Bạch Thạch Thiên Thủ

Chương 32 - Quá Nôn Nóng Nên Suýt Bất Kính

trước
tiếp

Họ vội vã kiêm trình, đi không ngừng nghỉ.

Và ai cũng vậy, càng vội thì càng khẩn trương, càng nôn nóng!

Để khi sự nôn nóng dâng lên đỉnh điểm, mọi việc dễ bộc phát!

Với sự bộc phát này, những gì cần giữ gìn vào những lúc khác thì lúc này thật khó giữ gìn.

Tính khí cố hữu của Tưởng Hồng Nhu là lạnh lùng, lạnh đến mức cao ngạo.

Vì thế, khi không thể giữ gìn được nữa, tâm tính cố hữu của Tưởng Hồng Nhu dĩ nhiên được dịp bộc phát và bộc phát càng lúc càng rõ.

Đầu tiên, đối với Cơ Thạch, những câu hỏi của Tưởng Hồng Nhu hầu như chỉ nằm trong một phạm vi chừng mực, là sự quan tâm của lão dành cho Hà Phi Phượng, truyền nhân duy nhất của lão!

Lão hỏi :

– Nếu đã có Từ Khắc Kim tiềm phục ở Thiếu Lâm tự để dò xét, Môn chủ bảo Hà nhi đến đó để làm gì?

Vẫn tiếp tục vận dụng khinh thân pháp, đồng hành với Tưởng Hồng Nhu, Cơ Thạch đáp :

– Từ Khắc Kim thừa tâm cơ khiến lão Thiện Duyên khó lòng phát hiện. Tuy nhiên, tiểu điệt vẫn không dám xem thường lão. Nếu bị phát hiện, một mình Từ Khắc Kim e khó lòng đối phó! Tiểu điệt đã giải thích với Hà tỷ tỷ thuận lời đến tiếp trợ lão Từ!

Lão bán tín bán nghi :

– Nếu biết khó đối phó khi bị phát hiện, tại sao Môn chủ không dặn Từ Khắc Kim hãy liệu trước để kịp thời cao chạy xa bay? Cần gì phải quá mạo hiểm, đợi đến lúc sự việc xảy ra thật nghiêm trọng?

Cơ Thạch thở dài :

– Tiểu điệt cũng đã cân nhắc, nhưng vì sự việc đúng là quá nghiêm trọng, tiểu điệt nghĩ không thể không mạo hiểm!

Lão tỏ ra bồn chồn :

– Ở Thiếu Lâm có điều gì là quá nghiêm trọng nào?

Chàng giải thích :

– Nhị sư bá cũng đã biết một phần, đầu tiên là Hà gia bị thảm hại với hung thủ cố ý giả làm đệ tử Thiếu Lâm. Đến khi hiểu rõ ra, phụ thân của Hà tỷ tỷ lại được chính người Thiếu Lâm cứu mạng, cụ thể là đại sư Thiện Quả! Hãy khoan nghi ngờ hành vi của Thiện Quả là hành vi vừa ăn cướp vừa tri hô, bởi Hà Giao trong di tự vẫn một lòng tin tưởng và ngưỡng mộ Thiện Quả! Như vậy có người cố tình di họa cho Thiếu Lâm.

Lão tỏ ra hiểu biết :

– Vậy Môn chủ ngờ kẻ đó có dính líu đến Thiện Duyên? Và lần dò xét này là muốn tìm ra hung thủ cũng là kẻ thù của Phi Phượng?

Không quan tâm đến câu nói sau của Tưởng Hồng Nhu là câu nói trọng, Cơ Thạch nửa gật nửa lắc :

– Nếu hung thủ có dính líu đến Thiện Duyên, mọi việc sẽ trở nên đơn giản, càng dễ cho chúng ta sau này! Nhưng tiểu điệt lại e rằng điều đó không xảy ra như vậy!

Lão hoang mang :

– Nói vậy là có ý gì? Phải rồi lại không? Không thể hiểu nổi!

Chàng mỉm cười :

– Nếu nhị sư bá muốn hiểu cần phải nhìn hết toàn cục! Và toàn cục đó là tại sao đại sư Thiện Quả biết câu “Tử Quang xuất, Bạch Thạch tiêu”? Tại sao lão Bạch Tu phải hạ sát Hà Giao? Vì sau cùng, cách lựa chọn đệ tử của phái Thiếu Lâm rất nghiêm ngặt, tại sao bọn Thiện Duyên, Thiện Ngộ và Thiện Nhân bỗng dưng lại có hành vi thí sư đoạt vị? Ba nghi vấn này thoạt nghe những tưởng là không có liên quan nhưng nếu suy nghĩ đến thấu đáo thì dường như có mối liên quan mật thiết!

Lão cáu gắt :

– Liên quan mật thiết như thế nào?

Chàng nhìn xa xăm về phía trước :

– Có nhiều bằng cớ cho thấy Thiện Quả đã vô tình mục kích cảnh thảm sát ở Mạnh gia. Từ đó Thiện Quả mới biết câu ca nọ? Lão Bạch Tu ngay khi biết Thiện Quả là người duy nhất có thể vạch rõ chân tướng của lão, lão phải giết Thiện Quả để diệt khẩu! Từ đó suy nghĩ thêm lão Bạch Tu giết Hà Giao cũng không phải là ngẫu nhiên. Và nếu đúng là lão cố ý giết, chứng tỏ biến cố ở Hà gia năm xưa cũng liên quan đến lão! Mà Hà gia gặp thảm họa là do một nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô! Nhớ lại nghi vấn của đại sư bá trước lúc chết có nhắc, lão Bạch Tu phải chăng đã nhờ nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô nên có công phu vô thượng? Đã là vậy, lão là chủ hung trong hai thảm án, Mạnh gia và Hà gia. Với hai thảm án này do Mạnh gia và Hà gia không phải giới giang hồ, lão Bạch Tu tỏ ra ung dung vì không hề sợ mọi việc sẽ bị lộ. Có chăng lão chỉ ngại Thiện Quả.

Lão Tưởng ầm ừ :

– Cứ cho là như vậy đi, rồi sao nữa? Không lẽ là Thiện Quả trước khi chết đã lưu lại bằng chứng tố giác lão ma ngay tại Thiếu Lâm tự?

Chàng chợt nheo mắt, bắn xạ ra tia nhìn quyết đoán :

– Không sai! Nhất định phải có! Nhưng có điều bằng chứng đó không do Thiện Quả lưu lại! Chính xác là do Phương trượng Thiếu Lâm phái đời trước lưu lại, là người đã bị bọn Thiện Duyên lập mưu thí sư!

Lão cả tiếng kêu lên :

– Ngươi nói càng lúc càng lạ! Khi thì bảo là Thiện Quả lúc lại bảo không phải? Ta không sao hiểu nổi!

Chàng nhìn lão và không nỡ trách khi nghe cách xưng hô khác thường của lão.

– Mọi việc sẽ trở nên đơn giản và dễ hiểu nếu nhị sư bá bình tâm nghe tiểu điệt dùng một câu chuyện tự mường tượng để thể hiện những lập luận vừa rồi!

– Ta làm sao bình tâm được khi tính mạng của Hà nhi…

Chợt nghĩ lại, lão bối rối nhìn Cơ Thạch :

– Môn chủ hãy lượng thứ! Thuộc hạ… thuộc hạ vì…

Chàng xua tay, nhìn lão một cách trìu mến :

– Không hề gì! Tiểu điệt thừa hiểu tâm trạng của nhị sư bá nên rất cảm thông!

Thở dài, chàng tiếp :

– Tiểu điệt đã tự mường tượng một câu chuyện như thế này: không phải Thiện Quả đã vô tình mục kích thảm án Mạnh gia! Người đã mục kích đó phải là sư phụ của Thiện Quả. Không chỉ mục kích, vị lão tăng này còn ra tay can thiệp quyết ngăn cản hành vi giết người đoạt bí kíp của lão Bạch Tu. Và tiểu điệt đoán chắc cả hai đều bị tổn thương nguyên khí sắp đến ngưỡng cửa tử vong. Vì bị nội thương như vậy lão Bạch Tu phải tuyệt tích giang hồ một thời gian dài, không thể mau chóng luyện theo bí kíp Tử Khí! Cũng vậy, vị cao tăng nọ vì cần phải chữa trị thương tích, đã vội vã hồi sơn. Và đến lúc này có lẽ không muốn cương vị Phương trượng rơi vào tay Thiện Quả, bọn Thiện Duyên đồng lòng cùng thực hiện việc thí sư để đoạt vị! Sợ Thiện Quả sau này phá hỏng đại sự, họ nhẫn tâm phế bỏ võ công của Thiện Quả. Nhưng cảm thấy chưa đủ, họ còn dùng sinh mạng của sư phụ để uy hiếp Thiện Quả, buộc Thiện Quả không được hở môi nói với ai về chuyện tày đình kia. Do đó, tuy bị đại sư bá bắt giam lâu ngày nhưng Thiện Quả cho đến chết vẫn không mở miệng, trừ câu ca “Tử Quang xuất – Bạch Thạch tiêu”.

Tưởng Hồng Nhu bắt đầu hiểu thấu suốt :

– Thuộc hạ đã hoàn toàn hiểu. Vậy là Từ Khắc Kim có nhiệm vụ dò la nơi bọn Thiện Duyên giam giữ vị Phương trượng đời trước! Và nếu cần, Hà nhi phải tiếp tay giúp Từ Khắc Kim giải thoát vị cao tăng kia!

Chàng gật đầu :

– Đó là theo tiểu điệt suy đoán! Vì thế lần này đến Thiếu Lâm nếu chúng ta chưa có chứng cớ xác đáng, nhị sư bá cũng đừng vì nôn nóng, vì quá lo lắng cho Hà tỷ tỷ mà phải cùng phái Thiếu Lâm động thủ! Hãy trông theo tiểu điệt mà hành động!

Tưởng Hồng Nhu gật đầu tuân lệnh :

– Thuộc hạ đã rõ! Vạn bất đắc dĩ, nếu Hà nhi có mệnh hệ nào, thuộc hạ mới phải ra tay. Ngoài ra thì…

Câu nói của Tưởng Hồng Nhu bỗng bị một tràng cười quái dị cắt ngang :

– Bọn ngươi đều là những kẻ sắp chết đến nơi, còn mơ mộng chuyện cứu người hão huyền sao? Ha… Ha…

Vút!

Vút! Vút!

Không phải chỉ có năm ba người xuất hiện sau khi tràng cười kia chấm dứt! Trái lại, có đến trăm người là ít!

Trong số trăm người này, ngoài năm nhân vật là người trần tục, tất cả còn lại đều là kẻ xuất gia, chính xác là đệ tử Thiếu Lâm phái do Thiện Duyên dẫn đầu.

Bọn họ vừa xuất hiện liền thiết lập một vòng đai, vây hãm Cơ Thạch và Tưởng Hồng Nhu vào giữa!

Thoạt nhìn qua vòng vây, toàn tăng nhân, Tưởng Hồng Nhu thất sắc đề tỉnh Cơ Thạch :

– Là La Hán đại trận, có đúng một trăm linh tám phương vị! Chúng ta e nguy mất Môn chủ!

Cũng nhìn thấy như lão Tưởng, tuy Cơ Thạch chưa biết Đại Trận La Hán lợi hại như thế nào nhưng cũng vội sắp xếp.

Chàng khẽ bảo với Tưởng Hồng Nhu :

– Xạ nhân tiên hạ mã! Bọn Khiêm Hạ, Trương Hoài năm người và ba lão trọc Thiện Duyên, Thiện Ngộ, Thiện Nhân sẽ do tiểu điệt đối phó. Số tăng nhân còn lại, nếu cấp bách, nhị sư bá cứ cho họ nếm mùi Cửu Âm sáo Thôi Hồn.

Chợt nhớ đến công phu này có thể đương đầu và hủy diệt muôn vạn tinh binh, Tưởng Hồng Nhu hoàn toàn yên tâm cho dù nghe lão Thiện Duyên ngay lời đầu đã hạ lệnh :

– Phát động trận thế. Khống chế cả hai! Không cho thoát!

Không để trận thế kịp phát động, Cơ Thạch lập tức thi triển khinh thân pháp lao vọt ra và quát :

– Nhị sư bá hay cố bảo trọng. Thiện Duyên, lão đừng mong…

Vút!

Phát hiện và biết rõ ý đồ của chàng, lão Thiện Duyên bất đồ quát, không cho Cơ Thạch kịp lao ra và cũng không cho chàng nói tròn câu :

– Ngươi chạy đi đâu? Hãy quay lại nào! Đánh!

Thiện Duyên phất tay, bảy nhân vật còn lại ở bên ngoài cũng phất tay, là bọn người, Khiêm Hạ, Khả Tú Tú, Đoàn Mộc Phi, cả ba thuộc phái Hoa Sơn. Trương Hoài, Thạch Phát thuộc Côn Luân phái, và Thiện Ngộ, Thiện Nhân là sư đệ của Thiện Duyên!

Với tám chưởng hiệp lực, bọn họ tạo ra một bức tường chắn bằng cương kình quyết ngăn Cơ Thạch lại, và nếu được xô bật chàng trở lại đại trận La Hán.

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Lúc đó, đại trận La Hán cũng đã phát động với tiếng niệm Phật do một trăm linh tám vị tăng nhân đồng loạt phát ra :

– A… di… đà… Phật! A… di… đà… Phật…!

Tuy biết thế nào bọn Thiện Duyên cũng ra tay ngăn chặn nhưng với bức tường cương khí do tất cả cùng hiệp lực như thế này, Cơ Thạch phải một phen bất ngờ.

Nếu bị lưu lại giữa trận, Cơ Thạch sẽ là người đầu tiên bị tiếng sáo Thôi Hồn lấy mạng!

Bằng mọi giá chàng phải tránh xa phạm vi uy lực của tiếng sáo, nói đúng hơn, đây chính là cơ hội cho Cơ Thạch trả mối phụ thù, muốn như vậy chàng phải vượt qua bức tường cương khí kia!

Do đó chàng vận toàn lực, phổ vào tiếng quát :

– Bạch Thạch Đại Phật Thủ! Đi!

Ào… Ào…

Cùng với dấu chưởng tay to lớn phát màu sáng trắng xuất hiện, lao thẳng vào bức tường cương kình của phe đối phương, toàn thân Cơ Thạch cũng được bao phủ bởi một vành đai kình khí sáng trắng.

Khiêm Hạ há hốc mồm gào to :

– Quả nhiên tiểu tử đã luyện xong Bạch Thạch Cang Khí.

Và một tiếng chấn kình long trời lở đất liền vang lên.

Ầm!

Không thể hơn nổi hiệp lực của đối phương những tám người, thân hình Cơ Thạch bị chấn kình đẩy dịch ngược vào trong!

Không thể để rơi vào La Hán đại trận lúc này đang phát động, Cơ Thạch lập tức lăng không uốn người, tiếp tục lao trở ra trước, những tiếng kêu ngỡ ngàng của bọn Khiêm Hạ, Thiện Duyên :

– Ô hay! Tiểu tử vẫn bình ổn? Y không hề bị chưởng thương?

– A di đà Phật! Vưu ma tử nhờ lớp cang khí hộ thân! Bọn ta còn phải cật lực hơn mới mong thủ thắng.

Cơ Thạch trầm người xuống đối diện với bọn Thiện Duyên :

– Không ngờ lão trọc ngươi lại cam tâm đưa Thiếu Lâm phái đầu nhập Tử Quang môn! Chứng tỏ Hà Phi Phượng đã bị bọn ngươi bắt giữa?

Lão Thiện Duyên gầm vang :

– Chớ nhiều lời! Mau nạp mạng thôi, vưu ma tử! Đánh!

Ào… Ào…

Vù… Vù…

Bọn họ lại hiệp lực.

Chính lúc đó âm ba của tiếng sáo Thôi Hồn bắt đầu xuất hiện.

U… U… ú… ú…

Đưa mắt liếc nhìn, Cơ Thạch thấy nếu Tưởng Hồng Nhu không kịp vận dụng Cửu Âm công, có lẽ La Hán đại trận đã có cơ hội nghiền nát Tưởng Hồng Nhu!

Vì thế, nghe tiếng sáo vang lên, Cơ Thạch vụt cười ha hả :

– Thiện Duyên! Nếu lão không kíp kíp triệt thoái La Hán đại trận, tất cả sẽ ngọc nát băng tan! Đỡ!

Vù…

Vù…

Chàng vừa thi triển chiêu Bạch Thạch Thiên Thủ tạo ra cả trăm nghìn dấu chưởng tay, vừa đưa chân dịch bộ, tránh việc bị hợp lực của đối phương gây tổn hại.

Và tràng cười của chàng phải dừng lại khi nghe lão trọc Thiện Duyên hô hoán :

– La Hán trận cứ giữ nguyên? Mau dùng công phu Sư Tử Hống, đương đầu với Cửu Âm công.

Lập tức từ La Hán đại trận liền vang lên những loạt âm ba trầm hùng :

– A… di… đà… Phật…! A… di… đà…

Cùng một lúc với tiếng sáo Cửu Âm bị công phu Sư Tử Hống lấn áp, tiếng chạm kình giữa Cơ Thạch và bọn Thiện Duyên cũng vang lên bất tận.

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Ầm! Ầm!

Ầm! Ầm Không ngờ Thiếu Lâm phái vẫn có tuyệt kỳ Sư Tử Hống để đương đầu với tiếng sáo Thôi Hồn Cửu Âm của Tưởng Hồng Nhu, Cơ Thạch vận lực kêu lên :

– Nhị sư bá hãy cố chi trì! Tiểu điệt sau khi khống chế bọn Thiện Duyên sẽ…

Tiếng quát của Trương Hoài bỗng vang lên át đi :

– Ngươi ngông cuồng thế sao, tiểu tử? Xem công phu Tử Khí!

Vù… Vù…

Cùng với Trương Hoài, bốn nhân vật còn lại là Thạch Phát, Đoan Mộc Phi, Khả Tú Tú và Khiêm Hạ cũng xuất phát những kình tử khí.

Ào… Ào…

Vù… Vù…

Riêng bọn Thiện Duyên còn lại ba người thì đồng loạt hô to :

– La Hán Phục Ma chưởng? Đánh!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Nhìn đối phương đã phân khai thành hai nhóm và đang từ hai phía tả hữu đánh vào, Cơ Thạch có cảm nhận một mình chàng khó có thể đương đầu cùng một lúc với hai loại tuyệt kỹ đều vào loại đệ nhất công phu như Tử Khí Tam Ngươn chưởng và La Hán chưởng Phục Ma!

Chưa biết phải ứng phó như thế nào, Cơ Thạch bỗng nhớ đến đấu pháp xảo quyệt đã từng được lão ma Bạch Tu vận dụng!

Mỉm cười đắc ý, Cơ Thạch vội dang rộng hai tay phát xạ mỗi phía một kình Bạch Thạch :

– Hãy xem công phu Bạch Thạch!

Vù…

Ào…

Chiêu chưởng vừa thoát ra giữa chừng, Cơ Thạch bỗng cười vang và tung bổng người lên không :

– Ha… Ha… Ha! bọn ngươi lầm kế của Cơ Thạch này rồi. Ha… Ha…

Vút!

Đang cùng nhắm vào một đối tượng, đối tượng đó bỏng mất đi, hiệp chưởng Tử Khí có lẽ đương nhiên phải chạm vào chưởng La Hán Phục Ma do bọn Thiện Duyên tam tăng hợp lực.

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Ầm!

Đang đắc ý, Cơ Thạch bỗng kinh ngạc.

Bọn họ tuy đều bị chưởng của chính họ chấn lùi nhưng kết quả xảy ra lại không như chàng nghĩ!

Nghĩa là bọn Thiện Duyên tam tăng không hề bị hiệp lực Tử Khí gây tổn hại!

Điều đó chứng tỏ nếu bọn Khiêm Hạ năm người đã được lão ma Bạch Tu ban cho mọi người một hoàn linh đan tăng lực thì có lẽ bọn Thiện Duyên tam tăng cũng vậy.

Có như thế bọn Thiện Duyên tuy chỉ có ba nhưng hiệp lực của họ vẫn đủ để bình thủ với chưởng Tứ Khí do năm người cùng liên tay.

Quá rõ bọn Thiện Duyên đã cam tâm đưa phái Thiếu Lâm đến chỗ suy tôn, Cơ Thạch liền nhân lúc chưa ai trong họ ổn định cước bộ vội trầm người xuống loang kiếm :

– Hạng phản sư diệt tổ như bọn ngươi quả đáng chết. Đỡ!

Véo…

Véo…

Thích nhanh hai kiếm vào Thiện Ngộ, Thiện Nhân nhị tăng, Cơ Thạch hoàn toàn không hề nhân nhượng.

Đối với Khoái Kiếm, một lối xuất kiếm cực kỳ nhanh ảo, Thiện Ngộ và Thiện Nhân lập tức lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.

Đúng lúc đó ở phít sau Cơ Thạch bỗng có tiếng quái độc ác vang lên :

– Ngươi phải chết! Ném!

Viu…

Viu…

Viu…

Có khá nhiều những tiếng rít gió lạ tai vang lên, nhắm vào hậu tâm Cơ Thạch.

Biết có chuyện bất ổn, Cơ Thạch vội chống kiếm xuống đất và tung người lao vọt qua đầu Thiện Ngộ, Thiện Nhân.

Ào…

Vụt!

Lập tức Thiện Ngộ và Thiện Nhân cùng kêu lên hốt hoảng :

– Sao lại ném ám khí Cương Ty vào lão nạp?

Cơ Thạch tỉnh ngộ, hiểu bọn Thiện Duyên, Khiêm Hạ trước khi xuất hiện chận lối đã có sẵn chuẩn bị để phá hủy Bạch Thạch Cang Khí của chàng. Đó là những mũi ám khí được luyện bằng Cương Ty!

Vừa giận vừa tức cười khi biết một lần nữa bọn chúng đang tự tàn sát lẫn nhau, và lần này là do những mũi ám khí của bọn Khiêm Hạ vốn dành cho chàng, Cơ Thạch bỗng ngỡ ngàng khi nghe tiếng quát của lão Thiện Duyên :

– Mau phát xạ Tán Hoa Kim Cang chỉ!

Lập tức…

Viu… Viu…

Coong…

Coong… Coong…

Thán phục sự ứng phó nhanh nhạy của lão Thiện Duyên, Cơ Thạch vụt trầm người ngay phía sau lão :

– Hãy cẩn trọng. Đừng bảo ta dùng thủ đoạn đê hèn ám toán! Tiếp kiếm!

Véo…

Lão Thiện Duyên bật hoảng vừa xoay ngược người về phía sau vừa tiện tay phát xạ chỉ kình Tán Hoa Kim Cang.

Coong…

Chàng bật cười khi thấy lão Thiện Duyên dẫu sao cũng bị tê buốt đầu ngón tay khi dám dùng chỉ kình ngăn cản chiêu kiếm của chàng :

– Nội lực của lão kể cũng khá, nhưng thật ngu xuẩn khi dám đương đầu với ta! Một chiêu nữa nào.

Véo…

Thiện Ngộ và Thiện Nhân kịp lao vào và hợp lực :

– Vưu ma tử chớ đắc ý!

– Hãy xem chưởng Phục Ma.

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Như đó là chủ định của chàng!

Tiếng chạm kình liền vang lên và lập tức thân hình chàng như bị chấn kình đẩy bay về phía bọn Khiêm Hạ.

Vút!

Ầm!

Và kiếm chiêu lanh lẹ của chàng liền xuất phát :

– Bọn ngươi nữa, hạng quên cội quên nguồn hãy xem cho biết Khoái Kiếm của Cơ gia!

Véo…

Véo…

Đã chuẩn bị tập kích Cơ Thạch, bất ngờ bị Cơ Thạch lao đến xuất chiêu trước, bọn Khiêm Hạ kêu la tán loạn :

– Mau xuất chưởng!

– Lui là chết! Đánh!

– Hãy đỡ Tử Khí Tam Ngươn chưởng?

Vù… Vù…

Thế nhưng…

Soạt…

Soạt… Soạt…

Chỉ sau khi tiếng những y phục bị kiếm rạch đứt đã vang lên âm ba của những loạt chạm kình mới xuất hiện.

Ầm!

Ầm! Ầm!

Và…

Vút!

Cơ Thạch theo đấu pháp cũ, nương theo sóng kình lao bật về phía bọn Thiện Duyên. Chàng quát, không cho bọn Thiện Duyên kịp hợp lực :

– Trúng!

Véo…

Phập!

Hữu thủ bị đứt tiện, Thiện Duyên gầm thét cuồng nộ.

– Tiểu tử có Cang Khí Hộ Thân! Chúng ta càng phân khai càng trúng ý đồ của tiểu tử. Mau mau hiệp lực lại.

Cơ Thạch vụt quát :

– Đã muộn rồi! Hãy xem Võng Khôi Thiên Thủ!

Vù… Vù Ào… Ào…

Bọn Thiện Duyên Khiêm Hạ vừa nhen nhóm lại một chỗ liền bị những dấu chưởng tay bạt ngàn của Cơ Thạch uy hiếp!

Bọn chúng mạnh tên nào tên nấy lo phòng thủ, không còn cơ hội hiệp lực.

– Đỡ!

– Tiếp chiêu!

– Tiểu tử chớ đắc ý!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Ầm!

Ầm… Ầm…

Tiếng chấn kình tuy vẫn còn vang lên bất tận nhưng một lần nữa tiếng quát của Cơ Thạch lại hiển nhiên :

– Thiên Thủ Khổn Tiên! Đỡ!

Vù… vù…

Ào… Ào…

Hoàn toàn mất tiên cơ, bọn Thiện Duyên, Khiêm Hạ chỉ còn biết hễ thấy chiêu là đỡ chiêu theo phản ứng tự nhiên lúc cấp bách.

Vù…

Ào… Ào…

Ầm…

Ầm… Ầm…

Cơ Thạch lại quát :

– Lần này là Bạch Thạch Đại Phật Thủ! Hãy đỡ!

Ào… Ào…

Thiện Duyên bỗng liều lĩnh xông đến :

– Ta quyết liều mạng với ngươi.

Vút!

Không ngờ Thiện Duyên dám táo gan tự chọn cái chết, Cơ Thạch nhớ đến mối gia thù, lập tức hướng chưởng Đại Phật Thủ vào lão :

– Mau đền mạng cho gia phụ!

Ào… Ào…

Trong khi đó, Thiện Duyên bỗng cười sàng sặc với tả thủ chợt vẫy xạ liên hồi :

– Ngươi tưởng ta phải chết một mình sao? Xem đây! Ha… Ha…

Viu… Viu…

Từ tả thủ của lão, những điểm hàn quang vừa lóe sáng vừa lao vùn vụt, vượt qua bóng chưởng kình của chàng để nhanh chóng tiếp cận chàng.

Viu… Víu…

Thất kinh, chàng vội thu chiêu và lật đật tràn người dịch bộ!

Vút!

Tuy chàng thoát hiểm nhưng lại trúng mưu đồ phản chủ vi khách của Thiện Duyên!

Lão gầm vang :

– Mau hiệp lực! Đánh.

Tức thì hiệp lực những tám chưởng của phe đối phương lại có dịp tái hiện.

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Phẫn nộ vì tự mình du mình vào chỗ thất thế, Cơ Thạch vội huy động toàn bộ chân lực, tạo thành lớp Cang Khí Bạch Thạch vững chắc.

Không những thế chàng còn liều mình lao vút thân hình vào hiệp chưởng của phe đối phương :

– Hãy xem kiếm thuật thượng thừa của Cơ Thạch ta!

Vút!

Véo… Véo…

Hành vi liều lĩnh của Cơ Thạch nếu chưa đủ làm chấn động bọn Thiện Duyên, Khiêm Hạ thì những tia kiếm kình ràn rụa được chàng triển khai ngay lập tức đạt được hiệu quả đó.

Có tiếng Khiêm Hạ và Trương Hoài cùng kêu :

– Là kiếm khí?

– Tiểu tử đã đạt cảnh giới thượng thừa về kiếm thuật!! Nguy tai!

Hiệp lực của bọn Thiện Duyên, Khiêm Hạ lập tức bị những tia kiếm khí thượng thừa rạch nát, biến thành vô dụng!

Véo… Véo Và với dư lực hãy còn đủ đầy, những tia kiếm khí đó cứ theo đà xé gió lao vào từng người bọn họ.

Véo… Véo…

Hình ảnh mạnh người nào người nấy tự lo thân liền tái hiện.

Nhưng những phản ứng trong lúc khẩn trương của họ đâu đủ để hóa giải uy lực của những tia kiếm khí?

Thế là…

Soạt… Soạt… Soạt…

Phập! Phập! Phập!

Tiếng y phục bị kiếm khí cứa đứt vẫn không thể che át tiếng kiếm khí phạm vào nhục thể của họ.

Nhìn phe đối phương, mỗi người có một vết kiếm thương ở những vị trí khác nhau, Cơ Thạch lạnh giọng buông lệnh của tử thần :

– Nạp mạng đi thôi! Đỡ!

Véo… Véo…

Những tia kiếm khí một lần nữa được Cơ Thạch phát đi, quyệt đưa đối phương chí ít là bọn Thiện Duyên tam tăng là những kẻ có thâm thù đại hận với chàng, vào tử địa!

Biết đã đến lúc tột cùng nguy khốn, bọn Thiện Duyên, Khiêm Hạ liền tận lực bình sinh cho lần xuất thủ cuối cùng.

– Phải giết tiểu từ cho bằng được.

– Tám mạng không lẽ không đổi được một mạng? Đánh!

– Chết cùng chết! Đừng để tiểu tử tử có dịp đắc ý?

Ào… Ào…

Vù… Vù…

Viu… Viu…

Chưởng Tử Khí, chưởng Phục Ma, chỉ kình Tán Hoa Kim Cang. Tất cả cùng thi nhau xuất hiện quyết một mất một còn với Cơ Thạch!

Không sớm cũng không muộn, tiếng kêu thất thanh của Tưởng Hồng Nhu bỗng vang lên chói tai :

– Hãy xem Âm Công Đệ Cửu Giới!

U… U… ú… ú…

Và loạt niệm Phật hiệu trầm hùng của La Hán đại trận cũng vang lên :

– A… di… đà… Phật…

Cơ Thạch biến sắc! Vì biết nếu nhị sư bá Tưởng Hồng Nhu phải vận dụng đến cảnh giới cuối cùng của Cửu Âm công thì cảnh đồng ư quy tận cũng đến lúc diễn khai!

Chàng nghiến răng thu bớt những tia kiếm khí.

Chàng chỉ chừa lại một tia duy nhất.

Với chân lực vừa kịp thu hồi, Cơ Thạch vội tung người lao nhanh như tên bắn vế phía sau.

Vút!

Véo… véo…

Vù… Vù…

Trước đấu pháp vụt chuyển đổi của Cơ Thạch, một kết quả không lường trước liền xảy ra.

Phập! Oa!

Ầm! Ầm!

Ngoài Thiện Duyên bị Cơ Thạch cố tình dùng kiếm khí lấy mạng, bảy tên phe Khiêm Hạ còn lại phải loạng choạng ngã lùi do chưởng của chúng tự quật vào chúng!

Đây là cơ hội quá tốt cho Cơ Thạch nếu chàng có thể ra tay thêm một lần nữa.

Rất tiếc Cơ Thạch lại đang thất kinh nhìn nhị sư bá Tưởng Hồng Nhu đang lảo đảo với ngọn Cửu Âm sáo trên môi không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đổi lại một Tưởng Hồng Nhu đang quá cạn kiệt chân lực, La Hán đại trận tuy còn nguyên vẹn nhưng tất cả một trăm linh tám vị tăng nhân đều đã ngồi bệt dưới đất.

Không những thế, thất khiếu của những vị tăng nhân lại còn bị rỉ máu, chứng tỏ họ tuy có công phu Sư Tử Hống tiếp trợ nhưng vẫn bị tiếng sáo Thôi Hồn hủy hoại kinh mạch.

Cơ Thạch hạ thân xuống bên cạnh Tưởng Hồng Nhu và đành hậm hực nhìn bọn Khiêm Hạ cố mang thi thể lão Thiện Duyên cùng chạy.

Chờ bọn họ đã chạy thật xa, Cơ Thạch khom người xuống và chỉ dám nâng Tưởng Hồng Nhu cho lão tự đứng trên đôi chân lão!

Sau đó, đặt kiếm chéo sau lưng, Cơ Thạch chậm rãi dìu Tưởng Hồng Nhu đi!

Lúc vượt ngang đại trận La Hán chỉ còn là những thân hình bất động chàng khẽ than :

– Phải chăng đây là sự hiệu nghiệm của câu “Thiếu Lâm nghiêng ngả – ma vượng đạo nguy” như Thiện Quả đã nói?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.