Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)

Chương 19 - Bảo Bảo

trước
tiếp

Tay của Gia Ngộ bị thương đến tận tết Nguyên đán mới khỏi.

Vì thế cô có chủ ý đặt phòng khách sạn.

Bởi vì từ khi Mục Phách đi công tác về, hai người đã hai tháng không có làm. Thời gian dài như vậy không làm, dù sao cũng phải chế tạo bầu không khí một chút.

Gia Ngộ thay bộ nội y, che không được thứ gì, bên ngoài ăn mặc nhiều, áo lông áo khoác mọi thứ đầy đủ hết, bao vây cơ thể đến kín không còn kẽ hở. Cô ra cửa đổi giày lại vòng vèo một hồi, vào phòng ngủ lấy áo mưa mới rời khỏi nhà.

Trước đây, Văn Trọng có để cho Gia Ngộ một căn phòng ở khách sạn Bốn mùa, nhưng Gia Ngộ vì “dấu người tai mắt”, ở trên mạng đặt một gian phòng có giường lớn, đỡ để người khác biết Mục Phách là con rể của ông chủ khách sạn.

Người trực ban ở quầy lễ tân đã đổi cũng không nhận ra Gia Ngộ là nhân vật tai tiếng đoạn thời gian trước.

Gia Ngộ thuận lợi lấy phòng, nhắn tin cho Mục Phách, không chờ anh hồi đáp liền vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Gia Ngộ bọc áo tắm dài đi ra, trong ngoài nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cô một trận hoảng hốt, suýt chút nữa ngã xuống, đỡ của mới có thể đứng vững.

Gần đây sức miễn dịch hình như giảm xuống. Cô nghĩ.

Ở trên giường tĩnh tọa vài phút, Gia Ngộ lấy điện thoại liền thấy tin nhắn của Mục Phách, nội dung chỉ có năm chữ.

“Tan tầm liền đi lên.”

Gia Ngộ cong môi cười, trả lời lại: “Đi lên thuận tiện mang cho em chút đồ ăn nhé. Giờ em đi ngủ một giấc.”

Mục Phách: “Hảo.”

Nghe được có người gõ cửa, Gia Ngộ mở to mắt, trong phòng một mảnh tối đen. Cô sờ soạng mở đèn đầu giường, xoa mắt xuống giường, “Tới đây.”

Đầu nặng chân nhẹ, miệng khô lưỡi khô, ngắn ngủn có vài bước mà cô đi đến vô lực. Cửa vừa mở ra, cô liền nhào vào trong ngực Mục Phách.

Đồ vật trên tay anh rơi xuống.

Mục Phách chưa kịp làm gì, một tay anh đỡ eo Gia Ngộ, tay kia đưa lên sờ trán cô, nóng quá.

“Gia Ngộ? Gia Ngộ? Em phát sốt rồi.”

Gia Ngộ hàm hồ lên tiếng, câu lấy cổ của Mục Phách để anh tiến vào, “Đóng cửa.”

Lúc này, áo tắm dài của cô mở ra, phong cảnh trước ngực lộ ra, Mục Phách lại không có tâm tình để xem. Anh ôm Gia Ngộ đặt lên giường, thấy cô không an phận, lập tức nghiêm mặt nói: “Nằm im.”

Gia Ngộ đau đầu lợi hại, còn nhớ trừng Mục Phách: “Anh lại hung dữ với em!”

Mục Phách cũng không biết cái từ “lại” từ đâu mà đến, nhưng mà thời điểm này anh không có tâm tình để so đo. Giúp Gia Ngộ đắp chăn đàng hoàng, anh đặt một khối khăn lông ướt trên trán cô, nói: “Ở yên đây chờ anh, anh đi mua thuốc.”

“Đừng.” Gia Ngộ bắt lấy cổ tay của anh, nói chuyện nhẹ đến không có trọng lượng, “Em bị dị ứng một số thành phần thuốc, không thể tự ý mua thuốc uống.”

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Chuyện này có gì lớn đâu, ngủ một giấc là được.”

Mục Phách lạnh mặt: “Gia Ngộ, anh không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu.”

Gia Ngộ bị hù dọa, cô nhắm mắt lại, nhận mệnh, “Vậy anh mặc quần áo cho em đi.”

Trên sô pha chỉ có áo lông, quần dài cùng áo khoác.

Mục Phách khó có thể khống chế mà đỏ mặt, anh đưa lưng về phía Gia Ngộ: “Nội y ở đâu?”

Gia Ngộ nhíu mày, lao lực suy nghĩ mới nhớ ra: “…Đều ở trong phòng tắm.”

Cô nói đều.

Xem ra ngoài áo tắm dài, cô liền quần lót đều không mặc.

Mục Phách ở trong lòng buông tiếng thở dài, anh đi vào phòng tắm, nhìn quanh một vòng, rốt cuộc ở trên giá tìm được một bộ nội y ít vải đến đáng thương.

Chỉ ba miếng vải, không có chút trọng lượng, xoa thành một đoàn ở trong tay liền không có cảm giác tồn tại.

Mục Phách mơ hồ đoán được đêm nay chính mình bỏ qua cái dạng gì kinh hỉ.

Anh tỉnh táo lại trong chớp mắt, trong khoảng thời gian này anh đều rất bận, trở lại nhà liền dính lấy giường ngủ, xác thật đã xem nhẹ cảm nhận của Gia Ngộ.

Là anh không tốt.

Cầm nội y tình thú ra tới, Gia Ngộ lại ngủ.

Mục Phách lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh đè nặng dục vọng, nhẹ tay giúp Gia Ngộ cởi áo tắm dài, thân thể của cô hiện ra trước mắt, anh bất động thanh sắc, chỉ có đầu ngón tay run rẩy trong lúc vô tình đã làm bại lộ nội tâm chân thật của anh.

Nội y tình thú cũng không dễ mặc.

Mục Phách ra một thân mồ hôi. Mồ hôi dán vào quần áo xác thực không thoải mái, anh cũng không để ý, tiếp tục giúp Gia Ngộ mặc quần áo bên ngoài.

Lúc này động tác nhanh hơn nhiều.

Sau khi mặc xong, Mục Phách không đánh thức Gia Ngộ, mà đem cô ôm vào trong ngực, từ thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa đến bãi đỗ xe ngầm, đi thẳng đến bệnh viện ở gần đó.

Ở trên đường đi, Gia Ngộ ngủ đến hôn mê, trán vẫn còn nóng bỏng.

Mục Phách đau lòng đến cắn chặt quai hàm, rất nhanh nếm được một chút mùi máu tanh.

– –

Anh không phải Thẩm Hành, không gọi được bác sĩ gia đình.

“Mục Phách…”

Nghe được Gia Ngộ kêu tên mình, Mục Phách hoàn hồn, cúi đầu nghe, nghe xong ngẫm nghĩ một lúc mới biết cô đang nói cái gì.

Cô nói: “Không phải hai lần, là ba lần.”

*

Khi đến bệnh viện, Gia Ngộ đã khôi phục được chút sức lực. Cô ở chỗ này có người quen, không cần đăng ký, có thể trực tiếp lên lầu khám bệnh.

Đi vào thang máy, Mục Phách để Gia Ngộ dựa vào mình, lòng bàn tay ấm áp dán ở trên mặt nóng bừng của cô, muốn giúp cô hạ nhiệt.

“Còn khó chịu sao?” Anh hỏi.

Gia Ngộ thần thái uể oải: “Hiện tại tốt hơn chút, chính là choáng váng đầu, muốn nôn.”

Mục Phách ôm chặt eo cô, “Nghỉ ngơi một chút, không cần nói chuyện.”

Gia Ngộ không nghe, cô nói thầm vì chính mình biện giải: “Gần đây sức miễn dịch giảm xuống…Kỳ thật em rất ít khi sinh bệnh.”

Mục Phách thần kinh căng chặt thả lỏng một chút, phun ra một ngụm trọc khí, ạnh cong môi nói: “Anh sẽ hảo hảo bồi bổ cho em, không thể lại sinh bệnh.”

Ai cũng từng hiểu sai trọng điểm.

Bác sĩ cũng kêu Gia Ngộ đề cao sức miễn dịch, tránh lại sinh bệnh.

Bởi vì lại phát sốt thì bảo bảo trong bụng sẽ không giữ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.