Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 185 - Bị Vu Oan

trước
tiếp

Tỳ Ba buông Thượng Sở Sở ra, bước nhanh đến trước mặt Tần Cửu, thấp giọng nói: “Cửu gia, thuộc hạ đã tìm kiếm khắp mọi nơi, có thể khẳng định, không có tứ hoàng tử ở bên trong.” Lòng Tần Cửu cũng không vì mấy lời này của Tỳ Ba mà thoải mái hơn, không tìm được người, vậy hắn rốt cuộc đang ở đâu, nếu đã đi từ trước rồi, thì vẫn có thể sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì đó, Tần Cửu không dám nghĩ tiếp nữa.

“Tứ hoàng tử đang ở kia!” Một gã Kiêu Kỵ binh bỗng nhiên chỉ vào cuối phố xa xa cao giọng nói.

Tần Cửu nhanh chóng quay đầu, ở ngã tư lớn bởi vì ánh lửa đỏ, nên ngay cả tuấn mã trắng cũng bị ánh lửa nhuộm thành đỏ rực. Có một người đang cưỡi trên lưng ngựa, khi hắn đến gần hơn, Tần Cửu sau cùng có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, đúng là Lưu Liên, trái tim vẫn luôn treo trên cao của nàng lúc này mới có chút buông lỏng.

Bên cạnh Lưu Liên vẫn còn một người khác đang giục ngựa, chính là Nhan Duật. Hắn nhìn thấy Tần Cửu, liền điềm nhiên mỉm cười với nàng, hệt như năm đó, khi hắn lần đầu tiên gặp nàng, một nụ cười thờ ơ kèm theo mấy phần xa lạ.

Tần Cửu đảo mắt đi, hơi hơi cười khổ.

Lưu Liên giục ngựa chạy vội đến trước dịch quán, ánh mắt xuyên qua đám người đông đúc, dừng trên người Thượng Sở Sở. Hắn kinh ngạc nhảy dựng, đúng là không thể tin được vào hai mắt mình, hắn ngay lập tức phi thân phóng qua, ngơ ngác nhìn Sở Sở nằm trên mặt đất, thì thào: “Tại sao lại như vậy? Khi ta đi, nàng vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào chỉ mới trong chốc lát, đã thành ra như vậy?”

“Tứ hoàng tử là đang hỏi ai? Đang hỏi chúng ta sao?” Thượng Tư Tư được hộ về dìu đỡ, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Lưu Liên, lạnh lùng nói, “Tứ hoàng tử, khi chúng ta ra ngoài, rõ ràng ngươi đang ở cùng Sở Sở, thế nhưng vì sao khi chúng ta quay trở lại, nơi này lại phát hỏa, Sở Sở bị cháy thành như vậy, mà ngươi cũng không ở bên trong. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết đi? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì với Sở Sở, lửa này là do ngươi phóng hỏa đúng không?”

Thượng Tư Tư càng nói càng kích động, đáy mắt phẫn nộ trở nên đỏ ngầu, nếu không phải phía sau có hậu vệ giữ lại, lúc này, e là nàng đã quật ngã Lưu Liên trên mặt đất.

Tần Cửu hoàn toàn không dự đoán được Thượng Tư Tư lại hoài nghi Lưu Liên, mỗi người bọn họ ở đây đều rõ ràng, trận hỏa hoạn này không có khả năng là ngoài ý muốn, nhưng người sáng suốt đều có thể hiểu được, bất kể là ai phóng hỏa, cũng tuyệt không thể là Lưu Liên.

“Nhị công chúa, tam công chúa thành ra như vậy, lòng ta cũng có dễ chịu gì đâu, ta có thể hiểu được tâm trạng lúc này của người, không ngại người nói năng xằng bậy.” Lưu Liên nhíu mày thấp giọng nói, “Xin hãy cho ta vào, ta muốn gặp Sở Sở.”

“Ta không cho!” Giọng nói của Thượng Tư Tư mang theo hận ý thấu xương cốt, nàng híp mắt, nhìn một vòng chung quanh, lạnh lùng nói, “Mỗi người các ngươi ở đây, đều có thể là hung thủ đã làm hại Sở Sở. Mà tứ hoàng tử ngươi, chính là người có khả năng làm tổn thương Sợ Sợ nhiều nhất. Ngươi nghĩ ta không biết ư, lúc trước ngươi tiếp cận Sở Sở là có mục đích, không phải do thật lòng thích muội ấy. Là Tần Cửu bày kế để ngươi quyến rũ tam muội ta, làm muội ấy nảy sinh tình cảm với ngươi. Hiện giờ, ngươi đã thành tứ hoang tử, dì Mẫn cũng đồng thời đến đây, đã cùng hoàng thượng định xong hôn sự, tổ chức vào tháng ba năm sau. Ngươi lại hối hận, ngươi muốn qua cầu rút ván đúng không? Nếu ngươi muốn từ hôn, chúng ta sẽ không từ chối, vì sao ngươi phải dùng thủ đoạn như vậy. Các ngươi, không ai được đến gần muội muội của ta. Yến Vân Châu, phái người bao vây nơi này lại.”

Yến Vân Châu nghe vậy, vung tay lên, hộ vệ Vân Thiều quốc liền cầm binh khí bao vây chung quanh, chặn đám người bên ngoài lại.

Trận hỏa hoạn này rất kỳ quặc, ai cũng có thể thấy rõ đây không phải chuyện ngoài ý muốn. Thượng Tư Tư đương nhiên không phải kẻ ngốc, nàng càng rõ ràng hơn ai hết, cho nên mới không cho bọn họ tiếp cận Thượng Sở Sở, theo tình theo lý đều đúng. Tuy nhiên, nàng lại hoài nghi Lưu Liên là người ra tay, làm cho trong lòng Tần Cửu chùng xuống. Mà đối mặt với tình hình hiện tại, điều càng khiến Tần Cử lo lắng chính là, nàng không biết y thuận của ngự y Vân Thiều quốc thế nào, liệu có chữa trị tốt cho Thượng Sở Sở không, nếu thương thế của Sở Sở còn tiếp tục kéo dài, vạn nhất Sở Sở xảy ra bất trắc gì, trước vẫn chưa nói đến ở mặt tình cảm làm người ta khó chập nhận được, bên cạnh đó, bấy giờ, chuyện này sẽ càng khó giải quyết hơn, nhất định sẽ khiến Đại Dục quốc và Vân Thiều quốc gây chiến với nhau.

Đây thực rõ ràng, hẳn là có người muốn giá họa cho Lưu Liên, phá hư bang giao giữa hai quốc. Song, giờ phút này có nói gì với Thượng Tư Tư, nàng cũng sẽ không nghe lọt tai. Nàng đã nổi lòng nghi ngờ, chỉ có cách chữa trị tốt cho Thượng Sở Sở, bấy giờ mới có thể xóa tan sự hoài nghi của nàng.

Tần Cửu liếc mắt nhìn Nhan Duật, thấy hắn cũng không có nhìn nàng, mà đôi mắt âm trầm đang nhìn về hướng ngọn lửa thiêu cháy dịch quán đang dần dần nhỏ lại, tựa là đang suy nghĩ điều gì đó. Ngược lại Lưu Liên, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hắn dĩ nhiên biết không thể nói thêm gì với Thượng Tư Tư, nên đã đi đến trước mặt Nhạc Mẫn, trầm giọng nói: “Nhạc đại nhân, dịch quán nổi hỏa hoạn, Sở Sở ở Đại Dục quốc chúng ta xảy ra chuyện không may, bất luận như thế nào, Đại Dục quốc chúng ta cũng sẽ chịu trách nhiệm việc này. Thế nhưng, ta có thể thề với trời, chuyện này tuyệt đối không phải do ta làm. Mong Nhạc đại nhân suy xét kĩ, Vân Thiều quốc và Đại Dục quốc trước này vẫn luôn hòa thuận, chỉ sợ có người cố ý phá hư mối bang giao của hai quốc, việc này, chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho quý quốc một câu trả lời thỏa đáng. Về phần tam công chúa, chúng ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ già gì, cố hết sức chữa trị cho nàng. Mong Nhạc đại nhân và nhị công chúa đừng quá xúc động, ngàn vạn lần đừng để người xấu lợi dụng. Hiện tại, Sở Sở thành như vậy, chuyện chủ yếu lúc này là chữa trị vết thương cho Sở Sở.”

Nói cho cùng Nhạc Mẫn vẫn nhiều tuổi hơn một chút, nên vẫn giữ được vài phần lý trí, bà nhíu mi hỏi: “Điều tứ hoàng tử nói ta đương nhiên hiểu được, có điều, Sở Sở thành ra như vậy, cho dù có cứu sống được, dung mạo của nàng cũng đã bị hủy, chuyện này ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

“Ta sẽ chịu trách nhiệm, ta hôm nay ở đây thề, bất kể tương lai Sở Sở biến thành thế nào, ta cũng đều sẽ cưới nàng làm vợ.” Lưu Liên giơ tay lên trời, ánh mắt trong suốt vẻ mặt tĩnh lặng mà có phần ưu thương, cũng đồng thời mang theo sự kiên định quả quyết.

“Nói thì dễ nghe lắm! Tứ điện hạ, ngươi cho rằng những gì ngươi vừa nói, chúng ta sẽ tin sao?” Khóe môi Thượng Tư Tư giãn ra nụ cười lạnh, “Cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng? Tứ hoàng tử, chắc hẳn ngươi vẫn chưa quên, ngày đó ở Minh Nguyệt sơn trang, chúng ta từng gặp phải ám sát, tuy rằng lần ấy không gặp nguy hiểm gì, may mắn được Cửu gia cứu thoát. Nhưng sau đó hung thủ được người bao che ra khỏi ngục, đến nay vẫn chưa điều tra ra trả cho chúng ta một hung thủ thật sự? Nếu đây chính là câu trả lời thỏa đáng mà các ngươi nói, chúng ta nghĩ không cần. Ngươi nói có thể đem toàn lực trị liệu tốt cho Sở Sở, vậy nếu lỡ không chữa trị được thì sao? Ngươi tính thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.