Tất cả mọi người đều đứng đó nhìn với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, cô không nói thêm bất cứ lời nào quay người rời đi trước khi rời đi cô nhìn anh nở nụ cười khinh bỉ có chút chua xót rồi nhẹ nhàng nói:
” Anh không cần phải lo cho tập đoàn của tôi. Tôi nói cho anh biết tập đoàn Thiên Hiểu sẽ không bao giờ sụp đổ được đâu, nếu như tôi muốn nó trường tồn mãi mãi thì nó phải trường tồn mãi mãi.”
Vừa dứt câu, cô lạnh lùng quay đi Vương Khải cũng rời đi theo cô, Tuyết Linh nhìn anh với ánh mắt rất tức giận, mắng anh:
” Thật uổng công lúc trước tôi coi cậu là bạn thân của mình, nếu cậu dám làm tổn thương đến Tiểu Tuyết một lần nữa thì đừng trách chúng tôi.”
Mọi người rời khỏi căn biệt thự ấy cùng Thiên Tuyết, anh không nói gì rồi bước lên phòng đóng chặt cửa lại, gia đình anh vẫn chưa hình dung ra được chuyện gì nhưng thấy anh như vậy bọn họ cũng không dám hỏi.
Trên phòng, tay phải anh nắm chặt lại dùng một lực thật mạnh đánh thẳng vào tấm gương khiến tấm gương nứt và vỡ ra tay anh máu chảy không ngừng, anh ngồi khụy xuống, anh ngước mặt lên để nước mắt không chảy xuống nhưng rồi nó vẫn chảy. Lúc anh về nước, mục tiêu chính của anh chính là khiến cô đau khổ, nhưng khi anh làm tổn thương cô, khiến cô đau khổ thì lòng anh lại đau như cắt anh luôn nói với chính bản thân mình là không được mềm lòng trước cô, nhưng bây giờ anh thật sự rất đau nhìn thấy đôi mắt của cô ngấn lệ sắp khóc đến nơi, tim của anh gần như sắp không thở được.
Sáng hôm sau, Thiên Tuyết đã đến tập đoàn lấy hợp đồng mà anh vừa ký rồi lên xe chạy đến tập đoàn của anh, xông thẳng đến nơi làm việc của anh, cô cầm bản hợp đồng xé tan tành trước mặt anh những mảnh giấy rơi xuống, anh nhìn vào đôi mắt của cô ánh mắt cô rất kiên quyết kèm theo đó là sự tức giận vô hạn. Trình Tiểu Nhu bước vào nhìn thấy cô ở đó liền trừng mắt nhìn cô, Thiên Tuyết quay sang nhìn thấy Trình Tiểu Nhu đang trừng mắt nhìn mình, cô nhếch môi bật cười một cái:” Cô đừng có mà trừng mắt nhìn tôi, tôi đến đây là vì bản hợp đồng không phải đến để giành vị hôn phu của cô đâu.”
Cô nhìn anh rồi quay người rời đi, đi ngang qua Trình Tiểu Nhu cô mỉm cười quỷ dị rồi nói đúng một câu:” Trò chơi đã bắt đầu rồi.”
Cô rời khỏi, Lạc Hi nghe câu nói ấy thì liền giật mình, hoảng hốt:
” Tiểu Nhu! Em đã đụng chạm gì đến Hàn Thiên Tuyết rồi?”
Trình Tiểu Nhu giật thót người khi nghe anh hỏi vậy, cô ngay lập tức lắc đầu liên tục, lắp bắp nói:
” Em… Em đâu có đụng gì đến cô ta đâu chứ? Nhưng mà có chuyện gì vậy? Tại sao nhìn anh lại trông hốt hoảng quá vậy?”
Lạc Hi liền đáp:
” Mỗi lần Hàn Thiên Tuyết nói câu ‘ trò chơi đã bắt đầu ‘ với một người nào đó thì người đó sẽ không yên thân mà sống đâu thậm chí là sống không bằng chết.”