Kha Dương ra hiệu cho bọn họ đi vào trong, bọn họ lập tức đi thành hai hàng vào trong những người trong đó giật mình quay lại xem, bàn tán:
” Ai vậy? Nhìn đáng sợ quá.”
” Đó là người của bang Red Scorpion.”
” Cái gì? Thật sao?”
K quay người nhìn Lion:” Tại sao họ lại đến đây?”
Lion không biết gì, lắc đầu mặt ngơ ngác:” Tớ không biết, tớ đâu có ra lệnh gì đâu.”
Kha Dương cùng Thiệu Văn bước vào đầy sự kiêu ngạo, một người lạnh lùng, đầy sát khí, một người đầy sự tinh nghịch nhưng vô cùng nguy hiểm những điều ấy đều giấu sau gương mặt hai má phúng phính, mặt búng ra sữa.
Angel, Lạc Vân, Mạn Châu bất ngờ rồi chuyển sang lo sợ, Thiệu Văn vẫy tay chào:
” Hello everybody! Chắc mọi người đang rất thắc mắc hai chúng tôi là ai đúng không? Chúng tôi là những khách mời đặc biệt nên chúng tôi sẽ tặng quà đặc biệt. Nào chúng ta hãy cùng nhau nhìn lên màn hình.”
Tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào màn hình, đầu tiên là một đoạn đối thoại của Thiên Tuyết và Diệp Lạp Mỹ vào bốn năm trước, những lời nói lúc ấy của bà điều lọt hết vào tai Lạc Hi tim anh như có ai đâm vào rất đau, rất đau anh bần thần, thì ra bấy lâu nay là anh đã hiểu lầm cô, khiến cô đau khổ như vậy. Diệp Lạp Mỹ xanh mặt, hoảng sợ tiến đến hai bảo bối, nhưng bị những vệ sĩ của hai cậu chặn lại không cho tiến gần:” Hai chúng mày từ đâu ra mà lại ở đây gây rối, phá đám cưới của người khác vậy mới bây lớn mà đã bịa đặt hãm hại người khác rồi.”
Kha Dương cười như không, giọng nói lạnh lẽo:” Đây chỉ mới là một món quà thôi còn những món quà khác nữa.”
Lời nói vừa dứt, một đoạn clip khác hiện lên là đoạn clip mà Trình Tiểu Nhu đã nhục mạ cô, đánh cô, Lion và K nhìn thấy cảnh này cố nén cơn tức giận xem tiếp, kế tiếp là đoạn clip Trình Tiểu Nhu đẩy cô té rồi còn giả vờ để Lạc Hi thương hại hiểu lầm cô.
Lạc Hi nhìn những đoạn clip đó thì đứng không còn vững, anh như muốn phát điên nhắm chặt mắt lại đau đớn. Đoạn clip cuối cùng được phát lên đó chính là đoạn đối thoại hãm hại cô của Trình Tiểu Nhu và Hạ Sở Mộc, còn có hình ảnh Trình Tiểu Nhu bước ra từ một căn phòng một lát sau Hạ Sở Mộc cũng bước ra từ căn phòng đó quần áo xộc xệch. Trình Tiểu Nhu mặt đã xanh vì sợ hãi, người run bần bật. Trình Tiểu Nhu bất chấp những vệ sĩ xung quanh hai bảo bối lao đến ánh mắt muốn giết người của cô ta ‘pằng’ Kha Dương rút súng bắn vào chân của cô ta không một chút do dự khiến cô ta ngã khụy xuống đau đớn.
Những người ở đó im bặt không dám nói gì, ai nấy đều đổ mồ côi lạnh Thiệu Văn vẻ mặt nuối tiếc, giận dỗi nhìn anh của mình:” Anh hai! Tại sao anh lại giành bắn với em? Nếu anh muốn bắn thì bắn ngay đầu hay tim của cô ta đó bắn như vậy quá bình thường rồi chẳng lẽ anh thương hoa tiếc ngọc sao?”
Kha Dương nhếch môi cười nhạt:” Câu thương hoa tiếc ngọc viết làm sao? Anh không biết câu đó như thế nào?”