Tuy Thất đại phái bỏ đi đã lâu, nhưng Cơ Thạch không hiểu sao cứ mãi đứng yên trầm tư suy nghĩ.
Nói như thế vì chính dáng vẻ bên ngoài của Cơ Thạch đã biểu lộ như vậy.
Chỉ đến khi Cơ Thạch đột nhiên lên tiếng, mới biết rằng, nếu cứ nhìn theo những biểu lộ bên ngoài chắc chắn sẽ dẫn đến nhầm lẫn.
Cơ Thạch hướng mắt vào rừng và gọi :
– Phải thừa nhận các hạ có sức nhẫn nại hơn người. Quanh đây không còn ai, nếu các hạ cố tình lưu lại là muốn đối mặt với Cơ Thạch này còn chờ gì nữa mà không xuất hiện?
Lập tức từ cánh rừng liền có một tràng cười vang lên :
– Hảo công phu! Thật không ngờ mọi động tĩnh của lão phu từ lâu đã bị ngươi phát hiện! Ha… ha…
Vút!
Thoáng thất vọng vì diện mạo của nhân vật vừa lên tiếng đang bị một vuông lụa che kín, Cơ Thạch thở hắt ra :
– Dường như các hạ là loại người chỉ ưa thích những chuyện thần bí? Phải chăng tại hạ cũng không nên hỏi đến tính danh?
Từ vuông lụa duy nhất chỉ có đôi mắt đang bắn xạ những tia hung quang là cho Cơ Thạch biết đối phương không phải hạng dễ đối phó.
Và điều đó lập tức được minh chứng qua câu nói của kẻ che mặt :
– Muốn biết tính danh của lão phu trừ phi ngươi bước vào Quỷ Môn quan và nghe những oan hồn uổng tử đã bị lão phu sát hại cáo giác.
Câu nói để lộ địch ý. Và Cơ Thạch như không cần nữa những lời nói úp mở.
– Hào Phú Vương! Thật ra lão muốn minh bạch điều gì khi cố ý sai bọn Tạ Linh Oai đưa tin cho Thất đại phái để hôm nay họ cùng lúc xuất hiện?
Vuông lụa che ngang khuôn mặt của người kia tuy không bị gió thổi nhưng vẫn bị rung động :
– Ngươi đoán biết lão phu là Hào Phú Vương?
Cơ Thạch mỉm cười :
– Người đi câu, một khi đã dùng mồi nhử nhất định phải biết loài cá nào thích mồi nào. Tại hạ cũng vậy!
Người nọ giật mình :
– Sao ngươi biết lão phu nhất định xuất hiện?
Cơ Thạch nhún vai :
– Tại hạ từng biết năm xưa gia phụ đã vì ánh Tử Quang nên lần lượt xuất hiện ở Quân Sơn, Hoài Giang, Hoài Nam và sau cùng là Tung Sơn Thiếu Thất. Và lúc đến Quân Sơn trong người gia phụ còn mang theo một vật không bình thường. Điều đầu tiên tại hạ minh định, vật đó là của các hạ, Hào Phú Vương!
Nhân vật nọ vẫn cố tình không thừa nhận lai lịch :
– Sau đó ngươi còn minh định điều gì nữa?
Cơ Thạch chậm rãi tiếp :
– Sau mỗi bước chân của gia phụ, bất luận ai vô tình hoặc cố ý nhìn thấy ánh Tử Quang đều bị sát hại. Điều thứ hai, tại hạ chỉ dám nghi ngờ là phải chăng đó là hành vi ném đá giấu tay của Hào Phú Vương, kẻ cố tình làm ra vẻ không biết võ công?
Nhân vật nọ ầm ừ :
– Lập luận kể cũng khá! Sao nữa?
Âm thanh của Cơ Thạch lạnh dần :
– Để minh định điều tại hạ vừa nghi ngờ, ngay khi xuất đạo tại hạ cố tình đi lại những bước chân năm xưa của gia phụ. Bất quá vì biết rõ Tạ Linh Oai cũng có phần nên tại hạ đã hoán đổi lộ trình đôi chút. Đến Hoài Giang trước, tại hạ muốn đánh động Tạ Linh Oai. Để khi đến Quân Sơn tại hạ mượn Tạ Linh Oai để đánh động các hạ. Và mồi câu của tại hạ đã cho một kết quả tốt, các hạ Hào Phú Vương đã bị dẫn dụ phải xuất hiện.
Cơ Thạch vừa dứt lời, nhân vật nọ bỗng ngẩng mặt lên trời cười lớn :
– Ngươi dựa vào đâu mà đoán chắc ta là Hào Phú Vương? Ta không thể là ai khác được sao? Ha… ha…
Cơ Thạch cứ lạnh lùng nhìn và chờ đối phương cười cho bằng hết. Đến lúc đối phương đã thôi cười như cố tình khích nộ chàng hỏi :
– Các hạ cười xong chưa? Nếu chưa, cứ tiếp tục cười. Kẻo nghe tại hạ nói một lúc nữa các hạ có muốn cười cũng không thể.
Nhân vật nọ có phần nghi hoặc :
– Ngươi vẫn chưa nói hết sao? Hay ngươi vừa thức ngộ, ta không phải Hào Phú Vương như ngươi đã nghĩ?
Cơ Thạch gọi từng tiếng :
– Hồng Nhật Tán!
Nhân vật nọ thảng thốt :
– Ngươi gọi ai là Hồng Nhật Tán?
Như đến lúc được cười, Cơ Thạch cười nghiêng cười ngả :
– Còn ai nữa ngoài ngươi kẻ đã bị ta dùng Bạch Thạch Thiên Thủ cố tình dẫn dụ ra mặt? Ha… ha…
Soẹt!
Vuông lụa che mắt của nhân vật kia lập tức bị chủ nhân tự lột bỏ :
– Sao ngươi biết ta là Hồng Nhật Tán? Tự ngươi không thể biết điều này. Là Tưởng Hồng Nhu hay Mai Tuyết Tuyết nói cho ngươi biết?
Ngưng cười, Cơ Thạch nhìn chăm chăm vào diện mạo Hồng Nhật Tán như đây là cơ hội duy nhất giúp chàng ghi nhớ rõ diện mạo của kẻ phản sư bội tổ.
– Cần gì phải ai nói? Từ khi biết sau lưng Tạ Linh Oai là Hào Phú Vương, qua tìm hiểu ta còn biết Hào Phú Vương ở họ Chu. Chu và Hồng, cách viết khác nhau nhưng cách gọi không khác. Vậy là chỉ cần để lộ chút ít công phu Bạch Thạch, Hồng Nhật Tán ngươi phải lộ nguyên hình.
Hồng Nhật Tán động nộ :
– Quả nhiên ngươi chính là truyền nhân của Cổ Huyết thành! Ai đã truyền nghệ cho ngươi? Phải chăng là Tưởng Hồng Nhu.
Cơ Thạch bỗng ném bỏ kiếm và đứng ngay người lên :
– Ngươi muốn biết điều đó hãy đến Quỷ Môn quan mà hỏi. Tiếp chiêu.
Vút!
Vù… Vù…
Nhìn Cơ Thạch đang xuất chưởng với song thủ đột nhiên phát màu trắng sáng, Hồng Nhật Tán gầm vang :
– Đúng là công phu Bạch Thạch Thiên Thủ! Cơ Thạch! Ngươi phải chết!
Vút!
Ào… Ào…
Cũng dùng công phu Bạch Thạch Thiên Thủ, Hồng Nhật Tán không ngại va chạm cứ lao ào vào Cơ Thạch.
Qua danh xưng Thiên Thủ Bạch Thạch, việc những chưởng tay phát màu sáng trắng cứ lấp lánh xuất hiện khắp nơi là việc đương nhiên phải có.
Nhưng vì cả hai người cùng dùng chung một công phu giống nhau nên những chưởng tay nọ cứ thoạt hiện rồi thoạt biến cũng là điều dễ hiểu.
Và cùng với sự biến mất những tiếng chạm kình đương nhiên phải vang lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhiều bóng chưởng tay biến mất thì nhiều tiếng chạm kình vang lên. Biến mất càng nhanh thì tiếng chạm kình cũng nhanh.
Chúng vang lên liên tục như kết thành chuỗi.
Ầm! Ầm!
Không những thế, chúng vang lên hầu như bất tận.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chúng sẽ kéo dài mãi nếu Cơ Thạch và Hồng Nhật Tán giao chiến với nhau mãi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Và việc đó đang diễn ra khi Cơ Thạch cứ luôn miệng quát tháo :
– Hãy xem Võng Khôi Thiên Thủ!
Vù… Vù…
Hồng Nhật Tán nào chịu kém :
– Thiên Thủ Khổn Tiên!
Ào… Ào…
Ầm! Ầm! Ầm
Có công phu giống nhau tất dễ nhìn ra sở trường, sở đoản của nhau. Đó là điều Hồng Nhất Tán đang cười :
– Ngươi muốn đối phó với ta chỉ với công phu này chưa đủ. Tuy rằng nội lực của ngươi kể cũng khá. Ha…
Ào… Ào…
Ầm! Ầm! Ầm!
Cơ Thạch cũng nhận thức được điều đó.
Vì thế, đấu pháp của chàng chợt thay đổi với tiếng quát trầm trọng :
– Đủ hay không ngươi hãy xem đây! Bạch Thạch Phật Thủ! Đỡ!
Ào… Ào…
Những bóng chưởng tay rợp trời của Cơ Thạch bỗng biến mất. Thay vào đó là dấu một chưởng tay duy nhất với kích thước to bằng mười lần những dấu chưởng tay bình thường.
Hồng Nhật Tán thất kinh :
– Công Phu Bạch Thạch môn làm gì có chiêu thức này? Ngươi…! Đỡ!
Để hóa giải chiêu thức Bạch Thạch kỳ lạ của Cơ Thạch, Hồng Nhật Tán buộc phải dồn toàn bộ những bóng chưởng phát màu sáng trắng vào một chỗ.
Ào… Ào…
Tiếng chạm kình lần này hoàn toàn khác. Những dấu chưởng tay của Hồng Nhật Tán khi chạm vào dấu chưởng tay to lớn của Cơ Thạch cứ như tiếng những hòn đá nhỏ được ném vào cả khối đá to lớn.
Binh! Binh! Binh!
Nhưng dẫu sao những cố gắng của Hồng Nhật Tán không phải vô ích.
Dấu chưởng tay của Cơ Thạch càng bị va chạm càng mở dần. Đợi đến lúc đó Hồng Nhật Tán lập tức di chuyển, tạt tránh sang một bên.
Ầm!
Không còn lực đạo nào ngăn đỡ dấu chưởng tay của Cơ Thạch tuy đã mờ đi ít nhiều nhưng khi quật xuống nền đất vẫn tạo nên tiếng chấn động kinh khiếp.
Không ngờ Hồng Nhật Tán bất chấp sỉ diện đã thối lui vào những sát na sau cùng, Cơ Thạch giận dữ bám theo :
– Chạy đâu cho thoát phản đồ đáng bị tru diệt? Xem chưởng Đại Phật Thủ.
Ào… Ào…
Dấu chưởng tay to lớn lại lừng lững xuất hiện cuộn thẳng vào thân hình đang hốt hoảng của Hồng Nhật Tán.
Ào… Ào…
Quá kinh tâm, Hồng Nhật Tán nào dám chần chừ, lập tức tung người bay vọt lên cao, vượt khỏi bóng chưởng của Cơ Thạch.
Vút!
Mất đối tượng, bóng chưởng Đại Phật Thủ của Cơ Thạch lẽ đương nhiên phải theo đà, quật luôn vào nền đất.
Ầm!
Hai phen để Hồng Nhật Tán kịp thoát Cơ Thạch phẫn nộ :
– Mau nạp mạng!
Vút!
Ào… Ào…
Bị Cơ Thạch quyết liệt bám đuổi, Hồng Nhật Tán lo sợ, đưa mắt nhìn xuống.
Phát hiện dấu chưởng tay Đại Phật Thủ lần này của Cơ Thạch không còn sáng trắng lấp lánh như hai lần trước, Hồng Nhật Tín hí hửng trầm người xuống :
– Ngươi cạn kiệt chân lực rồi sao? Đáng phải chết! Ha… ha…
Vù… Vù…
Từ chưởng tay của Hồng Nhật Tán bỗng bắn vọt ra một tia Tử Quang lạnh người và tia này bắt đầu chạm vào, xuyên thủng qua dấu chưởng tay có phần mờ nhạt của Cơ Thạch.
Ầm!
Vù… Vù…
Bất ngờ bị tia Tử Quang xuyên qua uy hiếp, Cơ Thạch vội trầm người xuống.
Vút!
Có cảm nhận nếu như chỉ trầm người xuống không thôi vẫn chưa đủ an toàn, Cơ Thạch lại vội vàng dịch bộ liên tục lúc hai thân vừa chạm đất.
Vút! Vút!
Cơ Thạch đã đề phông không thừa, tia Tử Quang sau khi xuyên qua bóng chưởng tay vẫn còn dư lực quật vào nền đất cực mạnh.
Đang đà lao xuống Hồng Nhật Tán ngạo nghễ cười vang :
– Ngươi chạy thoát được sao? Xem đây! Ha… ha…
Vù… Vù…
Tia Tử Quang lại xuất hiện, xạ thẳng vào nơi Cơ Thạch vừa dừng chân.
Không tin công phu quái lạ đó của đối phương có thể hơn Bạch Thạch Đại Phật Thủ, Cơ Thạch gầm dữ dội :
– Xem chưởng!
Ào… Ào…
Bóng chưởng tay của Cơ Thạch vẫn không thể nào sáng trắng như những lần đầu. Và nếu nhìn kỹ hơn thì bóng chưởng tay lần này có phần mờ nhạt hơn của lần mới rồi chút ít.
Phát giác điều đó, Hồng Nhật Tán bật ra tiếng rít :
– Ngươi muốn chết!
Vù… Vù…
Tia Tử Quang bắt đầu chạm vào bóng chưởng tay!
Ầm!
Tia Tử Quang lai xuyên qua, lao thẳng đến Cơ Thạch.
Vù… Vù…
Thất kinh, Cơ Thạch vội dịch bộ.
Vút! Vút!
Thật mạnh mẽ, Cơ Thạch kịp thoát tia Tử Quang trong gang tấc.
Ầm!
Không ngờ Cơ Thạch vẫn chưa chết, Hồng Nhật Tán nộ khí xung thiên :
– Hãy đỡ!
Vù… Vù…
Biết không thể đối phó nổi uy lực quái dị của tia Tử Quang, Cơ Thạch đành lo lẩn tránh.
Vụt! Vụt!
Nhìn Cơ Thạch di hình hoán vị, Hồng Nhật Tán tuy giận vẫn phải cười :
– Hóa ra chỉ là Vân Vân Ảo Bộ của gã Từ Khắc Kim diệu thủ. Ngươi xem thường ta thế sao? Đỡ!
Để dễ dàng khống chế Vân Vân Ảo Bộ của Cơ Thạch, Hồng Nhật Tán bất ngờ thi triển Võng Khôi Thiên Thủ vốn là công phu Bạch Thạch môn.
Ào… Ào…
Đến lúc biết ra, đối với Cơ Thạch kể như đã muộn.
Nhìn bóng chưởng phát màu sáng trắng cứ chập chùng vây quanh Cơ Thạch nảy ý liều :
– Phản đồ! Ta chết ngươi cũng phải chết! Đỡ!
Ào… Ào…
Cơ Thạch vận toàn lực, thi triển chiêu Thiên Thủ Khốn Tiên để ứng phó.
Do xuất phát chậm hơn Cơ Thạch lập tức lâm vào hiểm cảnh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong khi những chưởng tay của Hồng Nhật Tán có dịp phát huy uy lực, hóa giải những dấu chưởng tay của Cơ Thạch chỉ mới manh nha xuất hiện, có một số chưởng tay khác vượt xuyên qua và quật vào người Cơ Thạch.
Bùng… bùng… bùng…
Bị trúng kình liên tiếp, cứ mỗi kình là mỗi bước lùi, toàn thân Cơ Thạch phải lảo đảo ngả nghiêng với huyết khí nội thế càng lúc càng nhộn nhạo.
Không bỏ lơ cơ hội hồng Nhật Tán nhe răng nanh ác :
– Đã đến lúc ngươi được trùng phùng với song thân ngươi rồi. Ha… ha…
Vù…
Tia Tử Quang bật lao đi với Cơ Thạch đã quá kiệt quệ không thể nào dịch chuyển được nữa dù chỉ là nửa bước chân.
Đang lúc sinh mạng của Cơ Thạch đang như chỉ mành treo chuông, một thanh âm thật lảnh lót bỗng vang lên :
– Chớ hại mạng người! Đỡ!
Vút!
Cùng với một bóng nhân ảnh thần tốc xuất hiện, một ngọn chưởng bất ngờ tập kích vào hậu tâm Hồng Nhật Tán.
Vù… Vù…
Không ngờ vẫn có người lén nhìn trận giao đấu và bây giờ xuất kỳ bất ý tập kích từ phía sau, Hồng Nhật Tán phải tiếc nuối khi buông tha Cơ Thạch.
Để bù lại Hồng Nhất Tán vừa kịp xoay người liền trút hết mọi phẫn nộ vào người tập kích
– Tiện tỳ muốn chết!
Vù…
Được cứu mạng, Cơ Thạch giương mắt nhìn ân nhân. Và khi ngờ ngợ nhận ra nữ nhân đó là ai, Cơ Thạch kêu lên hốt hoảng :
– Không được đâu, Hà tỷ tỷ. Không thể xem thường công phu của lão.
Lúc đó, tia Tử Quang do Hồng Nhật Tán phát xạ đã bắt đầu xuyên qua chưởng kình của nữ nhân nọ.
Vì thế, tiếng hô hoán đề tỉnh của Cơ Thạch xem ra cũng là muộn.
Hự!
Nữ nhân nọ tuy chưa đến nỗi thiệt mạng nhưng lại bị chấn kình bức lùi ngoài một trượng.
Cùng một lúc ở hai phía tiền hậu đều có người cần phải hạ sát, Hồng Nhật Tán sau một thoáng lưỡng lự bỗng quay phắt về phía Cơ Thạch.
– Ta…
Cơ Thạch như đang chờ sẵn dịp này, hữu thủ chàng liền hất mạnh ra :
– Hãy nhận lấy Bạch Cốt Hủ Thi độc.
Vụt!
Một vật trắng đục có dạng một mẩu xương khô cứ thế là là bay về phía Hồng Nhật Tán, khiến lão định quát phải bỏ dở giữa chừng.
Như nhớ đến nữ nhân nọ, Cơ Thạch lại hô hoán :
– Hà tỷ tỷ mau chay đi! Đừng để Hủ Thi độc chạm vào người.
Hồng Nhật Tán vừa thét vang vừa tung thưởng đẩy bật vật nọ :
– Ngươi dám dùng thủ đoạn đê tiện này sao? Đi!
Vù…
Ầm!
Vật nọ vừa bị đẩy đi vừa bị chấn vỡ, lớp vân vụ màu hồng nhạt mang theo hương thơm sực nồng lập tức lan ra.
Phát giác Hồng Nhật Tán vô tình đang bị lớp vân vụ vây phủ, Cơ Thạch cười vang :
– Binh bất yếm trá. Có dùng thủ đoạn đối với ngươi cũng là lẽ công bằng. Đã bị Hủ Thi độc vây hãm dù ngươi có bế khí cũng vô dụng. Phải chăng ngươi đã ngửi thấy hương thơm của Hủ Thi độc? Ha… ha…
Không biết Hồng Nhật Tán có ngửi phải hương thơm của Hủ Thi độc chưa, nhưng bỗng không lão Tung người lao đi mất dạng.
Vút!
Nữ nhân nọ bật hoảng khi nhìn thấy liền lúc đó Cơ Thạch không những ngưng cười mà còn ôm ngực lảo đảo.
– Cơ Thạch, ngươi…
Phát hiện nữ nhân nọ bất chấp lớp vân vụ truy cản vẫn vội vã lao đến, Cơ Thạch chợt xua tay, ngăn không cho nữ nhân nọ nói thêm gì nữa. Đồng thời chàng gắng gượng nói một câu :
– Hà tỷ tỷ đi đi! Đừng để lão quay lại chạy không kịp. Oẹ!
Cơ Thạch gục xuống và thổ huyết lai láng.
Nữ nhân nọ chợt nghiến răng :
– Ta không thể để ngươi ở lại một mình.
Đưa hai tay đỡ lấy thân hình Cơ Thạch, nữ nhân nọ lập tức lao đi.
Vút!
Không bao lâu sau Hồng Nhật Tán quay lại thật.
Không nhìn thấy Cơ Thạch đâu, lão giận dữ gầm vang :
– Ngươi thật giảo quyệt! Dám dùng hương phấn của nữ nhân hí lộng ta. Thật đáng chết…