Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 69 - Món Quà Bất Đắc Dĩ

trước
tiếp

Thật không nghĩ đến hôm nay lại gặp được Yến Thành Hi và Yến Khuynh Lam ở đây, ngay tại công viên trò chơi này. Người như Yến Thành Hi chắc chắn sẽ không đến những nơi náo nhiệt như thế này, chắc chỉ có thể là Yến Khuynh Lam có hứng thú thôi.

– Thượng Quan tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây.

Yến Khuynh Lam cũng không nghĩ tới sẽ gặp Băng Linh ở đây. Nếu chỉ có mình Băng Linh thôi thì không nói gì nhưng lại có thêm Đông Phương Huyền Thương thì thật khiến người ta không dám nghĩ tới, nhìn anh không giống người sẽ khi đến những nơi như thế này nhưng anh ấy lại vì cô gái mình yêu mà phá cách, đúng là người đàn ông rất đáng để yêu. Mặc dù cả hai người đều ăn mặc khá với thường ngày, thậm chí có đeo kính đen, người bình thường nhìn vào chắc chắn sẽ không nhận ra nhưng Yến Khuynh Lam và Yến Thành Hi là những người sinh ra trong gia đình quân nhân, khả năng quan sát cùng nhận biết đương nhiên vượt xa người bình thường. Vả lại hai người cũng từng tiếp xúc với Băng Linh và Huyền Thương, mà bọn họ lại có ngoại hình và khí chất vượt xa người bình thường, người tinh mắt chỉ cần để ý sẽ nhận ra. Mà Yến Thành Hi cũng ngạc nhiên không kém, chỉ là am không lên tiếng chỉ tập trung nhìn Băng Linh thôi. Cô trong mắt anh ngày hôm nay quả thật rất dễ thương và nữ tính lại khiến anh càng thêm mê mẫn không thể dời mắt, dù không thể nhìn thấy dung mạo cô nhưng anh vẫn cảm nhận được chỉ cần cô tháo bỏ đôi kính đen kia sẽ khiến những giống đực ở đây lên cơn háo sắc. Anh cũng không phải không cảm nhận ánh mắt đầy sát khí của Huyền Thương nhưng hiện tại anh chẳng quan tâm gì hết.

– Đúng là không ngờ tới lại gặp Yến thiếu tướng và Yến tiểu thư ở đây. Xem ra Yến thiếu tướng rất yêu thương Yến tiểu thư, có thể không màn an nguy của mình dẫn cô ấy tới một nơi như thế này.

– Tôi yêu thương Lam nhi cũng như tư lệnh Triệt yêu thương cô vậy thôi mà. Mà hình như hiện tại cô và Huyền thiếu định đi ăn trưa thì phải.

– A, đúng vậy. Tôi và Băng định sẽ đi ăn trưa gần đây thôi, Băng chơi vẫn chưa đã, ăn xong tôi sẽ đưa cô ấy đi chơi tiếp.

– Thương, anh vẫn còn muốn chơi nữa sao.

Huyền Thương cưng chiều đưa tay xoa đầu Băng Linh, nở nụ cười vô hạn cưng chiều.

– Thời gian hôm nay của anh đều là của em mà. Em muốn làm gì anh cũng sẽ ở bên cạnh em, xem như hôm nay anh là vệ sỹ của em đi.

– Em sao nỡ coi anh là vệ sỹ chứ, anh kà người đàn ông quan trọng nhất đời này của em mà.

Hai người cứ anh anh em em như vậy nà không thèm quan tâm đến cảm giác của hai anh em Yến gia. Hai bọn họ đều đang PHA đấy. Một người gương mặt ngượng ngùng, gượng cười nhìn cặp tình nhân kia với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Người thì gượng mặt toát lên vẻ buồn bã và tiếc nuối nhưng dung mạo vẫn khiến người ta mê mụi đặc biệt là phụ nữ. Được một lúc thù hai người kia cũng nhận ra không khí có chút ngượng ngùng nên cũng thoát ra khỏi thế giới của riêng hai người. Băng Linh thì ngượng ngùng đỏ mặt dụi đầu vào ngực Huyền Thương, anh cưng chiều vuốt vuốt đầu cô rồi ngẩng mặt nói với hai anh em Yến gia.

– Thật xin lỗi, tôi với.Băng mỗi lần trò chuyện là lại không để ý đến mọi người xung quanh, để hai người chia cười rồi. Bây giờ có lẽ Băng cũng đói rồi, tôi phải đưa cô ấy đi ăn đây. Hẹn gặp lại!

Huyền Thương vừa nói vừa cách lớp kính đen chiêm ngưỡng gương mặt ngày càng khó coi của Yến Thành Hi. Anh thầm khen khả năng đả kích tình địch của mình càng ngày càng tăng level. Còn Băng Linh trong lòng anh đương nhiên cũng cảm nhận được niềm vui cùng sự ngạo mạn của anh, lòng cô thầm mắng anh từ khi nào lại trở nên ấu trĩ như vậy. Đang lúc hai người định đi thì Yến Thành Hi lại gọi.

– Khoan đã.

– Yến thiếu tướng còn có chuyện gì sao?

Là Huyền Thương lên tiếng hỏi. Tân trạng của anh đã không còn vui vẻ, tự đại như luca nãy nữa, có dấu hiệu chuyển sang tức giận rồi. Khi nghe câu tiếp theo của Yến Thành Hi thì gần như máy khống chế.

– Tôi…muốn nói chuyện riêng với Thượng Quan tiểu thư một chút, không biết Huyền thiếu có phiền không.

Băng Linh cảm nhận được Huyền Thương đang hát đầu tức giận bèn nắm chặt tay anh, giúp anh hạ hỏa và kiềm chế cơn giận của mình. Cô ra hiệu anh cứ đi trước, cô sẽ nói chuyện với Yến Thành Hi một lát rồi sẽ đến chỗ anh. Mặc dù không muốn đi nhưng anh lại càng không muốn khiến Băng Linh phải khó xử, Yến Thành Hi lại là khách quý đến từ nước bạn lại do Thượng Quan Triệt chịu trách nhiệm tiếp đón. Anh cũng không muốn bạn tốt của mình tương lai là anh vợ phải gặp rắc rối nên đành chịu thiệt vậy. Mà Băng Linh biết Huyền Thương không cam lòng, như vậy cũng là khiến anh khó chịu, cô cũng không tiện từ chối Yến Thành Hi thôi thì để cô bù đắp cho Thương sau vậy. Yến Khuynh Lam cũng rất hiểu anh trai nên cũng đã viện cớ mà lui đi nơi khác rồi.

– Không biết Yến thiếu tướng có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?

Băng Linh tháo kính nói chuyện với Yến Thành Hi.

Yến Thành Hi nghe cô nói cũng không trả lời chỉ đứng đó nhìn cô một lúc. Sau đó, anh từ túi áo trong của mình lấy ra một cái hộp nhỏ, dài.

– Đây là món quà tôi đã đấu giá được trong buổi đấu giá hôm trước, là một thanh đoản kiếm nhỏ rất đẹp, có niên đại mấy nghìn năm rồi những cẫn còn rất tốt, lần đầu nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ tới cô, cảm thấy nó rất hợp với cô, nên đã mua. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội tặng cho cô rồi.

– Hôm đấu giá anh cũng có mặt sao?

– Đúng vậy, nhưng có lẽ cô không biết. Tôi cũng không biết hôm đó cô cũng đến, mãi đến vài hôn sau mới biết được. Nghe nói cô đã mua không ít đồ thì phải. Định tặng sao?

– Tôi từ chối trả lời câu hỏi của anh! Còn món quà của anh có lẽ tôi…không thể nhận được rồi.

– Thượng Quan tiểu thư là sợ người yêu khó chịu hay hiểu lầm gì sao?

– Đúng vây!

– Huyền thiếu là người như vậy sao?

– Có phải hay không thì tôi cũng không thể nhận quà của anh.

– Nhưng món quà này tôi mua là để tặng cho cô, cô đã không muốn nhận thì nó đối với tôi cũng chẳng còn giá trị gì nữa, chi bằng vứt đi.

– Anh…rốt cuộc là muốn thế nào chứ?

Đúng thật là, mấy người này sao lại thích ép cô đến thế chứ. Anh ta nói chuyện với giọng oán thán đó là sao chứ, cứ như cô ăn hiếp, ngược đãi anh ta không bằng. Đặc biệt, dù cô không rõ lai lịch của thanh đoản kiếm kia cho lắm nhưng nhìn qua thì có thể thấy nó rất quý giá, giá trị liên thành đó. Anh ta mà vứt đi thì có lẽ người cảm thấy áy náy nhất có lẽ là cô chăng. Dù sao anh ta mua cũng là vì cô mà.

– Hay là tôi và Thượng Quan tiểu thư tỉ thí một trận vậy. Nếu cô thua cô phải nhận lấy món quà này của cô, còn nếu tôi thua, tôi sẽ giữ lại thanh đoản kiếm này, không ép cô phải nhận nữa.

Sau vài phút suy nghĩ thì Băng Linh cũng đã có quyết định của mình.

– Được, tôi đồng ý.

– Vậy chúng ta bắt đầu thôi.

Vừa nói xong cả hai đã lao vào nhah bắt đầu chiến đấu. Vì đang là buổi trưa nên công viên cũng không có nhiều người, vị tria của hai người lại là nơi khá vắng vẻ ít người qua lại của công viên nên cả hau mới có thể bất chấp tất cả mà tỉ thí với nhau. Mới bắt đầu thì cả hai đều ngang tài ngang sức nhưng càng về sau thì Yến Thành Hi lại càng chiếm ưu thế. Anh chủ động tấn công, đặc biệt chỉ tung ra những chiêu hiểm nhưng không hề có ý làm hại Băng Linh, anh chỉ muốn cô bại dưới tay anh mà thôi. Còn Băng Linh, cô chỉ có thể phòng ngự thôi. Bây giờ đã là buổi trưa rồi, cô lại chưa ăn gì nên đang rất là đói. Mà Băng Linh cô một khi đói bụng thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh, nếu cô cứ tấn công thì sức lực sẽ chỉ cạn kiệt nhanh hơn thôi nên cô chỉ có thể phòng thủ. Đang đánh nhau thì Băng Linh vô tình liếc thấy phía sau Yến Thành Hi, trên một cành cây nhỏ, một con rân lục đang cuộn mình quanh nhánh cây, cái lưỡi thè ra thụt vào, cái đầu thì hướng về phía hai người. Băng Linh vừa nhìn, mặt đã tái mét, thân mình đột nhiên mềm nhũn, ngồi bẹp xuống đất, người run lẩy bẩy dọa cho Yến Thành Hi tim suýt ngừng đập vì sợ mình đã vô ý làm cô bị thương. Anh lo lắng bước đến ngồi xuống bên cạnh Băng Linh, ân cần hỏi han cô.

– Băng Linh, xin lỗi, có phải tôi làm em bị thương ở đâu rồi phải không, mau nói cho tôi biết đi.

Anh vừa nói vừa lay nhẹ vai của cô giúp cô bình tình lại và bớt run rẩy. Băng Linh nghe anh hỏi thì ngẩng đầu nhìn mặt anh, gương mặt cô toát đầy mồ hôi, gương mặt vốn dĩ luôn kiêu ngạo, ngông cuồng bây giờ lại tái mét đầy sợ hãi lại khiến người yêu thương, chỉ hận không thể ôm cô vào lòng mà an ủi. Mà Yến Thành Hi cũng đã làm như vậy, anh thấy cô sợ hãi và yếu đuối như vậy thì lòng đau như cắt, không kìm được mà ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, miệng luôn nói lời an ủi cô. Một lúc lâu sau, Băng Linh mới lên tiếng.

– Không phải lỗi của…anh, anh không có làm tôi bị thương. Chỉ là tôi rất sợ…rắn mà lúc nãy tôi có thấy một con…rắn trên cái cây phía sau lưng…anh nên mới sợ quá mà té thôi. Anh không cần…tự trách mình.

– Được, được, tôi hiểu rồi. Em bình tĩnh đi, không cần sợ nữa, không sao.

Yến Thành Hi không ngừng việc nói lời an ủi cô, một lúc lâu sau thì anh đỡ cô đứng dậy, dìu cô đi. Đột nhiên, cô bị một đôi tay khác ôm lấy, rồi sau đó rơi vào một lồng ngực rắn chắc, vô cùng ấm áp và quen thuộc. Là Thương của cô, Băng Linh như tìm được nguồn sông mà ôm chặt lấy eo Huyền Thương, vùi mặt vào ngực anh. Huyền Thương thấy Băng Linh yếu đuôiqs và sợ sệt như vâyh thì đau lòng không thôi, anh ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, lia ánh mắt sắt lẹm đầy sát khí về phía Yến Thành Hi.

– Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy hả?

Huyền Thương gằn từng tiếng mà hỏi Yến Thành Hi, trong giọng nói không khó để nghe ra sự tứcgọn của chủ nhân giọng nói. Mặc dù Huyền Thương biết Băng Linh sẽ không bị một người đàn ông làm cho thành ra như thế này nhuqbgucs nãy cũng chỉ có hai người với nhau, anh thực sự không nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô gái lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên cường của anh trở nên yếu đuối như thế này. Lúc này, bàn tay anh được bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp của Băng Linh nắm lấy, cô nhìn anh nói.

– Thương, em như thế này không liên quan gì tới Yến Thành Hi hết. Chỉ là lúc nãy em nhìn thấy một con rắn nên mới như vậy thôi.

– Băng của anh, xin lỗi, đáng kẽ anh không nên để en một mìn như vậy, khiến em sợ hãi thế này.

– Anh không cần tự trách mình đâu. Thương, anh đợi em một chút nha.

– Được.

Băng Linh tạm rời xa vòng tay của Huyền Thương, đến nói chuyện với Yến Thành Hi.

– Yến Thành Hi, cuộc tỉ thí này, tôi thua rồi nên tôi sẽ làm như ước định.

Nói rồi cô đưa tay của mình ra trước mặt anh, muốn anh đưa cái hộp cho mình. Yến Thành Hi nhìn thấy vâyh thì thở dài, nói với Băng Linh.

– Em chưa thua, trận tỉ thí của chúng ta còn chưa kết thúc mà.

Băng Linh nghe vậy thì khẽ lắc đầu, đáp lời Yến Thành Hi.

– Không, cuộc tỉ thí lúc nãy tôi đã biết mình thua rồi, chỉ là sớm hay muộn thôi. Anh chẳng phải cũng nhận ra hay sao? Thôi được rồi, dù sao tôi cũng rất thích thanh đoản kiếm kia, xem như anh tặng quà gặp mặt cho tôi đi.

– Thôi được rồi, đây, tặng em.

– Cảm ơn, tôi đi đây, tạm biệt và hẹn gặp lại.

Yến Thành Hi đưa cái hộp cho Băng Linh, cô nhận lấy mỉm cười nhẹ với anh rồi quay đi về phía Huyền Thương. Hai người nắm tay nhau đi, chính xác hơn là Băng Linh hoàn toàn dựa vào Huyền Thương để anh đưa cô đi.

Còn Yến Thành Hi, anh nghĩ món quà của anh đối với cô chắc hẳn là một món quà bất đắc dĩ thôi. Một lúc sau thì Yến Khuynh Lam trở lại, hai anh em quay về.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.