Edit: kid1412h
***
Ngày mở thầu là một ngày tháng mười một, Bắc thành nóng đến độ khó có thể hiểu nổi.
Lúc Mục Phách đến hội trường, thật oan gia ngõ hẹp mà gặp Thẩm Hành ở cổng lớn, hai người nhìn nhau một cách điềm đạm, bình tĩnh tựa như chưa từng nổ ra tranh cãi gì.
Chỉ là trong khoảnh khắc hai người đi gần nhau, mùi thuốc súng bắn ra tứ phía trong nháy mắt.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ không dám tới.” Thẩm Hành nói.
Mục Phách nhướng đuôi lông mày, giọng nói đều đều không nghe ra cảm xúc gì: “Như thế nào mà cậu lại nghĩ vậy? Lại nói dù có thế nào tôi cũng muốn đến đây xem một chút, thủ đoạn bẩn thỉu có xứng tầm với âm mưu bẩn thỉu của người nghĩ ra nó không, Thẩm tổng nói xem có phải không?”
Gài người bên cạnh anh để ăn cắp số liệu, nếu không phải anh có đề phòng thì quả thực hôm nay anh không có khả năng tới nơi này được.
Khuôn mặt Thẩm Hành cứng lại trong nửa giây, thực mau khôi phục lại: “Mục tổng muốn ngấm ngầm hại người, họ Thẩm này cũng không biết nên nói như thế nào đây.”
“Phải không?” Mục Phách nói một câu sâu cay với Thẩm Hành: “Có lẽ Thẩm Tổng cũng biết ba vợ tôi ghét nhất người như thế nào đi?”
Năm đó, Văn Trọng chính là bị người khác hãm hại sau lưng nên mới cuốn vào nguy cơ thiếu hụt tài chính, thậm chí suýt chút nữa phải đi tù, Thẩm Hành biết rất rõ điều này mà còn sử dụng chiêu bài này, quả thật là đã muốn bất chấp tất cả!
Cũng có thể, là bị Gia Ngộ tàn nhẫn mà đá đi.
Nhớ đến những hồi ức không mấy tốt đẹp kia, ngực vô hình trung có một trận co rút đau đơn, ngực Thẩm Hành nhất thời phập phồng không chút ổn định, hắn cứng rắn chịu đựng mà cười tươi: “Mục Phách, cậu cho rằng cậu còn có thể đắc ý được bao lâu a?”
Mục Phách bình tĩnh đáp trả: “Rất nhanh thôi, Thẩm tổng sẽ biết.”
Tuyệt đối, sẽ đắc ý lâu hơn so với cậu!
Hội nghị dài dòng lại buồn tẻ, khoảng chừng đến gần trưa, sắc trời ảm đạm thì mới gần kết thúc.
Kết quả cuối cùng sẽ được thông báo sau vòng cuối cùng.
Hội nghị kết thúc, Mục Phách liền nhìn thẳng vào Thẩm Hành ở phía đối diện mà Thẩm Hành cũng vừa lúc đang nhìn chằm chằm anh. Anh cười một cái, dời đi tầm mắt, không quan tâm Thẩm Hành đang hoang mang vì cái nhìn ấy.
“Mục Phách!”
Ở bãi đỗ xe, như là đoán được chắc chắn Thẩm Hành sẽ tới tìm mình nên Mục Phách không có một chút biểu cảm ngoài ý muốn nào cả.
“Kết quả còn chưa công bố, cậu đắc ý cái gì?”
Mục Phách hỏi lại hắn “Vậy cậu ở đây lo sợ cái gì?”
“Cậu…!!!”
Thẩm Hành giơ nắm đấm lên, Mục Phách không tránh cũng không né, đã có người ngăn cản nắm đấm của hắn.
Là người Gia Ngộ an bài cho anh.
Mục Phách lạnh nhạt liếc Thẩm Hành đang tức đến hộc máu một cái, không nói gì, đi thẳng lên xe.
Là Gia Ngộ cho hắn an bài nhân thủ.
Mục Phách liếc mắt nhìn Thẩm Hành đang tức đến hộc máu một cái, thẳng đến tiến xe, cũng chưa lại đáp hắn một câu.
…
“Kết quả thế nào?”
Khác với câu trả lời với Văn Trọng, Mục Phách trả lời câu hỏi của Gia Ngộ thêm một phần dịu dàng: “Phải cuối tuần mới có thể biết được.”
Tuy có nói cùng Thẩm Hành đánh cược nhưng Gia Ngộ đối với kết quả lần này cũng không quan tâm lắm, cô sẽ không áp đặt sự hiếu thắng của mình lên người Mục Phách, lúc trước cũng chỉ là muốn áp chế sự khoa trương của Thẩm Hành thôi.
“Vậy mấy ngày tới anh có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút.”
“Ừ”. Mục Phách chạm khẽ vào chóp mũi cô “Trứu Trứu ngủ rồi à?”
“Đang ngủ a. Dì nói con rất nghe lời, cũng rất dễ chăm, mỗi ngày ngoài ăn ra thì chính là ngủ, em nói đây không phải là heo con sao? Còn rất biết hưởng thụ nữa.”
“Có phải đây là lý do mà hai ngày nay dì gọi con là heo con không?”
“Đó không phải sao?”
Không có người trong phòng khách nên Gia Ngộ thực tự nhiên mà ôm lấy eo Mục Phách, ngửa đầu nhìn anh: “Hình như chúng ta chưa từng hẹn hò thì phải?”
“Chưa từng có sao?”
“Chính là kiểu hẹn hò ra ngoài đi xem phim, đi dạo phố…”
Mục Phách nghĩ nghĩ “Hình như vậy.”
“Cho nên,” Gia Ngộ cười hì hì từ trong túi lấy ra hai vé xem phim “Em đã mua hai vé xem phim.”
Mục Phách nhướng mày, niết mặt cô “Đã chuẩn bị cả rồi?”
“Em muốn đi từ lâu rồi vì thời gian này anh rất bận nên mới không nói.”
Tâm tư của đàn ông rốt cuộc cũng không thể tinh thế bằng tâm tư của phụ nữ.
Mục Phách mất bò mới lo làm chuồng, đem Gia Ngộ bế lên như bế trẻ con, Gia Ngộ sợ làm ồn đến Trứu Trứ, không dám kêu, chỉ cắn vành tai anh: “Anh làm gì vậy a!”
“Đi thay quần áo”
Mở toàn bộ cửa phòng quần áo, lại dùng chân đóng lại, anh mới nói “Chúng ta ra ngoài hẹn hò nào.”
Không đến mười phút liền thay xong quần áo.
Nhưng mà một giờ sau, cửa phòng này cũng chưa mở ra lại.
*
Lúc ra ngoài đã khá muộn, người đi trên đường không nhiều lắm, Gia Ngộ nắm tay Mục Phách chậm rì rì đi tới trung tâm thương mại gần nhà, hai người như có kẹo hồ lô ở giữa vừa mềm vừa ngọt, khiến Gia Ngộ thêm phần nào mềm mại.
Mục Phách vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô ly trà nóng. “Làm ấm dạ dày.”
“Em muốn uống lạnh.”
“Kinh nguyệt của em sắp tới rồi, em quên sao?”
… Gia Ngộ thực sự đã quên! Cô cầm lấy ly trà nóng, còn có chút nóng phỏng tay nên cô đưa cho anh…”Chờ lạnh một chút lại đưa cho em.”
Mục Phách nghe lời cô, lại dụng tâm cầm lấy tay cô xoa xoa, chợt nghe bên cạnh giọng phụ nữ vang lên
“Cậu xem người ta đi”
Anh nhìn qua, chỉ thấy một nữ sinh nhỏ đang kéo áo nam sinh bên cạnh mà oán giận “Tại sao cậu liền không có một phần săn sóc vậy?”
Câu nói tiếp theo Mục Phách không nghe được bởi vì Gia Ngộ chạy đi mua bắp rang, gọi anh ra trả tiền.
Trên đường về nhớ đến hình ảnh vừa rồi.
Hai người kia vẫn là mặc đồng phục, bộ dạng mang sức sống thanh xuân tràn đầy.
Buổi tối khuya, hẳn là vừa mới cùng nhau tan tiết tự học buổi tối, đến nơi này để ăn, quan hệ vừa thân thiết lại quen thuộc, nếu không phải là đang yêu cuồng nhiệt thì cũng là thời điểm ái muội.
Mục Phách không khỏi nhớ tới chính mình cùng Gia Ngộ.
Nếu, anh nói là nếu.
Khi đó hắn chủ động một chút, có phải hay không có thể cùng Gia Ngộ có quan hệ như bọn họ bây giờ?