Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Q.2 - Chương 113 - Quân Tào Bại Trận

trước
tiếp

“A…!” Tào Ngang trúng tên, trúng giữa trái tim! Cổ! Phía sau lưng! Trước ngực! Rất nhiều tên cắm vào người, ai bảo hắn là chủ tướng, quá dễ làm người khác chú ý!

“Công tử! A!” Hạ Hầu Đôn võ nghệ cao cường, ngăn cản được phía trước, trên lưng lại bị một mũi tên nỏ bắn trúng! Trong cơn đau đớn, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, rồi lập tức có một mũi tên bổ sung đến, lại một lần nữa bắn trúng bắp đùi của hắn! Nhưng hắn chẳng ngó ngàng gì tới bản thân mình, quay mình xuống ngựa, chạy tới chỗ Tào Ngang!

“Nguyên Nhượng, không còn kịp rồi, đi mau!” Vu Cấm dùng thân thể chặn phía sau lưng thay Hạ Hầu Đôn, hắn không hề do dự mà dùng thân thể đỡ đòn cho Hạ Hầu Đôn thối lui về hướng cửa thành, không để Hạ Hầu Đôn đi nhặt thi thể Tào Ngang!

“Chúng tướng sĩ, làm thành một vòng! Dùng tấm chắn ngăn cản!” Lữ Kiền văn võ toàn tài, hắn cũng đi theo trong quân, thời khắc mấu chốt, tạo ra tác dụng cực lớn, nhưng chính điều này cũng làm bại lộ chính bản thân hắn! Lữ Kiền vừa nói xong, hắn lập tức bị loạn tiễn xuyên thân! Cái chết của hắn, khiến các tướng lĩnh quân Tào rỉ máu trong lòng, Hạ Hầu Đôn càng điên cuồng kêu gào! Vào lúc này, đại đội quân Tào đi theo ở phía sau bọn hắn đã lui ra ngoài, chỉ còn riêng bọn hắn còn ở lại bên trong Ủng thành ( Ủng thành – bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành)!

“Muốn học chúng ta? Hừ! Ta vốn định cho các ngươi ung dung tự tại trong chốc lát!” Phương Đồng cảm thấy quân Tào phản ứng không chậm, hơn nữa thuẫn trận cũng đôi chút với thuẫn trận của Đao thuẫn binh bên quân mình, cảm thấy có chút không hài lòng trong lòng, hắn lập tức hạ lệnh: “Hạ lệnh, Thanh Thú quân, giết!”

Thanh Thú quân, vương bài quân Hứa Thành, tuy rằng không xuất chiến quá nhiều, nhưng thực lực vĩnh viễn đều là thực lực!

“Oanh! Rầm rầm!” tường thành Ủng thành lại một lần nữa chịu đủ tàn phá, bộ phận tiếp xúc với mặt đất bị đẩy ra! Gạch vỡ lại một lần vung đầy đất!

Xuất hiện ở trước mặt tướng sĩ quân Tào chính là tám trăm chiến sĩ Thanh Thú quân!

“Giết!” giọng nói nặng nề vang lên, khiến cho các tướng sĩ quân Tào đã làm thành một vòng tròn, cũng từng bước lui về hướng cửa thành không khỏi rét run trong lòng!

“Giết!”

“Phụt!”

“A…. . . !”

. . .

Đối mặt với Thanh thú quân, tấm chắn cũng sẽ trở nên vô dụng, móng vuốt dã thú màu xanh sắc bén có thể không tốn chút sức lực mà có thể xé rách tấm chắn! Mà đám binh sĩ trốn ở phía sau tấm chắn sẽ phải đương đầu với phác đao sáng loáng!

“Lao ra!” Có vẻ như Vu Cấm đã dùng hết khí lực toàn thân, hắn hô lên khản cả giọng!

“Ta liều mạng với các ngươi!” Đẩy Vu Cấm tiến về hướng cửa thành, Hạ Hầu Đôn không để ý trên đùi có thương tích, mạnh mẽ xông về phía các chiến sĩ Thanh Thú quân! Dưới hình thức mạng đổi mạng, hai gã chiến sĩ Thanh Thú quân không thể ngăn cản lực lượng cuồng bạo của hắn, bị chém ngang lưng ngay tại chỗ!

Nhưng kế tiếp, Hạ Hầu Đôn hắn không còn tiếp tục có vận may nữa! Chiến sĩ Thanh Thú quân lập tức điều chỉnh chiến thuật, mấy người đồng thời xuất đao, từ nhiều phương vị, nhiều góc độ bổ về phía thân thể của hắn! Cho dù hắn có thể đột phá qua mấy người vây khốn, những chiến sĩ Thanh Thú quân khác chỉ biết đứng ở một bên nhìn sao? Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, trên người Hạ Hầu Đôn đã khó có thể tìm thấy một chỗ nào còn lành lặn! Dốc sức liều mạng? Vô dụng thôi, Thanh thú quân từng có kiểu huấn luyện này!

“Nguyên Nhượng! Đi mau!” Vu Cấm lại đã quay trở lại, hắn không biết vì sao bản thân mình lại quay trở lại! Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, trên thực tế hắn luôn không lớn gan. nếu bình thường nói không chừng hắn quả thật đã chạy thoát, nhưng vào lúc này, trong lòng của hắn chỉ có một giọng nói, Tào gia không thể lại chết người được nữa! Có lẽ là bởi vì Tào Tháo đối xử với hắn rất tốt, khiến cho huyết khí trong lòng của hắn, vốn không có nhiều lắm, lúc này đây lập tức bùng lên!

Không để ý tới Hạ Hầu Đôn đang giãy dụa, cũng mặc kệ trên người đã trúng bao nhiêu đao, Vu Cấm liều mạng ngăn cản Thanh thú quân tiến công, hắn tàn nhẫn nói với Hạ Hầu Đôn: “Ngươi không đi, chúng ta cùng chết!” Giọng nói thê lương, giống như quỷ khóc!

“Mang Hạ Hầu tướng quân đi!” Đây là lần cuối cùng Hạ Hầu Đôn có thể nghe thấy giọng nói của Vu Cấm. Hạ Hầu Đôn nhanh chóng đã bị mấy tướng sĩ quân Tào còn sót lại dốc sức liều mạng đẩy hắn đi, mà hắn đã không còn sức lực giãy giụa để thoát khỏi khống chế, quay trở lại tìm Vu Cấm! Lần đầu tiên hắn rơi nước mắt trên chiến trường!

“Hay, hay Thanh thú quân!” Phương Đồng nhìn thấy tình cảnh bên trong Ủng thành ( Ủng thành – bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), thầm lớn tiếng ngợi khen trong lòng. Tuy rằng hắn đã sớm quen thuộc đội quân nhỏ bé này, thế nhưng việc chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể công phá phòng tuyến phòng ngự do Hạ Hầu Đôn với Vu Cấm chỉ huy, hơn nữa một mực đối phương còn dốc sức liều mạng, hắn cũng không khỏi không bội phục!

Lúc này, quân Tào đã trốn!

“Không cần kết trận, trực tiếp tiến công!” Phương Đồng hạ lệnh trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ tàn khốc! Quân Tào đi theo sau lưng Tào Ngang đã hoàn toàn bị đánh tan, lúc này quân mình mà kết trận thì sẽ rất lãng phí thời gian, Đại tướng bị giết, sĩ khí của quân địch đã bị PHÁ…! Hiện tại chỉ cần tiến công, tiến công, lại tiến công!

“Giết ..!” Các tướng sĩ quân Hứa Thành cũng uất nghẹn đã lâu! Thời gian lâu như vậy, bọn hắn một mực đứng ở chân ở bên trong thành Huỳnh Dương không thể ra chiến, hơn nữa nếu không phải xây dựng công sự phòng ngự thì lại đào địa đạo, giống như chuột, cục tức này, đã sớm muốn nổ tung mất!

Ba vạn đại quân từ trong cửa thành vọt ra, bám sát, truy kích đại quân Tào Tháo lui về phía sau. Với tốc độ của bọn hắn, trận đánh truy kích này hoàn toàn có khả năng diễn biến thành một trận đánh tiêu diệt, bởi vì các tướng sĩ quân Tào đều bỏ chạy về hướng đại doanh của mình, đây không phải là tự loạn trận cước sao?

“Ai! . . .” Quách Gia cùng Tuân Du, Trình Dục liếc mắt nhìn nhau, rồi Trình Dục nói: “Lưu Duyên tướng quân, bắn tên đi!” Giọng nói ẩn chứa sự nguội lạnh!

“Thế nhưng. . .” Lưu Duyên run rẩy cánh tay, chậm chạp không thể giơ lên!

“Nếu như để cho bại quân xông tới đại doanh của ta, không riêng bọn hắn, ngay cả chúng ta cũng sẽtheo gót bọn hắn, tánh mạngủa cchúa công, cũng nguy ở sớm tối!” trong giọng nói của Quách Gia chỉ còn lại nỗi cô đơn!

“Ta. . .” Lưu Duyên không thể nghĩ tới, bởi vì đại quân cung nỏ chính mình hiến kế mà xây dựng nên, từ khi xuất hiện cho tới bây giờ, phát huy tác dụng lớn nhất lại sẽ là giết người một nhà!

“Ngươi không hạ lệnh! Hãy để cho ta làm!” Trình Dục đi đến bên cạnh hắn, ấn bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói.

“Toàn quân nghe lệnh! . . .” Lưu Duyên đột nhiên giơ cánh tay lên nói to!

“Bắn. . . Bắn. . .” Giọng nói hắn đột nhiên lại trở nên thật nhỏ! Thật nhỏ!

. . .

“Bắn tên. . . !” Gào thét xong, Lưu Duyên cảm thấy như khí lực trên người đều bị hai từ vừa rồi rút hết, hắn ngồi phịch xuống trên mặt đất!

Cuộc tấn công cuối cùng vào thành Huỳnh Dương, bên Tào Tháo: Quan Vũ chết trận! ( bị chèn ép thành bánh thịt, kể cả kia chiến mã Trảo hoàng phi điện! ) Tào Ngang chết trận, Lữ Kiền chết trận, Tào Hưu chết trận, Hạ Hầu Đức chết trận, Hạ Hầu Thượng chết trận, Tào Báo chết trận, hàng tướng Khăn vàng Tôn Lễ, Hà Nghi chết trận. . . Bên hứa Thành: hầu như không có thương vong! Bởi vì quân Hứa Thành hầu như chỉ ở bên trong tường thành Ủng thành bắn tên, và đuổi theo truy kích mà thôi, căn bản cũng không đánh giáp lá cà cùng quân Tào!

Tào Tháo cuối cùng cũng biết được. Khi đó Tào Tháo nghe nói tới con số tổn thất nặng nề mà hôn mê bất tỉnh, một người duy nhất còn sống trở về là Đại tướng Hạ Hầu Đôn. Tào Tháo quát to một tiếng, ngất đi! Sau đó, quân Tào dưới sự chỉ huy của các mưu sĩ, Quách Gia, Tuân Du suốt đêm triệt thoái về phía sau!

( “Cuộc chiến Huỳnh Dương, năng thần võ tướng, huynh đệ con cháu, tử thương vô cùng nghiêm trọng, quân ta nguyên khí đại thương, khó có thể bình phục, đây đều là do sai sót của ta!” —— ngày sau Tào Tháo đã nói như vậy! )

“Ngươi nói đám người này vì sao cứ chạy về phía trước. Tại sao bọn hắn không ở trong quân để chỉ huy thủ hạ, cứ chạy về phía trước đi tìm cái chết, tội gì mà phải khổ như vậy ?” Liêu Giang đọc chiến báo trước mặt, khó hiểu nói. Mà lúc này, hắn đang đứng ở trên tường thành Ủng thành, dưới tường thành, có rất nhiều thi thể, mỗi một thi thể, bất kể là nằm ngửa hay nằm sấp, đều mở mắt rất to, tỏ rõ bọn hắn chết mà không cam lòng, bởi vì, bọn hắn còn không nhìn thấy kẻ thù đã chết, thua trong một kiểu trận chiến mà từ trước tới nay bọn hắn chưa từng gặp qua khiến bọn hắn thật sự vô cùng uất ức trong lòng!. “Có bản lĩnh thì dùng đao thật, thương thật đánh nha!” trước khi chết phần lớn bọn hắn đã la lên như vậy. Đáng tiếc, không có một người nào nghe thấy lời của bọn hắn, bọn hắn nhất định trở thành vật hi sinh cho một loại phương thức chiến đấu mới!

Sau “Huỳnh Dương công thủ chiến”, trong lãnh thổ Đại Hán chiến tranh phòng thủ thành thị hoàn toàn được cải biến khỏi diện mạo cũ của nó, hoàn toàn biến một thành thị thành một cạm bẫy chiến tranh hùng mạnh, hầu như nó đã trở thành phương thức phòng thủ được chọn lựa đầu tiên của tất cả các bên chư hầu. Đương nhiên, phải có thực lực thì mới có thể làm được như vậy! Huỳnh Dương, để chế tạo những cạm bẫy kia, đã cho di chuyển toàn bộ cư dân trong nội thành tới Tư châu. về phần những cạm bẫy kia, chúng càng làm cho người hao hết tâm tư! Mà từ sau khi “Ròng rọc sắt” xuất hiện, vô luận là bên nào đi nữa, chỉ cần là bên thủ thành, đều đã nghĩ đến lực tấn công hùng mạnh của nó! Mà bên quân mình chỉ cần xây dựng một sườn dốc thật dài là đủ! Không kịp xây dựng Ủng thành thì đã có người xây dựng sườn dốc ở ngay sau cổng thành!

Mà việc đám người Liêu Giang sử dụng động giấu binh với Ủng thành cùng mấy lớp tường thành phòng hộ với bố trí cửa thành thì sau này các bên đã sử dụng khiến trở nên xuất thần nhập hóa, muốn tấn công lên trên tường thành sao? Dù có tấn công lên trên tường thành thì cũng chỉ như nằm mơ! Muốn phá tan cửa thành sao? Trước tiên viết xong di thư rồi hãy nói!

Mà sau cuộc chiến Huỳnh Dương, tuy không một ai có thể học được cách bố trí nội thành giống như của Huỳnh Dương nhưng rất nhiều thành lớn đã trở nên càng khó có thể tấn công! Cho đến tận sau khi Gia Cát Lượng xuất hiện, sau khi Lưu Biểu chết, Lưu Bị dùng danh tiếng của Lưu Kỳ, cưỡng đoạt quyền hành Kinh Châu, trong chiến đấu, dùng “Ròng rọc sắt” tấn công tường thành Tương Dương, sau hơn mười cú va chạm, tường thành Tương Dương chắc chắn đã bị cứng rắn đụng sập, khiến bố trí ở trong thành của đám người Thái Mạo trở thành bài trí! Từ đó về sau, “Ròng rọc sắt” tăng cao giá trị sử dụng, trở thành vũ khí được cực kỳ yêu thích cả trong tiến công lẫn phòng thủ. Đây chính là điều Liêu Giang hoàn toàn không nghĩ tới! ( ròng rọc sắt xuất hiện ở Bình thư, trong ” Đại Minh anh liệt truyện ” có Thường Ngộ Xuân thường dùng ròng rọc sắt. Trong ” Thuyết nhạc toàn truyện ” có Lương Hồng Ngọc dùng ròng rọc sắt phòng thủ quan ải, đối chiến Kim Ngột Thuật! Thường Ngộ Xuân dùng ròng rọc sắt để phòng thủ một con đường núi trên một ngọn núi có tên là “Loạn thạch sơn”, cũng không quá lớn! Hơn nữa, ròng rọc sắt chính thức, toàn thân che kín những mũi sắt sức nhọn, càng thêm lợi hại! )

“Cái này thì có gì đáng nói? Tào Báo, Tôn Lễ, Hà Nghi chỉ là ba hàng tướng, đi theo bên người Tào Ngang làm các loại Hiệu úy, phó tướng mà thôi. Mặc dù Lữ Kiền là võ tướng, nhưng chỉ làm một chức Tòng sự, tự nhiên đi theo bên người Tào Ngang. Tào Hưu với Hạ Hầu Đức, Hạ Hầu Thượng đều là thân thích của Tào Ngang, sống chung một chỗ, chỉ muốn kiếm một chút quân công, cũng không đủ nặng! Những người khác, Quan Vũ là tiên phong, Vu Cấm cùng Hạ Hầu Đôn thân là phó tướng mới có thể ở cùng nhau, những kẻ còn lại chỉ là hạng người vô danh! Cho nên, thành quả chiến đấu của chúng ta, ngoại trừ Tào Ngang, Quan Vũ, Vu Cấm, không có thu hoạch quá lớn! Nhất là chúng ta chỉ hướng mũi nhọn vào tướng lãnh, binh lính quân Tào tử thương không nhiều lắm. Đánh nhau như vậy, thì càng không thể được coi là chiến công!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.