So với lần trước trải qua một cách mơ hồ, lần này cảm thụ chân thực hơn rất nhiêu.
“Thả lỏng một chút.”
Mục Phách mồ hôi rơi xuống trên mí mắt Gia Ngộ, cô chớp chớp mắt, có thể rõ ràng nhìn đến đáy mắt anh đầy dục vọng. Anh lúc này so với bình thường khác biệt rất lớn. Anh ngày thường rất thích cười, hơn nữa cười đến phi thường thẹn thùng, cùng cô nói nhiều hai câu lỗ tai liền đỏ lên; nhưng khi làm tình liền khác hẳn, anh mạnh mẽ giống như một người khác, đem quyền chủ đạo nắm ở trong tay. Nhưng cũng may, dù hung hăng như thế nào cũng vẫn không quên xem cảm thụ của cô.
Đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ.
“Anh dùng sức một chút, không có việc gì.” Gia Ngộ cười tươi sáng, “Em thích anh mạnh mẽ mà thao em.”
Mặc dù đã biết cô là người thẳng tính không cố kỵ nhưng khi nghe cô nói như vậy, Mục Phách vẫn là ngẩn ra một chút. Anh rũ mắt cười, mang theo chút thẹn thùng, nói: “Hảo.”
Sau đó liền cắm đến càng sâu.
“Ân a…” Gia Ngộ kêu ra tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân lộ ra một màu hồng nhợt nhạt, cô nhấc chân khóa lại eo của Mục Phách, bắt lấy tay anh đi xoa vú của mình, “Nơi này.”
Múc Phách nhéo một cái, trơn trượt đầy đặn, giống như bơ sữa. Trên mặt bơ có dâu tây, tiếp theo liền bị anh ăn vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, dùng đầu lưỡi nặng nề mà liếm, đem Gia Ngộ kích thích đến bắp đùi run rẩy, d*m thủy tiết ra càng ngày càng nhiều, bao phủ côn th*t làm cho hạ thân hai người một mảnh lầy lội hòa lẫn với mồ hôi, cùng với tiếng côn th*t va chạm phát ra tiếng vang bạch bạch.
Gia Ngộ thực thoải mái, giống như cơ thể đang ở trên biển, cô ôm đầu Mục Phách, gắt gao quấn lấy anh. “A…Thật thoải mái.”
“Đi xuống sờ sờ.” Mục Phách nói với cô.
côn th*t nhiều lần cắm sâu đến tận đỉnh, làm cho vách động mẫn cảm căng ra, Gia Ngộ bị thao đến mơ mơ màng màng, tay cô đi xuống sờ đến cơ bụng, sau đó chậm rãi di chuyển, khớp xương cọ đến trứng dái ở bên ngoài nhục huyệt, cô trở tay xoa nhẹ, cảm nhận rõ ràng côn th*t trong cơ thể lại lớn thêm hai phần.
“Cứng quá.”
“Bằng không làm sao có thể làm em thoải mái đươc?”
Mục Phách ngồi quỳ dựng lên, bẻ hai đùi của Gia Ngộ, kéo phần eo của cô lơ lửng trên không. Chỗ hai người kết hợp hiện rõ ở đáy mắt, anh nhìn đến yết hầu căng lên, dùng sức đẩy về phía trước, trực tiếp đem quy đầu cắm vào nơi sâu nhất.
“A!”
Gia Ngộ sướng đến mức tay cào lung tung, không kiểm soát được lực đạo, để lại ở đầu vai Mục Phách năm đạo vết móng tay đỏ chót, cô ngăn không được mà co rút, hoa huy*t bởi vì cao trào mà kẹp càng thêm chặt, “Rút ra đi, muốn, muốn đi tiểu…”
Mục Phách cúi người gần sát lỗ tai cô, trong bóng đêm ánh mắt như lang như hổ: “Vậy tiểu ra đi.”
…
Khi Gia Ngộ tỉnh, người nằm giữa giường lớn, Mục Phách không biết đã rời giường từ bao giờ.
Quần áo đã được đổi, trên người nhẹ nhàng sảng khoái, chính là giữa hai chân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có, nhưng không đến mức đau đớn, Mục Phách đem lực đạo kiểm soát rất khá. Cô xuống giường kéo ra màn cửa, hướng về phía ánh mặt trời duỗi người, áo ngủ kéo lên, lộ ra vùng bụng bằng phẳng, bụng thình lình kêu ra tiếng, cô có chút đói bụng.
Tình ái làm cho cô tối hôm qua không rảnh ăn bữa khuya.
Mở của phòng, mùi đồ ăn từ phòng bếp truyền ra, Gia Ngộ theo mùi hương đì đến thấy bóng dáng Mục Phách đang bận rộn.
Nghe được tiếng, động tác trên tay Mục Phách vẫn không dừng, anh quay đầu lại, cười đến như tắm mình trong gió xuân: “Em tỉnh rồi sao? Anh nấu cháo cùng với trứng gà, lại rán thêm hai chiếc bánh quẩy là xong rồi.”
Gia Ngộ đi vào, “Anh còn biết làm bánh quẩy sao?”
Mục Phách vội vàng ngăn cô bước tới gần. “Dầu rất nóng, đừng lại đây.”
Gia Ngộ ngoan ngoãn dừng lại, sợ đứng mỏi, liền kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, giữ một khoảng cách mà xem anh rán bánh quẩy.
Dần dần, tầm mắt của cô liền từ trong chảo chuyển qua mặt Mục Phách. Anh rất cao, da cũng rất trắng, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, không cười là một vẻ mặt, cười lên lại là một vẻ mặt khác, nhưng cả hai đều là cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt nghiêm túc của cô làm anh không thể bỏ qua, Mục Phách hơi đổi sắc mặt đi rửa tay, hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Gia Ngộ chống cằm, thoải mái hào phóng mà trả lời: “Ngắm anh.”
Mục Phách đỏ mặt. Anh lau khô nước trên tay, đem bánh quẩy đặt lên bàn, ra vẻ trấn định nói: “Bánh quẩy xong rồi.”
Gia Ngộ không thấy được anh đang ngượng ngùng, toàn bộ lực chú ý đều bị bánh quẩy hấp dẫn, “Để em nếm thử.”
“Em đi ra bên ngoài ngồi đi. Anh mang ra cho, bây giờ bánh quẩy vẫn còn nóng.”
“Vâng.”
Mục Phách làm bánh quẩy ăn rất ngon, Gia Ngộ ăn 2 cái còn không thấy chán, cô duỗi tay muốn lấy cái thứ ba lại bị ngăn lại, Mục Phách nói: ” Ăn nhiều không tốt, ăn chút cháo đi.”
Gia Ngộ bĩu môi, thỏa hiệp mà ăn cháo, một ngụm xuống bụng, trước mắt sáng ngời, cô giơ ngón tay cái lên khen: “Mục Phách, anh làm đồ ăn thật ngon!”
Mục Phách khiêm tốn: “Kỳ thật cũng không phải là quá ngon.” Là cô quá nể tình.
Gia Ngộ ăn no đến bảy phần sẽ ngừng, thấy Mục Phách thu thập chén đĩa, cô gọi anh lại: “Sẽ có người tới dọn dẹp.”
“Không liên quan.”
“Em trả tiền rồi.”
Mục Phách không biết nghĩ đến cái gì, anh hơi cười: “Anh trước mang đồ đạc linh tinh vào, phòng ở đây cũng lộn xộn cần thu dọn.”
Gia Ngộ không nói thêm gì nữa.
Chờ Mục Phách từ phòng bếp đi ra, Gia Ngộ đã thay quần áo.
“Em muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Mục Phách không hỏi cô đi đâu, chỉ nói đã biết: “Đi đường cẩn thận.”
Trước đây hai người đã thỏa thuận, sau khi kết hôn không can thiệp vào chuyện của nhau.