Tôi về nhà, ăn một cái tết bận bịu, mồng 7 phải trở về trường học bù cũng chẳng đem lại cảm xúc gì đặc biệt, chỉ giống như mình vừa trải qua một kỳ nghỉ bình thường nào đó mà thôi.
Tôi cũng không rõ vì sao, càng lớn càng không có cảm giác chờ đợi và sung sướng mỗi lần tết đến như khi còn nhỏ. Trước tết phải bận rộn luôn tay dọn dẹp nhà cửa, mấy ngày tết phải chạy đông chạy tây chúc tết, tiếp nhận những lời dạy dỗ ngàn lần như một của người lớn trong nhà, lại còn không được phép thể hiện ra mặt là mình đang bực bội. Một hai lần thì chẳng sao, suy cho cùng cay đắng mặn ngọt mà người lớn nếm trải còn nhiều hơn đường chúng ta đi, có điều có những lúc tôi lại thấy vô cùng phiền toái. Qua tết muốn được đi chơi đây đó, nhưng chỗ nào cũng nườm nượp người, tôi lại ghét cảm giác phải chen chúc chật chội, nên cũng chẳng có hứng thú đó.
Cho nên tôi không ngại việc phải trở về trường sớm, dù sao ủ ở nhà cũng mọc rêu, chi bằng về trường tìm mọi người đùa giỡn, hơn nữa lại có thể… gặp được người nào đó.
“Cá này, cậu lại mập lên rồi!” Vừa bước đến cửa phòng, Vương Doanh Chi đã chỉ vào tôi, bắt đầu nói này nói kia.
“Đúng thế, mình mập lên mà, hình như cậu cũng lùn đi nhỉ?” Kỳ nghỉ đông này có vẻ tôi lại cao thêm một chút, cho nên vẫn cực kỳ nhẹ nhàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống đỉnh đầu chỉ cách đất chưa đến 150 centimet của yêu quái nào đó.
“Đồ con cá mập chết tiệt!” Đồng ý tôi là người xấu bụng, nhưng tôi thích nhất là nhìn người khác nổi điên.
“Phải rồi, nghỉ đông các cậu có đi đâu chơi không? Mình với Thu đi công viên trò chơi ở Thâm Quyến.” Vương Doanh Chi đột ngột thay đổi chủ đề, cậu ấy lại định diễn trò gì đây.
“Có chụp hình không?” Cẩm Nghênh tò mò hỏi.
“Đương nhiên có chứ, mình còn cố tình để trong MP4 của Thu nữa, có mang về đây này.” Vương Doanh Chi hào hứng, biểu cảm trên gương mặt cậu ấy như thể đang nói, “mau bảo mình nhanh nhanh lấy ra xem đi!”
“Lấy ra cho bọn mình xem với, mình muốn xem.” Nhiều chuyện là tính cách trời cho của loài người.
“Ờ,” cậu ấy lấy MP4 từ trong túi áo ra, xem ra đã tính toán sẵn từ trước cả rồi, “các cậu từ từ mà xem, mình đi dọn giường đã.”
“Quào, KISS nhau nữa kìa, hai cậu thoáng thật đấy!” Cẩm Nghênh nhìn vào tấm đầu tiên hiện ra trên màn hình.
“Ê, tấm này cũng đẹp nữa, hình như đang chơi tàu lượn siêu tốc!” Tấm hình thứ hai, cả hai người ôm chặt lấy nhau, sau lưng là hai đường ray tạo hình vòng cung 360 độ, trước mặt còn có thể nhìn thấy tàu lượn đang phóng nhanh như bay, nhìn hình thôi mà chúng tôi đã có thể tự động ghép nhạc nền cho nó được rồi. Thần linh ơi, hai người này đúng là tình quá!
“Ủa sao mấy tấm phía dưới hình như không chụp ở công viên trò chơi, nhà ai vậy?” Xem được hơn 30 tấm, phông nền bỗng dưng có sự thay đổi mạnh mẽ, có vẻ như được chụp ở nhà của ai đó.
“La Trạc Kiệt đấy, kỳ nghỉ đông lớp Thực nghiệm 2 tụ tập ở nhà cậu ấy ăn chơi, mình đi với Thu, dù sao cũng chẳng phải người lạ gì. Nhưng mà…” Lại cố ý kéo dài giọng nói đấy.
“Nhưng mà cái gì?” Tôi không thể không thừa nhận, chiêu này có ích đến mức khiến người ta bực bội, tinh thần nhiều chuyện của mọi người cũng nhờ vậy mà dâng lên sục sôi.
“Thì là nghe nói các cậu ấy mời một bạn nữ nào đó lớp mình, có điều người ta không chịu đến, hại mình trơ trọi một mình ở đó.”
“Quào! Ai thế nhỉ? Mà sao phải mời con gái lớp mình? Không lẽ…” Đội quân não tàn luôn là lực lượng mạnh nhất.
“Người này, ấy mà…” Yêu quái nào đó lại bắt đầu liếc tôi.
“Nói mau lên!” Thực tế chứng minh kết quả của việc chỉ mớm mồi chứ không cho này cực kỳ có tác dụng kích thích lòng tò mò của quần chúng.
“Thực ra mình cũng không biết nữa, các cậu ấy không nói, mình hỏi mãi cũng chẳng được.” Vương Doanh Chi nhún vai, ra vẻ lực bất tòng tâm.
“Vãi, thế cậu nói nhiều câu thừa thãi thế làm gì hả?” Thế là trong lúc người nào đó phải nhận sự khinh bỉ của mọi người trong phòng, tôi cũng nhận được một ánh mắt kiểu “cậu nợ mình lần này”. Tôi vô tội lắm mà, đúng chứ?
“Nhưng mà, nếu mời mình, mình cũng không đi đâu. Chỉ riêng tiếng tăm lừng lẫy của đám háo sắc đó cũng đủ cho mình chạy xa 3 cây số rồi.” Châu Mẫn, cậu nói đúng quá đi!
“Ừ, đám đó đúng là có một không hai luôn!” Tôi cũng cảm thán, không chỉ háo sắc, mà còn là một đám nhiều chuyện.
“Ngày mai ai đi mua bữa sáng vậy? Tiện thể mua giúp mình một phần bánh cuốn luôn nhé, cảm ơn!” Buổi tối Vương Doanh Chi có ý thăm dò hỏi.
Bởi vì phải học bù nên các giám thị trong trường cũng không nghiêm khắc như thường ngày, vì vậy học sinh nội trú như chúng tôi thường tranh thủ trước khi giám thị đứng gác trước cổng, lẻn ra ngoài mua bữa sáng, cải thiện đời sống.
“Mình đi, ai muốn mua gì nữa không? Muốn mua gì thì ghi lại vào giấy nhớ nhé.” Tôi uể oải lên tiếng, kệ đi, món nợ lần này nhanh nhanh trả dứt cho rồi, miễn cho cậu ấy có thêm thời gian suy tính cách mới hại tôi.
“Quào, cậu vĩ đại thật đấy Cá ơi!” Thật ra, mình không vĩ đại một chút nào đâu, thật đấy.
Sáng sớm mùa xuân thời tiết còn hơi se lạnh, tôi khoác thêm áo khoác mỏng, lần mò ra khỏi cổng lớn ký túc xá.
Lúc ra đến khuôn viên trường trời đã sáng bừng lên, đó là tôi chỉ đi mất chừng năm sáu phút thôi đấy. Trên con đường còn giăng sương lành lạnh chỉ có một mình tôi, cũng may có tiếng chim lảnh lót buổi sáng sớm làm bầu bạn.
“Cô ơi, cho cháu một phần bánh cuốn và một cháo trắng.” Tôi liếc nhìn đồng hồ, vẫn dư dả một chút thời gian, vì vậy tôi quyết định ngồi ăn tại chỗ, “còn chỗ này nhờ cô gói lại lát nữa cháu mang về, cảm ơn ạ.” Tôi đưa cho bà chủ quán tờ giấy nhớ.
Nói xong, vừa định tìm chỗ nào đó kéo ghế ngồi xuống đã nhìn thấy người nào đó đang vẫy tay với mình. Sao mà khéo thế này?
“Hi, cậu đến sớm thế?” Tôi ngồi xuống gần cậu ấy, phát hiện trên bàn ngoài phần ăn sáng đang bày trước mặt cậu ấy, còn có hai phần bánh cuốn đã được gói lại sẵn sàng. Thì ra cũng là những người cùng khổ!
“Ừ, định ra ngoài ăn sáng, ai ngờ…” La Trạc Kiệt nhìn hai phần bánh cuốn cười đau khổ.
“Ha ha, mình cũng thế, có điều không đến nỗi thê lương như cậu.” Tôi nhìn cậu ấy đồng cảm, tuy rằng cùng là chân chạy việc, nhưng tôi chỉ giới hạn trong phòng ký túc xá của mình, còn cậu ấy hẳn là thầu luôn bữa sáng của cả lớp.
“Lát nữa cùng nhau về trường nhé?” Cậu ấy hỏi.
“Được chứ, chỉ cần cậu không chê mình ăn chậm là được.” Tuy rằng tôi đã cố gắng nâng cao tốc độ, nhưng muốn tôi vừa ăn nhanh lại vừa duyên dáng quả là việc khó khăn.
“Không vội, mình cũng muốn ăn thêm cháo, chắc người phải đợi là cậu rồi.” Cậu ấy cũng biết tôi không thích để người khác phải đợi sao? Dù thế nào, lời này của cậu ấy thật sự rất ấm lòng.
“Nghe nói sau khi khai giảng sẽ có một bài kiểm tra đánh giá chất lượng, cậu có muốn đến thư viện tự học không?” Ăn xong bữa sáng, thời gian vẫn chưa muộn, cho nên chúng tôi cùng nhau tản bộ về trường, vừa đi vừa tìm chuyện để nói.
“Hả? Sao mình không nghe nói gì cả?” Không phải chứ? Vừa đi học lại đã thi cử, tôi chết không thảm không ăn tiền, không kịp chuẩn bị gì cả.
“Tối qua các thầy cô họp trong phòng giáo viên bị Hắc muội nghe thấy, có lẽ chừng hai ba ngày nữa sẽ thông báo.” Xem ra việc này không giả được rồi.
“À, vậy mình phải đến thư viện rồi, môn Toán nhờ cậy cậu nhé!” Dù tôi cũng lờ mờ nắm chắc được vài phần lý do vì sao cậu ấy cố tình tuồn tin cho mình, nhưng tôi không thể không nợ cậu ấy món nợ lần này, ai bảo môn Toán của tôi học mãi không khá lên được làm gì.
“Dung Dung này, tại sao lần nào em thi không 89 thì cũng 90 điểm vậy, đến tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc có phải em đang cố ý hay không.” Trong một lần khác phải nói chuyện riêng với giáo viên, cô lại một lần nửa đùa nửa thật nói với tôi.
Lúc đó tôi thực sự rất, cực kỳ, đặc biệt muốn được dõng dạc nói với cô: “Không phải ạ, tuyệt đối không phải! Tiểu nhân oan uổng quá!” Nhưng trên thực tế, tôi chỉ đành cười “ha ha” hai tiếng cho qua chuyện mà thôi.
“Đến rồi.” Cậu ấy dừng lại trước khu A.
“À! Vậy mình lên nhé, bye!” Ai ya, lúc nãy tôi ngẩn người gì chứ.
Không ngoài dự liệu, ngay tiết một giáo viên chủ nhiệm dã thông báo tin dữ về bài kiểm tra đánh giá chất lượng rồi. Cho nên một học sinh như tôi chỉ có cách làm tốt công tác tâm lý, ngày ngày ngồi đơ người trong thư viện mà thôi.
Thư viện.
Tôi đưa mắt nhìn mấy đề toán trong sách mà sắp sửa phát điên, ngay cả bút trong tay cũng sắp bị tôi bẻ gãy.
Người bên cạnh cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, bất lực lên tiếng: “Hay cậu làm xong bài này bọn mình ra sân thể dục đi dạo một chút được không?”
“Ừ ừ!” Vừa nghe gợi ý của cậu ấy hai mắt tôi đã sáng lên, “mình làm xong liền bây giờ đây!” Sân thể dục thân thương của tôi!
“Bài này cậu biết làm không?” Cậu ấy không cười hỏi.
“Ò, hoàn toàn không biết!” Ban đầu tôi cảm thấy rất chột dạ, sau đó lại nghĩ cậu ấy chắc chắn biết làm, thế là sự tự tin không hiểu từ đâu lại ùn ùn kéo đến.
“Haizz!” Cậu ấy thở dài, đầu hàng số phận nhận lấy bút và giấy nháp từ tay tôi. Vậy là tôi lại được dịp cười gian xảo, nói thế nào nhỉ, chúng tôi bây giờ so với những đôi đang yêu nhau hình như chẳng có chỗ nào khác biệt.
“Đầu tiên phải vẽ một đường phụ trợ ở đây, rồi dựa vào đó tính diện tích của hình tam giác này, sau đó cần phải chứng minh hai tam giác này bằng nhau, lại dựa vào đó để tính ra diện tích của hình tam giác khác ở đây, tiếp đó…” Nhìn góc nghiêng chăm chú và ánh mắt tập trung của cậu ấy, đến tận lúc đó tôi mới biết thì ra khi con trai chuyên tâm làm một việc gì đó có thể rất đẹp trai.
“Ừ, chủ yếu là như vậy, cậu hiểu không?” Cậu ấy ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đờ đẫn của tôi, có chút không biết nói sao.
“À, để mình làm thử xem có tính ra không.” Aizz, quan trọng là tôi có nghe vào, cho nên cũng phải vùi đầu tính toán thôi.
“Ổn rồi, cậu xem thử đúng không.” Tôi giống như một đứa trẻ háo hức dâng báu vật, hơn nữa giọng nói còn mang theo chút nũng nịu khiến chính mình cũng thấy giật mình.
“Ừ, đúng hết rồi!” Người nào đó tỉ mỉ xem từng bước giải của tôi, sau đó mở miệng khen.
“Yeah, vậy mình đi thôi!” Tôi lập tức thu dọn cặp sách, bước từng bước dài ra khỏi thư viện.
“Cậu định thi vào đại học nào!” Lúc đi dạo trong sân thể dục, cậu ấy tùy ý hỏi tôi.
“Giờ cũng chưa biết nữa, nhưng mà trước mắt tạm định là đại học Quảng Châu, không xa không gần. Còn cậu?” Cũng phải, lớp 11 qua được một nửa rồi, bây giờ bắt đầu tính toán cho tương lai cũng không xem là sớm đâu.
“Thế à. Chắc mình đến tỉnh khác, dù ssao cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới mà.” Ngay lúc này, tôi nhìn thấy niềm khao khát mãnh liệt trong mắt cậu ấy, và cả… thất vọng nữa?
“Ra thế? Cũng phải, nam nhi chí ở bốn phương, có năng lực thì đến đâu cũng không sợ. Cố lên, mình ủng hộ cậu!” Nói là nói thế, nhưng trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Xem ra tình cảm giữa tôi và cậu ấy, rất có khả năng chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
“Cảm ơn cậu, mình sẽ cố gắng, cậu cũng cố gắng nhé!” Có thể xác định ở phương diện này chúng tôi không ai chịu thỏa hiệp với đối phương, dù sao ai cũng là người tỉnh táo cả. Có lẽ lớp giấy mỏng ngăn giữa chúng tôi là không tài nào chọc thủng được.
Nếu đã biết trước cuối cùng không thể ở cạnh nhau, tôi thà rằng lưu giữ lại cảm giác tuyệt vời do sự xa cách này đem lại.