(E+B by tramhuong3890)
Người đàn ông trước mặt hầu như không thay đổi gì, chỉ gầy hơn một chút, ngũ quan càng có vẻ sắc nét, con ngươi đen như mực, khi nhìn người thì có một tầng ánh sáng ẩn giấu dưới sóng mắt bình tĩnh.
Sau khi nhận ra đây không phải là ảo giác cũng không phải cảnh trong mơ, Đồng Tịch đứng dậy bước đi, động tác rõ ràng lưu loát, không có chút do dự nào.
Nhiếp Tu nhanh hơn cô, tiến lên hai bước, giơ tay ngăn lại cô. Đồng Tịch không thèm nghĩ ngợi lập tức vung tay lên, nhưng cánh tay trước mặt cô không mảy may lung lay.
Nhiếp Tu lại thuận thế cầm tay cô, gọi nhũ danh của cô: “Thất Thất”
“Anh muốn nói chuyện với em.” Ngữ khí của anh ngưng trọng khẩn thiết, thậm chí còn mang theo sự cầu xin, đây là bộ dáng mà cô chưa từng gặp qua, trong trí nhớ của cô, anh luôn luôn kiêu ngạo tự tin, chưa bao giờ cúi đầu.
“Tôi và anh chẳng có gì để nói cả.”
“Về chuyện chia tay.”
Đồng Tịch cắt ngang: “Tôi không muốn nói.”
Cô không muốn nhắc lại quá khứ, chỉ muốn quên đi. Thậm chí cả người trước mắt này, cô cũng không muốn nhìn thêm một lần nữa, cô nghiêng mặt đi nhìn vào bình hoa ở góc bàn. Một khóm hoa mai đập vào mắt, cô đột nhiên hiểu ra, hóa ra người tặng hoa chính là anh.
Nhiếp Tu cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng của cô, giọng nói có chút cay đắng: “Thực xin lỗi, Thất Thất.”
Nghe lời xin lỗi muộn màng, trong lòng Đồng Tịch cũng thấy chua xót. Ngữ khí của cô chẳng chút thay đổi: “Đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, tôi đã sớm quên rồi.”
Nhiếp Tu biết lời nói này của cô không phải là lời nói thật, yết hầu lên xuống, lại không nói ra được một chữ nào cả. Sức nặng của lời xin lỗi nhẹ tới mức chẳng thể bù lại được một phần vạn của vết thương.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, thời gian và không khí như đọng lại thành một cục sắt khổng lồ, đè nặng trong lòng khiến người ta khó có thể hít thở.
Đồng Tịch không muốn ôn chuyện với anh, cũng không muốn nói bất cứ đề tài gì về việc đã qua, cô nóng lòng rời khỏi, nhưng Nhiếp Tu nắm cổ tay cô không buông.
Cứ đến mùa đông là tay chân cô lại lạnh lẽo, anh thì hoàn toàn ngược lại, bàn tay bị anh nắm chặt ấm lên, xuyên qua da thịt tới tứ chi bách hải. Trí nhớ bị lãng quên đều trở lại. Lần đầu cầm tay, lần đầu ôm nhau, lần đầu… nhưng những điều ngọt nào đó giờ chỉ biến thành sự kháng cự không nói nên lời.
Tránh vài lần không được, cô lạnh lùng nhìn anh nói: “Mời anh buông tay.”
Nhiếp Tu cũng đã sớm chuẩn bị với phản ứng như vậy của cô, băng dày ba thước không thể được tạo nên bởi cái lạnh của một ngày, cũng không có khả năng tan đi trong một buổi tối. Dù trong lòng anh gấp gáp như núi đao biển lửa, cũng chỉ có thể tự nhủ thầm trong lòng phải từ từ, kiên nhẫn. Anh nới lỏng tay, nhỏ giọng nói: “Anh đưa em về.”
“Không cần.” Đồng Tịch bước nhanh ra khỏi phòng bao, đi rất nhanh, trong lòng cô như có một ngọn lửa, không hiểu sao thấy rất buồn bực.
Không biết là vì bị Mạc Phỉ đặt bẫy hay vì đột nhiên gặp mặt với Nhiếp Tu, hoặc là vì nhận ra bản thân mình dễ dàng bị mất bình tĩnh bởi sự xuất hiện của người đó.
Đi qua hàng lang gấp khúc, Nhiếp Tu đi phía sau cô, vẫn luôn chỉ cách một bước xa.
Cô thấp hơn anh tận 20cm, dù bước chân mau hơn nữa thì cũng chẳng kịp đôi chân dài của anh.
Đi hết bậc thềm, bên ngoài đã là một thế giới trắng xóa, tuyết lớn màu lông ngỗng rơi xuống rất mau, giống như phải trút xuống hết tuyết trong cả một năm vậy.
Thời tiết không tốt lại hẻo lánh, chung quanh chẳng có bóng dáng chiếc taxi nào. Giờ phút này Đồng Tịch mới hiểu được, Mạc Phỉ hẹn cô ở đây là có mưu đồ từ trước. Cô cầm điện thoại ra mở phần mềm tìm taxi, thế mà gần đây chẳng có chiếc xe nào, đúng là rất “đỏ” đấy.
Đồng Tịch dùng áo măng tô lông cừu làm thành mũ đội, che toàn bộ gò má, ngay cả tầm nhìn cũng bị ngăn trở. Cũng không phải hoàn toàn do cái lạnh, trong tiềm thức của cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh, cũng không muốn anh nhìn thấy mình.
“Nơi này không dễ gọi xe, anh đưa em về nhé.” Nhiếp Tu đứng trước mặt cô, dùng lưng mình ngăn gió cho cô. Đây là thói quen trước kia của anh, tới mùa đông, chỉ cần ở bên ngoài thì anh sẽ đứng ở đầu gió chắn gió thay cô. Nhưng dù là dịu dàng hơn nữa cũng không bằng nỗi đau anh mang lại lúc chia tay. Cảm giác đau luôn khiến người ta nhớ càng thêm dài lâu và rõ ràng hơn.
Cô chuyển vài bước sang bên cạnh theo phản xạ, tránh né người đã từng chắn gió cho cô, gọi điện thoại cho Mạc Phỉ.
Thời gian rời đi phòng bao chỉ ba phút, dù là anh ta rời khỏi từ lúc đó thì cũng sẽ không thể đi quá xa.
Mạc Phỉ vừa lái xe tới cổng, thấy Đồng Tịch gọi đến thì căng hết cả da đầu lên, vốn muốn giả chết không nhận, nhưng là điện thoại cứ kêu mãi, anh ta chỉ có thể căng thẳng ấn nút nhận, nhỏ giọng cười làm lành: “Chuyện gì vậy Đồng Tịch?”
“Trong vòng ba phút anh mà không tới đưa em về thì về sau chúng ta tuyệt giao.” Nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Giọng nói trong điện thoại thanh thúy lại lộ ra sự lạnh lùng. Mạc Phỉ biết tính tình Đồng Tịch, không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu xe lái trở về nhanh như chớp.
Đồng Tịch lập tức bước xuống bậc thềm, giả vờ như không thấy Nhiếp Tu đứng bên cạnh, giống như cách làm của anh khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Đó là cái sinh nhật đầu tiên sau khi cô về nước. theo tập tục ở Hy Trấn cổ, sinh nhật năm 12 tuổi rất quan trọng. Ngày thất tịch đó, chị Đồng Xuân Hiểu ở Hy Hồ Xuân Thiên đặt một phòng bao xa hoa, chú thím cũng theo Hy Trấn tới thành phố T, anh họ vừa làm việc không lâu, dùng hai tháng tiền lương mua cho cô một vòng tay vàng, bên trên có khắc sáu chữ Phạn văn.
Anh họ cô học tài chính, sau khi tốt nghiệp thì làm ở ngân hàng, nhưng vẫn nghiên cứu đoán mệnh, phong thủy, chu dịch bát quái. Sinh nhật của Xảo tỷ trong Hồng Lâu Mộng cũng là thất tịch, mà bố mẹ Đồng Tịch gặp tai nạn đã mất hồi năm ngoái… Tuy anh ta không nói ra miệng nhưng trong lòng rất lo lắng vận mệnh của cô em họ này, cho nên đã tặng lễ vật như thế.
Những năm trước đều là bố mẹ tổ chức sinh nhật cho Đồng Tịch, mời bạn học tới nhà rất náo nhiệt, hai anh trai nhỏ ở nhà hàng xóm cũng cùng tới, gảy đàn ca hát cho cô. Những ngày đó không còn nữa.
Trước mặt người thân, Đồng Tịch không tỏ ra khổ sở, chỉ lấy cớ đi vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ vỗ vào mắt. Dòng nước tới bên môi còn sót lại vị mặn. Khi đi qua hành lang gấp khúc, trong không khí bay tới hương vị của nụ cười. Cô đứng trên bậc thềm, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, trong lòng thầm nói cho bố mẹ, con vẫn khỏe.
Trong không gian yên tĩnh, cô nghe được âm thanh nho nhỏ, như là có người đang xé thứ gì đó. Cô xoay mặt đi nhìn ra hướng chín giờ, có một người trẻ tuổi cao gầy mặc áo phông trắng ngắn tay và quần đùi ka-ki, đang đứng trước thùng rác.
Đồng Tịch vốn chỉ vô tình liếc mắt qua, rồi phát hiện thứ mà anh ta xé là một tờ tiền lớn một trăm tệ thì không dời mắt được nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tay anh ta. Bàn tay đó rất đẹp, khớp xương thon dài cân xứng, trên ngón trỏ tay phải có một nốt ruồi đen, bởi vì da thịt trắng nõn nên điểm màu đen đó rất bắt mắt. Rất trùng hợp là cô cũng có. Chú cô bảo rằng nốt ruồi ở tay có nghĩa là thông minh, học tập tốt.
Mặt trăm tệ đó! Vì sao lại xé? Cô đau lòng tới mức quên đi nỗi buồn của bản thân, trơ mắt nhìn anh ta xé đồng tiền thành những mảnh vụn rất rất nhỏ, nhỏ tới mức không thể ghép lại nữa rồi ném vào thùng rác. Có hai mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, anh ta nhặt lên, ném vào lần nữa.
Khi chuẩn bị rời đi, anh ta ngẩng đầu. Lúc này Đồng Tịch mới nhận ra anh vẫn chỉ là một thiếu niên, tuy rất cao nhưng trông cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi so với cô, mặt mày vô cùng đẹp, nhưng biểu cảm của anh cách người ngàn dặm, giống như vầng trăng lãnh đạm mông lung.
Cô cúi đầu ở dưới bậc thềm, phương hướng hai người đứng thành một góc vuông, đi lướt qua nhau.
Có lẽ lần đầu gặp mặt như người lạ đã dự báo trước kết cục của họ.
Đồng Tịch mở cửa xe, Mạc Phỉ vừa thấy sắc mặt của cô thì biết kết quả không tốt. Thế là anh ta tỏ vẻ vô cùng nhu thuận giả như không biết Nhiếp Tu, chào cũng không chào, cứ thế mang Đồng Tịch rời khỏi.
Trông Đồng Tịch cứ như là người ngọc hàn băng, mặt không có chút máu, im lặng không nói gì. Khi xe đi qua trên một cây cầu treo đầy đèn lồng, bông tuyết xoay múa đầy trời, như mộng như ảo. Cô cắn môi, lần nữa xác định sự gặp lại lần này không phải ảo giác.
Cô không hiểu vì sao anh phải hao tâm khổ tứ bảo Mạc Phỉ tới sắp sếp lần gặp mặt này. Không làm người yêu thì làm bạn bè là phong cách của Mạc Phỉ chứ không phải của anh. Cô và anh đều có tính cách dứt khoát. Đã chia tay thì trong lòng đã chuẩn bị kết cục cả đời không gặp lại nữa.
Mạc Phỉ hơi xấu hổ, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: “Nhiếp Tu biết em sẽ không gặp cậu ấy, nên mới nhờ anh sắp xếp. Em đừng giận.”
Đồng Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, sau một lát mới nghe thấy anh ta nói gì, cô chỉ ậm ừ cho qua.
Mạc Phỉ dù không tận mắt thấy nhưng cũng biết lần gặp gỡ này có kết quả thất bại. Đương nhiên, đây cũng là kết cục có thể đoán trước được. Muốn quay lại với Đồng Tịch đâu có dễ dàng như vậy được. Đã cách ba năm, chưa nói tới cảm tình đã nhạt đi rồi, lúc trước người nói lời chia tay lại còn là Nhiếp Tu. Khó khăn của chuyện này có thể nói là cực hạn.
Quả nhiên, Nhiếp Tu thất bại chỉ trong chưa đầy ba phút, dù là ở rừng núi hoang vắng thì cậu ta cũng không cả có cơ hội đưa Đồng Tịch về nhà. Xem ra, mười bốn ngày theo đuổi chữa trị cảm tình là không có khả năng, ngày đầu tiên đã kết thúc, tiến độ là 0%.
Là bạn tốt, Mạc Phỉ thật không đành lòng. Lái xe hơn mười phút, anh đoán Đồng Tịch đã bớt giận, thế là bắt đầu dè dặt nói lời tốt đẹp cho Nhiếp Tu, có thể giúp một chút thì giúp đi.
“Vài năm nay Nhiếp Tu luôn cô đơn…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Đồng Tịch cắt ngang: “Em muốn nghe nhạc một lát.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng lại rất kiên định.
“…” Mạc Phỉ bật dàn âm thanh lên, toàn bộ quá trình rất sáng suốt mà giữ im lặng, không bao giờ nhắc tới hai chữ Nhiếp Tu nữa, nhưng trong lòng anh vẫn vắt hết óc nghĩ xem còn có chiêu gì không.
Đồng Tịch im lặng suốt đường, cho tới khi xe sắp tới nhà. Xa xa thấy cửa tiểu khu Tinh Viên, lúc này mới như tỉnh mộng, nói với Mạc Phỉ: “Phiền anh đưa em tới cửa siêu thị, em muốn mua chút đồ.”
Mặt đất đã trắng, xe lăn trên một tầng tuyết mỏng, dừng lại ở một bên.
Đẩy cửa xe ra, không khí lạnh ùa vào, Đồng Tịch như tỉnh lại từ trong cơn mơ không mấy tốt đẹp. Trong siêu thị đông đúc náo nhiệt có thể khiến nỗi lòng căng thẳng của cô thả lỏng hơn một chút.
Cô hối hận với phản ứng có chút quá khích của mình khi nhìn thấy Nhiếp Tu. Cô cần phải biểu hiện được là sớm quên chuyện cũ, không thèm chấp nhặt với tiểu nhân mới là thượng sách. Cho nên, lần sau gặp mặt thì cô phải bình tĩnh lạnh nhạt hơn một chút, cứ coi anh như người xa lạ là được, không cần thiết phải trở mặt với anh, cũng không cần thiết khiến bản thân mình tức giận.
Cô tự xây dựng phòng tuyến trong lòng, tự bảo mình nguôi giận, bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ lại thì cô không muốn lần sau lại gặp anh ta nữa. Huống hồ, đêm nay anh ta bị cô làm mất mặt như thế, dựa vào tính tình kiêu ngạo của anh ta thì chắc cũng chẳng có lần sau nữa.
Cô mua rất nhiều đồ để chuẩn bị cho chuyến đi Lô Sơn Hương vào ngày mai. Có vật dụng hàng ngày, bánh mì khô, nước hoa quả, nước khoáng, còn có đồ dùng rửa mặt, mang cả phần của Lục Khoan nữa.
Cô cầm túi to nặng trịch đi vào tiểu khu, tiếng giày bước trên tuyết kẽo kẹt. Cô lo bị té ngã, cứ cúi đầu suốt thôi, không chú ý tới có một chiếc xe dừng ở đó không xa, cho tới khi ngỡ ngàng phát giác tay cầm chiếc túi to nhẹ bẫng đi.
Đồng Tịch phát hoảng, còn tưởng rằng có cướp, cô ngước mắt nhìn lên thì lại ngây ra vì ngạc nhiên.
Không ngờ Nhiếp Tu đang chờ cô ở dưới nhà.