Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Q.2 - Chương 185 - Thành Quả Chiến Đấu Kinh Nam

trước
tiếp

Thẳng đến mấy tháng sau, khi Liêu Giang đánh chiếm Giang Hạ, từ trong miệng tù binh thân binh của Trương Phi mới biết được sự việc này, mới đôi chút hiểu rõ nguyên nhân bi thương trong lòng Gia Cát Lượng, “Hỏa” ! Nếu như Liêu Giang không đoán sai, Gia Cát Lượng vẫn muốn lần nữa phóng hỏa. Còn lần này, mục tiêu đốt cháy của Gia Cát Lượng cũng không là sườn Bác Vọng, một sơn cốc rất thưa thớt dấu vết con người, cũng sẽ không phải là một huyện thành nhỏ bé như Tân Dã, chỉ sợ hắn muốn thiêu hủy toàn bộ Giang Hạ. Mà Liêu Giang, còn có tất cả các tướng sĩ quân Hứa Thành đi theo Liêu Giang đến nơi này, đều muốn trở thành vật hi sinh của trận đại hỏa. Đương nhiên, ở bên trong những vật hi sinh này, chỉ sợ cũng kể cả chính bản thân Gia Cát Lượng, thế nhưng bởi vì áp lực trong lòng quá lớn, Gia Cát Lượng đã hơi tiết lộ suy nghĩ trong lòng cho Tôn Càn. Thế nhưng chính tiết lộ này lại làm cho Tôn Càn đã hiểu lầm. Hơn nữa Trương Phi tính cách dữ dằn, khiến cho hắn còn không kịp áp dụng kế phóng hỏa này, đã bị chết ở trong tay người một nhà, khó trách hắn chết mà khó có thể nhắm mắt.

Gia Cát Lượng chết rồi, một cái chết im hơi lặng tiếng. Thế nhưng thế giới vẫn phải tiếp tục vòng quay của mình. Dựa theo kế hoạch, Cam Ninh bắt đầu phát động “Tiến công” thuỷ quân mà Từ Hoảng mang đến.

Tất cả đều giống như những gì mà Từ Thịnh đã nói, bởi vì liên thể thuyền lớn có ưu thế, hơn nữa thuỷ quân quân Hứa Thành lại không mong muốn tấn công. Dù không muốn tấn công, lại thực hiện chiến pháp vững bước tiến sát. Lần đầu tiên Cam Ninh cảm nhận được uất ức trên sông Trường Giang, nhưng kế hoạch của hắn đã bắt đầu được thực hiện, không thể bỏ dở nửa chừng. Cho nên, dù tận mắt nhìn từng chiến thuyền của mình bị quân Hứa Thành kích gây tổn thương, đánh chìm, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận ở trong lòng, chỉ huy thuỷ quân của mình chậm rãi dẫn dắt quân Hứa Thành đi tới địa điểm mai phục.

“Đáng giận!” Cùng với việc âm thầm cắn răng mắng một câu, Cam Ninh cũng không khỏi cảm thấy may mắn, hắn thầm nghĩ: “Cũng may chỉ còn cách địa điểm mai phục không xa. Bằng không, tổn thất quá lớn thì chẳng phải là cho dù thắng cũng khó có thể chặn được dòng Trường Giang sao?”

“Từ tướng quân, nói cho các vị huynh đệ, nói chúng ta lập tức có thể phản công, để cho mọi người nhất định phải chịu đựng!” Sau khi nhìn Từ Thịnh phân phó một tiếng, Cam Ninh lại chuyển ánh mắt của mình vào liên thể thuyền lớn ở đằng sau. Hắn đang suy nghĩ xem lần này sau khi thắng lợi, có nên cũng đề nghị Tôn Quyền xây dựng loại chiến thuyền này bên trong thủy quân Giang Đông. Loại thuyền này, chỉ cần không gặp phải hỏa công, vũ khí chuẩn bị thoả đáng, xếp thành trận thức nghiêm ngặt, căn bản chính là thành lũy di động, trên nước quả thực chính là vô địch!

“Cam tướng quân, sắp tới rồi!” Sau khi Từ Thịnh truyền hết mệnh lệnh không lâu, hắn lại tới báo cáo với Cam Ninh.

“Tốt, hãy tăng tốc độ của thuyền, chúng ta đến địa điểm phục kích chờ bọn hắn, ta cũng không tin, bọn hắn sẽ không truy tới đây!” Cam Ninh thở một hơi dài, nói.

“Vâng!” Từ Thịnh lĩnh mệnh mà đi.

Vì trận phục kích chiến này có thể giành được hiệu quả tốt hơn, Cam Ninh cố ý chuyện một khúc sông có mặt sông hẹp hòi. Mặt sông nơi đây chỉ có thể chứa bốn năm chiến thuyền cỡ lớn chạy ngang hàng lưu thông trên sông. Nói cách khác, liên thể thuyền lớn cũng chỉ có thể đi qua đoạn sông này theo đội hình mảnh dài hẹp, mà liên thể chiến thuyền của quân Hứa Thành một khi không thể hình thành trận thế dàn hàng, mà là trở thành đội hình tiến quân hàng dọc, phục binh trên hai bờ sông có thể phát uy khả năng của mình, hơn nữa liên thể thuyền lớn không tiện xoay xở, lại ở vào khu vực hẹp hòi, bọn hắn ngoại trừ việc chịu bị đánh thì không còn con đường nào khác có thể đi.

Mắt thấy liên thể thuyền lớn đằng sau vẫn tiếp tục tiến theo, khóe miệng Cam Ninh lộ ra một nụ cười nhạt. Kỳ thật, tại hẹp hòi trên mặt sông, liên thể thuyền lớn cũng vẫn không sợ thuyền nhỏ, bởi vì thể tích của chúng lớn, chủ yếu vẫn là lấy lớn hiếp nhỏ, thế nhưng, điều này cũng chỉ là trong tình huống không có mai phục hai bờ sông. Hiện tại, tình hình lại không giống như vậy, hắn sẽ chờ ở một khúc sông rộng rãi phía trước, đợi đến lúc những liên thể chiến thuyền này đều chống đỡ được, tiếp theo hắn sẽ phát động tiến công!

“Vèo!”

Một tiếng tên bay phá vỡ không khí truyền đến, Cam Ninh dựa vào trực giác vượt xa người thường của mình, thân hình hắn mạnh mẽ lóe lên, tránh khỏi mũi tên bay tới. Thế nhưng rất rõ ràng tên bay tới lại không chỉ có một, theo sát mũi tên này, không biết bao nhiêu mũi tên đều bay về hướng của hắn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Cam Ninh! Sau đó, hắn mang theo mấy mũi tên cắm vào thật sâu trên thân thể, té xuống.

Từ Hoảng cùng mười thần xạ thủ cùng phát động bắn tỉa, cho dù hắn là Cam Ninh thì cũng không cách nào tránh thoát.

“Nếu bản thân mình đã là Đại tướng, cũng đừng có đứng nổi bật như thế!” ở bên bờ nam Trường Giang, Từ Hoảng thu hồi Trường Cung, lẩm bẩm nói.

Sau khi lui binh ở bên bờ Tương Giang, Từ Hoảng hắn liền mang theo quân đội xuất phát quay về đường cũ. Đến bên cạnh bờ Trường Giang, sau khi đã tìm được mai phục địa điểm phù hợp, hắn lập tức bắt đầu sắp xếp, bọn hắn cũng không bố trí mai phục ở hai bờ sông, mà chính ở trên sông, bọn hắn còn cùng Thái Sử Từ do Liêu Giang phái tới, giăng những sợi xích sắt to bằng phân nửa bắp chân người tại hai bờ nam bắc Trường Giang, “Xích sắt hoành giang”, dùng để ngăn chặn đường lui của chiến thuyền Giang Đông. Phía dưới xích sắt, thậm chí còn bố trí mấy tầng lưới lớn dùng để thu thập những binh sĩ thủy quân Giang Đông muốn chạy trốn từ đường thủy.

Thế nhưng một điều không thể ngờ là Cam Ninh cũng phái phục binh, còn lựa chọn cùng một chỗ giống như bọn hắn. Đối với chuyện này, đương nhiên không có gì khó xử lý. Bởi vì muốn đối phó với thám tử mà Bàng Thống cùng Tôn Tĩnh phái ra, cho nên hắn phái ra rất nhiều trinh sát, tìm tòi địa phương cũng rất xa, phát hiện binh sĩ của Cam Ninh trước một bước. Vì vậy, hắn lập tức tựu hạ lệnh toàn quân nhường lại địa điểm mai phục, đợi sau khi binh sĩ của Cam Ninh tiến vào khu vực mai phục hơn nữa còn phái người tới thông báo cho Cam Ninh, hắn liền hạ lệnh toàn quân xông tới, giết đối phương trở tay không kịp. Bởi vì quân lực của hắn hùng mạnh hơn hăn phục binh của Cam Ninh phái tới, hắn rất dễ dàng tiêu diệt toàn bộ quân mai phục của Cam Ninh. Trong khi đó sau khi Cam Ninh nhận được tin tức là đã mai phục cẩn thận, hắn đương nhiên không cách nào biết rõ địa điểm mai phục đã đổi người rồi.

Cứ như vậy, tất cả thuận lợi triển khai.

Đầu tiên hắn và Thái Sử Từ chỉ huy mấy tay bắn tỉa áp dụng kế hoạch đánh lén chủ tướng quân địch, sau đó, liên thể thuyền lớn ở hai bờ sông cùng thượng du cùng nhau tiến công, bởi vì hạ du đã bị xích sắt ngăn cản, bộ phận thủy quân Giang Đông này bị tiêu diệt là chuyện đã định sẵn, mặc dù không thể đạt tới mục đích dụ diệt Chu Du, thế nhưng đây cũng coi như là có thu hoạch không nhỏ.

Sau khi chiến đấu, Từ Hoảng cùng Thái Sử Từ gặp nhau ở trên chiến thuyền.

“Từ tướng quân, Liêu tướng quân có lệnh, mệnh cho ta nghe theo chỉ huy của ngài, bước tiếp theo chúng ta nên đánh như thế nào?” Vừa thấy mặt, Thái Sử Từ lại hỏi.

“Ừ?” Từ Hoảng đã sớm nghe nói hai viên Đại tướng thủ hạ của Liêu Giang đều là những kẻ hiếu chiến thành tánh, hắn lại thật không ngờ Thái Sử Từ vừa thấy mặt, không nghĩ tới chào hỏi mà đã trực tiếp hỏi về chiến tranh. Điều này khiến cho Từ Hoảng hắn phải thầm tin tưởng những lời đồn đại đã nghe được, vì vậy, hắn lại hỏi ngược lại: “Không biết Tử Nghĩa cho rằng chúng ta phải làm như thế nào?”

“Nghe nói Từ tướng quân cũng còn chưa chiếm được Trường Sa, theo như ngu kiến của Từ, chúng ta nên nhân cơ hội này, đám người Tôn Tĩnh ở Trường Sa còn không biết tin tức quân bản bộ của Cam Ninh đã bị diệt, dùng chiến thuyền, những tù binh Giang Đông này giả mạo quân bản bộ Cam Ninh, tiến vào hồ Động Đình, sau đó xuất phát về phía Trường Sa. Đồng thời, mời còn Từ Thứ đại nhân đang ở Kinh Nam mang binh một lần nữa tiến sát Tương Giang, khiến cho Trường Sa phải chia binh, như vậy, quân ta có thể thừa dịp hư không mà vào. Một lần hành động có thể phá được Trường Sa!” Thái Sử Từ nói một hơi, nói hết những suy nghĩ trong lòng.

“Ý kiến hay!” Từ Hoảng còn không có phản ứng, Diêm Hành, thuộc cấp của hắn liền lớn tiếng khen. Diêm Hành nói: “Kể từ đó, hầu như không cần tốn nhiều sức chúng ta có thể đánh một trận mà định Kinh Nam! Không có thành trì để dựa vào, cho dù Bàng Thống có bản lĩnh cao hơn người, cũng không cách nào chống lại chúng ta!”

Nghe thấy Diêm Hành khen ngợi mình, Thái Sử Từ càng hưng phấn, hắn chỉ còn chờ Từ Hoảng ra lệnh một tiếng.

“Đúng là ý kiến hay!” Từ Hoảng rốt cục nhẹ gật đầu, hắn nói: “Thế nhưng, sao lại phải điều binh mã đi Trường Sa, chúng ta hãy để cho Từ Nguyên Trực tự mình nghĩ biện pháp. Nếu như hắn đã quen biết Bàng Thống, mong rằng hắn cũng đôi chút hiểu rõ thủ đoạn của người kia, chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào”

“Vâng!” Thái Sử Từ cùng Diêm Hành đồng thời đáp. Tuy tên tuổi của Từ Thứ cũng không vang dội như Từ Hoảng, thế nhưng một người có thể có vai trò ngang bằng ở trong quân cùng Từ Hoảng bình, sao có thể là người thường?

“Tử Nghĩa tướng quân!” Từ Hoảng còn nói tiếp.

“Có mạt tướng!” Thái Sử Từ cho rằng Từ Hoảng muốn cho hắn làm tiên phong, khiến hắn nhất thời kích động trong lòng. Công chiếm Tương Dương, bắt tù binh Đặng Chi đều có Khoái thị huynh đệ hiệp trợ, tất cả đều không tính, thế nhưng hiện tại hắn đã có thể lập tức vượt mặt Ngụy Duyên.

“Ngươi lập tức phái người đi thông báo Liêu Trọng Cử, để cho hắn phái Thái Mạo xuất động thuỷ quân. Lúc này bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản Chu Du lại! Đáng tiếc là lần này chỉ thu thập được một mình Cam Ninh!” Từ Hoảng nói.

“Mạt tướng tuân mệnh!” một thoáng thất vọng trong long, thế nhưng, Thái Sử Từ lập tức đi tìm người.

“Diêm Hành!” đối với người của mình, Từ Hoảng lại không có thái độ khách khí, không có từ “tướng quân” kia.

“Có mạt tướng!” Diêm Hành chắp tay hành lễ.

“Ngươi đi phái người thông báo Từ Nguyên Trực, chỉ cần nói cho hắn biết quân ta sẽ giả mạo quân bản bộ của Cam Ninh đi lấy Trường Sa là được rồi!” Từ Hoảng nói.

“Vâng!” Diêm Hành cũng không hỏi nhiều. Quê quán của hắn chính là Lương Châu. Từ trong thư từ qua lại của người nhà, hắn biết tên tuổi Từ Thứ hiện tại lớn cỡ nào ở Lương Châu, cũng tuyệt không kém bao nhiêu so với Bàng Đức. Hơn nữa, trải qua hai năm ở chung, hắn, từ khoảng cách gần, mà đã biết năng lực của Từ Thứ. Từ Hoảng chỉ bảo hắn nói rõ sự tình bên mình mà không nói yêu cầu Từ Thứ phải làm gì, Diêm Hành cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Hắn cũng tin tưởng, Từ Thứ sẽ tự mình có an bài chính xác.

“Lập tức quét dọn chiến trường, sau đó toàn quân xuất phát, chúng ta đi lấy Trường Sa!” Sau khi phân phó xong, Từ Hoảng vung tay lên, lớn tiếng hạ lệnh.

Trường Sa!

Sau khi Từ Hoảng lui binh, Bàng Thống cùng Tôn Tĩnh hoảng hốt một hồi, bởi vì cả hai sợ Từ Hoảng dùng kế sách “Điệu hổ ly sơn”, hai người đều không có hành động bừa bãi, chỉ gia tăng tìm kiếm. Thế nhưng sau một thời gian khá lâu, ngoại trừ xác định là Từ Hoảng thật sự rút lui, cả hai đều không biết bất kỳ điều gì khác.

Nhưng vừa lúc đó bọn hắn lại nhận được tin tức mật thám báo cáo, nói là Từ Thứ rõ ràng cũng rút quân, hai quận Linh Lăng cùng Quế Dương lúc trước đã bị hắn và Nghiêm Nhan đánh chiếm cũng lại bị bỏ không. Hiện tại, đại quân của Từ Thứ đang rút quân về Vũ Lăng, mà theo tin tức mật thám an bài ở Vũ Lăng cho biết, hình như quân Hứa Thành ở Vũ Lăng cũng có dấu hiệu thu thập hành trang.

Đối mặt loại tình huống này, Tôn Tĩnh cho rằng nguyên nhân của việc này là việc thủy quân Giang Đông tấn công đã hiệu quả. Đường lui của “nhị Từ” đã bị cắt đứt, cho nên, Từ Hoảng cùng Từ Thứ mới hầu như đồng thời rút quân. Mục đích là gì? Chỉ sợ là vì tập trung toàn lực, hoặc là muốn phá vỡ phong tỏa của thủy quân Giang Đông, hoặc là chính “nhị Từ” muốn tìm một mục tiêu toàn lực mà đánh, mưu đồ trước tiên phải đến một nơi an thân.

Bàng Thống tức thì xì mũi coi thường đối với phỏng đoán này của Tôn Tĩnh. Hắn cho rằng, thứ nhất, thủy quân Giang Đông không có khả năng nhanh như vậy mà đã có thể cắt đứt Trường Giang. Căn cứ theo thời gian, căn bản điều này không thể xảy ra được; Thứ hai, cho dù thủy quân Giang Đông đã cắt đứt đường lui của bọn hắn, với năng lực của Từ Hoảng cùng Từ Thứ, hai người hoàn toàn có thể một mình đưa ra quyết định có lợi nhất, căn bản cũng không cần gom lại cùng nơi. Chỉ riêng phần binh lực mà mỗi người bọn hắn chỉ huy cũng hoàn toàn có thể để cho bọn hắn làm như vậy, mà sau khi Từ Thứ triệt thoái đến Vũ Lăng, hơn nữa lại còn có ý định triệt thoái thêm một bước về phía sau, chuyện này rất có khả năng là muốn dụ dỗ bên mình, làm cho binh mã mà quân mình rất vất vả mới có thể tụ tập được, một lần nữa dưới sự hấp dẫn của thành trì, lại phân tán ra, như vậy dễ dàng tiêu diệt từng bộ phận.

Vào lúc này, Tôn Tĩnh lại một lần nữa bị Bàng Thống thuyết phục, hơn nữa với sự lão luyện thành thục của mình, cuối cùng Tôn Tĩnh cũng không phân chia binh lực.

Không lâu sau đó, hai người lại một lần nữa được bẩm báo, nói là quân Sơn Việt tập kích hai quận Linh Lăng cùng Quế Dương, trắng trợn phá hoại hai quận này. Sau khi Tôn Tĩnh nhận được tin tức, hắn vô cùng giận dữ, thế nhưng hắn lại càng thêm tin tưởng lời Bàng Thống nói. Rất có khả năng đây là kế sách dụ địch của “nhị Từ”, cho nên hắn tiếp tục chịu đựng, không xuất binh.

Nhưng mà, không được mấy ngày, lần thứ ba hai người nhận được tin tức, nói là sau khi đại quân Từ Thứ cùng Từ Hoảng tụ hợp với nhau thì đã một lần nữa triệt thoái về phía sau, đã đến Công An. Nói cách khác, “nhị Từ” đã gần như thối lui đến địa điểm xuất phát khi trước của mình!

Lần này, Tôn Tĩnh rốt cục ngồi không yên.

Đã thối lúc xa như vậy, còn cố kỵ cái gì? Chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn quân Sơn Việt gây tai họa cho Kinh Nam sao?

Đối với ý nghĩ này của Tôn Tĩnh, Bàng Thống lại một lần nữa giội cho hắn một gáo nước lạnh, cũng cố hết sức yêu cầu hắn đợi đến lúc nhận được tin tức viện quân Giang Đông sau đó lại quyết định có xuất binh hay không. Nếu quả thật muốn xuất binh, chỉ có thể phái hơn ngàn binh mã trước đi xem xét tình huống thật sự.

Đối với lời khuyên can này, Tôn Tĩnh lại nghe theo!

Không lâu, lại có tin tức truyền về, tại ba quận Linh Lăng, Quế Dương cùng Vũ Lăng, không có một bóng binh sĩ quân Hứa Thành! Chỗ đó hiện tại chỉ có quân Sơn Việt đang càng lúc càng tàn sát bừa bãi. Hơn nữa, binh mã phái đi ra ngoài còn bị quân Sơn Việt tập kích, tổn thất không nhỏ.

Lần này, vô luận Bàng Thống nói như thế nào thì cũng không thể ngăn cản được, hơn nữa bởi vì Bàng Thống không thích Tôn Tĩnh hoặc là nghĩ Tôn Tĩnh hắn không đáng tôn kính, lúc nói chuyện luôn luôn có đôi chút cay nghiệt, đã sớm khiến cho Tôn Tĩnh nhìn hắn với thái độ đôi chút không vừa mắt. Dù sao, Tôn Tĩnh cũng không phải là một người bình thường, Tôn Tĩnh chính là nguyên lão Tôn gia Giang Đông. Đừng nói hai huynh đệ Tôn Sách, Tôn Quyền, chính bản thân Tôn Kiên khi còn sống nói chuyện với hắn cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà nói, nào có người không để ý tới thể diện của hắn? Nhiều năm như vậy mà chưa từng có người làm hắn tức giận như này. Nếu không phải tính tình Tôn Tĩnh vốn cũng không tệ lắm, hơn nữa thể diện của Chu Du khá lớn, chỉ sợ Tôn Tĩnh sớm đã cãi nhau mà trở mặt cùng Bàng Thống. Thế nhưng, thể diện của Chu Du cũng không thể tiếp tục khiến cho Tôn Tĩnh một mực nhân nhượng Bàng Thống. Tuy chuyện này cũng không khiến hắn làm ra chuyện gì với Bàng Thống, Tôn Tĩnh cũng bắt đầu không nghe theo ý kiến của Bàng Thống, cho nên, sau khi nghe bẩm báo xong, hắn không để ý tới việc Bàng Thống khuyên bảo, rốt cục chia binh.

Kỳ thật, tuy ban đầu đại quân Tôn Tĩnh ngăn cản Từ Hoảng ở Tương Giang chỉ biểu hiện ra ngoài là có một vạn, thế nhưng Tôn Tĩnh đã tập trung hầu như toàn bộ binh lực Kinh Nam dưới trướng hắn. Dưới trướng Tôn Tĩnh cũng có hơn hai vạn gần ba vạn binh mã, gần hai vạn binh mã còn lại, ngoại trừ một vạn lưu thủ Trường Sa, một bộ phận khác, Tôn Tĩnh nghe theo ý kiến của Bàng Thống giữ làm hậu bị dùng để tập kích.

Mà sau khi chia binh, Tôn Tĩnh vẫn để lại một vạn binh mã đóng ở Trường Sa, mặt khác hắn mang theo gần hai vạn binh mã trực tiếp tiến vào Vũ Lăng, trước tiên ngăn cách binh mã của “nhị Từ” liên hệ cùng ba quận Kinh Nam, sau đó Tôn Tĩnh lại phái ra hơn hai ngàn binh mã, xuôi theo dòng Nguyên Thủy cùng Tương Giang, nghiêm tra! Sau khi sắp xếp xong tất cả những việc này, lúc này hắn mới lại dẫn năm ngàn binh mã, một lần nữa đi tiếp thu ba quận Linh Lăng.

Đối với những hành động này của Tôn Tĩnh, Bàng Thống, người đã ở lại Trường Sa nhanh chóng dậm chân, thế nhưng hắn cuối cùng chỉ là một khách khanh, hơn nữa còn là một khách khanh không được người ta yêu mến, Tôn Tĩnh không có mặt, đương nhiên không còn một ai người sẽ cho hắn thể diện! Đối với tình huống này, hắn cũng chỉ biết cả ngày uống rượu giải sầu, hơn nữa bản thân còn liên tục mắng to Tôn Tĩnh là đồ ngu ngốc,Bàng Thống thậm chí còn lười viết thư báo tin cho Chu Du. Dù sao, khoảng cách giữa hai bên quá xa, đợi đến lúc Chu Du biết được mang binh đến, liệu có đến kịp không?

Mà đúng lúc này, ” đại quân Cam Ninh ” đã đến! Hơn nữa, trước khi tới còn phái người mang thư lại nói là đã đánh tan thuỷ quân quân Hứa Thành. Đường thủy Trường Giang đã nằm trong lòng bàn tay, hiện tại Từ Thịnh đã ở lại đó canh phòng, Cam Ninh tướng quân tự mình dẫn quân bản bộ để Trường Sa tìm hiểu tình huống, hơn nữa còn mang theo một ít chiến lợi phẩm cất giữ ở chỗ này.

Đối với tin tức này, tướng lĩnh quân Giang Đông ở lại trấn thủ Trường Sa căn bản cũng không thông báo cho Bàng Thống biết. Hắn liền mang người đi nghênh đón Cam Ninh, hắn cũng không hỏi tin tức kỹ càng một chút xem “Cam Ninh” đã mang đến bao nhiêu thuyền, trên những thuyền này có bao nhiêu người!

Vì vậy, ngày đó, Từ Hoảng dẫn theo Diêm Hành, Thái Sử Từ công phá Trường Sa, hơn nữa Thái Sử Từ còn bắt làm tù binh Bàng Thống, lúc ấy đang uống “Say như chết”, mà đối với một người như vậy, Thái Sử Từ quả có đôi chút xem thường, vì vậy, hắn ném Bàng Thống cho binh sĩ trông giữ. Kết quả, sau khi chiến sự chấm dứt, đợi tới khi Từ Hoảng đến tìm người, Bàng Thống đãmất tích! Điều này làm cho Từ Thứ sau khi biết được việc này đã rất tức giận. Hơn nữa Từ Thứ còn viết thư cho Liêu Giang, từ ngữ cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu Liêu Giang. Cấp trên trực tiếp của Thái Sử Từ hãy nghiêm trị Thái Sử Từ tội thất trách! Mà Liêu Giang lại từ chối cho ý kiến đối với chuyện này. Nhưng ngày sau Liêu Giang đã tìm một nơi không có người, lôi Thái Sử Từ tới “Thoá mạ một trận”, hơn nữa Thái Sử Từ còn mất tất cả khen thưởng chỉ vì chuyện này. Thế nhưng, cho dù ngày sau Liêu Giang, Từ Thứ cùng với Từ Hoảng đều nhiều lần tìm kiếm, Bàng Thống đã giống như biến mất trong không trung, từ nay về sau không biết tung tích!

Nhưng đây đều là chuyện sau nà. Ngay sau khi đám người Từ Hoảng đám người công chiếm Trường Sa không lâu, Từ Thứ cùng Nghiêm Nhan, một lần nữa mang binh tiến công ba quận Kinh Nam, hơn nữa lại còn đánh là thắng, trước sau đại phá Vũ Lăng, Linh Lăng, hơn nữa còn bắt giữ Tôn Tĩnh ở quận Quế Dương. Tuy lúc đó Tôn Tĩnh nhận được tin tức, hắn đã muốn lại một lần nữa co rút binh lực lại, thế nhưng Từ Thứ hành quân cực nhanh, lại vận dụng chiến thuật tập kích, căn bản cũng không cho hắn bao nhiêu cơ hội phản ứng.

Đến tận đây, chiến dịch Kinh Nam chấm dứt! Trong chiến dịch này, quân Hứa Thành đoạt được bốn quận thuộc Giang Đông, hơn nữa còn dụ tiêu diệt Đại tướng Giang Đông là Cam Ninh, Từ Thịnh, còn bắt giữ Tôn Tĩnh, thúc thúc của chủ Giang Đông, Tôn Quyền, sau đó, quân tiên phong của Từ Thứ cùng Nghiêm Nhan tiến thẳng xuống phía nam, sĩ gia Giao Châu không dám đối địch. Không lâu sau đó đã phái người đi lên phía bắc, tới Lạc Dương cầu hòa với Hứa Thành. Mà vào lúc này, thuỷ quân Kinh Châu do Thái Mạo thống lĩnh, hơn nữa còn dưới uy hiếp của Liêu Giang, bắt đầu kiên trì tiến công Chu Du. Tuy Liêu Giang chỉ yêu cầu Thái Mạo có thể ngăn chặn Chu Du, tuy thuỷ quân Kinh Châu vẫn tổn thất không ít, thế nhưng, cuối cùng Thái Mạo vẫn là tướng tài thuỷ quân. Sau nhiều lần chiến bại, rốt cục hắn đã có thể đánh một trận trên sông cùng Chu Du, tuy hắn không thể thủ thắng, việc cuốn lấy Chu Du đã không thành vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.