Anh Không Thể Nào Quên Em

Chương 20 - Chương 20

trước
tiếp

Sáng hôm sau, Tử Dật thức dậy anh ngồi dậy quay sang bên cạnh mình anh ngỡ ngàng, giật mình khi nhìn thấy Âu Mộng Mộng đang nằm bên cạnh mình trên người anh và cô ta đều không mặc quần áo, Âu Mộng Mộng thức dậy rồi giả vờ khóc lóc đáng thương:” Tại sao anh lại làm vậy với em chứ?”

Tử Dật hoang mang:” Anh… Anh thực sự không nhớ tối qua đã làm ra chuyện gì?”

Cùng lúc đó, mẹ anh đi đến nhà cô ta. Thực ra tối qua Âu Mộng Mộng đã cố tình nhắn tin hẹn bà đi mua sắm. Mẹ anh vừa bước lên phòng nhìn thấy cảnh tượng đó bà hoảng hốt:” Hai đứa… Hai đứa các con.”

Bệnh viện, Quách Ngọc Mai tỉnh dậy nhìn thấy Thiên Tuyết đang nằm cạnh mình cùng lúc cô thức dậy nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại cô vui mừng:” Mẹ! Mẹ tỉnh lại rồi sao? Để con gọi bác sĩ.”

Cô nhấn chuông gọi bác sĩ, mẹ cô xúc động nhìn cô:” Con vừa mới gọi mẹ là mẹ sao? Mẹ không nghe lầm đúng không?”

Cô lắc đầu, bật khóc:” Mẹ không nghe lầm, con xin lỗi lúc đó con không nên bỏ chạy.”

” Bây giờ con đã chịu nhận lại mẹ mẹ bị vậy cũng rất đáng”

Ở nơi khác, Tử Dật bị mẹ anh mắng rồi bảo anh chịu trách nhiệm với Âu Mộng Mộng, anh không đồng ý vì lòng anh chỉ có Thiên Tuyết nhưng anh lại là một người rất nghe lời mẹ mình không muốn làm mẹ buồn và anh cũng biết hiện tại tập đoàn mình đang gặp một chút khó khăn nên anh đành phải đồng ý với mẹ anh.”

Lạc Hi tìm Thiên Tuyết suốt đêm không ngừng nghỉ anh cho đàn em mình đi tìm cô khắp nơi như muốn lục tung cả thành phố, Vương Khải cũng giống anh cho người tìm hết thành phố này sang cả những thành phố khác.

Ở bệnh viện, Thiên Tuyết đã đích thân xuống bếp làm đồ ăn đem đến bệnh viện cho vị bác sĩ đã cứu sống mẹ cô. Anh nhìn thấy cô đến tìm mình trong lòng anh vui như mở hội, cô mỉm cười nhìn anh:” Tôi có làm vài món ăn cho anh để cảm ơn anh đã cứu mẹ tôi.”

Cô liếc nhìn bảng tên của anh:” Thì ra anh tên là Cố Thịnh Triết.”

Anh mỉm cười đáp:” Nếu không ngại cô có thể gọi tôi là Thịnh Triết được rồi.”

Cô vui vẻ gật đầu giới thiệu mình:” Được thôi tôi sẽ không ngại đâu, tới lượt tôi giới thiệu mình rồi tôi tên Hàn Thiên Tuyết, vì anh đã cứu mẹ tôi nên anh có thể gọi tôi là Tiểu Tuyết. Nhưng anh có phải là người lúc trước tôi đã gặp ở nhà hàng không?”

Thịnh Triết gật đầu, bật cười trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc khi cô vẫn nhớ mình:” Trí nhớ cô tốt thật, cứ tưởng là cô quên rồi chứ?”

” Tôi làm sao có thể quên được chứ?”

Anh và cô trò chuyện một hồi lâu cuộc đối thoại của hai người rất vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.