Điền Hồ thiếu hiệp ?
– Nam Cung Chưởng môn ?
– Tại hạ đây ! Nhị vị Chưởng môn vẫn bình yên chứ ?
Nơi tại hạ đang đứng có địa thế khá rộng nhị vị có thể theo hướng phát âm và từ từ tiến đến.
Chúng ta cần hiệp lực nhau để tìm lối thoát. Người đầu tiên lên tiếng là Nam Cung Phách.
Và khi nghe Nam Cung Phách gọi Điền Hồ, Đoàn Mộc Huyền vì nhận ra thanh âm của Nam Cung Phách nên mới lên tiếng tiếp theo sau.
Và khi nghe Điền Hồ phát thoại, hai người kia vừa thở phào vừa nêu nhận định của mỗi người, thay vì đến ngay chỗ Điền Hồ như được ám thị.
Nam Cung Phách bảo :
-Sức công phá của hoả dược tuy không đủ mạnh để phá hủy toàn bộ thạch động nhưng dù sao loạn thạch cũng rơi nhiều.
Cần phải nhìn rỏ địa hình trước khi có ai trong chúng ta muốn tháo thứ di chuyển.
Đoàn Mộc Chưởng môn chẳng hay có đem theo hỏa tập không ?
Đoàn Mộc Huyền lên tiếng :
– Chỉ đáng ngại là nếu loạn thạch rơi nhiều xuống Bạch Cốt Đàm, làm độc thủy là điều có thể xảy đến.
Chỉ tiếc không ai trong chúng ta lường trước chuyện này để mang theo hỏa tập. Làm sao bấy giờ ?
Điền Hồ thở dài :
-Nếu nhi vị ngại di chuyển cũng không sao. Chỉ cần mỗi người tự ghi nhớ kỹ vị trí của mình, sau đó bắt đầu mò mẫm tìm quanh.
Hành động như thế dù không may mắn phát hiện lối thoát thì cũng không đến nỗi bị lạc phương vị. Chúng ta nên tìm càng nhanh càng tốt.
Bằng không, càng lưu lại lâu chúng ta càng thêm nguy hiễm nhất là bị kiệt lực vì không thể nào tìm thấy vật thực hoặc nước uống ở đây.
Nam Cung Phách vụt kêu :
-Tiếng nước suối chảy khi nãy ? Mọi người đừng lên tiếng nữa, hãy cố lắng nghe và tìm xem, ai là người đang ở gần nguồn nước nhất?
Đó là thứ chúng ta cần nhất nếu chẳng nay phải lưu lai đây thời gian lâu. Bắt đầu đi.
Sau một khoảng thời gian im hơn lặng tiếng đủ lâu, chính Nam Cung Phách là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng :
– Không lẽ hậu quả của sự tàn phá cũng hủy hoại luôn nguồn nước ?
Vẫn bị bóng đêm đen vây phủ ngập tràn, có tiếng Đoàn Mộc Huyền chép miệng :
-Vậy là đành phải thực hiện theo lời Điền Hồ thiếu hiệp thôi, nếu không muốn nơi này biến thành nơi táng thân của ba người chúng ta.
Và mọi người bắt đầu tìm quanh, mò mẫm mà tìm, gây thành những tiếng động lạo xạo như tiếng của loài gậm nhấm đang háo húc nhai những món ăn hạp khẩu.
Bóng đêm vẫn cứ ngự trị. Và không có lấy một tia sáng nhỏ nào từ tên ngoài vô tình chiếu lọt vào để gọi là tạo chút hi vọng cho những kẻ tình cờ lâm cảnh bị sanh cầm.
Những tiếng động lạo xạo vẫn vang lên, lúc gần thật gần và có lúc xa thật xa nhưng thủy chung vẫn không có tiếng ai reo lên cho biết là đã tìm thấy sinh lộ.
Và điều dĩ nhiên sau đó phải có là những tiếng động lạo xạo ít dần rồi ngừng hẳn, tạo cơ hội cho Điền Hồ lên tiếng :
– Không ai phát hiện được gì sao ?
Đáp lại câu hỏi của Điền Hồ chỉ là hai loạt thở dài thườn thượt. Điền Hồ bật cười :
– Cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng lắm đâu. Nhị vị sao không nhận cơ hội này, lúc sinh lực hầu như vẫn còn nguyên vẹn, lo tọa công điều tức chân nguyên ?
Hãy tích tụ sẵn chân lực để đến lúc cần chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực công phá vào một vị trí duy nhất. Có tận nhân lực mới tri thiên mệnh, đúng không ?
Lời nói của Điều Hồ lập tức làm cho hai nhân vật nọ cùng phấn khích, quả thật họ nào phải đã lâm vào tình thế tuyệt vọng.
Do đó tất cả cùng lo tọa công.
Vậy là giữa đêm đen, nếu lúc nãy chỉ vang lên nhiều tiếng lạo xạo thì lúc này được thay bằng những nhập hô hấp tHồ nạp đều đều xuất hiện.
Không ngắn như thời gian dành cho việc kiếm tìm sinh lộ, thời gian để mọi người tọa công là lâu hơn.
Nhất là hai người trong họ đều có trọng trách, là Chưởng môn nhân một đạo phái.
Người là Chưởng môn nhân môn phái Côn Luân, người thì là Không Động phái Nhất Môn chi chủ.
Tâm pháp nội công của họ tuy khác nhưng để xứng với hai chữ Đại phái, mà Võ lâm Trung Nguyên hiện chỉ có Thất Đại phái mà thôi, dĩ nhiên nội công tâm pháp của họ là thượng thừa.
Khiến thời gian họ tọa công phải lâu hơn những nhân vật Võ lâm bình thường khác, đây cũng là thước đo mức độ nông sâu của tu vi nội lực từng người.
Và khi Nam Cung Phách Xả Công đã nghe tiếng thì thào của Đoàn Mộc Huyền nhẹ nhàng đưa đến :
– Hỗn Nguyên Công của Không Động phái, Nam Cung Chưởng môn đã đạt đến chín phần hỏa hầu ?
Nam Cung Phách liền tỏ ra khiêm tốn – Nếu không nhờ tiên sư đôn đốc thúc giục, vị tất tai hạ đạt thành quả như ngày hôm nay.
Thế Quy Tức Đại Pháp của quý phái, Đoàn Mộc Chướng môn luyện được bao như thành ?
Đoàn Mộc Huyền chưa đáp thì nghe Điền Hồ lên tiếng đáp hộ :
– Đoàn Mộc Chường môn cũng đạt chín thành, nào phải ít.
Xem ra nhị phái Côn Luân Không Động nào phải ngẫu nhiên được xếp ngang hàng với ngũ phái còn lại đễ gọi là Thất Đại Phái !
Đoàn Mộc Huyền khih ngạc :
-Sao Điền Hồ thiếu hợp đoán biết chính xác mức thành tựu của Đoàn Mộc Huyền ta ?
Phần Nam Cung Phách thì kinh ngạc theo chiều hướng khác :
– Thanh âm của thiếu hiệp lúc này đã vang lên trung khí hùng hậu. Không lẻ nội thương của thiếu hiệp đã bình phục ?
Điền Hồ thừa nhận :
-Khi quyết định chọn loại công phu nghịch thường để luyện, tại hạ đã vì nhiều điều lợi mà bất chấp hậu quả.
Đó là ngoài việc tự điều trị thương thế một cách dễ dàng tại hạ còn có thế tự minh bạch để đoán biết công phu tu vi của người khác hiện có mức độ nông sâu ra sao?
Và cứ qua nhịp hô hấp lúc này của Nam Cung Chưởng môn, tại hạ có thể đoán mà không sợ lầm, rằng Đoàn Mộc Chưởng môn đã bắt đâu luyện Quy Tức Đại Pháp từ rất lâu, chí ít phải gần ba mươi năm.
Đoàn Mộc Huyền thán phục :
– Lơi hại thật. Không sai. Ta đã bắt đầu luyện từ khi mới lên năm. Vị chi đã hai mươi bấy năm có lẽ.
Nam Cung Phách tỏ ra bất phục :
-Dựa theo niên kỷ và mức độ nông sâu của chưởng kình, việc đoán như thiếu hiệp Nam Cung Phách mỗ cũng có thể đoán. Trừ phi thiếu hiệp nói được chính xác mức độ công phu tu vị của mỗ, lúc đó mỗ mới tâm phục khẩu phục.
Điền Hồ phì cười :
– Tuy tại hạ không thể giải thích rõ những điều gì đã xảy ra cho Chưởng môn nhưng nói về mức độ công phu thì Chưởng môn có sự công phu tu vi vượt ngoài niên kỷ.
Nam Cung phách gặng hỏi :
– Vượt bao nhiêu ? Trội hơn so với Đoàn Mộc Chưởng môn.
Nam Cung Phách càng hỏi dồn :
– Nói thế mỗ không phục. Trừ phi phải nói là trội hơn bao nhiêu.
Điền Hồ dằn giọng :
– Nếu tại hạ nói rõ, liệu Chưởng môn có ý nghi ngờ, cho tại ha bấy lâu nay cố tình dò xét Chưởng môn không ?
Nam Cung Phách bật cười :
-Thiếu hiệp không phải lo về điều đó. Vì mỗ nghĩ dù có ai cố tình dò xét cũng không thể đoán biết nguyên nhân khiến mỗ có mức thành tựu như lúc này.
Thiếu hiệp cứ nói đi.
Điền Hồ dằn giọng một lần nữa :
– Vị chi Nam cung Chưởng môn đang có đến bốn mươi năm công phu tu vi.
Nam Cung Phách thất kinh, chỉ kêu được một tiếng :
-Úy !
Nhưng thất kinh nhất vẫn là người thứ ba vô tình được nghe. Và Đoàn Mộc Huyền hỏi với vẻ e dè :
-Đúng sai thế nào, Nam Cung Chưởng môn ?
Không nghe Nam Cung Phách đáp, Điền Hồ đành lên tiếng :
– Lúc gia sư Đoàn Quan Sơn lên tiếng suy cử do Hoàng làm Minh Chủ, thái độ của Nam Cung Chưởng môn là rất khôn ngoan.
Không phản bác thẳng thừng như Tư Mã Thông , cũng không tán đồng một cách nhanh nhảu như những phái khác, khiến mọi người không ai nghĩ nguời như Nam Cung Chưởng môn lại đạt mức công phu tu vi ngang bằng Chưởng môn nhân nhị đại phái Võ Đang và Thiếu Lâm.
Đến tại hạ cũng nghĩ vậy, nếu không nhờ vừa rồi tình cờ lắng nghe tiếng tHồ nạp, chứng tỏ mức thành tựu hoàn toàn khác của Nam Cung Chưởng môn.
Đến lúc này mới nghe tiếng Nam Cung Phách lầu bầu :
– Đoán biết được mức độ tu vi của Nam Cung mỗ, trừ phi thiếu hiệp hiện có mức thành tựu cao hơn. Và đó là điều mỗ chẳng muốn tin chút nào.
Đoàn Mộc Huyền kinh hãi :
-Nghĩa là Nam Cũng Chưởng môn thật sự có công phu tu vi như Điền Hồ thiếu hiệp đoán ?
Nam Cung Phách thở dài :
– Đoàn Mộc Chưởng môn đừng lấy làm lạ, nếu biết rằng trước lúc lâm chung, gia sư có trút truyền cho tại hạ gần hai mươi năm công phu chân lực.
Chỉ như thế, người chưa đến tam tuần là tại hạ mới có xấp xỉ bốn mươi năm công phu tu vi.
Hà… điều này bấy lâu nay tại hạ vẫn giữ kín vì ngại các phái khác đố kỵ, sẽ bất lợi cho tại hạ.
Đoạn Nam Cung Phách đổi giọng, gặng hỏi Điền Hồ :
– Còn thiếu hiệp, sao và chưa nói gì về bản thân ?
Đoàn Mộc Huyền cũng nôn nóng muốn biết:
-Phải đó. Chúng ta đã là người đồng hội đồng thuyền, và cũng có thể là đồng táng thân ở đây, sẽ bất công nếu thiếu hiệp không chịu nói gì về bản thân?
Điền Hồ phì cười :
-Tại hạ chỉ thố lộ, nếu nhị vị ưng chịu tại hạ một điều kiện.
Cả hai cùng đáp ứng :
-Điều kiện gì? Nói nghe xem.
Điền Hồ bảo :
-Hãy cùng tại hạ kết giao, thề đồng sanh đồng tử.
Đoàn Mộc Huyền bật kêu :
-Có cần phải nghiêm trọng thế không ?
Nam Cung Phách thì trầm giọng :
-Đủ thấu hiểu nội tình Điền thiếu hiệp sắp tiết lộ là rất nghiêm trọng phải thế không ?
Điền Hồ đáp :
– Phải nói là rất nghiêm trọng mới đúng. Vì mỗi một lời tại hạ nói ra hoặc từng hành vi tại hạ làm, chỉ cần một sát na lầm lẫn là sẽ dấn đến hậu quả khó lường.
Và bằng chứng là đá có ít nhất năm sinh mạng đã vô tình bị thảm tử vì mỗi một hành vi quá khinh suất của tại hạ. Nếu nhi vị không chấp thuận thì cũng không sao.
Vì nhị vị sẽ tránh được nhiều những mối họa sất thân. Còn ngược lại, nếu nhị vi thuận tình, tại hạ se hết sức cảm kích vì đột nhiên có thêm một tỷ tỷ và một vị ca ca, nghĩa là càng thêm người gánh đỡ trọng trách tại hạ đang mang.
Đoàn Mọc Huyền nghi ngai :
– Thiếu hiệp muốn nói đó là những cái chết của Tư Mã Thông và Thanh Thành phái bốn mạng?
Điền Hồ chợt nhẹ giọng :
– Chính là họ.
Nam Cung Phách thì nghi ngờ :
-Trọng trách gì thiếu hiệp đang mang ?
Điền Hồ bật cười :
– Nam Cung Chưởng môn hỏi là không nghĩ, tại hạ đáp được sao, khi Chưởng môn chưa đáp ứng đề xuất của tại hạ ?
Hít vào một hơi thật sâu, Nam Cung Phách chợt bảo :
– Ta chỉ thuận tình nếu thiếu hiệp đoan quyết những gì sấp hành động đều không đi ngược lại đạo nghĩa.
Điền Hồ trầm giọng đề quyết :
– Tại hạ vẫn là người Thanh Thành phái và chủ trương tôn chỉ của phái Thanh Thành như chưa bao giờ đi ngược lại đạo nghĩa võ lâm.
Nam Cung Phách bỗng cao giọng :
– Đoàn Mộc Chưởng môn nghĩ sao ?
Đoan Mộc Huyền cười khanh khách :
-Nếu đột nhiên ta được làm tỷ tỷ của một Nam Cung Phách thân hoài tuyệt học, giả như không thể thoát ly chốn này và phải sanh cầm vĩnh viễn ở đây ta vẫn hài lòng.
Huống chi ta còn có một Tam đệ đầy tâm cơ và bản lãnh , ta chờ gì nữa mà không tán thành. Ha… ha…
Điền Hồ cũng hít một hơi thật sâu :
-Còn Nam Cung Chưởng môn, liệu có cho phép đệ gọi là Nhị ca?
Nam Cung Phách cười hào sảng :
– Đoàn Mộc Đại tỷ đã không khước từ thì có sao Nam Cung Phách ta vốn là nam nhi đại trượng phu lại nhát đảm khước từ trọng trách ?
Tam đệ muốn chúng ta bái lễ kết giao như thế nào đây ? Vì đâu thể thiếu nghi lễ cần thiết ? Ha… ha…
– Điền Hồ chở Nam Cung Phách dứt tiếng cười mũi nghiêm giọng bảo :
-Chúng ta đều là Quần tử chi giao, một lời nói ra tựa nhất ngôn cữu đỉnh. Không cần nghi tiết trọng hậu, chi cần dùng tâm thật đối đãi nhau vẫn hơn bội phần so với người chỉ quen thói môi miệng đãi bôi.
Đã là vậy, tiểu đệ Điền Hồ xin được kính cẩn gọi nhi vị là Đại tỷ và Nhị ca.
Lời lẽ chân thành của Điền Hồ làm cho Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền cùng xúc động. Họ gọi :
– Tam đệ ! Ta thật sung sướng khi được Tam đệ gọi bằng Nhị ca.
– Đại tỷ cũng vậy. Xem ra có được hai vị đệ đệ cùng lúc chính là phúc phận ngoài ý nghĩ của Đại tỷ.
Và cả hai càng thêm kinh ngạc khi nghe giữa đêm đen, từ phía Điền Hồ bỗng phát lên những thanh âm khó ngờ, kèm theo đó là câu nói không kém phần dửng dưng của chính Điều Hồ thốt ra :
– Có thêm Nhị ca và Đại tỷ mới chính là phúc phận của tiểu đệ.
Và để tỏ tấc lòng thành tiểu đệ có quà này xin dành cho Nhị ca và Đại tỷ, mỗi người một nửa.
Điều đáng nói ở đây là thanh âm của Điền Hồ vang lên càng lúc càng gần.
Để khi nói hết câu, Nam Cung Phách chợt nhận biết Điền Hồ đang đứng ngay bên cạnh và trao một mẩu vật mềm mềm vào tay Nam Cung Phách.
Y kinh ngạc :
-Tam đệ có thể tỏ tường nhìn rõ trong bóng đêm?
Vừa đáp, Điền Hồ vừa di chuyển dần sang phía Đoàn Mộc Huyền :
-Nhìn gần trong một trượng thì rõ.
Vì Nhị ca biết không, tiểu đệ hiện có đến một giáp tý chân lực, đương nhiên cao minh hơn Nhị ca và Đại tỷ lúc này.
Cũng nhận một mẩu vật mềm mềm như Nam Cung Phách, Đoàn Mộc Huyền hoang mang :
-Tam đệ vừa giao cho Ta và Nhị đệ vật gì ?
Điền Hồ phì cười :
– Mỗi người chỉ có phân nửa đóa Bạch Liên Vạn Niên mà thôi.
Nếu Đại tỷ và Nhị ca không chê, chao ôi, chỉ nửa canh giờ là cùng Đại tỷ và Nhị ca sẽ có mức công phu tu vi cao minh hơn tiểu đệ.
Sẽ xứng đáng là Đại tỷ và Nhị ca của Điền Hồ này.
Đoàn Mộc Huyền ngỡ ngàng :
-Tam đệ nhặt được Bạch Liên Vạn Niên thật sao ? Nhưng sao Tam đệ trao cả cho Ta và Nhị đệ ?
Điền Hồ bảo :
– Tiểu đệ không thể dùng dược vật, dù là loại hãn thế như thế nào cung vậy. Hay Đại tỷ nghi tiểu đệ có ý gì khác ?
Nam Cung Phách lớn tiếng bảo :
-Ta chỉ nhận nếu Tam đệ chịu khó giải thích rõ hơn nguyên nhân khiến Tam đệ không thể dùng dù là Bách Liên vạn Níên.
Điền Hồ thở dài :
– Thế Nhi ca có biết việc lợi nhất của công phu tiểu đệ đang luyện là thế nào không? Là một năm kHồ luyện của Tiểu đệ bằng mười năm của những người như Nhị ca.
Cả hai cùng kêu bằng giọng thất kinh.
– Thật như thế sao ?
Điền Hồ giải thích tiếp :
-Cũng như Đại tỷ, từ thuở lên năm tiểu đệ đả được gia mẫu chỉ điểm công phu. Năm lên chín, gia mẫu qua đời tiểu đệ buồn nản đã để gián đoạn.
Một năm sau tiểu đệ được gia sư Đoàn Quan Sơn thu nhận và đưa về Thanh Thành cưu mang.
Sau hơn một năm kHồ luyện công phu Thanh Thành, tiểu đệ cảm thấy dù có luyện đến hết đời vẫn không đủ bản lãnh báo phục gia thù, nên quyết định luyện qua công phu nghịch thường do gia mẫu lúc sinh thời tình cờ tìm thấy.
Và nghiễm nhiên mỗi năm công phu của tiểu đệ càng tăng tiến vượt bậc, bù cho việc không thể dùng dược vật khiến chân khi phát sinh nghịch hành. Tất cả chi có vậy.
Đoàn Mộc Huyền chợt chùng giọng xuống, thật sự lo cho Điền Hồ :
– Lai lịch của Tam đệ là thế nào ? Kẻ thù là ai ?
Điền Hồ bảo :
– Sẽ không thiếu thời gian cho Đại tỷ hỏi nhưng không phải lúc này. Hãy mau dùng dược vật để tiếp trợ chân nguyên.
Chờ khi thoát nạn, tiểu đệ sẽ nguyện ý giãi bày.
Nam Cung Phách tán đồng :
– Lời Tam đệ quả không sai. Hãy nghĩ đến chuyện thoát thân trước đã.
Do đóa Bạch Liền gồm nhiều hạt. cũng như bao đóa sen thường, nên Đoàn Mộc Huyền sau khi tách ra vụt đề xuất :
– Đây là loạt dược vật hãn thế, không thể tự ý muốn dùng bao nhiêu thì dùng.
Theo ta, lần đầu chỉ cần một Hạt là đủ. Năm Hạt còn lại thì cứ tạm Cốt đó, chờ đến khi hữu sự mới dùng.
Nam Cung Phách tán thành :
-Đại tỷ được sáu hạt, phần đệ chỉ có năm. Sao Đại tỷ không dùng luôn hai hạt để mỗi người chúng ta còn lại bốn cho ngang bằng?
Cũng như Thiên Niên Tuyết Liên Tử chỉ xuất hiện ở vùng có tuyết quanh năm và kéo dài mãi từ nghìn năm này đến nghìn năm khác, công năng diệu dụng của một hạt Bạch Liên Vạn Niên cũng làm cho công phu tu vi của người dùng tăng lên mười năm.
Và điều đó là có thật khi Điền Hồ nghe Nam Cung Phách, cũng như Đoàn Mộc Huyên cùng kêu :
– Thật đúng là linh dược hản thế, mục lực của ta qua có tinh tường hơn.
– Ta cũng vậy. Và ta đã dùng nhiều hơn Nhị đệ một hạt.
Điền Hồ cả mừng :
-Được như thế càng tốt, chúng ta có thể thoát rồi.
Nam Cung Phách hỏi :
– Bằng cách nào, Tam đệ ?
Điền Hồ đưa tay chỉ lên trên :
– Loạn thạch chủ yếu là từ trên rơi xuống, ắt sẻ có một chỗ thật xung yếu, để khi chúng ta liệu cách làm cho lay động sẽ tạo chỗ thoát cho chúng ta.
Đoàn Mộc Huyền nghi ngại :
– Ý Tam đệ là muốn làm cho cả trần động đổ ụp xuống? Thế không ngại loạn thạch đè cả lên chúng ta sao ?
Nam Cung Phách trầm ngâm :
– Dù là mạo hiểm nhưng đây quả là cách duy nhất tìm sinh lộ trong tuyệt lộ.
Chỉ cần định trước chỗ ẩn nấp…
Điền Hồ cướp lời :
– Tìm chỗ ẩn trong khi loạn Thạch rơi vẫn không tốt bằng dùng khinh thân pháp lao xuyên qua loạn thạch, để thoát ngay ra ngoài nếu bất ngờ phát hiện kẻ hở đủ qua lọt.
Chính vì muốn dùng cách này nên lúc nãy tiểu đệ mới hối thúc Đại tỷ và Nhị ca mau dùng Bạch Liên Vạn niên để tăng thêm nội lực.
Chỉ trừ khi nhị vị chưa đủ tự tin vào bản thân thì chúng ta mới nghĩ cách khác.
Đoàn Mộc Huyền Hồ nghi :
– Vậy là chuyện hợp lực cùng Tam đệ để công phu thạch thất sẽ không cần đến ?
Điền Hồ cười nhẹ :
– Đương nhiên không cần. Chính tiểu đệ sẻ tự ra tay công phá. Đại tỷ và Nhị ca cứ chuẩn bị sẵn, nhất là phải mạo hiểm khi đến lúc thật sự cần mạo hiểm.
Riêng tiểu đệ ất biết tự lo thân. Thế nào ?
Cả hai cùng gật đầu :
-Phần hung hiểm nhất đã có Tam đệ tự gánh vác, phần còn lại nếu bọn ta không dám thực hiện thì sao xứng là Đạt tỷ và Nhị ca của Tam đệ.
Điền Hồ gật đầu :
– Trước hết mọi người này giúp tiểu tìm chỗ xung yếu. Và nhớ, một khi đã khi thân lao lên thì lúc hạ thân nhớ tìm đầu những tảng đá mà đặt chân.
Đừng quên quanh đây vẫn còn là phạm vi của Bạch Cốt Đầm, chớ để chạm phải Độc Thủy !
Vút…
Vừa dứt lời toàn thân Điền Hồ liền bay bắn lên không trung như cánh Hạc Xung Thiên. Thấy vậy Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền cũng nhấc bổng người lao lên.
Lúc lên đến trần động, dù tìm thấy có chỗ bám tay hay không, cả ba cứ luân phiên vỗ tay loạn xạ vào mọi bề mặt của trần đá.
Họ định dựa vào thanh âm vang lên từ tiếng vỗ để tìm chỗ xung yếu như Điền Hồ căn dặn.
Bộp. Bộp. Bộp….
Sau nhiều lần lao lên hạ xuống và hạ sao cho chân không chạm nhầm vào độc thủy, có một lần Đoạn Mộc Huyền vỗ tay vào chỗ đã phát lên thanh âm trong thanh.
Nam Cung Phách hớn hở :
– Quả nhiên vẫn có chỗ xung yếu.
Họ hạ thân xuống đầu những tảng đá và nghe Điền Hồ dặn :
Đã đến lúc rồi đây. Đại tỷ và Nhị ca nên ghi nhớ, hễ thoát được cứ thoát và hãy dựa vào năng lực bản thân.
Đừng lo cho tiểu đệ, cũng chớ vội lo cho ai khác ngoài bản thân. Vì chỉ cần một sát na phân thần vì lo nghĩ là hậu quả sẽ khó lường.
Nam Cung Phách gật đầu :
-Người đáng lo chính là Tam đệ. Hãy cẫn trọng.
Đoàn Mộc Huyền chợt hít vào một hơi thật dài :
– Chỉ một lần này thôi, ta chấp nhận cho Tam đệ mạo hiểm. Còn từ lần sau trở đi hãy nhớ, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, quyết không để hiện trạng này trái diễn.
Điền Hồ thật sự cảm kích và cố che đậy bằng cách cười vang :
-Đại tỷ chỉ quá lo mà thôi. Được rồi, từ lần sau trở đi tiểu đệ xin tuân lời Đại tỷ. Còn bây giờ. Ha. ha… tiểu đệ bắt đầu đây.
Cẫn trọng đấy. Ha… ha…
Vẫn cười. Điền Hồ lao vút lên cao với tư thế bất phàm và vỗ thẳng vào vi trí xung yếu đã phát hiện một chưởng cũng có uy lực bất phàm.
Ầm…
Chỗ xung yếu vở tung, cho ánh sáng từ ngoài lọt vào, kèm theo nhiều thật nhiều những loạn thạch rơi tung tóe.
Vừa thấy ánh sáng, nhớ lời Điền Hồ dặn, Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền lập tức tung người lao lên.
Vút… vút…
Họ nương theo loạn thạch, đảo người qua lại liên tục và tay chân thì khẫn trương xô đẩy vào số loạn thạch vô tình hay bắn đến gần họ.
Bung…
Vù… ầm…
Rào… Rào…
Và họ lao thật ra ngoài, kinh hãi nhìn những triền núi bao bọc cũng vì bị chấn động nên đang lăn ào ào xuống nhiều thật nhiều những khối đá to như những quả núi nhỏ.
Ào… ào…
Để tự lo thân, họ lại vận dụng tột đỉnh khinh công, lao vun vút qua từng kẽ hở mà họ kịp phát hiện, để chạy mãi lên cao.
Chỉ khi đến chỗ thật sự an toàn, họ nhìn quanh và biết rằng cả ba người bọn họ đều thất lạc nhau, không ai nhìn thấy ai.
Nam Cung Phách hết ngơ ngác lại thẫn thờ vì đã chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng của Điền Hồ hoặc Đoàn Mộc Huyền xuất hiện.
Màn đêm buông xuống dần…