Bạch Kim

Chương 3 - Hình Tấn Bức Cung

trước
tiếp

Cảnh báo: Chương này có đoạn chống chỉ định với người đọc sợ chuột.

Quan dịch đã bị Bùi Văn Long chiếm cứ hết thảy, người không phận sự không được tùy tiện ra vào. Bởi vậy, lúc này hắn có thể an tâm tiếp kiến bất kì ai, không cần lo lắng tai vách mạch rừng. Khi trở lại quan dịch đã là đầu canh, Bùi Văn Long không màng đến sự mệt mỏi sau tiệc rượu, lập tức triệu người hắn muốn gặp đến.

Một hán tử trung niên hèn mọn bị dẫn vào phòng, nhìn trang phục giống một tên côn đồ tầm thường, nhưng con ngươi linh động cùng cử chỉ lão luyện cho thấy gã có sự khôn khéo mà một gã côn đồ bình thường không thể có. Bước qua cửa gã cũng không nói gì, chỉ buông xuôi tay khom lưng, trên mặt mang chút tiếu ý, nhìn Bùi Văn Long không nói lời nào.

Bùi Văn Long phẩm định chừng được tuần trà, thấy đối phương tịnh không có chút nào gấp rút hay bất an, lúc này mới hài lòng gật đầu:

“Quả nhiên không hổ là phong môi giỏi nhất Kim Lăng?”

“Tiểu nhân Phúc Toàn, đại nhân cứ gọi tiểu nhân A Toàn là được.”

“Ừm, A Toàn, tin tức người ta muốn tìm có chứ?”

Hán tử cười theo đáp:

“Được hồng phúc đại nhân, tiểu nhân cuối cùng tìm được người đại nhân cần. Bất quá đó là con cá lớn, nên giá cả…”

Gã lưu manh nào cũng có chút bản lĩnh vô lại, giỏi trộm cắp, lừa gạt, nhưng giỏi tìm tin tức, loại người đó giang hồ tục xưng “phong môi”. Bùi Văn Long trước khi tới Kim Lăng, đã phái thủ hạ đi trước một bước, đến Kim Lăng tìm kiếm phong môi linh lợi nhất địa phương, cho nên hắn vừa đến Kim Lăng lần đầu tiên, buổi tối liền có tin tức đưa tới. Vì phá án cần thiết, Bùi Văn Long mặc kệ đối phương thừa dịp nâng giá, lôi ra một tấm ngân phiếu nhưng chưa vội đưa, lạnh giọng:

“Chỉ cần đủ phân lượng, giá cả không thành vấn đề. Bất quá nếu ngươi mang loại tôm tép tầm thường đến, cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi đấy!”

“Tiểu nhân không dám!” – A Toàn đón lấy ngân phiếu, nhìn thấy con số trên đó, nét mặt không khỏi lộ ra nụ cười mãn nguyện, gấp ngân phiếu lại thản nhiên thốt:

“Một “thủy quỷ” nổi danh, không biết có được xem là cá lớn chưa?”

“Ngươi nói đến nhị đương gia Bài Bang, Hướng Ác?” – sắc mặt Bùi Văn Long vui mừng – “Hắn ở đâu?”

A Toàn cười bỉ ổi:

“Hắn dường như mê mẩn một cô nương ở Tần Hoài, thường đến Thiêm Hương Lâu mua vui. Đại nhân nếu đến đúng lúc, nói không chừng có thể gặp hắn?”

“Hắn đi vào lúc nào?” – Bùi Văn Long hỏi gấp, thấy đối phương cười mà không đáp, hắn chợt tỉnh ngộ, lại ném tấm ngân phiếu ra. A Toàn chộp lấy ngân phiếu, mới cười nói – “Hắn thường đến Thiêm Hương Lâu vào lúc hoàng hôn, ngày thì không xác định. Tuy nhiên đại nhân vận khí tốt, nếu tối mai đến Thiêm Hương Lâu, biết đâu chừng sẽ gặp được hắn.”

Thiêm Hương Lâu là một trong những thanh lâu nổi tiếng ven Tần Hoài đếm trên đầu ngón tay, Bùi Văn Long cũng nghe qua. Trước khi đến Kim Lăng, hắn đã nghiên cứu lời tấu của Lữ Kinh Hồng, vì độ tin cậy của tấu chiết là chìa khóa quan trọng đầu tiên để tìm ra kẻ cướp. Bài Bang luôn hoạt động ở Trường Giang, có tiền trong tay rồi khó tránh không đến Kim Lăng thế giới phồn hoa để hưởng thụ. Hắn vốn chỉ thử nghiệm, hi vọng có thể tìm thấy lâu la Bài Bang ở Kim Lăng, không ngờ tìm được nhị đương gia Bài Bang, làm hắn cực kì vui mừng. Bất quá nét mặt hắn không đổi sắc, nhạt giọng:

“Ngươi tạm ở quan dịch hai ngày, nếu tin tức của ngươi chuẩn xác, ta sẽ trọng thưởng. Bằng không! Hừ! Người đâu!”

Một thủ hạ dạ vang rồi đi vào. Bùi Văn Long phất tay, gã thủ hạ mặc sự giằng co hô hoán của A Toàn, lập tức áp giải ra ngoài. Hai kẻ đó đi rồi, Bùi Văn Long không dằn được hưng phấn, đi đi lại lại trong phòng, sau đó vỗ tay một tiếng, hán tử hắc y tiến vào. Bùi Văn Long phân phó:

“Triệu hồi các huynh đệ, tối mai theo ta làm đại sự!”

Hắc y nhân lặng lẽ lui ra, trong phòng liền khôi phục tĩnh lặng và ảm đạm ban đầu.

Hoàng hôn ngày thứ hai, Bùi Văn Long dẫn theo tùy tùng xuất hiện ở Thiêm Hương Lâu bên bờ Tần Hoài. Dù chỉ mặc thường phục, nhưng lão tú bà nhìn người vô số, từ khí độ của hắn đã nhận ra thân phận không tầm thường, vội ân cần mời vào. Bùi Văn Long trông thời gian còn sớm, liền gọi cô nương lên lầu hầu rượu. Cửa sổ phòng vừa vặn có thể nhìn ra cửa lớn Thiêm Hương Lâu. Hắn một mặt cùng nữ tử tiếp rượu tránh đánh động rắn, một mặt chú ý khách nhân vào cửa. Nữ tử hầu rượu thấy tâm hắn có điều không yên, liền cười lấy lòng:

“Công tử là đợi Hồng Tụ cô nương hiến vũ sao? Khó trách đối với nô gia không hề hứng thú.”

“Hồng Tụ? Hoa khôi Tần Hoài, Hồng Tụ?” – Bùi Văn Long có chút bất ngờ – “Nàng ấy cũng ở Thiêm Hương Lâu?”

“Phải rồi. Hồng Tụ chính là môn bài của Thiêm Hương Lâu chúng tôi!” – Nữ tử lời nói chứa hàm ý, cười nói – “Bất quá cũng không hầu rượu, không tiếp khách nhân qua đêm, cho nên công tử thưởng thức vũ kĩ của Hồng Tụ tỉ tỉ rồi, còn lại do nô gia hầu công tử lên giường nhé.”

Bùi Văn Long định cự tuyệt, thì thấy tùy tùng bên ngoài cửa ra dấu. Hắn quay đầu nhìn xuống, thấy một hán tử mặt đầy sẹo ở giữa một đám đại hán đang tiến về Thiêm Hương Lâu. Hán tử tuổi hơn tứ tuần, vẻ mặt xám ngoét, vừa trông đã biết là nhân vật hung ác. Dù thân mặc phú quý bào, y phục giống một gã thương buôn tầm thường, tuy nhiên Bùi Văn Long chỉ liếc mắt đã nhận ra đối phương chính là người mình muốn tìm. Hắn trước khi đến Kim Lăng, đặc biệt đến hình bộ lấy họa tượng vài đầu lĩnh Bài Bang, hình dáng Ba Kiểm Thủy Quỷ Hướng Ác dễ phân biệt nhất.

Mặc dù đã an bài thủ hạ lẫn vào khách bốn phương để mai phục, Bùi Văn Long vẫn có đôi phần không an tâm, định tìm cớ xuống lầu xem xét, chợt nghe dưới lầu vọng lên trận trận ầm ĩ, không ít khách nhân mừng rỡ hoan hô:

“Hồng Tụ cô nương ra rồi! Hồng Tụ cô nương ra rồi!”

Bùi Văn Long bước ra hành lang, chỉ thấy sân trong đã đặt một cái đài màu sắc. Giữa đài là một cái trống da bò, trống to hơn vòng tay hai người ôm, ngay cả đai trống cũng cao hơn hai người, đặt trên mặt đất căn bản cũng không cách nào gõ, bốn phía không thấy đặt ghế hay cáng để nâng người. Bùi Văn Long nghĩ không ra cái trống dùng làm gì. Đài đã bị vô số khách bao vây. Mọi người đang hào hứng chờ đợi một cái gì đó. Hướng Ác cũng lẫn vào trong.

Mấy nữ tử chơi nhạc ngồi hai bên đài, chỉnh dây chuẩn bị. Chỉ thấy Hồng Tụ với trường tụ phiêu phiêu lãnh diễm từ tiếng hoan hô của mọi người nhẹ nhàng nhảy lên đài, thu vạt áo thi lễ tứ phía, cao giọng thốt:

“Đa tạ chư vị đến Thiêm Hương Lâu, Hồng Tụ hôm nay sẽ vì mọi người hiến tặng một điệu múa trống cổ!”

Trong tiếng hò reo ầm ầm, nhạc lặng lẽ trổi lên, Hồng Tụ trên đài bắt đầu triển khai trường tụ, khiêu vũ nhẹ nhàng quanh chiếc trống lớn. Tuy mới bắt đầu chỉ là cử động eo lưng, hoạt động chân tay, nhưng cũng đủ khiến người mê mẩn. Tiếng ồn ào đinh tai dưới đài ngừng hẳn, mọi người trong nháy mắt bị điệu vũ của Hồng Tụ hấp dẫn, mục quang đều theo đuổi dáng dấp Hồng Tụ, người người thất thần chăm chú.

Tiếng nhạc dần dần nhanh hơn, vũ điệu của Hồng Tụ cũng ngày càng gấp, trường tụ bay lượn cơ hồ vây lấy toàn thân nàng. Tiếng nhạc trôi nhanh như nước chảy đột nhiên nổ vang, tựa nước sông cuồn cuộn nhập biển lớn, đánh động tầng tầng sóng cuộn. Cùng lúc, thân ảnh Hồng Tụ bỗng dưng lăng không vút lên, sau một cái lộn người đã đáp xuống mặt trống trên cao, động tác dừng lại, phảng phất tựa Diêu Trì tiên cơ cưỡi gió bay bổng.

“Hay!” – Mọi người buông lời khen ngợi ầm ầm như là bị dồn nén đã lâu chợt bạo phát. Tiếng nhạc bỗng chậm rãi, tựa hồ dòng nước sau khi đổ vào biển lớn, cuối cùng đã nhập cùng đại dương vô hạn. Hồng Tụ nương theo tiếng nhạc bắt đầu vũ lộng trên mặt trống, lúc như tiên nữ tán hoa, lúc tựa thái điệp phiên phiên, trên mặt trống tầm thường toát ra thần thái phiêu dật, uyển chuyển như chim yến về tổ, mạnh mẽ như ưng vỗ cánh trong không trung. Khoảnh khắc nhạc dừng, động tác đình lại, dáng vẻ nàng ngưng kết thành bức tượng đẹp đến cùng cực, làm Bùi Văn Long cũng quên mất mục đích chuyến đi.

Cho đến lúc tiếng hoan hô bạo phát lần nữa, Bùi Văn Long mới tức thời thức tỉnh. Hướng Ác đang chờ đám người trở về chỗ, mấy tùy tùng gã thốt lời khen vang dội. Lúc này chúng khách nhân bỏ tiền tặng thưởng, mang ngân lượng và bái thiếp giao cho lão tú bà, hòng nhận được lời mời của Hồng Tụ cô nương. Hướng Ác cũng tỏ ý bảo một tên tùy tùng mang ngân phiếu và bái thiếp giao cho tú bà. Bà ta nhận lấy rồi xem qua, lập tức hưng phấn lớn tiếng:

“Vị Hướng chưởng quỹ đây thưởng Hồng Tụ cô nương năm trăm lượng bạc! Là năm trăm lượng!”

Chúng nhân tặc lưỡi, một cô nương Tần Hoài giá một đêm cũng không quá ba đến năm lượng bạc, chỉ một điệu vũ đã thưởng năm trăm lượng, tự nhiên là việc làm khoa trương cực kì hiếm thấy. Mấy lượng bạc mọi người bỏ ra thưởng cũng không phải là không coi được, bất quá cho dù như thế, tú bà thu tiền đã có chút nương tay.

Hồng Tụ tựa hồ đối với tiền thưởng của mọi người không hề để ý, có ý muốn cáo lui, chợt nghe dưới đài có người hô to:

“Hồng Tụ cô nương, tại hạ mấy hôm nay đã vì nàng tiêu tốn mấy ngàn lượng, cô nương xem ta hâm mộ như thế, hôm nay nhất định phải bồi ta một chung.”

Hồng Tụ theo tiếng người nhìn ra, nhận tháy người lớn tiếng hô hóan đó là hào khách vừa rồi đã thưởng năm trăm lượng bạc, bất quá nàng vẫn mặt không biểu cảm, thản nhiên thốt:

“Hồng Tụ chưa bao giờ hầu rượu, mong khách quan thứ tội.”

“Không hầu rượu, hầu giấc ngủ cũng được.” – hào khách nọ lớn tiếng cợt giễu – “Hồng Tụ cô nương mời nêu giá, chỉ cần nàng nói được, tại hạ quyết không hàm hồ!”

Hồng Tụ giận đến mặt đỏ bừng, đang muốn chuyển thân bỏ đi, lại bị mấy hán tử ngăn cản trên đài, hào khách cũng bay lên đài, nhìn Hồng Tụ chấp tay nói:

“Tại hạ đối với nàng một mực si tình, mong Hồng Tụ cô nương mời rượu ta một lần nào!”

Bùi Văn Long đang lo có nhiều người, nếu muốn bắt Hướng Ác ở đây, nhất định sẽ dẫn đến hỗn loạn cực lớn, khó phòng được gã thừa cơ đào thoát. Nay thấy Hướng Ác đùa cợt Hồng Tụ, hắn tâm cơ linh động, đột nhiên gọi lớn:

“Dừng tay!”

Lời chưa dứt, hắn đã nhảy xuống lầu, vững vàng đáp trên đài, vừa khéo kéo Hồng Tụ ra phía sau.

“Tên tạp chủng ở đâu ra thế, còn không mau cút cho lão tử!” – Hướng Ác thấy một người trẻ tuổi cản đường, vung tay muốn đẩy xuống đài, ai ngờ trảo vừa chạm ngực đối phương đã bị hắn dễ dàng lùi lại né tránh. Hướng Ác rùng mình, biết gặp phải kẻ luyện võ, không khỏi đưa mắt đánh giá đối phương, lạnh lùng hỏi:

“Các hạ là ai?”

Bùi Văn Long cười nhạt:

“Tại hạ là ai không quan trọng, chỉ là Hồng Tụ cô nương không hầu rượu, khách quan không nên miễn cưỡng.”

Lúc này Hồng Tụ đã nhận ra Bùi Văn Long, trong mắt hiện lên một tia cảm kích. Nhưng nàng không nói gì, chỉ làm theo y Bùi Văn Long, lặng lẽ lùi lại.

Hướng Ác thấy Hồng Tụ rời đài, muốn đuổi theo nhưng bị Bùi Văn Long ngăn cản. Gã hung hãn trừng mắt với đối phương, nghiến răng thốt:

“Hảo tiểu tử, ngươi là cố ý tìm phiền toái? Vậy đừng trách Hướng gia không khách khí.”

Nói rồi, gã vỗ chưởng vào ngực Bùi Văn Long.

Đây chính là ý định của Bùi Văn Long. Vừa rồi hắn còn lo nhiều người lẫn lộn, một khi động thủ bắt người, sẽ làm Hướng Ác thừa loạn bỏ chạy. Hiện tại hai người ở trên đài động thủ, như là đố kị, vì Hồng Tụ mà tranh phong, Hướng Ác sẽ không dễ dàng chạy, so với phí tâm tư bắt hắn dễ dàng hơn nhiều.

Hai người đánh nhau làm khách xem dưới đài luôn khen hay, như vậy Hướng Ác càng không thể lùi bước, chỉ tội tú bà Thiêm Hương Lâu ở dưới đài không ngừng năn nỉ, hai người đương ác đấu nào để ý đến? Vừa bắt đầu Hướng Ác tưởng đối phương bất quá là hạng tầm thường, nên một chiêu trực diện muốn đánh cho tàn phế, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng tránh né, ba đến năm chiêu rồi, Hướng Ác liền biết gặp phải khó khăn, lúc này muốn dừng tay cũng giữ không nổi sĩ diện, định gọi thủ hạ huynh đệ trợ giúp, lại phát giác mấy hán tử cao lớn vây quanh đài, huynh đệ lại đứng bên ngoài, căn bản chen vào không được.

Hướng Ác càng đấu càng kinh hoảng, thứ nhất là kinh ngạc vì võ công đối phương cao cường, giang hồ hiếm thấy; thứ hai là kinh ngạc dưới đài đột nhiên xuất hiện hán tử võ công cũng hiếm thấy, mấy huynh đệ vài lần muốn xông lên cứu đều bị ngăn cản. Đấu chí Hướng Ác mất hết, chỉ nghĩ làm sao thoát thân, vừa phân tâm lập tức bị đối phương nắm bắt sơ hở, một chưởng đánh trúng ngực, nhất thời rớt xuống đài.

Mấy hán tử Bài Bang muốn cứu giúp, bị vô số người cản đường, chỉ thấy Bùi Văn Long nhẹ nhàng đáp trước mặt Hướng Ác, nhanh như chớp điểm huyệt gã, sau đó hướng khách xem tứ phía đang khen giỏi mà ôm quyền thi lễ, ra vẻ như không có gì, vừa nói:

“Ta và vị bằng hữu đây có chút xích mích, để không ảnh hưởng nhã hướng mọi người, chúng ta ra ngoài giải quyết, mọi người tiếp tục uống rượu thưởng nhạc.”

Nói xong hắn xốc Hướng Ác dưới đất lên bỏ đi trong tiếng hô ủng của mọi người.

Bên ngoài sớm có thủ hạ sẵn sàng tiếp ứng, đợi thoát khỏi giằng co với mấy hán tử Bài Bang liền đuổi theo, chỉ thấy xe ngựa mau chóng khởi hành, muốn đuôi cũng không kịp.

Bị dẫn về quan dịch rồi, Hướng Ác cuối cùng hiểu rõ, chuyện hôm nay tuyệt không đơn giản là xung đột giang hồ tầm thường, chỉ thấy người trẻ tuổi ấy không ngờ có thể chỉ huy mấy cao thủ như vậy, mà mọi người lại phối hợp thập phần ăn ý, tuyệt không phải hạng giang hồ thảo mãng bình thường. Gã mơ hồ đoán đựơc thân phận chân chính của đối phương, bất quá vẫn hy vọng qua được.

Tại một phòng bí ẩn trong quan dịch, Hướng Ác được giải khai huyệt đạo treo lên. Bùi Văn Long kéo ghế ngồi trước mặt gã, nhìn qua một lượt nhị đương gia Bài Bang, nhạt giọng thốt:

“Ba Kiểm Thủy Quỷ, trên sông nước có lẽ ngươi là quỷ, vào bờ rồi bất quá là một con lừa thôi. Ta đây hành sự dứt khoát, ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, chỉ cần ngươi hồi đáp khiến ta hài lòng, ta lập tức thả ngươi.”

“Hừ!” – Hướng Ác oán hận thổ một cục đờm – “Hướng gia không may rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy tiện.”

Khóe miệng Bùi Văn Long khẽ tạo thành nụ cười lạnh lẽo:

“Dù ngươi thực sự là quỷ, rơi vào tay Thiết Diện Thầm Thám ta, ngươi phải hối hận vì đã làm quỷ. Người đâu! Theo quy cũ mà làm!”

Nghe mấy chữ “thiết diện thần thám”, Hướng Ác không khỏi rùng mình. Giang hồ truyền rằng, trong triều có một thiết diện thần thám mà thân phận, hành tung đều cực kì bí ẩn, phá vô số án lớn, thủ pháp phá án cực kì cao minh, thủ đoạn thẩm tra thập phần độc ác. Dù hắn chủ yếu điều tra án cùng quan lại địa phương các nơi, tựa hồ là thuộc về Đô Sát Viện chuyên thay triều đình giám sát bách quan, nhưng đôi khi cũng có giang hồ đạo phỉ rơi vào tay hắn, kẻ sống sót mỗi lần nói đến vị thiết diện thần thám này đều chỉ toát ra sự sợ hãi tận trong sâu thẳm linh hồn. Hướng Ác không nghĩ rằng Thiết Diện Thần Thám trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy, thực không giống một mật thám lão luyện.

Khi Bùi Văn Long hạ lệnh, mấy thủ hạ thủ pháp thuần thục chế trụ chân tay Hướng Ác, lột sạch y phục, tiếp đó mang hắn nhét vào bao tải lớn, chỉ còn cái đầu ở bên ngoài.

Trong tình cảnh này, Hướng Ác đã có chủ ý, vô luận chịu khốc hình nào đều quyết không mở miệng, chỉ cần đợi qua hai ba ngày, lão đại nhất định dẫn người đến cứu. Bài Bang ở hạ du Trường Giang tung hoành nhiều năm, dù là Kim Lăng Thành cũng qua lại tự nhiên. Đương đoán đối phương dùng dạng khốc hình nào, gã đột nhiên nghe được tiếng rúc rích quen thuộc khiến người kinh tởm. Chỉ thấy một hán tử mang cái lồng lại, trong lồng là thứ gì đó màu xám tro đang chuyển động không ngừng, phát ra tiếng lít chít, nhìn kĩ, đúng là một đám chuột.

Cả người Hướng Ác tê dại, không nén được mở to hai mắt kinh khủng. Chỉ thấy hán tử đó đến trước mặt, không chút biểu tình mở cửa lồng, mang mười con chuột bỏ vào bao tải. Một đoàn lông lá lởm chởm trên cơ thể trần truồng của Hướng Ác chạy loạn. Gã liều mạng giãy lên, phát ra tiếng thét chói tai:

“Mau thả ta ra, mau mang lão thử tránh ra!”

Đáng tiếc miệng bao từ cổ Hướng Ác trở ra đã buộc chặt, hơn mười con chuột cùng hắn bị nhốt chung một chỗ. Mấy con chuột cũng không biết bị đói bao nhiêu ngày, ở trong đó liều mạng quanh quẩn tìm thức ăn, bắt đầu cắn lên da thịt phốp pháp của Hướng Ác. Đợi gã giãy nảy một lúc trên mặt đất, hai hán tử mới xốc hắn tới trước Bùi Văn Long. Bùi Văn Long hờ hững nhìn Hướng Ác vẻ mặt nhăn nhó, cả người run rẩy, lạnh lùng thốt:

“Mặc dù là chuột thường, bất quá bỏ đói mười ngày, chúng cái gì cũng gặm. Chỉ chốc lát chúng có thể gặm xuyên qua da thịt chui vào bụng ngươi, đến khi ấy dù ngươi muốn mở miệng cũng muộn rồi.”

“Ta khai! Ta nguyện khai! Mau thả ta ra! Cần xin ngươi! Mau thả ta ra!” – Hướng Ác tràn nước mắt, cả người cảm giác bị lão thử gặm nhấm, cắn xé, quả thực so với lăng trì còn khủng khiếp hơn, đặc biệt nghĩ đến cảnh chúng cắn xuyên da thịt chui vào cơ thể, gã liền sợ hãi đến độ cả thân run rẩy, không còn dám ngoan cố.

“Ta tạm thời chưa thả ngươi.” – Bùi Văn Long thản nhiên thốt – “Chỉ có những lời nói ra trong tình trạng này mới chân thực đáng tin, nếu ngươi muốn mau thoát, nên nhanh chóng hồi đáp vấn đề của ta.”

“Được! Hỏi đi!”

“Vụ án tào vận bị cướp một tháng trước, là do Bài Bang các ngươi làm?”

“Phải!”

“Các ngươi từ đâu lấy được hành trình của quan thuyền?”

“Kim Sa Bang!”

“Kim Sa Bang?” – Bùi Văn Long nhướng mày – “Bọn chúng làm sao biết được tin tức?”

“Ta làm sao biết?” – Hướng Ác nói nhanh – “Chúng trả tiền mời Bài Bang bọn ta hỗ trợ một chuyến, sự thành thì hàng hóa chia đôi. Dù thất thủ, bọn ta cũng có hai vạn lượng bạn thù lao, nên bọn ta dù không biết trên thuyền quan có thứ gì, cũng đồng ý xuất thủ.”

“Nguyên lai các ngươi còn không biết trên quan thuyền chứa hàng gì!” – Bùi Văn Long ngẫm nghĩ gật gù, lại hỏi – “Lữ Kinh Hồng cùng thủy sư của hắn với các ngươi có câu kết không, ngươi có biết số hàng hóa đó ở đâu không?”

“Đương nhiên không có, lão tử xuýt chút chết trong tay Lữ Kinh Hồng!” – Hướng Ác đáp nhanh – “Hàng hóa đó bị Lữ Kinh Hồng đánh chìm xuống sông, bọn ta lập tức lặn xuống tìm, nhưng ngay cả một sợi lông cũng chẳng tìm ra!”

“Nói vậy các ngươi một phen trắng tay à?” – Bùi Văn Long hỏi

“Không hẳn, tốt xấu gì cũng lời được hai vạn lượng của Kim Sa Bang.” – Hướng Ác đau đến sắc mặt trắng bệch, biểu tình méo mó hung tợn. Bùi Văn Long vẫn không mau không chậm hỏi tiếp:

“Các ngươi liên lạc với Kim Sa Bang như thế nào?”

“Việc này lão đại tự thân thực hiện, ta hoàn toàn không biết.”

“Làm sao mới có thể tìm được lão đại Hải Vô Cương của ngươi?”

Hướng Ác chần chừ một chút:

“Hải lão đại ở hai bờ Trường Giang không nơi xác định, lúc thì ở trên thuyền, muốn tìm y phải thông qua huynh đệ trên sông.”

Bùi Văn Long lại hỏi thêm vài vấn đề, thấy hỏi tiếp cũng không được gì, lúc này mới bảo thủ hạ thả Hướng Ác. Chỉ thấy trên thân gã thương tích tịnh không kinh khủng như tưởng tượng, chỉ là vài chỗ bị thương ngoài da. Bùi Văn Long biết rõ hình phạt bức cung mục đích là khiến phạm nhân mở miệng nói lời thực, không phải để hành hạ người, bởi thế hắn rất xem thường khốc hình khiến người khác bị hủy hoại đến chết của đồng môn. Bởi vậy hắn mới phát minh ra rất nhiều thủ đoạn bức cung thoạt nhìn khủng bố nhưng thực tế thương hại thân thể đối tượng rất ít. Hắn tin rằng khiến tâm lí sợ hãi càng hữu hiệu hơn là nhục thể thống khổ. Như vậy cho dù không may gây oan uổng cho người tốt, cũng không tạo thành thương tật lâu dài.

Lệnh thủ hạ mang Hướng Ác đi rồi, nét mặt Bùi Văn Long lộ ra vẻ vui mừng, thầm than:

“Quả nhiên Kim Sa Bang có quan hệ, xem ra vụ án tào vận bị cướp, xác thực có điều kì quặc!”

Hắn vỗ tay gọi thủ hạ, phân phó:

“Đưa gã phong môi đến đây.”

Thủ hạ tuân lệnh bỏ đi, chốc sau áp giải phong môi A Toàn bị giam trong quan dịch đến. Bùi Văn Long trước tiên chuẩn bị một tờ ngân phiếu đưa tới trước mặt gã, vẻ mặt tiếc rẻ:

“A Toàn huynh chịu khổ rồi, đây là bồi thường giam giữ hai ngày qua cho ngươi, cùng với tiền của lần hợp tác kế tiếp giữa chúng ta, tại hạ hi vọng còn có thể được A Toàn huynh trợ giúp.”

A Toàn bất mãn rên rỉ, bất quá nhìn thấy ngân phiếu, bất mãn lập tức tan như mây khói, vội hỏi:

“Không biết đại nhân còn có sai khiến gì?”

“Ta cần hết thảy tin tức liên quan đến Kim Sa Bang!” – Bùi Văn Long nhạt giọng – “Ta biết ngươi không phải có một mình, bằng hữu ở mọi giới, địa giới Kim Lăng phát sinh chuyện gì e rằng đều không qua được tai mắt ngươi. Tại vùng Kim Lăng này, Kim Sa Bang hoạt động mạnh, nếu ta đoán không sai, chúng vừa làm được chuyến hàng. Tìm ra chuyến hàng, ta trả thay ngươi trả thù lao một nửa số người đó!”

A Toàn nhất thời hai mắt phát sáng:

“Đại nhân nói thật chứ?”

“Chúng ta kích chưởng làm chứng. – Bùi Văn Long nói xong đưa tay phải lên.

“Đừng!” – A Toàn liền lắc đầu – “Tôi đối với lời thề chưa bao giờ tin cậy, trừ phi đại nhân lập giao ước.”

“Vô lại!” – Sắc mặt Bùi Văn Long trầm xuống như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ nhượng bộ – “Người đâu, chuẩn bị bút mực!”

Chốc lát giao ước thảo xong, A Toàn cẩn thận xem lại, mới thận trọng cất vào, ngàn lại vạn vái cáo từ rồi bỏ đi. Một gã thủ hạ có chút bất mãn thì thào:

“Đại nhân ra vốn này có phải là quá nặng rồi không?”

“Nhà không có trẻ nhỏ thì không lôi kéo được sói, tiền vốn này một chút cũng không nặng.” – Bùi Văn Long ngẫm nghĩ thốt. Hắn từ lời khai của Hướng Ác mờ hồ cảm giác vụ án tào vận bị cướp, Lữ Kinh Hồng không thoát khỏi can hệ. Vì chứng thực điểm này, bỏ bao nhiêu vốn cũng đáng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.