Sau khi Dương Tái Hưng phá được quan trại Bạch Đạo, ngựa không ngừng vó tiếp tục phát động tiến công Ngưu Bì Quan ở phía bắc núi Bạch Đăng, hiển nhiên gã bất mãn với tốc độ của mình, cứ đánh như vậy thì năm nào tháng nào mới có thể bao vây Vân Châu nha!
Không thể không nói một câu, Vân Châu thật đúng là dễ thủ khó công, địa thế rất khúc khuỷu. Thật ra so với Lưu Kỹ phía tây nam, Dương Tái Hưng coi như là thoải mái rồi. Cao nguyên Hoàng Thổ ở huyện Tả Vân mà Lưu Kỹ tiến công trong đó khe rãnh dọc ngang, lại là mảnh đất đồi núi Hoàng Thổ điển hình, Hoàn Nhan Tông Hàn bố trí toàn là bộ binh phía bắc Vân Châu, dù sao thì nơi đó toàn là vùng núi, dải núi Âm Sơn, kỵ binh rất khó hiệu quả, vì thế y tập trung tướng sĩ sắp xếp ở huyện Tả Vân.
Bởi vì là dải đất đồi núi Hoàng Thổ, sườn núi cực nhiều, hơn nữa độ dốc trong khoảng từ ba mươi đến mười, quả thật là trời sinh chuẩn bị cho kỵ binh. Kỵ binh quân Kim lợi dụng sườn dốc này, không ngừng phát động xung phong với đội quân của Lưu Kỹ, mà đánh xong thì biến mất, lại tiếp tục xung phong từ sườn sốc tiếp theo, hơn nữa bọn họ đứng trên sườn dốc, trận hình của đội quân Lưu Kỹ thu hết vào mắt. Ngoài ra, tướng quân mà Hoàn Nhan Tông Hàn bảo trấn thủ nơi này lại chiêu một dân chúng bản địa nhập ngũ, phàm là địa hình có lợi cho phòng thủ như khe núi, khe rãnh vân vân đều thiết lập doanh trại thành lũy, ngăn cản quan Tống, nhất định phải trì hoãn quân Tống tiến quân. Tuy Lưu Kỹ luôn tiến quân, nhưng vô cùng chậm chạp, thật sự là trèo đèo lội suối mà.
Cũng may Chủng Sư Trung biết rõ địa thế huyện Tả Vân dễ thủ khó công, vì thế lệnh Chủng Liệt lĩnh ba ngàn kỵ binh xuất binh Sóc Châu tiến lên trợ giúp Lưu Kỹ, hai mặt giáp công huyện Tả Vân từ phía đông bắc, đông nam. Như vậy, quân Kim lập tức lâm vào tác chiến hai đầu, lúc này mới giúp Lưu Kỹ thở dốc một hơi.
Nhưng địa thế biến thái này vẫn khiến Lưu Kỹ đứng trên cao nguyên Hoàng Thổ, nhìn trời mắng to.
Vân Châu và Thái Nguyên là địa thế trời sinh, địa hình quá có lợi cho phòng thủ, tùy tiện tìm một chỗ không phải là quan khẩu thì chắc chắc là hiểm ải, chỉ nói huyện Hữu Ngọc ở phía tây Tả Vân, ngoại hiệu của nơi này cũng dọa chết người nha, “Yết hầu chi địa”, nghe thôi thì có thể là nơi dễ tấn công không, bởi vì Vân Châu chính là vùng đất có Trường Thành, nơi có Trường Thành thì có thể là vùng đất bằng phẳng sao?
Lần trước khi Hoàn Nhan Tông Hàn tiến công Thái Nguyên cũng chịu nhiều đau khổ, thương vong nghiêm trọng. Bây giờ hay rồi, đến lượt quân Tống rồi, nhưng có khó phá hơn nữa ngươi cũng phải tiến công, bởi vì ngươi muốn đoạt Trường Thành thì không thề không công phá châu huyện gần Vân Châu.
Chủng Sư Trung biết rõ trên đường khó thông, hơn nữa huyện Hữu Ngọc phía sau bốn phía là núi, càng khó mà đánh hạ, thế là ông ta lệnh cho thủy quân chở theo bảy ngàn tinh nhuệ từ sông Thương Đầu chuẩn bị cùng nhau tiến công thủy bộ, phải sớm ngày công chiếm Trường Thành.
Hiện giờ đối với quân Tống mà nói, cho dù ngày tháng ở Vân Châu có dễ sống một chút, nhưng Vân Châu lại yên tĩnh hơi thái quá, sau khi Lý Kỳ lợi dụng pháo Không lương tâm áp chế phòng tuyến đối phương đến dưới góc tường thành, tiếp theo chính là lấp sông, quân Kim cũng không dám tiến lên quấy nhiễu, màn oanh kích mang tính hủy diệt kia đã để lại bóng ma trong lòng quân Kim.
Đừng thấy con sông này rộng năm sáu chục mét, sâu hai trượng, nhưng đối diện với mấy vạn người ngày đêm đào đất lấp sông, rất nhanh đã nhìn thấy quy mô.
Trong thành Vân Châu lòng người bàng hoàng, một khi bị quân Tống áp đảo dưới tường thành thì không còn ngày xuất đầu nữa rồi nha!
Nhưng mấy ngày nay Tông Trạch hoàn toàn không thoải mái ung dung, ông ta vô cùng lo lắng cho bọn Chiết Khả Tồn, tin tức ở phía bắc chưa tới, ông ta luôn đứng ngồi không yên.
Một ngày, chính lúc Tông Trạch, Triệu Giai, Lý Kỳ đang thương nghị làm sao phá thành, một tiểu tướng đi vào, ôm quyền nói: – Khởi bẩm Hoàng thương, trên đường Chiết tướng quân tiến công Vân Cương đột nhiên bị kẻ thù ngoan cường ngăn chặn ở Triệu gia bảo, hi vọng Đại Nguyên Soái có thể phái binh trợ giúp.
Nhiệm vụ của Chiết Ngạn Dã là công chiến hiểm ải phía tây Vân Châu. Ở đây thật ra y dễ đánh một chút, cho nên Tông Trạch cũng không phái bao nhiêu người đi, bởi vì ông ta lường trước quân Kim sẽ không chia binh đóng quân ở những nơi này.
Tông Trạch sửng sốt, vội vàng đi đến bên cạnh bản đồ quan sát, đột nhiên hỏi: – Quân địch ở Chiết gia bảo có bao nhiêu người?
– Theo thư của Chiết tướng quân, ở đó ít nhất có hai ngàn quân địch trú đóng.
– Hai ngàn người?
Tông Trạch cả kinh.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: – Tông Tri phủ, có phải có gì không ổn không?
Hai hàng mày của Tông Trạch cau lại, nói: – Vân Cương này tuy là yếu địa chiến lược, nhưng cũng không quan trọng như núi Bạch Đăng, bởi vì nơi này là thánh địa Phật giáo của nước Liêu, bắt đầu từ thời Bắc ngụy, nơi này xây dựng cải tạo hang đá tượng phật, con đường ở đây đều được xây dựng vô cùng rộng rãi, tuyệt không dễ thủ khó công.
Lý Kỳ nói: – Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không giống một giáo đồ cung kính.
– Đó chỉ là thứ yếu thôi.
Tông Trạch khoát tay nói: – Nếu quân Kim trấn thủ Vân Cương, vậy thì ta có thể hiểu được, dù sao thì noi này là yếu đạo giao thông, nhưng Triệu gia bảo không phải yếu địa chiến lược, cũng không phải yếu đạo mấu chốt, xung quanh cũng không có hiểm địa, chỉ là cách vân Châu vô cùng gần, thay vì phái binh phòng thủ nơi này, không bằng thủ Vân Cương.
– Có điều nếu quân Kim phái trọng binh canh gác nơi này thì nhất định có nguyên nhân.
Lý Kỳ nói xong lại nói với tiểu tướng kia: – Triệu gia bảo kia là nơi nào? Ai ở trong đó?
Tiểu tướng kia đáp lời: – Nghe nói Triệu gia bảo chỉ là một làng chài, các thôn trong đó đều lấy đánh cá làm kế sinh nhau, chỉ là vì địa thế khá cao, lại là nơi hội tụ của sông Thập Lý và Tử Hà, mà sông Thập Lý và Tử Hà đều chảy về phía Vân Châu, do vậy đê đập đều được xây dựng tại đây.
– Sông Thập Lý, Tử Hà, đê đập?
Tông Trạch đột nhiên cả kinh, mắt nhìn vào Triệu gia bảo trên bản đồ.
Lý Kỳ sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng, nói: – Không tốt, sông Hộ Thành chính là phân nhánh của Tử Hà và sông Thập lý, quân Kim nhất định xây cao đê đập trong mấy ngày mưa lớn, Hoàn Nhan Tông Hàn biết chúng ta nhất định sẽ lấp sông, do vậy trữ nước, đợi khi chúng ta lấp sông được phân nửa thì lập tức thả nước, như vậy tất cả cố gắng của chúng ta trước đó đều là uổng phí.
Vừa dứt lời thì mặt của Triệu Giai bị dọa xanh rồi.
Tông Trạch lập tức nói: – Nhhanh điều năm ngàn người đi trợ giúp Chiết Ngạn Dã, phải đánh hạ Triệu gia bảo trong hôm nay.
Trong thành Vân Châu.
Cao Khánh Duệ bước vào phủ Nha nội, mặt đầy hớn hở.
Hoàn Nhan Xương liếc Cao Khánh Duệ một cái, nói: – Tiên sinh có phải có tin tốt hay không?
Cao Khánh Duệ nói:
– Triệu gia bảo vừa mới truyền đến tin tức, quân Tống đã bắt đầu tiến công Triệu gia bảo.
– Cái gì?
Hoàn Nhan Xương bỗng nhiên đứng bật dậy, nói: – Không thể để bọn họ công phá Triệu gia bảo.
Cao Khánh Duệ cười nói: – Tướng quân cứ yên tâm, cho dù quân Tống tăng cường binh đến công phá, cũng đã muộn rồi, ta đến đây là mời tướng quân đến đầu thành xem kịch vui đó.
Hoàn Nhan Xương nghe xong thì thở phù một tiếng, nói: – Suýt chút bị ngươi hù chết rồi. Đi thôi, đi thôi, đi nhanh thôi, ta thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của tiểu Hoàng đế Nam triều lát nữa.
– Hoàng thượng, Hoàng thượng, đại sự không hay rồi, quân Kim đã đập đê rồi.
Viện quân vừa phái đi hơn một canh giờ, thì một người nghiêng ngả lảo đảm chạy vào đại trướng trung quân.
Sau khi Tông Trạch, Triệu Giai, Lý Kỳ nghe xong thì là khiếp sợ không thôi, vội vàng đi ra ngoài trướng, đi phía bờ sông.
Không đến thời gian ăn xong một bữa cơm, nước lũ đã đuổi đến, bởi vì nước này đến từ điểm tiếp giáp giữa cao nguyên và bồn địa Đại Đồng, là từ cao đổ xuống thấp, cho nên đến vô cùng nhanh, kỵ binh cũng không cản nổi, tại sao ở Triệu gia bảo phải thiết lập đê đập, chính vì sợ nước lũ bành trướng, phủ ngập ruộng đất gần Vân Châu. Bây giờ Triệu gia bảo vừa thả nước, thủy lưu thuận thế chảy xuống, mà sông bảo vệ thành khá nông, cũng chỉ sâu hai trượng, cho nên trên con đường bên sông đều không nhìn thấy đất liền. Thế nước này nghĩ cũn biết, lần này chưa phải là lũ lụt, nếu là lũ lụt, thì quân Tống nơi này phỏng chừng đã gặp đại họa rồi.
May mà trước đó Tông Trạch đã dặn dò binh lính lấp sông toàn bộ rút về, đồng thời rút hỏa khí đi, bằng không thì tổn thất càng nghiêm trọng.
Bởi vì bùn đất lấp sông vừa mới đổ xuống, hoàn toàn không kiên cố lắm, nước lớn vừa đến thì lập tức cuốn trôi toàn bộ bùn đất. Cố gắng trong mấy ngày nay chỉ trong chớp mắt đã tiêu tan như bong bóng. Triệu Giai, Tông Trạch, Lý Kỳ cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn, không còn cách nào khác.
Tương phản chính là tướng sĩ quân Kim trên đầu thành nhìn thấy tất cả thì bật cười to ha ha.
Ngược lại Hoàn Nhan Xương cảm thấy hơi tiếc nuối, lẩm bẩm nói: – Nếu bọn chúng phát hiện trễ một chút, thì càng tốt. Thật ra ta muốn thấy nhất là khi bọn họ đang vận chuyển hỏa khí qua sông thì lũ lớn đột nhiên kéo đến, cuốn trôi toàn bộ hỏa khí của họ, vậy thì chúng ta không cần sợ hãi nữa.
Cao Khánh Duệ cười ha hả nói: – Nếu có thể như vậy thì dĩ nhiên là tốt nhất, có điều bây giờ cũng không sai kém bao nhiêu, chí ít có thể kéo thêm cho chúng ta mấy ngày, tính ra cũng không xê xích nhiều.