Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Q.1 - Chương 7 - Xung Đột

trước
tiếp

“Đúng vậy, đúng vậy” tên quân Tây Lương kia hồn nhiên không biết đại họa phút chốc giáng xuống đầu, gã cố gắng gật đầu, nói: “Tướng quân, ngài không nhớ rõ? Chúng ta vốn đều là thủ hạ Tề tướng quân. Lúc ấy chúng ta đều là thân binh của thừa tướng đại nhân. Về sau, ngài lập công, thăng lên Hiệu úy, Tề tướng quân cũng đi ra ngoài lập công, liền mang chúng ta ra ngoài. Hiện tại Tề tướng quân là thủ hạ của Hoa Hùng tướng quân, đảm nhiệm Nha môn tướng”

“Tề tướng quân, chính là Tề lão đại?” Hứa Thành nhớ lại gã binh lính càn quấy kia làm cho mình nếm qua không ít đau khổ. Không thể ngờ được hắn đã làm tới Nha môn tướng quân dưới trướng Hoa Hùng, thăng quan rất nhanh. Thế nhưng so với chính Hứa Thành hắn thì còn kém xa. Chức quân Đại Hán gồm có: Ngũ trưởng — Thập trưởng — Đô bá — Bách nhân tướng — Nha môn tướng, Kỵ đốc, Bộ khúc đốc, Tư Mã quân, Tư Mã — Kỵ Đô úy, Đô úy — Hiệu úy nhưng ngũ Hiệu hầu như thành quan võ cao cấp, Thiên văn — ngũ quan Trung lang tướng , tả, hữu Hổ Bí trung lang tướng cùng ngũ Hiệu — Phó tướng quân — Thiên tướng quân — Tạp hào tướng quân, Phó tướng quân, Thiên tướng quân, Tạp hào tướng quân là cuối cùng, nhưng hai chữ tướng quân nên địa vị có khác — Tứ chinh, Tứ trấn, Tiền hậu tả hữu tướng quân — Vệ tướng quân — Phiêu Kỵ, Xa kỵ tướng quân — Đại tướng quân

Hứa Thành âm thầm cười lạnh, hắn đang suy nghĩ biện pháp xử trí những tên khốn này thiếu chút nữa làm hư mất chuyện tốt của mình, một hồi tiếng vó ngựa truyền đến, ngay tiếp theo là tiếng gào to “Tránh ra, tránh ra”

Rất nhanh, một đội quân Tây Lương tách đám người ra lao đến. Người cầm đầu, Hứa Thành liếc mắt đã nhận ra chính là Tề lão đại. Có thể Tề lão đại không thấy hắn, gã nhìn thấy thuộc hạ của mình đều nằm trên mặt đất, tức giận nhảy xuống ngựa, đi về phía mấy tên thủ hạ. Chờ đợi chúng chính là một chầu roi da, Tề lão đại vừa đánh vừa mắng “Khốn khiếp” “Thật mất mặt” đủ các loại ngôn từ.

Hứa Thành nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tề lão đại dẫn theo ước chừng hơn ba mươi người, hơn nữa đều đứng một bên thở hổn hển, trong lòng hắn đã có chủ ý.

Hắn vẫy vẫy tay với Từ Hoảng cùng Dương Nhị, để cho bọn họ cùng tiến tới, nói: “Các người biết quen biết nhau, đúng không ”

Từ Hoảng cùng Dương nhị không hiểu ra sao, thầm nghĩ, hai chúng ta biết mặt nhau khi nào?

“Hôm nay hẹn nhau đi ra ngoài uống rượu, đúng không” Hứa Thành còn nói thêm.

Từ Hoảng vẫn không hiểu rõ, nhưng Dương Nhị đi theo Hứa Thành lâu ngày, dĩ nhiên mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp

“Đám tiểu tử kia tìm các ngươi gây phiền toái, đúng không ”

Hai người rốt cục hiểu ra điều gì đó. Từ Hoảng vô cùng cảm kích, đây là đang cho mình chỗ dựa. Dương Nhị lại bất mãn trong lòng, làm gì phải kéo ta vào?

“Cho nên, các người quyết định thu thập bọn hắn, đúng không?” Nhìn thấy Hứa Thành chỉ vào mấy chục viện binh của đối phương, hai người nhất thời có chút không tự nhiên.

“Ta quyết định, ủng hộ các người” nói xong, Hứa Thành lập tức lôi kéo hai gã thân binh lui ra phía sau, đẩy Từ Hoảng, Dương Nhị lên phía trước. Hai người còn không kịp phản ứng, Tề lão đại đã đi tới, trong tay cầm roi da dính máu, gã quát to: “Hảo tiểu tử, các người thật to gan, lại dám đánh thủ hạ của ta. Nói, các ngươi là thủ hạ của ai” tuy rằng Tề lão đại luôn luôn ngang ngược, thế nhưng gã vẫn không muốn trêu chọc vào nhân vật lợi hại, cho nên mới hỏi như vậy.

Đáng tiếc, Dương Nhị theo Hứa Thành ba năm, sao có thể không biết ý tứ của Hứa Thành. Lần này hắn chủ tâm gây chuyện, còn phải nói gì nữa sao? Dương Nhị cũng không trả lời, một bước lên trước, ngay sau đó, đầu gối liền đánh vào bụng Tề lão đại

Hỗn chiến lập tức bắt đầu, Từ Hoảng không khỏi lại một lần nữa càng thêm kính ý với Hứa Thành. Không hổ là Hứa tướng quân, thủ hạ đều lợi hại như vậy. Đồng thời hắn cũng có chút bội phục thủ đoạn của Dương nhị, lợi hại. Đây là đánh giá của hắn với Dương Nhị. Hai người liên thủ, kết quả không ngoài suy tính của Hứa Thành. Hai người đều nhẹ nhõm giải quyết đối phương, tuy rằng mặt mũi đôi chút bầm dập. Nhưng bên đối phương, thậm chí binh khí còn không rút ra cũng đã ngã xuống đất, không dậy nổi, thật sự là giỏi hơn nhiều.

Kỳ thật, khi Từ Hoảng tham gia cũng không có nhiều tác dụng. Hắn thuần túy dùng cứng đối cứng, mà Dương Nhị dùng công phu học được từ Hứa Thành. Công phu này là do Hứa Thành khi làm lão đại học được thuật cận chiến từ một bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cùng với một ít chiêu số Tiệt Quyền Đạo. Công phu đơn giản thời này sao có thể so sánh được.

Huống chi khi Hứa Thành dạy bọn họ, là để cho bọn họ hiểu rõ chỗ hiểm của cơ thể con người, ra tay sao có thể nào kém được. Chính vì vậy, kể cả Tề lão đại, những kẻ chống lại Dương Nhị, đều vừa đối mặt đã lập tức bị giải quyết.

“Ai thật đáng thương” nhìn thấy một đám binh sĩ nằm trên mặt đất, Hứa Thành thở dài, nói: “Đi đường cũng không cẩn thận, té ngã bất tỉnh. Các người thật là không may”

“Đi, chẳng lẽ các người còn muốn thân mật cùng bọn chúng?” Nhìn thấy Từ Hoảng cùng Dương Nhị đứng ở một bên, sắc mặt khó coi, Hứa Thành ra vẻ quan tâm

“Không không không” hai người vội vàng lắc đầu, khoát tay. Dương Nhị thầm nghĩ: “Ta có thể thiếu chút nữa đã bị mặt mày hốc hác. Tiểu tử kia rõ ràng dùng tới cách thức của nữ nhân mới dùng móng vuốt đánh mặt ta, thật đáng giận” Từ Hoảng tức thì nghĩ: “Lại đánh như vậy nữa, người ta tìm tới tận cửa thì ta có thể cũng không cần lăn lộn nữa”

Ý kiến nhất trí, tự nhiên là lập tức đi. Năm đó Hứa Thành làm lão đại, thế nên hắn quen thuộc dùng một chiêu này. Hắn đi vòng qua đầu phố, mang theo Từ Hoảng đi một chuyến đến quán rượu. Từ Hoảng rất cao hứng, tuy rằng hắn muốn chối từ nhưng nói gì thì nói Hứa Thành vừa mới giúp hắn, hơn nữa rõ ràng còn hứa hẹn làm chỗ dựa cho hắn. Cái gì không nên nói cũng không cần nói, sau này còn cùng Dương Nhị nghiên cứu thảo luận quyền pháp hắn vừa dùng qua.

Không lâu, một tửu lâu hiện ở trước mặt mọi người. Tuy rằng Hứa Thành không biết nhiều chữ tiểu triện, nhưng biết mặt chữ cũng đã không tệ rồi. Hứa Thành thấy nơi đó được gọi là “Hội tân lâu “, người đến người đi rất náo nhiệt, vì vậy dẫn đội đi đến chỗ đó.

Đáng tiếc, hôm nay ông trời rõ ràng không muốn làm cho hắn quá hài lòng. Hứa Thành vừa định vào cửa, một nhóm người cũng đang từ bên trong đi ra, Hứa Thành vừa định nhường đường, trong nhóm người kia liền truyền đến một tiếng: “Cút ngay”

Lúc này Hứa Thành ngược lại đứng vững, đối phương nhìn thấy Hứa Thành ngăn chặn cửa ra vào, lập tức có hai người mang dáng vẻ tùy tùng lao đến, đẩy hướng Hứa Thành, quát to: “Lớn mật, còn không nhường đường”

“Dừng tay” một tiếng gào to truyền đến, tuy rằng thanh âm không lớn, cũng rất có lực uy hiếp. Hứa Thành nhìn theo hướng âm thanh, hắn chỉ thấy một người chừng ba mươi tuổi, dáng người không cao, không thấp, sắc mặt hơi đen, mặc cẩm bào đi tới.

“Mạnh Đức, hà tất khách khí với mấy tên đầy tớ này?” Lại một người đi tới, sắc mặt rất trắng, khí thế cũng lộ vẻ ung dung. Lúc nói chuyện, vẻ mặt gã cực kỳ khinh thường. Gã đi theo phía sau mấy người, một người ăn mặc nho sinh, mấy người khác đều đeo trường kiếm, vừa nhìn khí thế cũng biết là võ tướng.

“Mạnh Đức” Hứa Thành cảm thấy mình đau cả đầu. Một mình Từ Hoảng đã đủ làm cho người ta giật mình, thế nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Hiện tại lại xuất hiện một vị cấp lão đại, còn muốn cho người ta sống hay không, muốn tới cũng không phải lúc này chứ?

“Vị này chính là Điển quân hiệu úy, Tào Tháo Tào Mạnh Đức đại nhân?” Hứa Thành trước tiên bước lên chào. Đa lễ người không trách. Hơn nữa, hiện nay có thể đắc tội với người này sao?

“Không dám” nhìn thấy đối phương làm lễ, Tào Tháo cũng thi lễ nói: “Vị tướng quân này là?”

“Tướng quân? Ha ha” Hứa Thành cười tự giễu, đáp: “Tại hạ không phải là tướng quân gì cả. Tào đại nhân chê cười, tại hạ là Hứa Thành, Hứa Bá Công”

“Oanh” tiếng động ồn ào trước quán rượu lập tức an tĩnh lại.

“Ah” Tào Tháo cũng lắp bắp kinh hãi. Vừa rồi hắn nhìn thấy Hứa Thành mặc quân phục tướng Tây Lương, không muốn gây chuyện, cho nên mới ngăn hai người tùy tùng lại nhưng không thể tưởng được người trước mặt lại là Hứa Thành hôm nay đang được đồn đại rất nhiều. Tào Tháo không nhịn được liếc mắt quan sát, đánh giá đối phương rồi mới hỏi: “Các hạ chính là Hứa Thành, Hứa hiệu úy mà ngoài thành Lạc Dương ngăn cản Lã Bố, Lã Phụng Tiên, sao?”

Hứa Thành sờ sờ cái mũi của mình, thầm nghĩ: “Mình nổi danh như vậy sao?” Hắn vừa định đáp lời, nhưng có người không nhịn được đã nói trước: “Một Hiệu úy nho nhỏ, cũng dám ngăn cản đường đi của đại nhân nhà ta. Thật to gan, còn không nhường đường” một tùy tùng nói.

Hứa Thành mỉm cười, nhìn khí thế ung dung của người này, hắn thầm nghĩ: “Đây là Viên Thiệu rồi. Dù sao ngày sau cũng là bá chủ một phương phương bắc, cho hắn chút mặt mũi” thân thể Hứa Thành hơi nghiêng, nhường một con đường.

Tào Tháo nghe tùy tùng nói vậy, trong lòng giận dữ. Chính mình đang nói chuyện, một tùy tùng nho nhỏ cũng dám chen vào, dám coi mình thành cái gì? Nhưng hắn lòng dạ rất sâu, nhìn thấy Hứa Thành chủ động nhường đường, cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay với Hứa Thành sau đó dẫn đầu đi ra ngoài. Viên Thiệu đi phía sau, khóe mắt nhìn Hứa Thành, ngang nhiên cất bước đi về phía trước, người đứng phía sau theo sát mà ra.

Vốn chỉ là như vậy, Tam đại bá chủ phương bắc ngày sau gặp mặt lần thứ nhất có thể cứ như vậy mà xong. Nhưng thủ hạ của Viên Thiệu luôn luôn kiêu căng thái quá, nhìn thấy Hứa Thành nhường đường, bèn nói với Hứa Thành: “Lần sau nhớ kỹ, gặp mặt chủ nhân nhà ta, phải nhường đường, biết không?” Thanh âm không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe thấy.

“Ha ha” Hứa Thành nở nụ cười, nghe thấy tiếng cười, Tào Tháo kịp phản ứng đầu tiên, thầm nghĩ: “Hỏng rồi” đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn.

Quả nhiên, Hứa Thành thoáng ra hiệu, một thân binh lập tức ra tay, đao vẫn còn nằm trong vỏ đánh tới kẻ nói năng lỗ mãng kia. Tên tùy tùng không biết điều, “Phịch” một tiếng ngã xuống đất, không dậy nổi.

Một kích này lập tức khơi dậy không khí của hiện trường. Mấy vị võ tướng bên người Viên Thiệu rút kiếm bảo vệ chủ nhân, những người khác đưa thân binh hộ vệ tới, chừng hơn một trăm người.

Hứa Thành nhìn thấy phản ứng của đối phương, nhịn không được cười gượng một tiếng: “Thật sự là thế gia đệ tử, tình cảnh lớn thật ”

Mà ra nằm ngoài dự tính của Hứa Thành chính là Tào Tháo, lại bị đối phương bài trừ ra bên ngoài, không hề đã được bảo vệ. Đúng vậy, Tào Tháo đang nịnh bợ Đổng Trác, những người này không phải là phường ngu ngốc nên có thể hiểu rất rõ. Huống chi Tào Tháo vẫn là hậu duệ của hoạn quan Tào Đằng

Nhìn thoáng qua thế cục, nhìn thấy Hứa Thành đang nhìn mình mỉm cười, Viên Thiệu cũng cảm giác mình bên này có chút quá mức, chuyện bé xé ra to, vì vậy hắn phất phất tay, để cho thủ hạ thu hồi binh khí, lên tiếng nói: “Thủ hạ Hứa hiệu úy thân thủ không tệ nhưng đã đả thương tùy tùng tại hạ. Bây giờ cần phải làm cái gì?” Một câu sau cùng, thanh âm rất nghiêm túc, rất có chút ít khí thế từ trên cao nhìn xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.