– Hoàng Phủ Hoàng Long?
Triệu Giai có phần phản ứng không kịp, hoang mang nói: – Chuyện này phân giải thế nào?
Lẽ nào ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Lý Kỳ cười ha hả nói: – Vi thần nói là, thật ra mấy ngày trước đại quân của chúng ta đã công phá phủ Hoàng Long của nước Kim. Hắn còn sợ rằng Triệu Giai sẽ cho là mình nghe nhầm vì thế còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “phủ Hoàng Long” kia.
– Cái gì?
Triệu Giai sửng sốt hô lên một tiếng, nói: – Chuyện này sao có thể?
Nói xong, hắn đột nhiên ngẩn người ra: – Lẽ nào Lẽ nào ngươi nói là Nhạc Phi?
Coi như ngươi phản ứng mau lẹ. Lý Kỳ cười cười gật đầu nói: – Tin tức từ Lai Châu truyền đến, đại quân Nhạc Phi vốn từ thảo nguyên vòng về đến phủ Hoàng Long của nước Kim, hơn nữa còn một trận đánh bại phủ Hoàng Long, đốt mớ lương thảo mà bọn chúng đã dự trữ được mười năm không còn một mảnh, còn chém giết hơn trăm tên khai quốc công thần của nước Kim. Ngoài ra, chúng ta trước đó không phải vẫn luôn hiếu kỳ vì sao viện binh của quân Kim vẫn còn chưa tới? Điều đó cũng chính là bởi vì Nhạc Phi đã vây bắt đi rồi. Hơn nữa, khi Nhạc Phi tấn công phủ Hoàng Long, Cao Ly đã phán đoán sai lầm thế cục trước mắt, đã cho rằng chúng ta đánh chiếm được phủ Hoàng Long. Cho nên tuyên chiến với Kim, cả nước hợp lực vượt qua sông Áp Lục. Như vậy mới hóa giải được áp lực của tiền tuyến.
Lý Kỳ chẳng qua chỉ nói cực kỳ đơn giản qua một lần, thật là không thể đơn giản hơn được nữa nhưng mà Triệu Giai vẫn sửng sốt hơn nửa ngày: – Ngươi Ngươi nói đều là thật chứ? Y cảm giác dường như là đang nghe truyện cổ tích vậy.
Cho dù là truyện cổ tích thì cũng có phần quá khoa trương.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: – Cực kỳ chính xác.
Triệu Giai đột nhiên bật cười ha hả. Cười một hồi lâu liền vung quyền nói: – Trận chiến này của Nhạc Phi thật là quá đẹp. Làm tốt lắm. Làm thật sự quá tốt. Thật là trút hết giận rồi! Vui sướng kích động khoa tay múa chân, y cũng biết ý nghĩa của phủ Hoàng Long đối với nước Kim là ở chỗ nào. Có thể đánh bại phủ Hoàng Long ý nghĩa không phải nằm ở mớ lương thảo mà vượt xa hơn nữa chính là cảm xúc ở trong lòng y.
Lý Kỳ thấy Triệu Giai hưng phấn như thế đột nhiên như cười như không nói: – Hoàng Thượng. Người trước đó vài ngày chẳng phải còn nói muốn giết Nhạc Phi sao? Sao mà bây giờ lại Ha ha.
Người này thật là đáng ghét. Triệu Giai ho nhẹ một tiếng, nói: – Tình hình lúc đó, trẫm cũng không biết. Lẽ nào trẫm lúc đó đã nói sai rồi sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: – Hoàng thượng nói không sai. Hơn nữa Tông tri phủ cũng cảm thấy Hoàng thượng không sai, vì vậy vẫn không dám buông xuôi. Ông ta cho rằng tuy Nhạc Phi lập được nhiều kỳ công nhưng đồng thời Nhạc Phi cũng làm trái với quân kỷ nghiêm trọng, không vâng theo kế hoạch của Bộ Tổng tham mưu để làm việc, từng một lần đưa đại quân vùi vào thế nguy hiểm cho nên phải theo phép quân đưa ra, quyết không thể nhân nhượng, nếu không thì uy phong của Bộ Tổng tham mưu còn đặt ở đâu nữa.
Triệu Giai ngẩn người, thoáng gật đầu. Y vô cùng hiểu rõ Tông Trạch. Nhạc Phi lúc trước như vậy mà đi, cỗ máy thế lực ở địa khu Yến Vân lại tổn thất hơn quá nửa, hại Tông Trạch phải bó tay bó chân, sấy trắng không ít tóc. Tuy lúc đó Tông Trạch còn nói giúp Nhạc Phi nhưng đó chẳng qua chỉ là an ủi Triệu Giai. Ai cũng đều biết trong lòng Tông Trạch vẫn còn vô cùng oán trách Nhạc Phi. Hiện giờ tuy đã đại thắng nhưng không có nghĩa là Tông Trạch sẽ vì thế mà bỏ qua. Vẻ mặt khó xử nhìn Lý Kỳ, hỏi: – Ngươi nghĩ sao?
Lý Kỳ hai tay ôm ngực, cười dài nói: – Hoàng thượng chắc biết ngày đầu tiên vi thần nhận chức ở Thị Vệ Mã đã khởi xướng lên điều gì chứ?
Triệu Giai đương nhiên biết rõ. Chính là quân kỷ. Lý Kỳ không biết mang binh đánh giặc cũng không biết thao luyện quân đội. Cống hiến lớn nhất của hắn đối với quân Tống chính là đề cao những rèn luyện cơ bản hằng ngày của binh sĩ. Nói đơn giản hơn chính là quân kỷ. Bằng không như thế thì Quỷ Kiến Sầu từ đâu cất lên tiếng nói, cũng vẫn chính là bởi vì quân kỷ này. Lý Kỳ trị quân sẽ không có ai dám kháng cự mệnh lệnh của hắn. Nếu không sẽ chết vô cùng thảm hại. Sức chiến đấu của quân Tống cao như thế phần lớn cũng là ở chỗ có quân kỷ. Quân Tống trước đây vừa nhìn thấy quân Kim liền lập tức bỏ chạy. Vậy thì ý tứ của Lý Kỳ vô cùng rõ ràng. Triệu Giai nói: – Ngươi cũng cho rằng phải xử Nhạc Phi theo quân pháp sao?
Lý Kỳ gật đầu, lại than dài một tiếng, nói: – Thật ra thần rất hiểu vì sao Nhạc Phi lại phải làm như vậy. Với tình hình lúc đó mà nói, nếu như y chọn quay về tiếp viện có thể sẽ bị Hoàn Nhan Tông Hàn phục kích giữa đường. Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Tiếp đó, y nhất định phải từ địa khu Hà Sáo vòng về Trịnh Châu, lại từ Trịnh Châu trở về Vân Châu. Cứ như thế, y chỉ có thể đi theo đằng sau mông Hoàn Nhan Tông Hàn. Hơn nữa cũng chỉ trì hoãn được nhất thời. Viện quân của nước Kim vẫn không hề bị áp lực để cứu viện Vân Châu. Viện quân này không ngừng, vậy thì không biết phải đánh đến năm nào tháng nào. Chỉ có tạo áp lực từ đằng sau quân Kim, làm chậm trễ viện binh của bọn chúng, cắt đứt lương thảo của bọn họ thì mới có thể nhanh chóng tiêu diệt quân đội Vân Châu.
Hơn nữa thần cũng có thể hiểu được vì sao Nhạc Phi lúc đó không căn cứ vào tình hình thực tế để báo cáo. Điều này rất đơn giản. Bởi vì chính Nhạc Phi cũng không hề biết có thể thu được thành công hay không. Nếu lúc ấy báo cho chúng ta biết, chúng ta nhất định sẽ ảo tưởng với báo cáo của y, từ đó mà có những phán đoán sai lầm đối với cục diện. Cho nên mới không hề nói. Đương nhiên, đây cũng chỉ là do thần phỏng đoán mà thôi. Cụ thể thế nào thì phải hỏi Nhạc Phi mới biết rõ được.
Nói tới đây, hắn dừng một chút, lời nói xoay chuyển: – Tuy là vậy nhưng dù sao đi nữa thì cũng không phải là lý do để y làm trái với quân lệnh. Nếu ngày sau ai ai cũng noi theo thì quân kỷ của Đại Tống ta còn có gì đáng để nói nữa. Cho nên vi thần cũng tán thành với lời nói của Tông Tri phủ. Quyết không thể dung túng cho loại hiện tượng này. Nhất định phải xử phạt Nhạc Phi.
– Việc này trẫm cũng vô cùng đồng ý. Không có quy củ thì không thành phép tắc. Nhưng nếu thật xử theo quân pháp mà nói thì chẳng phải là quá nặng rồi sao. Trẫm thật không muốn mất đi một viên tướng tài. Hơn nữa, Nhạc Phi dù sao cũng đã lập công lớn trở về.
Triệu Giai có vẻ hơi do dự. Bởi vì nếu xử theo quân pháp thì phải phán tội chết rồi. Từ lúc xuất chinh không phải là y thì là Tông Trạch đều đã ba lần đề cập tới rồi. Mỗi vị thống soái nhất định phải nghiêm khắc chấp hành phương án chiến lược của Bộ Tổng tham mưu, nếu không sẽ giết không tha.
– Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Lý Kỳ tất nhiên cũng sẽ không tán thành việc giết chết Nhạc Phi. Đây không phải là tự chặt đứt một cánh tay của mình sao. Nhạc Phi này có thể phải từ người bên mình Tông Trạch tiếp nhận đại kỳ này. Nói: – Hơn nữa, chuyện này nhất định phải phạt cho nặng. Phải đặt ra một bản nhạc dạo vô cùng tốt đẹp cho nên vi thần kiến nghị bãi bỏ tất cả các chức quan của Nhạc Phi để y cáo lão hồi hương.
– Hả?