm với nhân vật James Bond.

Sau khi đến Ivory Coast được ba tháng, tôi đón nhận ngày nghỉ đầu tiên của mình, tổ trưởng của tôi cố ý cho tôi nửa ngày thời gian nghỉ ngơi.

Bác Gemma nhiệt tình mời tôi đến nhà bà làm khách.

Chúng tôi cùng ngồi trên chiếc xe bus rất có nét đặc trưng của địa phương, chiếc xe bus người đông như nêm, An và Bobby đều muốn cùng nhau ham vui nên sau đó đã mượn chiếc xe máy của dân bản địa, hai người họ chạy phía sau đuôi của chúng tôi.

Sau tiếng nổ cực lớn, có người la cuống lên, chiếc xe bus chúng tôi đang ngồi phút chốc bén lửa, không ngừng có người la hét, tôi ngửi được mùi xăng xe nồng nặc.

Có người xô tôi ngã xuống đất, chân của tôi đã bị kẹt vào ghế ngồi, trong mùi xăng xe, trong tiếng la hét, trong ngọn lửa, tôi hoa cả mắt chóng cả mặt, trong lúc hoảng hốt tôi cảm thấy, cuộc đời của Lâm Tứ Nguyệt dường như chỉ đến đây thôi, tôi cảm thấy dường như tôi có thể được giải thoát rồi, tôi cảm thấy trái tim mình đã mỏi mệt, bởi vì, nó vẫn luôn nhớ nhung một người, cứ nhớ hoài nhớ mãi nên mệt rồi.

Tôi không còn cố dùng sức để chân của mình có thể vùng thoát ra nữa, tôi thậm chí còn muốn giống như ánh lửa xung thiên nhuộm hồng một mảng bầu trời đại lục Châu Phi này, rực rỡ diễm lệ, tôi còn cảm thấy đây là cơ hội quá tốt để chuộc tội, những người kia sẽ không còn vì Liên Thành mà oán trách tôi.

Tôi xuyên qua những ánh lửa kia nhìn ra bên ngoài, vẫn muốn nhìn xem bầu trời một lần sau cuối.

Bác Gemma ra sức vẫy tay với tôi, miệng không ngừng thét gọi.

Bỗng đâu bàn tay tôi chạm đến chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, đồng hồ của Joe, đột nhiên tôi ý thức được bản thân vừa đưa ra một quyết định hết sức ngu xuẩn, có thể, cái quyết định ngu xuẩn kia sẽ khiến Trinh Liệt của tôi bi thương, đau khổ, giống như nhiều năm trước tôi đã đau khổ vì Joe.

Cuối cùng, chân tôi cũng thoát ra được. Tôi liều mạng lê lết về phía trước, nhưng dường như sức lực của tôi đã cạn kiệt rồi, tôi cảm thấy dường như bản thân không bước nổi nữa, tôi biết được hiện giờ bản thân đang trong tình trạng thiếu khí trầm trọng.

Trong lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, có người dùng thảm len đã được thấm nước bọc kín lấy tôi, tôi nghe thấy An nói bên tai mình : “ Không sao đâu, Lâm.”

Tôi rơi vào một vòm lưng rộng, tôi biết, người đàn ông tên Bobby kia lại một lần nữa đã cứu tôi, giây phút ấy, tôi tin tưởng sâu sắc, An và Bobby hai người này đúng thật là thiên thần hộ mệnh của tôi.

Tôi yên tâm nhắm mắt lại.

Trong ý thức sau cùng, tôi nghe thấy âm thanh cực lớn.

Lúc tỉnh lại tôi đang nằm trong cái lều to mà tôi quen thuộc, bàn chân trái của tôi quấn một lớp băng dày cộm, đầu giường treo một chai truyền dịch, tổ trưởng của tôi đang bận rộn ở bên cạnh.

Tôi thử cử động chân của mình, may mà, vẫn có cảm giác đau. Nhìn một lượt khắp người, ngoài chân ra, tay còn có dấu vết bị bỏng, nhưng chắc hẳn không có vấn đề gì to tát.

Tổ trưởng vừa nhìn thấy tôi, liền để lộ ra một nụ cười an ủi : “ Alice, cô đã hôn mê hai ngày rưỡi rồi.”

Đầu của tôi choáng váng nặng trịch, bên tai dường như vẫn còn tàn dư của âm thanh cực đại kia, sau đó, tôi nhớ đến hai người đã xông vào trong xe bus cứu tôi : “ An và Bobby đâu ?”

Sắc mặt của tổ trưởng chợt trở nên trịnh trọng.

Bàn tay tôi bấu chặt vào chăn : “ Nói tôi biết, rốt cuộc hai người họ thế nào rồi ?”

“ Bobby không sao, nhưng An bởi vì thoát ra muộn hơn, tình trạng của cô ấy khá là tệ, nhưng đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ là khu vực bị bỏng trên lưng vô cùng nghiêm trọng.

“ Còn mặt ?” Tôi ngồi bật dậy, trái tim bị xoắn lên đến đỉnh điểm.

“ Theo kiểm tra thị giác khả năng bị bỏng ở cấp độ trung.”

Tôi buồn bã cuối đầu, Lâm Tứ Nguyệt, đúng thật là một ôn thần, đi đến đâu gieo rắc tai ương đến đó, tôi vùng vẫy muốn đứng lên, tổ trưởng ngăn tôi lại.

“ Tôi muốn đi thăm An.”

“ Cô ấy bị đưa đi rồi. Chúng tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện trung tâm trong thành phố, ở đó có thể cung cấp điều trị tốt hơn.”

Rõ ràng tôi có thể thoát ra được, rõ ràng là có thể. Lần nào cũng đều như thế, cái thứ cảm xúc tự trách luôn ngập tràn trong tâm trí. Tôi đờ đẫn nhìn lên nóc lều.

“ Này, đừng đau lòng nữa, bạn trai của cô tí nữa chắc chắn sẽ đến thăm cô .” Cô gái đang nằm trên một chiếc giường khác nói, đó là người biểu diễn trong đoàn xiếc vừa được đưa đến mấy hôm trước, bị ngã từ trên cao xuống.

“ Đó không phải bạn trai của tôi.” Tôi cảm thấy nhất định cô ta đã tưởng rằng Bobby là bạn trai của tôi, anh ta có sở thích xoay xung quanh tôi.

“ Vậy đáng tiếc quá rồi, tôi còn chưa nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai hơn anh ta đó .” Cô gái tỏ vẻ rất tiếc nuối.

Bobby ? Đẹp trai ? Tôi khẽ lắc đầu, ngay sau đó, trái tim bỗng nhảy cuống lên.

“ Có phải người đó cũng có màu da như tôi ?” Giọng nói của tôi chợt run rẩy.

Cô ta khẽ gật đầu.

Phản ứng đầu tiên của tôi lại là đưa tay chộp lấy chiếc gương trong tay cô gái đoàn xiếc để nhìn xem bộ dạng hiện giờ của mình. Bộ dạng có xoắn xít không, sắc mặt có tệ hại lắm không, tiếp đó, tôi không nhịn được bật cười lên, Lâm Tứ Nguyệt, bây giờ mày đang làm gì thế này ? Hửm ? Đang làm gì đây ?

Đã thế, tôi trăm đắng ngàn cay đi đến nơi này để làm cái gì ?

Khi cô rời xa Thượng Hải, tất cả mọi thứ đã bị cuộn lại thành dấu chấm hỏi. Lam Trinh Liệt, là một giấc mơ đẹp mà cô đã chôn sâu vào trong tận đáy lòng, như mặt trăng trong nước, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.