Ăn cơm được một nửa thì Mục Phách gọi điện thoại đến.
Gia Ngộ nhìn Thẩm Hành đúng lúc hắn cũng quay sang nhìn chính mình. Cô lắc lắc di động: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Hai chữ “lão công” hiện trên màn hình hung hăng đập vào hai mắt Thẩm Hành bỏng rát, hắn nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngồi đây nghe đi.”
“…Cũng được.” Gia Ngộ chuyển điện thoại sang tai kia, sườn mặt lại đối diện với Thẩm Hành. Khác hẳn với thái độ bình thản vừa rồi, khi cô nghe điện thoại cả người đều mềm mại xuống, loại ôn nhu này có lẽ chính cô cũng chưa nhận thấy được nhưng Thẩm Hành nhìn thấy lại đặc biệt chói mắt.
Thời gian trò chuyện cũng không dài, còn không đến một phút đồng hồ, Gia Ngộ đem điện thoại bỏ vào trong túi, lại uống một ngụm canh, nói: “Mục Phách tới đón tôi, tôi phải cùng anh ấy về nhà.”
Thẩm Hành theo bản năng đứng dậy: “Để tôi tiễn cậu xuống dưới.”
“Thôi không cần đâu.” Gia Ngộ xua tay, “Mục Phách nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
Thẩm Hành vừa nghe, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên, ngoài mặt lại nói: “Anh ta có thể hiểu lầm cái gì?”
Gia Ngộ không thích cách nói chuyện ngả ngớn của hắn, cô nghiêm mặt nói: “Thẩm Hành, anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, mặc kệ thân phận của cậu là gì, tôi cũng đều để ý đến cảm nhận của anh ấy. Nếu có thể tôi cũng muốn cậu tôn trọng anh ấy.”
Nói xong, Gia Ngộ xoay người đi không chút lưu luyến.
Cửa ghế lô đóng lại, trong một cái chớp mắt Thẩm Hành nhịn xuống xúc động muốn đạp đổ cái bàn, đi đến bên cửa sổ.
Dưới lầu nhiều người lui tới như vậy nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người đứng thẳng tắp ở ven đường kia là Mục Phách.
Từ xa nhìn lại, vừa cao lại trắng, diện mạo nhìn không rõ nhưng khí chất cũng không tồi.
Không thể không nói ngoại hình của người này chính là kiểu Gia Ngộ yêu thích.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hành xiết chặt nắm tay. Thật lâu sau, khi Gia Ngộ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nắm tay mới buông ra.
Từ lúc Gia Ngộ ở tiệm cơm đi ra, Mục Phách liền đi đến đón cô.
Nhưng Thẩm Hành lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái – Mục Phách sẽ không chủ động hướng Gia Ngộ thể hiện cử chỉ thân mật, thậm chí cố tình bảo trì khoảng cách giữa hai người. Ngược lại Gia Ngộ tương đối chủ động, ôm lấy cánh tay anh ta đi về phía bên kia đường, cười rộ lên sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.
Trong lòng vừa mới dâng lên nghi hoặc nhất thời bị lửa giận bao trùm, Thẩm Hành lấy điện thoại đi động bấm một dãy số.
“Giúp tôi điều tra một người.”
…
“Hôm nay anh đi làm thế nào?”
Mục Phách im lặng một lát, trả lời: “Cũng không tệ lắm.”
Nói dối.
Gia Ngộ nhìn ra được nhưng không nghĩ nói ra, nếu Mục Phách không muốn cho cô biết, cô liền làm bộ không biết cũng tốt.
“Phải vậy không?” Gia Ngộ cười cười, “Vậy là tốt rồi.”
Ánh mắt Mục Phách nặng nề, cũng không biết đang nghĩ cái gì, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Gia Ngộ nhìn thấy vậy liền hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
“…Cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
Gia Ngộ không nói lời nào.
Một phút đồng hồ trôi qua, áp lực không tiếng động làm Mục Phách buông vũ khí đầu hàng, anh buông tiếng thở dài, thẳng thắn hỏi: “Em cùng ai ăn cơm vậy?”
Gia Ngộ vừa nghe xong liền vui vẻ. Cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt Mục Phách, trêu đùa: “Anh ghen sao?”
Mục Phách mặt không đổi sắc mà phủ nhận: “Không có.” Hơn nữa, anh làm gì có tư cách mà ghen tị chứ.
“Em không tin đâu.” Tâm tình Gia Ngộ rất tốt, hừ hừ hai tiếng mới chậm rì rì nói: “Anh ta là bạn chơi với em từ nhỏ, tên là Thẩm Hành, là nam. Nhưng em muốn thanh minh một chút, em với anh ta không có một chút quan hệ ái muội nào hết, nếu có thì đã sớm phát sinh rồi. Anh ta thích kiểu nữ sinh thanh thuần, anh nhìn xem em có điểm nào phù hợp không?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Mục Phách dừng xe, xoay mặt nhìn Gia Ngộ.
Gia Ngộ có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, da trắng hồng, ngũ quan tỉ lệ cân đối, là vẻ đẹp kinh diễm. Hôm nay cô trang điểm lại thêm phần mị sắc, quả thật không dính dáng đến hai chữ “thanh thuần”, nói là quyến rũ còn không kém nhiều lắm.
Anh nhìn cô một hồi lâu, đến mức Gia Ngộ đỏ mặt mới mở miệng nói: “Đều rất phù hợp.”
“Anh…Anh trả lời cái gì vậy?” Gia Ngộ bị anh nhìn đến sớm đã quên mất mình hỏi cái gì, cô lặng lẽ sờ mặt, thực nóng, cũng không biết có hồng lên hay không.
“Anh trả lời đúng sự thật thôi.” Mục Phách thực sự cảm thấy như vậy. Mặc kệ bề ngoài Gia Ngộ có bao nhiêu diễm lệ, nói chuyện có chững chạc đến mức nào thì ở trong mắt anh, cô đều là người thuần khiết nhất. Chỉ là ý nghĩ này của anh hẳn không nên để Gia Ngộ biết.
Gia Ngộ sợ khuôn mặt của mình thực sự đỏ lên liền chuyển đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn.”
“Đúng lúc em cũng đói bụng.” Gia Ngộ nghĩ nghĩ, gọi món, “Em muốn ăn cơm chiên.”
“Ừ, về nhà anh làm cho em.”
Đáp lời cô xong Mục Phách mới phản ứng lại, anh chần chờ một chút, hỏi: “Vừa rồi ăn không no sao?”
Gia Ngộ lắc đầu: “Toàn là món cay, em không ăn được. Lúc sau gọi thêm vài món, hương vị quá bình thường, em chỉ uống một chút canh, căn bản không đủ lót bụng.”
Cô không thể ăn cay. Mục Phách nhớ kỹ.