Dùng câu “Không vứt bỏ, không buông tha” để hình dung quân Tống ở Vân Châu lúc này thật sự không gì thích hợp hơn.
Quân Kim dùng lũ lụt cuốn trôi bùn đất, bọn họ lại đào bùn đất lấp lại, có điều lần này Tông Trạch cũng không dám nói lấp bằng sông bảo vệ thành này, ông ta yêu cầu chỉ cần lấp được một con đường là đủ, do vậy tổng động viên toàn quân, cho nên tốc độ vẫn rất nhanh.
Chạng vạng hôm đó, ánh nắng chiều đỏ au chiếu lên tòa thành trì nguy nga, phảng phất như tòa thành kiên cố này tọa lạc trên Linh sơn xa xôi vậy, hào quang bắn ra bốn phía, khiến người ta nhìn mà than thở.
Tông Trạch, Lý Kỳ ăn bữa tối xong thì ra ngoài tuần sát đường sông, thuận tiện tản bộ. Đi mãi đi mãi, Tông Trạch đột nhiên dừng lại, nhìn về thành Vân Châu phía xa, than thở nói: – Ôi, Hoàn Nhan Tông Hàn thật sự là một kỳ tài quân sự, lão phu không sánh bằng gã ta ha!
Bỏ qua việc hai bên đối địch mà xem xét, tài năng quân sự của Hoàn Nhan Tông Hàn rất đáng được khẳng định.
Trong lịch sử, Chiết gia quân và Chủng gia quân, thậm chí cả toàn bộ Tây Quân đều hủy trong tay gã ta. Có điều, không ai hoàn mỹ cả, mưu lược về mặt chính trị của gã ta cũng không lợi hại như mặt quân sự, cuối cùng gã ta cũng chết trong chính trị, làm cho bản thân bị tức chết tươi. Lý Kỳ vội nói: – Tông Tri phủ tuyệt đối đừng nói thế, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, hơn nữa chúng ta vẫn chưa thua, bây giờ là chúng ta đưa binh đến dưới thành chứ không phải bọn họ.
Tông Trạch nói: – Tuy đây chỉ là sự suy sụp nho nhỏ, nhưng trong cuộc chiến công thành, tối kỵ là không được công phá quá lâu. Đã nhiều ngày nay sĩ khí quân ta đã tụt giảm nhiều, hơn nữa Hoàn Nhan Tông Hàn cố thủ tường thành rõ ràng là muốn kéo dài thời gian để đợi viện quân. Có điều ta lo lắng nhất vẫn là đội quân Kim mà Hoàn Nhan Tông Hàn đích thân thống lĩnh ở ngoài kia.
Lý Kỳ trầm mặc một chút, nói: – Tông Tri phủ, câu này nói với ta thì được rồi, tuyệt đối đừng nói với Hoàng thượng.
Tông Trạch sửng sốt, gật đầu nói:
– Việc này lão phu biết, lão phu chỉ cảm thấy thẹn với Hoàng thượng, trong lòng rất áy náy cho nên cảm xúc nhất thời bộc phát thôi.
Lý Kỳ khẽ thở dài nói: – Đối với Hoàng thượng mà nói, đánh bại quân Kim không chỉ là về mặt chính trị, về mặt quân sự, mà quan trọng là tâm lý. Y rất khát khao giành lại quyền chủ động đối với các dân tộc du mục phương bắc, rất khát khao chứng minh quân đội Đại Tống ta.
– Hoàng thượng hiện nay là một minh quân trăm năm khó gặp, cho dù chúng ta gặp phải khó khăn như vậy, Hoàng thượng vẫn rất tin tưởng chúng ta, không tỏ chút phẫn nộ nào dù rằng trong lòng y chắc chắn vô cùng sốt ruột.
Tông Trạch dừng một chút:
– Cho nên bất kể như thế nào, cho dù là ta liều cả mạng già này, cũng nhất định phải đánh hạ thành Vân Châu.
Đang khi nói, Mã Kiều đột nhiên đi đến, nói với Lý Kỳ: – Xu Mật Sứ
Lý Kỳ lập tức nói với Tông Trạch: – Tông Tri phủ, ta có chút chuyện, xin thất lễ trước.
– Ngươi đi đi
– Xu Mật Sứ, Vi chưởng quỹ đến rồi.
– Thật sao? Bây giờ đang ở đâu?
– Bên cạnh chuồng ngựa phía sau.
– Lão nhân gia ông ta thật biết chọn chỗ mà.
Lý Kỳ và Mã Kiều đến bên chuồng ngựa, chỉ thấy một người trung niên mập mạp đang trốn dưới gốc cây, đôi con ngươi láo liên, lộ ra vẻ khôn khéo. Lý Kỳ chậc một tiếng: – Xuất hiện đi, với thân hình to mọng này của ông, cho dù trốn ở đâu cũng khiến người ta phát hiện thôi. Thật không hiểu đám các ngươi, sao lại sinh một tên thì mập một tên vậy.
Chỉ thấy một bóng dáng to mọng lăn ra: – Tiểu nhân Vi Trường Xuân tham kiến Xu Mật Sứ.
– Ngươi còn chưa chết.
– Toàn nhờ hào quang của Xu Mật Sứ phù hộ, tiểu nhân mới may mắn sống sót dưới vạn mũi tên.
Khi ông ta nói câu này, vẻ mặt nghiêm trang giống như là sự thật vậy. Lý Kỳ chỉ mặt của mình, nói:
– Ngươi nhìn mặt của ta có giống như có tâm tình nghe ngươi nịnh nọt không.
Nói rồi hắn hừ một tiếng: – Cũng đừng nói mình là người của ta, để tránh vũ nhục danh hiệu Tiểu Ngụy Chinh của Đại Tống ta.
Tiểu Ngụy Chinh Đại Tống? Vi Trường Xuân sửng sốt, từ bao giờ mà Xu Mật Sứ có thêm ngoại hiệu vậy.
Lý Kỳ cũng không để ý ông ta, đi đến trước chiến mã của mình, lấy một cái túi từ bên hông ra, lấy một hạt đậu màu vàng kim từ trong đó ra, không phải đậu nành, cũng không phải đậu xanh đưa đến bên miệng ngựa.
Chiến mã kia vừa nhìn thấy hạt đậu thì hai mắt lấp lánh, lập tức ăn vào. Mã Kiều nhìn thấy vô cùng kì diệu, hiếu kỳ nói: – Xu Mật Sứ, đây là trò gì vậy?
Lý Kỳ nói: – Đương nhiên là lương thực của ngựa, chẳng lẽ là thuốc xổ.
Mã Kiều nói: – Có thể cho ta một ít không.
– Để làm gì? Ngươi muốn ăn?
– Ta đường đường là nam nhi, sao lại ăn lương thực của ngựa. Ta chỉ thấy thứ này dường như ngựa rất thích ăn, muốn lấy một chút cho chiến mã của ta ăn.
Lý Kỳ vội nói: – Đừng, ngựa vừa ăn thứ này thì sẽ bị nghiện, đến lúc đó chiến mã của ngươi cái gì cũng nhìn không lọt mắt, ta còn phải giúp ngựa của ngươi làm thức ăn, thể nào cũng mệt chết ta.
Vi Trường Xuân thấy có cơ hội, vội vàng nói: – Xu Mật Sứ không hổ là Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, thật sự là yêu ngựa như con, quả thật là điển hình của tướng sĩ quân ta.
– Cút cút, đi sang bên.
Lý Kỳ liền bốc một nắm đậu ném vào trong máng, ngựa kia lập tức không nhìn hắn nữa, nghiêng đầu đi qua, khiến Lý Kỳ chỉ cảm thấy một cảm giác bi thương từ lòng bàn chân xông thẳng lên, xem ra chỉ có con lừa bình tĩnh là trung thành với ta nhất, lắc đầu, ngoài miệng lại hỏi:
– Tình hình Tân Châu thế nào, ngươi đừng nói là ngươi chạy trối chết đến đây đó.
Vi Trường Xuân này là Tổng đà chủ mà Lý Kỳ sắp xếp ở Tân Châu.
– Ách
– Được rồi! Thật sự để ta đoán trúng rồi.
Vi Trường Xuân sợ hãi nói: – Xu Mật Sứ thứ tội, hiện giờ Tân Châu, Vũ Châu và những nơi khác đã hoàn toàn tê liệt, đừng nói là buôn bán, đi trên đường cũng không an toàn, ta cũng cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được đó.
– Thật hay giả?
Lý Kỳ nói: – Trước kia Tân Châu cũng do Hoàn Nhan Tông Hàn quản hạt, bây giờ chẳng qua là đảo một vòng trong tay chúng ta, có gì khác biệt.
Vi Trường Xuân nói: – Xu Mật Sứ có điều không biết, sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn đánh hạ Tân Châu, thì chỉ để lại một trăm binh lính ở Tân Châu, nhưng những người Nữ Chân đó chẳng những không duy trì tốt trật tự của thành Tân Châu, mà ngược lại thừa dịp ức hiếp con gái khắp nơi, thu hết lương thực của dân chúng, thật sự quá ghê tởm.
Lý Kỳ nói: – Vậy tiền của ngươi chẳng phải là
Vi Trường Xuân vội nói:
– Tiền của tiểu nhân đều được giấu ở nơi vô cùng bí mật, bọn họ chắc chắn không tìm thấy được.
– Thật sự là đạo cao một thước, ma cao một trượng nha!
Lý Kỳ gật đầu, thầm nghĩ, cũng đúng, đây chính là cơ hội tốt, người Nữ Chân dã man làm sao có thể bỏ qua.
Bởi vì Tân Châu vốn theo chế độ Hán. Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn thống trị nơi này cũng tuân theo chế độ Hán, mà thường do những mưu sĩ như Cao Khánh Duệ thay gã ta xử lý.
Trong thời kỳ bình thường, những người Nữ Chân này chắc chắn không dám xằng bậy, nhưng bây giờ ai có thể quan tâm nhiều như vậy. Hơn nữa người Nữ Chân đều là người không có văn hóa, cơ hội như thế này bày ra trước mắt, không đi cướp mới là kẻ ngu.