Bạch Cốt U Linh

Chương 3 - Kinh Biến Bạch Cốt Môn

trước
tiếp

Bọn Phùng Viên, Trang Hậu và nhất là Đoàn Bội Cơ vui mừng vì gặp lại sư phụ Chưởng môn Đoàn Quan Sơn, có cả Triển Lập và Thạch Yến đi cùng.

Họ tranh nhau hỏi và háo hức nghe Đoàn Quan Sơn thuật lại trận ác chiến giữa quần hùng và quần ma Bạch Cốt Môn. Đó là lúc Đoàn Quan Sơn đang gã thích về cái chết oanh liệt của Thiếu Làm Nhất Tăng :

-Cũng như Võ Đang Nhị Đạo và Nhị Lão trong Tam Lão Hoa Sơn, Thiếu Lâm Nhất Tăng ngay khi được tin quần hùng cùng đổ xô đến Bạch Cốt Môn Tổng đàn, Nhất Tăng liên bộc lộ bản thân vẫn là một trong những nhân vật chính phái, có trách nhiệm “vệ đạo trừ ma”. Vậy là bọn họ sáu người cùng chớp thời cơ, hạ sát ngay bốn nhân vật còn lại trong Thập Nhân Bạch Cốt, sau đó lấy mạng luôn ba nhân vật Đường Chủ từng nhuốm máu bao đồng đạo giang hồ. Trong lúc loạn chiến đương nhiên sáu nhân vật anh hùng này cũng suy giảm khá nhiều chân lực.

Đoàn Bội Cơ nhanh miệng hỏi :

– Vậy còn lão ác ma Bạch Cất Môn U Linh, sao vẫn chưa nghe phụ thân nhắc đến ?

Đoàn Quan Sơn phì cười :

-Tiểu liễu đầu ngươi lúc nào cũng quá nôn nóng. Thì cũng đến lúc phụ thân sắp đề cập đến sự xuất hiện của lão ma đây. Là thể này, với lão ma đang kỳ ta quan, và lúc quần hùng kéo đến cùng là lúc sáu nhân vật anh hùng nọ dốc toàn lực công vào chỗ lão ma tọa quan. Cứ theo Hoàng lão anh hùng thuật lại thì bản lảnh của lão ma quả đã đạt mức từ thượng thừa. Bằng công phu Bạch Cốt Khí Công Nhiếp Hồn, với khoảng cách ước ngoài mười trượng lão ma chỉ vẫy tay một lượt là năm trong sáu nhân vật anh hùng này đều bị đứt đoạn kinh mạch mà chết. Và khi bọn ta xuất hiện thì chỉ thấy Hoàng lão anh hùng có lẽ vì phẩn hận cho cái chết thảm của Nhị lão Hoa Sơn nên cử lồng lộn xông vào lão ma. Phi Chưởng của Hoàng lão anh hùng quả lợi hại, chỉ một kích là sát hại ngay lão ma. Khiến bọn ta tuy kịp đến và mang tiếng là hiệp lực trừ ma nhưng bất quá chỉ là những ngườixuất hiện để mục kích lão ma chết.

Triển Lập bỗng gục gặt đầu :

Thảo nào Tư Mã Thông Chưởng môn Điểm Thương phái không thể không cảm thấy nghi ngờ. Một mình Hoàng tiền bối thì chỉ một kích để lấy mạng lão ma, trong khi chỉ bằng một lượt vẫy tay phát xạ phi kình khí công thì lão ma lại ung dung lấy mạng một ]úc những năm nhân vật mà ai trong họ cung đều có bản lãnh ngang bằng Hoàng tiền bối. Ất hẳn trong cái chết của lão ma còn có nhiều ẩn tình cần làm sáng tỏ.

Lời của Triển Lập vô tình nhắc nhở Thạch Yến và một người, Thách Yến nhìn quanh:

-Có ai trông thấy Ngũ sư đệ Điền Hồ đâu không?

Đoàn Bội Cơ nghe hỏi liễn giật nẩy người :

– Thạch Nhị tỷ có nhắc tiểu muội mới nhớ. Không phải Điền Ngũ huynh đã cùng Đại sư huynh và Thạch Nhị tỷ đi vào trong sao ? Phần muội và Phùng Tam huynh, Trang Tứ huynh vì cảm thấy cần nghĩ chân nên đã lưu lại ngoài này.

Thạch Yến chơi phát hiện có ánh mắt Triển Lập đang nhìn. Hiểu ý, Thạch Yến gật đầu :

Muội sê quay lại tìm Điền Ngũ đệ. Mọi việc có liên quan, xin Đại sư huynh cứ thông thả giải thích cho sư phụ tỏ tường.

Nhưng Đoàn Quan Sơn bỗng xua tay trước khi Thạch Yến kịp bỏ đi :

– Muốn bẩm báo điều gì thì cứ để sau cũng không muộn. Chúng ta cứ quay lại tìm Điền Hồ thì hơn.

Mọi người đành quay lại tìm và Đoàn Bội Cơ không bỏ lỡ dịp càu nhàu và thái độ tỏ ra quá xa cách của Điền Hồ dành cho mọi người. Nàng bảo :

-Đành rằng phái Thanh Thành chúng ta là một phái nhỏ và huynh tỷ đệ đồng môn chỉ vẻn vẹn sáu người. Thế nhưng nếu như không có một con người quá ư khắc khổ và sống xa cách như hắn, có lẻ mấy người chúng ta sẽ biến phái Thanh Thành trở nên chốn Bồng Lai như tiên cảnh thượng giới.

Nghe vậy, Triển Lập liền hắng giọng :

Điền Ngũ đệ có nhiều ẩn tình và những nỗi khổ tâm riêng. Một khi chúng ta chưa hiểu thì đừng vội trách. Trái lại, chính bọn ta đã quá thiếu sót khi cứ để một mình Điền Ngu đệ vò võ nỗi cô đơn tột cùng.

Và để minh chứng cho lời nói của Triển Lập, Thạch Yến với thuật lại những gì nàng và Triển Lập đã nghe Điền Hồ bộc lộ.

Nghe xong. chính Đoàn Quan Sơn cũng giật mình :

– Tất cả bọn ngươi nhớ chứ, lúc ta thu nhận Điền Hồ thì hắn chi là một cô nhi tuổi vừa lên mười. Và khi ta hỏi hắn về thân thế lai lịch thì hắn cứ một mực bảo là không biết. Nhưng qua những gì hắn vừa vô tình bộc lộ cho chúng ta nghe, và kỳ thực giữa hắn và nhân vật nào đó ở Bạch Cốt Môn có mối thù không đội trời chung ?

Phùng Viên thở dài :

-Nhận định của sư phụ thật chuẩn xác. Có lẻ vì trong lòng nặng mang mối cừu thù nên Điền Ngũ đệ ngoài mặt thì lúc nào cùng khoác vẻ khắc khổ, còn trong thâm tâm thì cứ gắng công khổ luyện võ công.

A.. nếu đó là sự thật thì bấy lâu nay huynh đệ ta quả là thiếu quan tâm đến Điền Hồ.

Đoàn Bội Cơ bĩu môi :

– Hắn thù ai thì cứ thù, có gì đổ trút lên chúng ta với vẻ mặt lúc nào cũng lầm lì khó ưa ?

Đoàn Quan Sơn chợt hắng giọng :

Đã nhìn thấy Điền Hồ kia kìa. Bội Cơ nhi đừng thốt ra những lời hàm hồ như thế nữa, kẻo chạm vào nỗi đau thầm kín của Ngũ sư huynh.

Và mọi người cùng nhìn thấy Điền Hồ đang đều đặn xé bỏ y phục phần hai bên vai của từng thi thể một, đều là thi thể của bang đồ Bạch Cốt Môn.

Nghi hoặc, Triển Lập và Thạch Yến cùng chạy đến :

– Kỳ thực Điền Ngũ đệ muốn tìmn ai ?

– Hay Điền Ngũ đệ muốn minh bạch điều gì?

Điền Hồ ngẩng đầu lên và sầu não ngước mắt nhìn Đoàn Quan Sơn sư phụ :

– Đồ nhi tự biết tội, đã khiến sư phụ và mọi người quan tâm, phải bỏ công quay lại tìm đồ nhi. Ngưỡng mong sư phụ lượng thứ.

Đoàn Quan Sơn tiến lại gần và không thể không đưa mắt nhìn những thi thể đã bị Điền Hồ xé rách phần y phục hai trên vai, để Iộ ra nhiều bả vai hoặc gần sùi hoặc trơn mịn khó thể biết Điền Hồ muốn tìm gì.

Đoàn Quan Sơn chợt trầm giọng :

– Đầu vay của kẻ thù có dấu hiệu gì ?

Nếu không ngại, sao đồ đệ không nói ra để mọi người cùng tìm cho nhanh ?

Vụt nhắm mắt lai và hít vào một hơi thật sâu, sau đó Điều Hồ chợt phục người quỳ xuống trước mặt Đoàn Quan Sơn :

Đồ nhi bấy lâu nay vẫn còn nhiều điều chưa bẩm hết sự thật cùng sư phụ. Và thêm lần này nữa, tội của đồ nhi càng khó dung thứ chỉ mong sao sư phụ chiếu cố ban cho đồ nhi một đặc ân.

Đoàn Quan Sơn trân cứng người :

Ý đồ đệ muốn ám chi sẽ không cáo tố lai lịch của kẻ thù cho bất kỳ ai khác biết ?

Điền Hồ vẫn nhắm mắt, chỉ có đầu là càng lúc càng cúi xuống thật sâu :

– Đồ nhi nguyên nhận chịu mọi sư xử phạt của sư phụ. Và tốt hơn hết, sư phụ ôi, xin hãy hạ lệnh trục xuất đồ nhi ra khỏi môn trường.

Triển Lập giặn do chồm đến và lay lắt người Điền Hồ vài lượt :

– Điền Ngũ đệ không được hồ đồ. Sư phụ hỏi là vì quan tâm, vì muốn Ngũ sư đệ thành toàn nguyện. Ngũ sư đệ không tiết lộ thì thôi, có gì còn bảo sư phụ hạ lệnh trục xuất Ngũ sư đệ ?

Từ khóe mắt đang nhăn nhó của Điền Hồ vụt xuất hiên một hạt tròn lóng lánh nước như giọt lệ. Đưa tay gạt nhanh và Điền Hồ mở mắt nhìn Triển lập :

Tiểu đệ không thể giải thích. Và nếu Đại sư huynh còn nghĩ chút tình đồng môn thì hãy vì Tiểu đệ vì an nguy của toàn phái Thanh Thanh mà khẩn cầu hộ đệ. Hãy xin sư phụ trục xuất tiểu đệ ra khỏi môn trường.

-Ngươi lùi lại đi, Triển Lập. Cứ để ta đối thoại với hắn.

Triển Lập lui qua một bên, mọi ngăn cách giữa Điền Hồ và Đoàn Quan Sơn đều không còn nữa Đoàn Quan Sơn dùng ánh mắt từ hòa nhưng đầy nghiêm khắc nhìn vào mắt Điền Hồ và bảo :

Người hay nhìn vào mắt sư phụ đây,Điền Hồ.

Điền Hồ nào dám trái lệnh và hắn thoáng có chút rúng động khi nghe sư phụ hỏi :

– Nếu sư phụ đoán không lầm thì kẻ thù của người phải là một nhân vật có bối phận cực cao ở Bạch Cốt Môn ?

Rồi không chờ Điền Hồ có phản ứng nào khác ngoài sự rúng động, Đoàn Quan Sơn cười lạt và hỏi thêm, một lối hỏi thiên về đề quyết nhiều hơn là chất vấn :

Bấy lâu nay người cố tình giấu kín chuyện này vì sợ kẻ thù phát hiện ngược lại ngươi và sẽ đem đến hệ lụy cho toàn phái Thanh Thành là nơi đã cưu mang ngươi?

Đoạn Đoàn Quan Sơn lắc đầu :

– Ngươi không muốn nói cùng không sao, nhưng đừng nghĩ ta không đoán ra nguyên do khiến ngay lúc này ngươi muốn ta hạ lệnh trục xuất. Ta có thể đoán ra nguyên do đó.

Diễn tiến của sự việc càng lúc càng lạ lùng. khiến Đoàn Bội Cơ không thể ngậm miệng lâu hơn. Nàng tiến lại gần thân phụ và giở trò núng nịu :

Phụ thân đoán biết như thế nào?

Phụ thân mau nói cho hài nhi và mọi người cùng nghe đi phụ thân.

Có lẽ biết bản thân Điền Hồ cũng đang chờ nghe lời đoán, Đoàn Quan Sơn thở dài và nhìn vào những thi thể xung quanh :

– Điền Hồ sẽ không dám mạo hiểm hoặc khinh suất tự cáo tố lai lịch bằng cách làm thế này để tìm tung tích kẻ thù. Và đó là lý do khiến suốt bảy năm qua Điền Hồ vẫn ấn nhẫn, quyết chịu đựng một mình trong nỗi cô đơn, không hề tiết lộ lấy một lời về bản thân hay là về kẻ thù.

Đưa tay cho mấy thi thể gần đó Đoàn Quan Sơn đoán tiếp :

Nhưng lúc này, vì nghĩ Bạch Cốt Môn đã bị hủy diệt hoàn toàn cho rằng kẻ thù đã chết nên Điền Hồ mới để lộ thân phận bằng cách tự tay kiếm tìm thi thể kẻ thù. Và có le Điển Hồ vẫn chưa tìm thấy..

Triển Lập chợt nghe lạnh khắp người và không tự chủ bỗng buột miệng nói tiếp lời sư phụ :

-…Hoặc có lẻ Điền Ngũ đệ sẻ không bao giờ tìm thấy thi thể của kẻ thù ở đây.Vì nghĩ thế, nghĩ kẻ thù vẫn còn sống và biết đó là kẻ có thừa thủ đoạn cùng bản lãnh để phát hiện ngược lại tung tích của mình, se gây họa cho phái Thanh Thành ta, nên Điền Ngũ đệ mới nài xin sư phụ trục xuất ?

Nói đến đây, một lần nữa Triển Lâp chồm đến và bấu manh vào hai đầu vai của Điền Hồ :

– Có phải thế không Điền Ngũ đệ ?

Có phải Điền Ngũ đệ sợ hệ lụy đến bọn ta nên một âm thầm lưu lại một mình để thực hiện việc truy nguyên tung tích của kẻ thù ?

Thạch Yến giận dữ, tiến đến gần Điền Hồ.

Chính Ngu sư đệ từng nói, sống là người của Thanh Thành thì đến lúc chết cùng là người phái Thanh Thành Sao chưa gì Ngũ sư đệ đã vội quên và cố tình xem bọn ta đều là những hạng người tham sinh úy tử, không dám nhìn Ngủ sư đệ là đồng môn sư huynh đệ ? Ngũ sư đệ dám xem bọn ta như thế ư?

Và toàn thân Thạch Yến vụt run lên bần bật khi giận dữ đưa tay chỉ vào mặt Điền Hồ :

– Nếu đó là sự thật, nếu Điều Hồ ngươi quả tình đã xem bọn ta là những hạng người như thế, thì được, dù sư phụ có trục xuất ngươi hay không, kể từ lúc này trở đi, ngươi đừng bao giờ xem Thạch Yến ta là Nhị sư tỷ nữa.

Những lời của Thạch Yến làm Điền Hồ chấn động. Hắn ngước nhìn Thạch Yến. Nhưng thay vì nhìn để nói lên điều gì đó thì Điền Hồ lại gật đầu cười khan :

Cũng tốt. Còn ai trong chư vị muốn phế bỏ Điền Hồ này nữa không ? Xin cứ lên tiếng và Điền Hồ này tuyệt đối không có lấy nửa lời oán trách chư vị.

Triển Lập vụt cười ha hả :

-Ngũ sư đệ định dùng phương cách này để khích bác bọn ta cùng xem Ngủ sư đệ là ngoại nhân ư? Không xong đâu, ngũ sư đệ. Vì chúng ta đã có ít nhất cũng bảy năm là sư huynh đệ đồng môn, tình như thủ túc, nên bọn ta dâu thể để mặc một mình Ngũ sư đệ đối phó với kẻ thù ? Hãy nghe đây kẻ thù của Ngủ sư đệ cũng là kẻ thù của Triển Lập này.

Phùng Viên và Trang Hậu cùng cảm khái ứng tiếng :

Cùng là kẻ thù của Phùng Viên và Trang Hậu bọn ta nữa.

-Đoàn Quan Sơn cũng không nhịn được cười:

-Sao không bao luôn cũng là kẻ thù của toàn phái Thanh Thành ta ? Sư phụ nói thế có đúng không, Thạch Yến ?

Thạch Yến thở dài, rồi lại giậm chân thình thịch :

Nói thì nói thế chứ đồ nhi đâu nỡ bỏ Ngũ sư đệ một mình ? Chỉ bực một nỗi là Ngũ sư đệ vẫn không cho chúng ta biết kẻ thù của hắn là ai.

Đoàn Quan Sơn nghiêm mặt nhìn Điền Hồ:

– Toàn phái Thanh Thành chúng ta nghĩ như thế nào, Điền Hồ ngươi đã nghe cả rồi đấy. Phần ngươi thì sao nào ?

Điển Hồ thở dài :

Về tung tích của kẻ thù và lai lịch bản thân, xin sư phụ cho đồ nhi được khất đến Tiết Nguyên Tiêu Bất quá vào lúc này đồ nhi cho cổ thể nói qua chút dấu hiệu của kẻ thù. Đó là nhân vật có chạm hình một cánh Hải âu hoặc ở đầu vai này hay ở đầu vai bên kia.

Đoàn Quan Sơn bỗng giật mình :

-Một cánh Hải âu ? Không lẻ nào..

Đoàn Bội Cơ bật hỏi :

-Không lẽ nào, phụ thân?

Điền Hồ củng hoang mang kinh hãi :

– Sư phụ lẽ nào đã từng biết nhân vật này ?

Đoàn Quan Sơn lắc đầu cười gượng :

Chỉ là một chút liên tưởng thôi. Vì hai chữ Hải âu khiến ta nhớ đến một nhân vật đa xuất hiện cách đây có khi đến cả trăm năm Đó là Hải âu Quái Khách. Nhưng chắc chắn đây không phải nhân vật ngươi muốn tìm. Vì Hải âu quái Khách đã tạ thế từ rất lâu.

Nhưng những gì Điền Hồ vữa tiết lộ cũng đủ làm cho bọn Phùng Viên cùng có hành động. Họ tản ra và nhanh chóng giúp Điền Hồ truy tìm một thi thể có dấu hiệu ở đầu vay mang hình một cánh Hải âu.

Không bao lâu họ quay lại và nghe Đoàn Quan Sơn nêu lên một nhận đỉnh kinh người :

– Nhân vật duy nhất của Bạch Cốt Môn cho đến lúc này vẫn còn sống mà theo ta biết thì chỉ có lẽ Phi Chưởng Thiết Kiếm Hoàng Nhất Lãm. Và giả như không phải lão là kẻ thù của Điền Hồ, chao ôi, lại thêm một sự thật đáng sợ nữa, là một trong những hung nhân Bạch Cốt Môn vần còn tại thế.

Quần hùng khắp Võ lâm đã vui mừng quá sớm, đã suy cử Hoàng Nhất Lãm làm Minh Chủ Võ lâm quá sớm.

Chợt, Điền Hồ bật quát :

– Ai? Kẻ nào to gan dám lẻn dò xét phái Thanh Thành ta ?

Đoàn Quan Sơn cau mày, nhìn Điền Hồ :

– Nếu có người xuất hiện, nếu kẻ đó lỡ gây kinh động lẽ ra người phát hiện phải là ta, đâu thể đến lượt ngươi ?

Điền Hồ vẫn có thần sắc ngưng đọng, bỗng đưa tay chỉ về phía có nhiều thi thể bất động nằm ở mải xa xa, tận cùng của vách đá :

Đồ nhi sẽ không phát giác có người ẩn nấp nếu y phục của một trong những thi thể ở đó không chợt lay động.

Đoàn Quan Sơn quay ngoắt người lại, đưa mắt nhìn về phía Điền Hồ vừa chỉ :

-Cao nhân nào muốn chỉ giáo Đoàn mỗ, xin hiện thân cho.

Lập tức từ phía đó có một lão nhân lách người bước ra với nụ cười lạt đang hiện hữu lên đôi môi :

-Chỉ giáo thì không dám. Tư Mã Thông lão phu chỉ lấy làm lạ vì không ngờ ngoài lão phu vẫn còn Thanh Thành phái cố tình lưu lại để mong khám phá nhiều bí ẩn có lẽ đang tồn tại ở những thi thể này.

Sắc mặt Đoàn Quan Sơn vụt giãn ra và chỉ sau đó một thoáng bỗng cau lại :

-Hóa ra là Tư Mã Chưởng môn. Dám hỏi Chưởng môn đã đến từ lúc nào ?

Vẫn đối đáp cùng Đoàn Quan Sơn, lão Tư Mã Thông Chưởng môn phái Điểm Thương vừa nhẹ nhàng bước qua từng thi thể đến gần mọi người hơn. Lão cười khẩy ?

Ở phái Thanh Thành liệu có gì đáng lưu tâm để lão phu bỏ công dò xét? Và đó là nguyên do để lão phu có thể thẳng thắn trả lời rằng lão phu chỉ mới đến mà thôi.

Đoàn Quan Sơn liền đanh giọng:

-Ở bổn phái nếu có điều gì đáng lưu tâm hay không thì tùy ở quan điểm và thái độ của mỗi người. Tư Mả Chưởng môn bảo chỉ mới đến, vậy bằng cách nào Chưởng môn có thể xuất hiện từ phía này, là nơi dường như không có lấy một lối đi ?

Câu chất vấn của Đoàn Quan Sơn lập tức nhận được lời đáp, không phải từ miệng lão Tư Mã Thông nhưng là từ nhân vật thứ hai cũng xuất hiện ở chỗ Tư Mã Thông vừa xuất hiện.

Nhân vật này buông ra tràng cười dài, hoàn toàn phù hợp với lời lẽ dàn hòa đang được nhăn vật đó thốt ra :

-Đoàn tiền bối Chưởng môn xin chớ quá đa nghi. Vì ở đây, ha… ha , Tổng Đàn Bạch Cốt Môn nào phải chỉ có mỗi một lối xuất nhập duy nhất? Nếu không nhờ Tư Mã Thông tiền bối chỉ điểm, có lẽ suốt đời này Tạ Vân Lâu tại hạ và Cao Như Nguyệt Chưởng môn sẽ không bao giờ ngờ rằng vẫn có thể đột nhập vào đây bằng lối xuất nhập thứ hai.

Như để minh chứng cho lời nói này. Tạ Vân Lâu Chương môn Tuyết Sơn phái vừa dứt lời thì tử phía sau y bền có bóng dáng một nữ nhân xuất hiện. Và nữ nhân này khi nhìn thấy đoàn người đông đủ của Thanh Thành phái liền tỏ ra kinh ngạc :

– Cả Thanh Thành phái cũng quay lại ư?

Sau đó, do thấy mọi thi thể đều bị xé rách y phục ở hai đầu vai, nữ nhân nọ lại kêu :

-Úy ! Ai đã gây ra chuyện này ? Họ muốn tìm gì ở những thi thể kẻ đã chết ?

Vẻ kinh ngạc của nữ nhân nọ là quá thật, khiến mọi người ở Thanh Thành phái đều vỡ lẽ, bọn người Tư Ma Thông không những chỉ mới đến mà họ còn đến một lượt với nhau. Và vì muốn xóa tan thái độ có phần nghi kỵ của phụ thân lúc mới rồi, Đoàn Bội Cơ nhanh nhảu lên tiếng :

– Đấy là do phái Thanh Thành tiểu nữ gây ra. chủ ý là tìm…

Đoàn Quan Sơn vụt quắc mắt, mắng át Đoàn Bội Cơ :

Ngươi không được lắm lời ! Thật không ngờ vì vẫn luôn không chiều ngươi khiến ngươi quên hết những gì ra đã giáo huấn. Đâu đến lượt ngươi nói xen vào, hử ?

Chưa bao giở bị mắng, thái độ của phụ thân làm cho Đoàn Bội Cơ nửa sợ nửa hờn. Nàng ngúng nguẩy bỏ đi.

– Nữ nhi nói như thế chẳng phải là để giúp Ngũ sư huynh truy tìm tung tích thù nhân đó sao ? Nỡ nào phụ thân mắng nữ nhi giữa chỗ đông người ? Đã vậy mọi người cứ ở đó tìm, nữ nhi không việc gì phải quan tâm.

Nhìn theo Bội Cơ cho đến lúc nàng đi khuất, Đoàn Quan Sơn thở dài, nhẹ giọng bảo Nhị đồ đệ Thạch Yến :

– Ngươi hãy đi an ủi Bội Cơ. Tốt hơn hết là hãy thay ta, giải thích mọi điều thiệt hơn cho Bội cơ hiểu.

Trong lúc Thạch Yến bỏ đi và thi thành mệnh lệnh, Đoàn Quan Sơn còn lên tiếng phân minh với bọn người Tư Mã Thông :

– Chuyết kinh chẳng may vắn số yểu mạng, thành thử bao tình thương Đoàn Quan Sơn này đều dồn hết cho tiểu nữ Bội Cơ. Đoàn mỗ giáo huấn bất nghiêm mong tam vị Chướng môn chớ chê cười.

Và để khỏa lấp những gì vừa xảy ra, Đoàn Quan Sơn gượng cười, hỏi Tư Mã Thông :

Đoàn mỗ lúc nãy quá có quá lời, mong được Tư Mã Chướng môn lượng thứ. Xin cho hỏi, Tư Mã Chưởng môn và nhị vị đây không hiểu đã dò xét được những gì ?

Là nhân vật lúc nào cũng giữ nụ cười lạt trên môi, thật không ngờ Tư Mã Thông lại là người đầu tiên tỏ ra cảm thông với Đoàn Quan Sơn. Lão chép miệng :

– Cảnh gà trống nuôi con do lão phu là người đã từng trải nên rất hiểu nỗi lòng của Đoàn Chưởng môn. Còn về vấn đề dò xét, hừ….

Nói đến đây, nụ cười lạt lại xuất hiện trên môi Tư Mã Thông và cứ tồn tại mãi trong lúc lão nói tiếp :

– Do có mối nghi ngờ từ đầu, nên lão phu và nhị vị Chưởng môn đây vừa có một phút hiện kinh dị.

Và lão gật đầu nhìn Tạ Vân Lâu :

– Ngươi nói đi, đỡ phải giải thích hai lần.

Tạ Văn Lâu cũng gật đầu, sau đó nhìn Đoàn Quan Sơn :

-Tuy Tư Mã Chưởng môn là người phát hiện sự kiện kỳ lạ ở ngay trên thi thể Đại ác ma Bạch Cốt U Linh, nhưng nhờ bổn phái có am hiểu chút công phu ngoại môn nên đã xác định nguyên nhân tử vong của Đại ác ma không hoàn toàn do một kích của Thất Kiếm Phi Chưởng Hoàng Nhất Lãm như chúng ta có may mắn mục kích.

Đoàn Quan Sơn thất kinh :

– Vậy nguyên nhân thật sự là gì ?

Tạ Vân Lâu trầm giọng :

– Trước đó, lão ma đã bị hạ độc.

Triển Lập giật mình :

– Lão ma là đại cao thủ có bản lãnh thượng thừa, là nhân vật nào đủ năng lực đến gần hạ độc đến lão ma cũng không nhận ra ?

Tạ Vân Lâu liếc mắt nhìn nữ nhân cùng xuất hiện :

– Riêng về vấn đề này thÌ xin Đoàn Chưởng môn hãy nghe qua chủ ý của Cao Như Nguyệt, Chường môn Trường Bạch phái.

Cao Như Nguyệt có phần nào đỏ mặt :

-Muội nào có chủ ý gì đáng đề Tạ huynh đề cao ? Bất quá muội chỉ nêu một ý nghĩ là kẻ có thể hạ độc lão ma ắt không phải người xa lạ với lão. Còn như kẻ đó là ai, có quan hệ thế nào với lão, Cao Như Nguyệt thật không dám hàm hồ đoán càn.

Phùng Viên khẽ chạm vào vai Điền Hồ.

-Liệu có phải đó là kẻ Điền Ngũ đệ muốn tìm ?

Tư Mã Thông nghe được, bỗng xạ mắt nhìn Đoàn Quan Sơn :

– Đây là lần thứ hai lão phu nghe người của quý phái đề cập đến một nhân vật nào đó, có vẻ có liên quan đến kẻ đã ngấm ngầm hạ độc lão. Chẳng hay đó là kẻ nào ?

Đoàn Quan Sơn dù đang giận dữ về câu nói lỡ lời của Phùng Viên nhưng vẪn buộc phải đối đáp với Tư Mã Thông. Và Đoàn Quan Sơn bỗng hỏi ngược lại lão Tư Mả :

-Đó là nhân vật nào, kỳ thực Đoàn mỗ vì chưa biết nên không thể nói. Liệu Tư Mã Chưởng môn có thể cảm thông và hãy xem đó là chuyện chỉ liên quan đến nội tình của bổn phái không ?

Tư Mã Thông lại cười lạt, như đó là một cố tật :

Đây là đại sự ắt có liên quan đến đại cục của toàn thể Võ lâm. Hy vọng Đoàn chưởng môn đừng gán vào hai chữ nội tình hòng che giấu sự thật.

Đoàn Quan Sơn vặc lại :

– Vẫn chưa biết đó là nhân vật nào, sao Tư Mã Chưởng môn đã vội bảo nhân vật đó có liên quan đến đại cục Võ lâm ?

Tư Mã Thông hừ lạnh :

– Theo lão phu nghĩ nhân vật đó vị tất chỉ quan hệ đến nội tình của quý phái Thanh Thành. Bằng không, sao Đoàn Chưởng môn không dám tiết lộ danh tánh ?

Đoàn Quan Sơn cười lạt :

– Vậy thử hỏi, lệnh ái hoặc lệnh lang là nhân vật như thế nào ? Sao cho đến tận bây giờ vẫn không ai hay biết Tư Mã Chưởng môn hãy còn hậu nhân ? Phải chăng đó vì là chuyện chỉ liên quan đến nội tình của quý phái Điểm Thương nên Tư Mã Chưỡng môn không tiện tiết lộ ?

Sắc mặt Tư Ma Thông vụt đỏ bừng bừng:

– Ai dám nói Tư Mã Thông này hãy còn hậu nhân?

Đoàn Quan sơn bật cười :

– Thế thì từ đâu ra câu nói : “Cảnh gà trống nuôi con?” Chính Tư Mã Chưởng môn đã lỡ lời nói lộ, nào phải Đoàn mỗ đoán càn. Ha…. ha…

Chỉ suýt nữa, Tư Mã Thông có phản ứng vì quá động nộ nếu như đúng lúc đó không có tiếng kêu thất thanh của Thạch Yến từ ngoài khẩn trương vọng vào :

– Sư phụ ! Đại sư huynh ! Không hiểu Tiểu sư muội đã biến di đằng nào. Đồ nhi đã cố tìm nhưng vẫn không sao tìm thấy.

Trái với thái độ thường nhật. Đoàn Quan Sơn thay vì tỏ ra lo lắng thì lại dửng dưng khoát tay bảo :

-Bội Cơ vẫn thường như vậy, hễ giận dỗi là tìm nơi lánh mặt. Cứ để mặc ả , không thấy ai tìm, ả sẽ tự xuất hiện thôi.

Nhưng riêng Điền Hồ thì khác, hắn chợt bảo:

– Nhưng ở đây thì khác, sư phụ, không như ở phái Thanh Thành chúng ta. Sao sư phụ không để đồ nhi chịu khó đi tìm Tiểu sư muội ?

Đoàn Quan Sơn xua tay phản bác, nhưng sau đó lại chép miệng :

-Ngươi muốn tìm thì tìm. Chỉ sợ giữa Bội Cơ và ngươi bấy lâu nay không hề thuận thảo, vị tất Bội Cơ chịu xuất hiện nếu biết ngư’ời tìm là ngươi.

Bất chấp lời nói của sư phụ là đúng sự thật, Điển Hồ cứ quả quyết :

– Dù Tiểu sư muội có định kiến như thế nào về đồ nhi, nhưng việc tìm và bảo vệ an toàn cho Tiểu sư muội vần là phận sự của một sư huynh. Xin sư phụ an tâm, nếu cần, đồ nhi sẽ hết sức nhẫn nại, sẽ cố giải thích cho Tiểu sư muội hiểu nỗi lòng và sự quan tâm sư phụ luôn dành cho Tiểu sư muội.

Đoàn Quan Sơn thở dài và gượng cười :

-Nếu Bội Cơ hiểu được như ngươi thì hay biết mấy. Được rồi, ngươi cứ thử một lần xem sao ?

Điền Hồ vọi thi lễ với từng người đương diện, sau đó hỏi Thạch Yến :

– Nhị sư tỷ đã tìm Tiểu sư muội ở những đâu ?

Thay vì đáp, Thạch Yến bảo :

– Ta sẽ đi cùng Ngũ sư đệ ! Đi nào.

Và Thạch Yến đi trước, Điền Hồ lặng lẽ bám theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.