– Phụ thân, nương, Phong di nương, Hưng Nhi đệ đệ, Thanh Vũ muội muội, Mã thúc thúc, Lỗ a di, ăn cơm đi.
Lúc này, một chú bé con khoảng mười ba mười bốn tuổi đang đứng ở trên sườn núi đàng xa la lớn.
– Chính Hi ca ca, Chính Hi ca ca.
Lý Thanh Vũ vừa nghe được tiếng la này, lập tức đầy sinh lực chạy tới.
Chú bé con này đúng là Đại công tử của Lý Kỳ, Lý Chính Hi. Trong đám con của Lý Kỳ, trước mắt chỉ có Lý Chính Hi là hoàn toàn kế thừa tay nghề làm bếp thiên phú của hắn, tuy nhiên tính cách của Lý Chính Hi lại hơn phân nửa giống Quý Hồng Nô, tâm địa vô cùng thiện lương, vô cùng trân trọng động vật nhỏ, cũng rất trân trọng đệ đệ muội muội của mình, so với Lý Chính Hưng thì quả thực chính là hai cực đoan, từ khi cậu bé hiểu biết tới nay, Lý gia liền không còn được nếm qua thịt chó nữa rồi, hiện tại là giai đoạn hoàng kim để cậu bé học bếp, vì vậy hiện tại một ngày ba bữa đều do cậu bé làm.
Tất cả một đám người lớn nhỏ từ bờ cát đi về phía sau núi nhỏ, mơ hồ có thể thấy được ở lưng chừng núi có một tòa trang viên hai tầng nhỏ.
Đi vào trên sườn núi, chỉ thấy phía sau Lý Chính Hi còn đứng ở một vị thiếu phụ.
Mới vừa rồi còn cợt nhả, Lý Chính Hưng vừa thấy được thiếu phụ này, lập tức cúi đầu, muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật, cùng với cậu bé con nghịch ngợm vừa rồi thật sự là như hai người khác nhau.
– Thập di nương, Thập di nương.
Lý Thanh Vũ lập tức chạy tới, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: – Thập di nương, Chính Hưng ca ca ức hiếp Vũ Nhi.
Thiếu phụ chính là Lưu Vân Hi, nàng ôm lấy Lý Thanh Vũ, nói: – Vũ Nhi đừng sợ, đợi lát nữa Thập di nương sẽ giúp con giáo huấn tiểu tử kia.
– Oa —!
Lý Chính Hưng đột nhiên khóc lớn lên, hai tay điên cuồng cầm lấy tóc của mình, kích động nói: – Thập di nương, con sai lầm rồi, con cũng không dám ức hiếp muội muội nữa, người hãy tha cho tiểu tử lần này đi.
Khóc đến mức nước mắt tuôn trào, dữ dội bi thương.
Lưu Vân Hi nhìn đến bộ dạng điên cuồng của Lý Chính Hưng, khóe miệng khẽ động vài cái, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng, kỳ thật nàng yêu thương Lý Chính Hưng vô cùng, chỉ có điều tiểu tử này quá xảo quyệt, nếu là không có người ngăn chặn cậu ta, thì thế nào nóc nhà cũng bị cậu ta lật ngược lên cho coi, hừ nói: – Tiểu tử con dạy mãi không sửa, mỗi lần đều là giống nhau, hôm nay ta nhất định giúp Thất Nương giáo dục con cẩn thận một phen, lại đây nhanh lên.
Lý Chính Hưng thấy khổ nhục kế bị khám phá, chỉ còn cách sử xuất đòn sát thủ, đó chính là ôm đùi, tiểu tử này đột nhiên ôm bắp đùi của Lý Kỳ, thê lương khóc hô:
– Lý sư phó, mau cứu con với a, con sợ —- sợ bị châm. Chớ nhìn cậu nhỏ như vây, nhưng cậu biết rằng trên đời này chỉ có Lý sư phó là có thể áp chế được Quái Thập di đáng sợ mà thôi.
Mấy người phụ nữ đều che miệng mỉm cười.
Lý Kỳ sờ sờ cái đầu nhỏ của đứa con, thở dài: – Rất xin lỗi, ta cũng sợ, đi thôi, cẩn thận nhận bài giáo dục tám quang vinh tám hổ thẹn của Thập di nương. Nói xong cũng rất vô tình mà đẩy Đại Hưng ca đang ôm đùi ra.
– Lý sư phó, người thật sự là quá không giảng nghĩa khí mà, coi như con nhìn lầm người rồi.
Trên mặt Lý Chính Hưng mang nước mắt. Khinh bỉ nhìn Lý Kỳ.
Tiểu tử này là nghịch ngợm nhất đấy, ngoại trừ Lưu Vân Hi ra, thì ai cũng không sợ, ngay cả mẫu thân Bạch Thiển Dạ cậu cũng đều dám trêu chọc, mấu chốt vẫn là Bạch Thì Trung và Bạch phu nhân quá chiều chuộng, muốn cái gì liền cho cái đó, đối với điều này Lý Kỳ cũng không tiện nói cái gì. Kỳ thật Lý Kỳ cũng là đã bị thiệt thòi không ít, hôm qua mới trúng cạm bẫy tiểu tử này đào, làm sao đồng ý giúp cậu chứ. Dù sao từ năm trước cậu phát sốt, sau khi Lưu Vân Hi cho cậu mấy châm, thì cậu sợ không chịu nổi, vừa thấy được Lưu Vân Hi, thì thật là ngoan đến không thể ngoan hơn được nữa, cúi đầu, cũng không dám thở mạnh, nếu không ăn cơm ấy mà, Hồng Nô chỉ cần nói một câu, Thập di nương con đến đây, tiểu tử này thế nào cũng phải liếm sạch sẽ cả cái bát. Nhưng Lưu Vân Hi đứa con đẻ của chính mình mới ba tuổi kia lại tuyệt không sợ Lưu Vân Hi, ngược lại cảm thấy hứng thú vô cùng đối với đám kim châm này của Lưu Vân Hi.
Cứ như vậy, Lý Chính Hưng đáng thương bị Lưu Vân Hi mang theo đi vào trang viên.
Vừa mới tiến đến trong trang viên, đã cảm thấy hương thơm xông vào mũi. Chỉ thấy bên trong vườn lầu một có các loại hoa đủ nhan sắc, một vị phu nhân khom người dáng người đẫy đà ở trong bụi hoa, nghe được tiếng bước chân, mới đứng lên. Tự nhiên cười nói: – Đã về rồi.
Đúng là Vương Dao.
Bởi vì là ở bên bờ biển, cứ sau khi mặt trời lên, là người một nhà Lý Kỳ liền trốn trong phòng, đánh mạt chược, chơi xì tố, nói nói chuyện xưa, vô cùng vui vẻ.
Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời chiều ngã về tây, gió biển lấy tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ nhiệt lượng trên bờ biển thổi đi.
Vương Dao kéo Lý Kỳ bước chậm ở trên bờ biển, đầu năm ngoái nàng rốt cục mang thai, kích động khóc suốt cả đêm, cuối năm liền sinh một bé trai, nhưng sau khi sinh ra đứa nhỏ, thân hình của Vương Dao chẳng những không biến dạng, ngược lại càng thêm lộ ra một cỗ thành thục hấp dẫn mê người, đặc biệt làn da của nàng, trong trắng lộ hồng, nhẵn nhụi như ngọc, cùng thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi không có chút nào khác biệt, bất kể là bộ dạng, hay là tâm tính cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, hiện giờ nàng rốt cục có con của mình, lại có một trượng phu yêu thương mình sâu sắc, mỗi ngày đều sống giữa hạnh phúc.
– Biển rộng thật sự là xinh đẹp, mỗi thời mỗi khắc đều là mê người như vậy, làm người ta trăm xem không chán.
Vương Dao đưa mắt nhìn về nơi chân trời, không khỏi phát ra cảm thán, một tia nắng cuối chiều chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tràn đầy hạnh phúc sáng rọi, càng hiển lộ vẻ kiều diễm.
Lý Kỳ nhìn xa xa, lại liếc nhìn phu nhân, khẽ cười nói: – Đáng tiếc biển rộng tuy đẹp cũng chỉ có thể đảm đương bức nền cho nàng, chỉ có có nàng cảnh biển mới có thể làm ta ngắm cả trăm lần cũng không chán.
Vương Dao đỏ mặt lên, khóe miệng xấu hổ: – Tới giờ vẫn ở đây nói hươu nói vượn.
Bỗng nhiên, một trận sóng triều đẩy tới, Vương Dao kinh sợ kêu một tiếng, chỉ thấy váy dài từ đầu gối của Vương Dao trở xuống bị làm ướt.
– Đừng sợ, đừng sợ. Lý Kỳ thuận thế đem Vương Dao ôm vào trong ngực, ngoài miệng còn mắng: – Biển rộng chết tiệt, dám làm ướt thê tử của ta, không muốn sống nữa rồi đúng không. Nhưng trong ánh mắt của thằng nhãi này lại lóe lên tinh quang vụng trộm trượt đi nhìn hai chân đầy đặn trắng nõn kia của Vương Dao, dưới tác dụng của nước biển, dáng người đẫy đà của phu nhân kia nổi bật như ẩn như hiện, loại chợt ẩn hiện này rất mê người, tuy rằng trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại mang cả tám đời tổ tông biển rộng ra để cảm tạ một lần.