“Cái này. . . Theo ty chức nghĩ . . Đám người Lã Bố cũng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp gì, chúng ta phòng thủ chặt chẽ dưới chân núi, mà khi bọn chúng chạy trốn, trên đường vất tất cả đồ quân nhu, khí giới trên đường, cũng không ít binh sĩ thậm chí ngay cả binh khí cũng tiện tay ném đi, bởi như vậy mặc dù chúng có cố tình muốn đánh vỡ vòng vây của chúng ta, thế nhưng thực tế lại không thể làm được!” Nói xong, Dương Nhị ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hứa Thành, kết quả, hắn không nhìn thấy được điều gì!
“Còn nữa, trong đám người Lã Bố ở trên núi không có người có năng lực có thể bày mưu tính kế. Lã Bố thì không cần nói, ngay cả đánh cho trận chiến cũng chỉ có thể coi là một gã gà mờ, thủ hạ Cao Thuận cũng có thể được coi là Đại tướng hiếm có, nhưng hắn cũng chỉ tương đối xuất sắc khi hai quân giao đấu trên chiến trường, những phương diện khác thì hắn không được. Mà trừ hắn ra, trong số những thủ hạ còn lại của Lã Bố ở trên núi cũng không có nhân tài! Về phần Lý Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế, Phàn Trù, đám này là cựu tướng của Đổng Trác, bọn chúng thì càng không cần phải nói. Trước kia chúng chỉ biết nịnh nọt, tung binh quấy nhiễu dân tương đối lành nghề. Hiện tại rơi vào tình cảnh này, chỉ sợ chúng sớm đã sợ hãi! Còn hai nhóm người Mã Đằng cùng Hàn Toại, Mã Đằng là người dũng cảm kiên quyết, thế nhưng không từng nghe nói hắn có tài năng mưu lược. Về phần Hàn Toại, hắn được xưng là ‘ Hoàng Hà cửu khúc ’, nhưng chỉ để nói hắn lòng dạ tàn nhẫn, tâm cơ thâm trầm, am hiểu đấu đá với nhau, cũng không phải nói về năng lực của hắn trên chiến trường, bằng không với tính tình tư lợi của hắn, sao hắn lại dựa vào Mã Đằng, lại còn nhận là anh em kết nghĩa, còn không phải vì hắn muốn có một chỗ dựa có thể đánh nhau trận chiến sao?” Nói xong, Dương Nhii lại nhìn sắc mặt Hứa Thành, sao vẫn không có chút thay đổi?
“Ngươi nói những điều này cũng không tệ!” Rốt cục Hứa Thành vẫn phải lên tiếng: “Nhưng ngươi có nghĩ tới điều này không: không phải đám người Lã Bố trên núi không muốn động thủ, nhưng lại chỉ giương mắt xem chúng ta từng bước xơi tái binh lực của bọn hắn!”
“Mời chúa công chỉ rõ!” Dương Nhị biểu hiện rất khiêm tốn!
“Kỳ thật rất đơn giản, một con hổ có ba đầu, lại còn không phân ra chủ yếu và thứ yếu, ba đầu này thậm chí chỉ muốn chỉ huy thân thể con hổ này. Ngươi nói, con hổ này sẽ có động tĩnh gì?” Hứa Thành hỏi.
“Cái này. . . hình như chỉ sợ con cọp này rất khó có động tĩnh!” Dương Nhị đáp.
“Hoàn toàn không tệ! Những người trên núi kia, có người nào không phải là kẻ tư lợi không? Cho nên, bọn chúng cũng không muốn buông tha cho binh quyền trong tay, thế nhưng bản thân bọn chúng đều không có đảm lượng tự mình hành động, hơn nữa, ngay bản thân mỗi người bọn chúng cũng không có thực lực kia. Còn nữa cả đám bọn chúng đều ăn uống no đủ, nhất thời chúng cũng không chú ý tới thủ hạ tướng sĩ của bọn hắn cũng không thể sống bao nhiêu thời gian. Chỉ mới một hai ngày mà thôi, khi rơi vào tình cảnh đói khát, chúng đã nhao nhao đầu hàng chúng ta, lúc này, thế lực giảm đi hơn phân nửa, binh lính bên người cũng đều bị cơn đói khát tra tấn, trở nên không có chiến lực. Sao bọn chúng còn có đảm lượng đại chiến một trận cùng ta?” Hứa Thành nói.
“Thì ra là thế!” Dương Nhị nói.
“Kỳ thật, nếu như chúng ta một mực bao vây như hiện này, đến cuối cùng, bọn chúng sẽ nhất định dốc sức liều mạng cùng ta, chúng ta cũng sẽ phải chịu một ít tổn thất!” Hứa Thành lại nói.
“Chúng ta có thể đánh đột kích một lần, binh lính trên núi đều sắp đã không chịu được, không thể ngăn cản chúng ta!” Lệ Phương đột nhiên lên tiếng nói.
“Không vội. Kỳ thật, đánh như vậy, nhưng khó có thể thực hiện được mục tiêu của ta, cho nên, chúng ta còn phải dùng thêm một chiêu nữa!” Hứa Thành cười nói.
“Chúa công, ngài còn có mục đích gì?” Dương Nhị hỏi.
“Cao Thuận!” Hứa Thành cười gian nói.
“Ha ha, quả nhiên là một nhân vật đáng giá!” Dương Nhị cũng ở một bên cười gian.
“Lã Bố, ngươi đi ra cho ta!” “Tiểu Hắc” đứng dưới chân núi, la to lên trên núi.
“Tiểu tử ngông cuồng ngươi là người phương nào, không muốn sống chăng? Tên của Ôn Hầu nhà ta há lại để cho ngươi gọi?” Nghe “Tiểu Hắc” la, Ngụy Tục từ trên núi đi xuống dưới, hung dữ gào lên.
“Ngươi là đồ gì? Hãy nhanh để cho Lã Bố đi ra đây, chủ công nhà ta có chuyện muốn nói với hắn!” thái độ của “Tiểu Hắc” cực kỳ kiêu ngạo, rất có dáng vẻ ông trời là nhất, chúa công thứ hai, Lão Tử là thiên hạ đệ tam.
“Hỗn trướng, chủ công nhà ngươi là cái thá gì mà dám để cho Ôn Hầu nhà ta chờ?” Hiện tại Ngụy Tục cũng coi như mười phần trung thành, có thể thấy Lã Bố phân cho hắn không ít cơm ăn.
“Ngươi là cái thá gì mà dám nói như vậy, hãy mau để cho Lã Bố đi ra đây, có nghe hay không?” Căn bản “Tiểu Hắc” cũng không coi Ngụy Tục ở trong mắt!
“Tiểu tử, ngươi muốn chết, tiếp ta một thương!” Ngụy Tục giận dữ. Hắn nhìn thấy trang phục của “Tiểu Hắc” không phải là một người có địa vị cao, nên cũng không đánh giá cao hắn. Ngụy Tục vừa nhấc thương đã lập tức xông tới, đánh về phía “Tiểu Hắc”.
“Các huynh đệ, bọn chúng muốn giết người, đánh trả đi!” “Tiểu Hắc” cũng không yếu thế, mặc dù hắn không bỏ chạy, chỉ gào to cũng đủ hù chết ba con mèo già!
“Vèo!” “Vèo!” “Vèo!”
Cùng tiếng gào to của “Tiểu Hắc”, ba mũi tên bắn ra, rất chuẩn xác cắm trên mặt đất tại phía trước mặt Ngụy Tục, xếp thành một loạt, vừa vặn ngăn cản đường Ngụy Tục.
“Hảo tiểu tử, ngươi dám ám toán Lão Tử!” Ngụy Tục lại càng hoảng sợ. Tuy rằng hắn không dám tiếp tục xông về phía trước, hắn cũng không muốn cam chịu yếu thế!
“Cái gì? Ta ám toán ngươi? Ngươi là cái đồ gì? Lại muốn ta —— đệ nhất thân vệ của đương kim Phiêu Kỵ Đại tướng quân—— Hắc Long gào lên. Ám toán ngươi? Sao ngươi không nhìn lại xem mặt hàng của mình mà xem!” “Tiểu Hắc” cảm thấy căm phẫn trong lòng khi nghe thấy Ngụy Tục chỉ trích của mình.
“Hắc tiểu trùng? Ha ha ha, Hắc tiểu trùng! Ha ha ha, thì ra ngươi gọi Hắc tiểu trùng!” Nghe “Tiểu Hắc” nói xong, Ngụy Tục đột nhiên cười ha hả!
“Ngươi ***, cười cười cái gì?” “Tiểu Hắc” giận dữ gào lên: “Lão Tử gọi Hắc Long, không phải là cái gì Hắc tiểu trùng, ngươi có nghe hay không?”
“Hắc tiểu trùng! Ha ha ha! Con sâu nhỏ!” Ngụy Tục vẫn tiếp tục cười to.
“Móa, sớm biết như vậy thì mình sẽ không đặt loạn tên của mình như vậy. Thảo nào khi đặt tên rồi chúa công nghe xong tên của mình đã phì cười! Thì ra là ý tứ này, sao mình không nghĩ tới âm hài hước này nhỉ? Thật sự là tính sai!” “Tiểu Hắc” âm thầm vô cùng hối hận trong lòng, cho nên khi hắn nhìn thấy Ngụy Tục vẫn đang phá lên cười như điên, tâm tình hắn càng thêm khó chịu!
“Các huynh đệ, bắn mất đồ đạc của hắn, khiến cho Lão Tử nhìn hắn có phải là một con côn trùng hay không?” “Tiểu Hắc” lớn tiếng la lên.
“Cái gì? Tiểu tử khốn khiếp ngươi!” Ngụy Tục nghe tiếng “Tiểu Hắc” kêu, run lên trong lòng. Sao kẻ này lại nham hiểm thế? Mặc dù hắn cũng không cho rằng đối phương có thể làm được như đối phương đã nói, nhưng nếu có vạn nhất thì sao? Đây cũng không phải là lúc khoe anh hùng, cho nên, Ngụy Tục hắn quay đầu bỏ chạy!
“Nhớ kỹ hãy nói cho Lã Bố, chúa công nhà chúng ta nói là có thể tha các ngươi một mạng, chỉ cần hắn đồng ý một điều kiện của chúa công nhà ta!” Chứng kiến Ngụy Tục bỏ chạy, “Tiểu Hắc” cảm thấy đã kiếm được thể diện quay về. Đương nhiên, hắn cũng không quên chính sự mà Hứa Thành giao cho hắn.
“Là điều kiện gì?” Lã Bố nghe Ngụy Tục chuyển đạt xong, hắn nhìn mọi người bên cạnh mình hỏi.
“Lúc này chúng ta có thể nói là cá nằm trên thớt, dù là muốn chết hay muốn sống cũng phải toàn bộ dựa vào suy nghĩ của Hứa Thành, hắn không có lý do gì mà đột nhiên lại có lòng tốt như thế!” Đám người Lý Thôi nghe nói chỉ cần Lã Bố đồng ý một điều kiện của Hứa Thành, bọn hắn có thể có cơ hội giữ được mạng sống, lập tức tâm tư trở nên linh hoạt.
“Ha ha, ta hiểu điều Hứa Thành muốn chính là hắn muốn Ôn Hầu hàng phục hắn, bởi như vậy, hắn sẽ có một lợi khí thiên hạ vô song, khi đó hắn còn sợ ai sao?” Quách Tỷ nói.
“Hừ! Vớ vẩn! Hứa Thành muốn cho Ôn Hầu hàng phục hắn, hà tất hắn cần phải nói ra ở thời điểm này. Hắn chỉ cần chờ tới lúc cuối cùng, chúng ta đều không chịu nổi, hắn mới nói ra chẳng phải hắn càng dễ đạt đạt được mục tiêu sao?” Trương Tế nói.
“Hừ! Đều là vì các ngươi. Nếu không vì các ngươi, chúng ta đã sớm xông xuống núi, hà tất cứ ở chỗ này hồ đồ đoán ý tứ của Hứa Thành?” Lã Bố đột nhiên cả giận nói.
“Ôn Hầu, nếu lúc trước ngươi hạ mình một chút, không tranh giành binh quyền, chẳng phải chúng ta cũng đã sớm xông xuống núi rồi, chúng ta cũng cũng không cần phải ở chỗ này đoán xem Hứa Thành có ý định gì!” Diêm Hành ở một bên nói.
“Lớn mật, ta chính là Đại tướng quân triều đình, nào có đạo lý bị người khác chỉ huy?” Lã Bố la lên.
“Cái gì Đại tướng quân? Bây giờ không phải ngươi đang là cá trong chậu của người ta! Cá ở trong lưới!” Tướng lãnh Tây Lương, Dương Thu ở một bên nhỏ giọng nói, nhưng câu nói của hắn vẫn khiến cho tất cả mọi người nghe được.
“Ngươi nói cái gì?” Lã Bố giận dữ, mắt quét ngang, dáng vẻ lập tức muốn động thủ.
“Đã đủ rồi! Đã như vậy mà vẫn còn tranh giành, không biết còn tới khi nào nữa. Chẳng lẽ các người thật muốn đợi đến lúc Hứa Thành đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt sao?” Mã Đằng la lên.
“Hừ!” Lã Bố hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Vậy các ngươi nói có phải Hứa Thành muốn toàn thể chúng ta đầu hàng hay không?” Phàn Trù lên tiếng nói.
“Sẽ không đâu, bằng không hắn cũng không muốn Ôn Hầu đồng ý một điều kiện của hắn!” Hàn Toại nói.
“Ôn Hầu, chỗ ngươi có vật gì quý hiếm hay không?” Lý Thôi hỏi.
“Ta nào có vật gì kỳ lạ quý hiếm?” Lã Bố đáp.
“Chưa từng nghe nói Hứa Thành là đồ tham tài hơn nữa, nếu như hắn muốn bảo vật quý hiếm, hắn cũng không cần phải lấy từ chỗ chúng ta! Hắn hoàn toàn có thể đợi đánh chiếm Trường An cũng không muộn!” Hàn Toại lại nói.
“Trường An? Có phải là hắn muốn cho Ôn Hầu giao Trường An ra hay không? Không đúng! Ồ! Ta hiểu!” Quách Tỷ đột nhiên vừa cười vừa nói.
“Đến cùng là Hứa Thành có ý gì? Ngươi hiểu rõ cái gì?” Lã Bố nhìn thấy Quách Tỷ cười lại khiến cho hắn có cảm giác không tốt lắm.
“Người nào không biết trong nhà Ôn Hầu có một nữ nhân tuyệt sắc xinh đẹp? Hãy thử nghĩ xem Hứa Thành một thân một mình nhiều năm, rốt cục không chịu được cảnh cô đơn lạnh lẽo, muốn cầu lấy Điêu Thuyền từ Ôn Hầu!” Quách Tỷ cười dâm nói.
“Lớn mật, Quách Tỷ ngươi muốn chết sao?” Lã Bố nghe xong phỏng đoán của Quách Tỷ, lập tức hắn nổi giận, rút bội kiếm đâm Quách Tỷ.
“Ôn Hầu không nên!” Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, đều vô cùng kinh hãi, lập tức cùng động thủ, một mực giữ chặt Lã Bố. Trong số những người ở đây cũng không thiếu hảo thủ, nếu không kéo Lã Bố, đồ hung ác này, cũng không biết có bao nhiêu người phải chết trên tay hắn.
“Ôn Hầu không nên, Hứa Thành tuyệt không phải là đồ háo sắc, bằng không, Thái Văn Cơ, một tuyệt sắc thiên hạ, sao hắn có thể giương mắt nhìn người này gả vào Lư Gia mà không tự mình chiếm lấy?” Cao Thuận ít nhiều hiểu rõ Hứa Thành, tranh thủ thời gian nói chuyện để xua tán sát khí của Lã Bố.
“Không tệ không tệ, Ôn Hầu tạm thời bớt giận, Hứa Thành cũng không phải có ý tứ này, Quách A Đa ( Quách Tỷ có tục danh là ‘ A Đa ’) hoàn toàn nói hưu nói vượn!” Lý Thôi ở một bên cũng vội la lên. Nếu cứ chọc giận Lã Bố để cho hắn không đi nói chuyện với Hứa Thành, chẳng phải mọi người sẽ không may mắn sao?
“Hừ!” Bị nhiều người lôi kéo, Lã Bố cũng không thể động thủ, cuối cùng hắn chỉ có thể hung hăng mà “Hừ” một tiếng với Quách Tỷ, bày tỏ sự phẫn nộ của mình. Mà đối với hành động này của Lã Bố, Quách Tỷ cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì.
“Không có gì ngoài này rất không có khả năng, còn có cái gì đúng Hứa Thành khả năng khiến cho Ôn Hầu làm đây này?” Hàn Toại tránh đi vừa rồi cái đề tài kia, nhìn mọi người tại đây hỏi.
“Mọi người hãy nghĩ một chút xem có chuyện gì mà Hứa Thành muốn làm nhưng hắn lại không tiện làm không? Nói không chừng hắn muốn cho Ôn Hầu đi làm thay cho hắn!” Trương Tế nói.
“Hắn thì còn có gì mà hắn không làm được? Ngay cả triều đình hắn cũng dám rõ ràng không để vào mắt, hắn còn sợ ai?” Phàn Trù hỏi.
“Cái này. . .” Đột nhiên, Ngụy Tục ở một bên làm ra vẻ đã nhớ ra, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
“Ngươi có lời cứ nói, làm cái quỷ gì vậy?” Lã Bố đang nóng nảy không vui, hắn la lên với Ngụy Tục.
“Mọi người chắc chắn cũng biết trước khi Hứa Thành thành đại sự, hình như là bởi vì hắn. . . giết. . . giết Mã Siêu, cho nên, có thể hắn sợ Mã Tướng quân có điều bất mãn đối với hắn, nên hắn mới muốn cho Ôn Hầu động thủ. . .” Mặc dù Ngụy Tục không nói xong, nhưng tất cả mọi người đã hiểu rõ ý của hắn. Ý của Ngụy Tục chính là Hứa Thành Tưởng khiến cho Lã Bố giúp đỡ hắn giết Mã Đằng, chấm dứt hậu hoạn!
Nghĩ tới đây, mọi người cũng cho rằng đó là một lý do thật tốt. Lúc này Hứa Thành chiếm ưu thế, nếu như hắn chiêu hàng những người bên mình, nếu như Mã Đằng cũng đầu hàng, hắn sẽ không tiện ra tay chấm dứt hậu hoạn. Giữa Mã Đằng cùng hắn có mối thù giết con, nên hắn không thể yên tâm, cho nên, lúc này hắn muốn cho Lã Bố động thủ. Sau khi suy nghĩ mọi người cũng cảm thấy có lý nên ánh mắt mọi người nhìn chúng tướng Tây Lương cũng bắt đầu có chút sát khí.
“Không đúng!” Đột nhiên Cao Thuận lại lên tiếng nói.
“Hả? Có cái gì không đúng?” Hàn Toại nắm chặt thời cơ hỏi, để tránh ra mọi người xảy ra xung đột!
“Hứa Thành hắn không đáng phải làm như vậy. Khi đó chỉ cần hắn từ chối không chấp nhận Mã Tướng quân đầu hàng là được. Nói gì đi nữa Mã Tướng quân cũng chưa chắc sẽ đầu hàng hắn, cho nên, hắn căn bản cũng không tốn công tốn sức!” Cao Thuận phân tích nói.
“Ừ! Nói rất có lý!” Hàn Toại gật đầu đồng ý trước tiên. Thời gian dần qua, mọi người cũng đều nghĩ thông suốt. Xác thực như thế! Vậy Hứa Thành đến cùng muốn một điều kiện gì đây?
“Mà thôi, chúng ta vẫn nên trực tiếp đến hỏi Hứa Thành, nếu không, cho dù chúng ta đoán nát cả đầu, chỉ sợ cũng không thể đoán ra đến cùng hắn có điều kiện gì!” Hàn Toại thấy tình hình trước mắt, hắn biết thật sự không thể cứ ngồi yên suy đoán như này nên đành phải mở miệng nói.
“Được rồi, chúng ta hãy đi hỏi Hứa Thành!” Trương Tế ở một bên cũng bày tỏ tán thành vì tất cả mọi người cùng đồng ý với ý kiến này, bọn hắn cùng đi hỏi Hứa Thành.
***************
“Ha ha ha, Thiền Vu Lâu Ban, thật sự là để cho người ta không thể ngờ tới. Thật không ngờ các hạ lại hiếu khách như này, biết rõ Bổn tướng quân muốn đi “Bố Đại thành ’ làm khách, vậy mà không ngại khổ cực, tự mình tới đón tiếp, thật sự khiến cho Bản tướng quân được sủng ái mà lo sợ!” Bàng Bái hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt khó chịu của Lâu Ban ở phía đối diện, lên tiếng nói.
“Hừ! Bàng Bái, ngươi không nên liều lĩnh, ngươi chỉ có mười vạn kỵ binh, đối diện với các ngươi, có đại quân năm mươi vạn, mà Hứa Thành xuất binh Ung Châu, ý đồ tiến công Trường An, đang thất bại mà chạy trốn. Lúc này, hắn đang bị Lã Bố dẫn người đuổi theo chém giết, đã trở thành một con chó nhà có tang, những người ở Lạc Dương kia chỉ sợ sớm đã vô cùng nôn nóng, bọn chúng căn bản không thể viện trợ bất kỳ cái gì cho ngươi, cho nên, bại cục của ngươi đã định. Ngươi nên sớm đi đầu hàng ta, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng!” Lâu Ban la lớn, trong giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo kiêu căng không hề muốn che giấu!
“Năm mươi vạn? Ha ha ha, Thiền Vu Lâu Ban, thân là Thiền Vu toàn bộ các bộ tộc Tiên Ti, ngươi thực sự biết tính toán! Năm mươi vạn? Toàn thể các bộ tộc các người có bao nhiêu người mà các ngươi có thể xuất ra nhiều binh mã như vậy? Hơn nữa, nếu như ngươi thật sự có năm mươi vạn đại quân, vì sao khi chủ công nhà ta xuất phát đánh Ung Châu, ngươi không đến, hiện tại ngươi mới đến? Không phải các người sợ sao?” Bàng Bái nói xong, lập tức hắn phá lên cười như điên, hắn cười cho đến khi thấy toàn thân Lâu Ban run rẩy! Vốn lời nói này của hắn cũng không đến mức quá đả thương người, sở dĩ lời nói của Bàng Bái có thể khiến Lâu Ban tức giận như vậy, là bởi vì lời nói của hắn đã nói tới một điểm mấu chốt: quả thực khoảng thời gian trước, Lâu Ban hắn, lúc này Tiên Ti Thiền Vu, cảm thấy sợ hãi quân Hứa Thành, Bàng Bái!
Vốn, tin tức Hứa Thành xuất binh gửi tới thảo nguyên phải hao phí rất nhiều công sức cùng thời gian đấy, nhưng Lâu Ban vì có chút liên hệ cùng Viên Thiệu, đã nhận được rất nhiều tin tức không lâu sau khi những người đầu tiên nhận được ( người trước tiên nhận được tin tức tự nhiên là đám người Viên Thiệu ). Đương nhiên Lâu Ban hắn biết rõ Viên Thiệu tặng tin tức này cho hắn là có mục đích. Mục đích của Viên Thiệu là khiến cho hắn có thể mang binh xuất kích đánh phía bắc Tịnh Châu. Tốt nhất là Lâu Ban hắn có thể đánh bại đại quân kỵ binh mà Hứa Thành bố trí ở phương bắc, cũng tiến thêm một bước đánh chiếm vùng phía nam Tịnh Châu, đảo lộn hậu phương của Hứa Thành. Đương nhiên, điều này vốn cũng là mục tiêu tác chiến của hắn, thậm chí hắn còn muốn đánh qua Hoàng Hà, đánh tới Lạc Dương. Trong mắt của hắn, hắn tập hợp các bộ tộc du mục trên thảo nguyên, được chừng hai mươi lăm vạn kỵ binh, nói phao lên thành có năm mươi vạn. Một đội quân như thế, trước tiên đánh bại đám người Bàng Bái chỉ với mười vạn kỵ binh vẫn một mực quấy rối ở phía bắc Tịnh Châu, thật sự là quá dễ dàng. Cho dù Bàng Bái giảo hoạt, nhưng tối thiểu nhất, thắng lợi của bọn hắn vẫn có thể được bảo đảm, cùng lắm thì cuối cùng thành quả thắng lợi của bọn hắn ít đi đôi chút mà thôi. Nhưng điều khiến cho hắn với những minh hữu của hắn không ngờ tới chính là không ngờ Bàng Bái thật hung hãn, phái ra Đại tướng dưới trướng là Công Tôn Chỉ với Triệu Vân, chỉ huy chỉ năm nghìn kỵ binh, lại cũng làm dám tấn công vào địa bàn của hắn. mà lúc đó trên địa bàn của hắn đã tụ tập một nhóm lớn thế lực Liêu Đông Tiễu Vương Tô Phó Duyên, Hãn Lỗ Vương Ô Duyên, Ô Hoàn Tả Hiền Vương Khứ Ti, Hữu Hiền Vương Đạp Đốn, Liêu Tây Tiên Ti chi chủ Kha Bỉ Năng, còn có hơn mười vạn binh mã mà bọn hắn mang đến nhập minh, hơn nữa bản thân hắn cũng mang hơn mười vạn binh mã, dưới thực lực mạnh như vậy, hai người, ở giữa ban ngày, hiển nhiên dám xông vào nơi trú quân của Hãn Lỗ Vương Ô Duyên, ngang nhiên giết chết Ô Duyên đang nghỉ ngơi ở trong đại trướng, sau đó, nghênh ngang bỏ đi.
Thái độ không coi ai ra gì, làm cho các Vương khi biết được tin tức đều giận dữ, lập tức mang binh truy kích. Lẽ ra, người tham gia truy kích chừng hơn mười vạn, đầy đủ để nghiền hơn năm ngàn kỵ binh kia thành tro, thế nhưng, ba ngày sau đó, đến lúc những người này quay trở lại, hắn lại nhận được tin tức đang Ô Hoàn Tả Hiền Vương Khứ Ti, bị Triệu Vân đơn thương độc mã đột nhập đại quân, một thương xuyên qua người, xong đời! Kha Bỉ Năng cũng trúng một mũi tên của Triệu Vân đó, nếu không phải hộ vệ bên cạnh hắn nhanh nhẹn, dùng thân hộ chủ, không phải Kha Bỉ Năng chỉ bị thương đơn giản như vậy mà thôi! Mà đội quân kia của quân địch, lại vẫn ung dung tự tại ở trên thảo nguyên!
Phẫn nộ, thực sự xen lẫn cả sợ hãi. Đúng vậy, những năm gần đây này, từ khi Bàng Bái kia phụng mệnh Hứa Thành trấn thủ phía bắc Tịnh Châu, bọn hắn, những các hán tử vốn coi vùng đất thảo nguyên ranh giới Hán triều như là hậu hoa viên nhà mình đã không còn những ngày tốt lành. Bàng Bái Bàng Tử Dương kia cực kỳ hung ác, khiến cho bọn hắn cảm thấy còn đáng sợ hơn cả sài lang trên thảo nguyên, “Thương lang lướt qua, hoang tàn!” Không biết bao nhiêu bộ tộc bởi vì không nghe theo hiệu lệnh của hắn mà cả tộc bị tiêu diệt. Không biết bao nhiêu dũng sĩ trên thảo nguyên bởi vì phấn khích phản kháng ác ma đáng sợ này, cuối cùng lại bị hắn giết chết. Mà những người bị hắn bắt làm tù binh, không nguyện đầu hàng, đã bị những binh lính dưới trướng hắn bắt lại, buộc ở sau đuôi ngựa, bị ngựa kéo đi, bị giết chết tươi trên mặt đất! Đấy cũng còn quá nhẹ, cũng có không ít dũng sĩ bị hắn thực hành cái gọi là ” thiên táng “, bị trói, đặt ở những nơi mà kền kền hoặc đàn sói rất hay qua lại, cuối cùng, bị những súc sinh kia mổ đi từng lớp da thịt, nội tạng, cuối cùng bị mổ chết hoặc là gặm chết, chỉ để lại một bộ hài cốt! Những người tốt hơn một chút thì bị chết đói, chết khát, cuối cùng cũng chỉ sẽ trở thành thức ăn cho những động vật trên thảo nguyên! Nhưng điều này cũng không tính là gì, Bàng Bái hung ác, thực sự hắn vẫn không thể hù dọa các dũng sĩ trên thảo nguyên, chết có cái gì đáng sợ? Tất cả những điều đó vẫn không thể áp chế các hán tử trên thảo nguyên! Nhưng điều làm cho người ta cực kỳ chán ghét chính là ngoài Bàng Bái này, Hứa Thành còn phái ra một người khác, Công Tôn Chỉ! Tịnh Châu đệ nhất lực sĩ! Không có dáng người cao lớn, không có dáng vẻ xuất chúng, thế nhưng chính là người này, chỉ dựa vào một cây cương mâu, lần lượt đơn giản mà đánh bại những người được gọi là” đệ nhất dũng sĩ trong tộc ” , khiến cho các hán tử thảo nguyên, những người luôn luôn tôn trọng dũng sĩ, bội phục hảo hán, ở trước mặt hắn căn bản không thể nổi lên ý chí chiến đấu. Kết quả, những bộ tộc nhu nhược đầu hàng! Cuối cùng trở thành cái gọi là “Bát kỳ “, trở thành nô tài của Hứa Thành!