Anh Không Thể Nào Quên Em

Chương 40 - Chương 40

trước
tiếp

Từ sáng, An Kỳ đã nhận được thiệp mời dự tiệc kỷ niệm của tập đoàn JA, Thiên Tuyết vừa lái xe đến bước vào thì nhìn thấy tấm thiệp mời, hiếu kỳ cầm lên xem:

” Cậu của Ngọc Ly mời chị đến dự tiệc kỷ niệm thành lập của tập đoàn chị có định đi không?”

An Kỳ vẫy vẫy tay, lắc đầu:” Không đi! Không đi! Em đi thay chị đi.”

Cô khẽ nhíu mày, đáp:” Nhưng em cũng có thiệp mời mà.”

” Vậy thì em đi hai thiệp một lượt, chị bây giờ rất lười, chị chỉ muốn ngủ, ngày mai em đi đi. Vốn dĩ chị muốn giao lại tập đoàn cho em rồi đi du lịch…”

Chưa nói hết câu, Thiên Tuyết đã cắt lời cô:” Thôi được rồi, em đi thay chị chị đừng nói về việc giao lại tập đoàn cho em nữa.”

Suốt một ngày hôm ấy, từ lúc cô nhận được thiệp mời trong người cô cứ có cảm giác bất an, giống như là có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra, trong lòng cô bồn chồn khó chịu. Tuyết Linh đi vào phòng của cô thấy cô vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu liền hỏi:

” Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của cậu trong khó coi quá vậy?”

Thiên Tuyết thở dài lắc đầu:” Không có gì, chỉ là đột nhiên tớ có cảm giác bất an rất bức rức trong người.”

Tuyết Linh nhìn cô mỉm cười, vỗ vỗ vai cô:” Chắc là do cậu quá mệt mỏi thôi, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt là sẽ không sao đâu.”

Cô gật đầu, Thiên Tuyết vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Tuyết Linh:” Ngọc Ly đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?”

Tuyết Linh liền đáp:” Không thấy cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy đã bị tên Nhạc Hào kia bắt cóc rồi. Từ lúc cậu ấy chấp nhận tình cảm của cậu ta, cậu ta cứ như là một con cún lúc nào cũng vẫy vẫy cái đuôi đi theo cậu ấy, không có việc gì làm thì kéo cậu ấy đi chơi.”

Thiên Tuyết bật cười, nghe cô nói vậy liền trêu cô:

” Cậu suốt ngày cứ nói Ngọc Ly vậy còn cậu thì sao? Cậu với Kiến Tu như thế nào?”

Tuyết Linh mặt trở nên đỏ bừng, đáp lại:” Tớ và tên Kiến Tu đó thì có chuyện gì chứ? Tớ và hắn thì có liên quan gì đến nhau?”

Cô nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Tuyết Linh khiến cô càng mắc cười hơn, muốn trêu cô hơn:

” Dù sao người ta cũng đã thổ lộ tình cảm của mình rồi, cậu cũng nên trả lời cho người ta biết tâm ý của cậu đi chứ? Chẳng phải cậu cũng có tình cảm với cậu ấy sao?”

Tuyết Linh vẻ mặt giận dỗi, hậm hực đáp lại:

” Tớ có tình cảm với tên đó từ lúc nào chứ?”

Tuyết Linh bỗng dưng nhìn chằm chằm vào cô, cười nhẹ với cô Thiên Tuyết thấy vậy liền hỏi:

” Mặt tớ có dính gì sao? Sao đột nhiên cậu lại nhìn tớ như vậy?”

Tuyết Linh mỉm cười đáp:” Đã lâu lắm rồi tớ mới thấy nụ cười của cậu, có lẽ đã hơn một năm rồi cậu đã không nở nụ cười. Thấy cậu nở nụ cười trở lại như trước tớ rất vui, quả thật chỉ có Lạc Hi mới khiến cậu như vậy.”

Nụ cười cô bỗng chốc biến mất, cô im lặng không nói gì rồi đứng dậy nằm lên giường, nói với Tuyết Linh:” Tớ mệt rồi tớ muốn đi ngủ.”

Tuyết Linh thấy cô trốn tránh như vậy chỉ biết thở dài, rồi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.