Ba trăm văn mua bốn miếng đậu hũ, ở thời Bắc Tống, có thể coi là giá trên trời. Nhưng vật hiếm là quý. Ai bảo cả thế giới lúc này chỉ có mỗi Lý Kỳ là biết làm. Ngươi tới chỗ khác, muốn ăn cũng không có mà ăn.
Ngô Tiểu Lục lắc đầu, thở dài: – Khách quan có điều không biết. Mấy miếng đậu hũ xác thực là không đáng tiền. Nhưng ngài không phát hiện trên đó viết gì sao. Đậu hũ này chính dùng tám loại nguyên liệu thượng đẳng phối chế mà thành. Căn bản là lợi nhuận không được mấy đồng.
Ngoài miệng dù nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Cái gì mà nguyên liệu thượng đẳng. Không phải là nước rau dền mà mọi người ghét bỏ sao? Lý ca đúng thật là biết lừa người.
Lời này tất nhiên là do Lý Kỳ dạy cậu ta. Luận về diễn trò, Lý Kỳ rất tin tưởng Ngô Tiểu Lục.
Lúc này, một nha hoàn tới hỏi: – Chao của các ngươi dùng nguyên liệu gì để làm?
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp: – Tỷ tỷ, vừa nãy tôi đã nói. Đây chính là bí phương tổ truyền của Túy Tiên Cư chúng tôi. Nếu nói ra, còn gì là bí phương nữa. Sư phụ chả đánh tôi chết. Các vị nói có đúng hay không?
– Ha ha..
Động tác buồn cười của Ngô Tiểu Lục, cộng thêm vẻ ủy khuất của cậu ta khiến cho mọi người đều cười ầm ĩ. Còn nha hoàn kia thì xấu hổ tới đỏ bừng khuôn mặt.
Hắc! Cái tay Tiểu Lục Tử kia, dám nói xấu mình ngay giữa đường. Lý Kỳ cố nhịn cười, quay đầu trừng mắt kêu Ngô Tiểu Lục: – Lục Tử, đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian mang thêm đậu hũ ra đây.
– Vâng, vâng. Ngô Tiểu Lục vội vàng đáp. Một khi Lý Kỳ phân phó, Ngô Tiểu Lục không dám trễ nãi. Vội vàng nhảy xuống ghế, chạy vào trong tiệm.
Vừa đi vào trong đại sảnh, thì nghe thấy có tiếng khen thưởng.
– Chà chà, ngon thật, ngon thật!
– Món chao này đúng là ngon!
– Đại caTiểu đệ ăn hết chao rồi, huynh còn một miếng, có thể chia một nửa cho đệ không?
– Biến! Nếu ngươi dám đoạt chao của ta, thì đừng trách ta không nể tình huynh đệ.
Ngô Tiểu Lục chứng kiến đám người ăn như lang thôn hổ yết, trong lòng vui mừng, vẻ mặt đầy đắc ý.
Lúc này có một đồ phu bưng một cái bát không từ trong tiệm đi ra, hướng Lý Kỳ cười lấy lòng:
– Tiểu ca, chao này của cậu làm thật là ngon. Từ bé đến giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy. Hắc hắc, liệu có thể cho ta thêm một bát không?
Lý Kỳ mỉm cười, đáp: – Xin lỗi rồi, đông chủ của chúng tôi đã phân phó, mỗi người chỉ được một mua một bát. Nếu huynh muốn ăn, thì ngày mai đến sớm một chút.
Đồ phu này vẫn chưa thỏa mãn, tắc tắc lưỡi, thở dài: – Ài, đông chủ của các cậu thật là biết buôn bán. Nếu thịt heo của ta mà bán chạy như vậy, cho dù cậu có muốn mua thịt trên người ta, ta cũng đồng ý.
“Chảy mồ hôi! Lão tử không làm bánh bao nhân thịt người. Ngươi dữ tợn như vậy, cho dù có đưa cho ta, ta cũng không cần”. Lý Kỳ cố nhịn buồn nôn, mỉm cười xin lỗi người đồ phu.
– Thôi, thôi, ngày mai ta lại đến. Đồ phu lắc đầu, buông bát, nhìn nồi chao với vẻ không nỡ, dùng sức hít một hơi, sau đó mới tiếc nuối rời đi.
Cuộc nói chuyện với đồ phu kia, không thể nghi ngờ là quảng cáo tốt nhất. Những người còn chưa được ăn, nhất thời nước miếng chảy ròng.
Đã là giữa trưa, nhưng dòng người trước cửa Túy Tiên Cư vẫn không giảm bớt. Ngược lại có dấu hiệu gia tăng. Sinh ý này đã không thể dùng bán chạy để hình dung. Mà có thể nói là Đắt như tôm tươi. Từ Đại Tống thành lập đô thành ở Biện Kinh đến nay, còn chưa quán ăn nào làm được như vậy.
Tuy đông khách, nhưng Lý Kỳ lại có khổ khó nói lên lời. Từ sáng tới hiện tại, ngay cả một ngụm nước hắn cũng chưa được uống. Hai tay đã mệt tới run rẩy, như là mất đi tri giác. Tuy nhiên, may mà hắn đang tuổi tráng niên, hơn nữa trước kia có rèn luyện thân thể. Cho nên miễn cưỡng chịu đựng được. Đáng thương Ngô Phúc Vinh đã già nua. Hôm nay thu tiền thu đến mỏi tay. Ông ta chưa bao giờ cảm giác một đồng tiền lại nặng như vậy.
Điều này có lẽ là Phiền não trong hạnh phúc!
Đợi Lý Kỳ giao một bát cuối cùng cho khách, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Dùng mắt ra hiệu cho Ngô Tiểu Lục. Hiện tại hắn đã mệt đến không nói ra lời.
Ngô Tiểu Lục nhận được ám hiệu của Lý Kỳ, liền lập tức nhảy lên ghế, hướng mọi người kêu lớn: – Các vị, các vị, xin lỗi rồi. Hôm nay tiểu điếm đã bán hết sạch chao, không còn hàng tồn. Nếu hương thân phụ lão muốn ăn nữa thì sáng mai có thể tới sớm xếp hàng. Thành thật xin lỗi mọi người!
Lời vừa nói ra, đám đông phía dưới liền xôn xao.
Mọi người vất vả đợi tới tận trưa, ngay cả con mẹ nó bã đậu cũng chưa được nếm, đã hết hàng rồi. Thực là hãm hại người mà. Cho nên bọn họ xông tới vây quanh, ồn áo kêu bán tiếp, bằng không đừng hòng thu quán. Ngô Tiểu Lục chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, sợ tới mức vội vàng nhảy xuống ghế, trốn đằng sau Lý Kỳ.
Lý Kỳ hung hăng trừng Ngô Tiểu Lục một cái, nhưng cậu ta vẫn không chịu rời đi. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải dùng hết khí lực sót lại kêu: – Mọi người trước yên lặng, nghe tại hạ nói một lời.
Lý Kỳ vừa nói xong, đã bị tiếng mắng chửi bao phủ.
– Chúng ta đã xếp hàng đợi hai canh giờ (bốn tiếng) rồi, sao các ngươi có thể nói không bán là không bán? Đúng là buồn cười.
– Nói rất đúng, cũng không phải chúng ta không trả tiền. Các ngươi dựa vào cái gì mà không bán cho chúng ta.
– Không được, nếu các ngươi không bán chao cho chúng ta, các ngươi đừng hòng rời đi.
– Đúng, đúng, chúng ta muốn ăn chao.
.
Mắt thấy mọi người kích động như vậy, đã có người bắt đầu muốn lao vào quán, tràng diện quả thực còn khoa trương hơn cả hãng đồ ăn Kentucky khai trương cửa hàng. Nếu như không ngăn cản được, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng.
“Má ơi! Không phải chứ. Cảnh sát, cảnh sát, à không, nha soa đâu, đám nha soa đều chết ở đâu rồi?” Vừa định hô cứu mạng, bỗng Lý Kỳ nhìn thấy trong đám người còn đứng hai nam nhân mặc quần áo nha soa. Hơn nữa kêu gào còn hăng hơn những người khác.
“Mẹ nó chứ!”. Lý Kỳ tức giận thiếu chút nữa chửi ra tiếng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Tình hình như vậy có thể nói là nằm trong dự tính của hắn, cũng có thể nói là nằm ngoài dự tính.
Thực ra Lý Kỳ có thể thông báo trước là chỉ có năm trăm miếng chao bán. Nhưng hắn không làm như vậy. Mục đích của hắn chính là hấp dẫn càng nhiều khách hàng càng tốt. Nhiều người tranh nhau xếp hàng để vào Túy Tiên Cư như vậy, không thể nghi ngờ là cách quảng cáo tốt nhất. Danh tiếng không tốt trước kia lưu lại của Túy Tiên Cư, cũng có thể vì thế mà tiêu trừ. Nhưng Lý Kỳ tính toàn ngàn vạn, lại không tính tới tố chất của đám đông thấp như vậy. Mà những tay quan sai kia, còn con mẹ nó vớ vẩn hơn cả đám quản lý đô thị.
– LýLý ca, làm sao bây giờ? Ngô Tiểu Lục núp ở phía sau, run rẩy hỏi. “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai”. Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn Ngô Phúc Vinh, thấy ông ta cũng toàn thân run rẩy, trong lòng không khỏi kêu khổ. Xem ra muốn trông cậy vào hai chú cháu này là không có khả năng. Liền lấy lại tinh thần, hai tay bưng nồi mỡ lợn để xuống trước mặt, sau đó múc một gáo dầu đổ vào lò than.
Oành một tiếng.
Một ngọn lửa cao tới một trượng bùng lên. Mọi người sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.