Núi Tú Bình ở cách xa trung tâm thành phố, đi xe bốn giờ mới đến nơi. Gia Ngộ cùng Mục Phách trực tiếp lựa chọn đi tàu cao tốc, không muốn lãng phí thời gian không cần thiết trên hành trình.
“Còn hơn một giờ mới đến, em dựa vào anh ngủ một lát?”
“Vậy anh cũng ngủ.”
Gia Ngộ nghiêng đầu dựa vào bả vai Mục Phách, mí mắt nặng trĩu, trong chốc lát liền ngủ.
Mục Phách sờ sờ tóc cô, lấy di động xử lý công việc. Ước chừng khoảng mười phút sau, thân mình Gia Ngộ hơi nghiêng, suýt chút nữa thì ngã xuống, cũng may Mục Phách nhanh tay, nhanh nhẹn mà đỡ được cô.
Mặc dù vậy, Gia Ngộ cũng không tỉnh lại.
Mục Phách thở dài, mấy ngày nay Gia Ngộ luôn là đến tận khuya mới được ngủ, không mệt mới là lạ.
Gia Ngộ gần đây rất thích nghe giọng của Mục Phách, mỗi đêm đều bắt anh đọc thơ, còn nói đây là cách ru ngủ tốt nhất.
Mục Phách cười khổ: “Nghe tiếng của anh mà muốn ngủ… Anh không biết là nên vui hay nên buồn?”
“Đương nhiên là vui vẻ!” Gia Ngộ cười tủm tỉm mà đem tập thơ nhét vào tay anh, “Coi như là luyện tập, về sau Trứu Trứu lớn lên, anh liền có thể kể chuyện cổ tích cho con.”
Mục Phách tính tình tốt mà mở ra trang sách, không nghĩ Gia Ngộ đêm nay càng có tinh thần nghe như vậy, anh hỏi: “Sao hôm nay có tinh thần vậy?”
“Ngày mai có thể đi ra ngoài tận hưởng thế giới hai người, em tất nhiên là vui rồi.”
“Nhưng mai phải dậy sớm,” Mục Phách khép lại sách vở, ôm lấy Gia Ngộ nằm xuống, “Ngủ đi.”
Gia Ngộ không quá tình nguyện, cô nghe tiếng tim đập của Mục Phách, đột nhiên mở miệng: “Bác sĩ nói một tháng rưỡi, hôm nay hẳn là có thể đi.”
Mục Phách hít thở hơi dừng một chút, “Hiện tại?”
“…Thôi,” Gia Ngộ bình yên nhắm mắt lại, “Vẫn là chờ ngày mai đi.”
Gia Ngộ nói ngủ liền ngủ, nhưng người bị cô đè ở trên người không thể động đậy là Mục Phách rất khổ sở. Đồ ăn ở ngay trước mắt lại không thể ăn, muốn bao nhiêu nghẹn khuất có bấy nhiêu nghẹn khuất.
Cho đến hơn nửa đêm, Mục Phách không nhin được, hai tay duỗi đến hai bầu ngực xoa nhẹ, vuốt ve da thịt bóng loáng, hôn không ngừng mà dừng ở trên mặt, trên cổ người phụ nữ thơm ngọt —
Như vậy không được.
Cho đến khi đến núi Tú Bình, so với Gia Ngộ nhiệt tình tăng vọt, Mục Phách lại có chút yên lặng.
Năm nay mùa hè Bắc thành kéo dài, đến núi Tú Bình mới có thể cảm nhận hương vị mùa thu. Núi xanh uốn lượn, đỉnh núi nhuộm đỏ sắc lá phong, giống như bông tuyết ở trên một quả dâu tây.
Gia Ngộ hít sâu một hơi, cảm thấy không khí ở núi Tú Bình đều là vị ngọt, quay đầu lại thấy Mục Phách có vẻ không hứng thú, cô kỳ quái hỏi: “Anh không thoải mái sao?”
Mục Phách xoa nhẹ nếp uốn giữa lông mày, “Tối hôm qua ngủ quá muộn.”
“Anh không phải…” Gia Ngộ nghẹn lại, rốt cuộc hiểu ra nguyên nhân hơn nửa đêm Mục Phách rời giường tắm rửa, cô sắc mặt phơi phới, “Buổi tối hôm nay sẽ bồi thường cho anh, cao hứng không?”
“Em muốn bồi thường như thế nào?”
Gia Ngộ kề sát bên tai anh thì thầm, ánh mắt của Mục Phách sậm màu lại, nói: “Hảo.”
Núi Tú Bình không tính là cao, nhưng muốn đi toàn bộ thì cũng có chút lao lực. Có vài du khách vì thành tâm nên sẽ đi bộ lên núi bái thần cầu Phật, nhưng tình huống của Gia Ngộ đặc biệt, thực sự không thích hợp leo núi, chỉ có thể cùng Mục Phách ngồi xe vãn cảnh.
Mua mấy thẻ hương, lại chờ một lát, khi đến lượt Gia Ngộ, cô quay lại nhìn Mục Phách: “Anh cầu gì vậy?”
“Không thể nói được.”
Gia Ngộ mang thù: “Vậy em cũng sẽ không nói cho anh biết.”
Mục Phách cười, anh biết Gia Ngộ sẽ cầu giống anh.
Sau khi lạy thần minh, có thể đi cửa nhỏ để xem sâm, Gia Ngộ nói chính mình tâm không tĩnh, lắc ra sâm sẽ không tốt, để Mục Phách làm.
Mục Phách chưa nói gì, thuận theo cô mà tiếp nhận ống thẻ. Ổng thẻ rất nặng, nhưng anh rất kiên nhẫn, tiếng sột soạt sột soạt giòn vang, một cây sâm rơi ra, Gia Ngộ nhặt lên nhìn.
Chính là sâm thượng thiêm.
Đến chỗ giải đoán sâm, Mục Phách đem giao cho tiểu sư phó, tiểu sư phó mặt mày thanh tú, sau khi nhìn sâm thì mỉm cười êm tai nói: “Gặp được quý nhân, điềm lành, sắp tới vận thế phập phồng, nhưng chỉ cần bắt lấy thời cơ liền có thể nhất minh kinh nhân.”
Gia Ngộ nghe như lọt vào sương mù, ra khỏi chùa mới nhỏ giọng hỏi Mục Phách: “Tiểu sư phó nói sắp tới sẽ có chuyện không may xảy ra sao?”
Mục Phách không phủ nhận: “Nhưng cũng nói sẽ có phương pháp giải quyết.”
Gia Ngộ rầu rĩ, “Mệt sâm này còn là thượng thiêm đâu.”
“ĐỪng nói như vậy. Hơn nữa em xem,” Mục Phách giơ lên một đồ vật nhỏ màu đỏ, “Còn có bùa hộ mệnh không phải sao?”
“Được rồi.” Gia Ngộ bị anh thuyết phục, cảm thấy đói bụng, “Chúng ta ngồi xe đi xuống ăn cơm đi, dưới chân núi có một tiệm cơm hương vị không tồi, cách khách sạn cũng không xa, chúng ta đi ăn đi.”
Cơm nước xong liền có thể về khách sạn, hưởng thụ bồi thường.