Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 11 - Trứng Của Ba Hơi Đau

trước
tiếp

Sau khi xác định và khẳng định, ở nơi này, người không hề biết một chút ngôn ngữ của mèo nào như mình không thể nào chen vào nổi. Hơn nữa bây giờ hai tên kia đang trò chuyện vui vẻ, con thuyền tình bạn sẽ không nói lật là lật, Lý Khoa bèn xoay người vào nhà vệ sinh để tắm lần thứ hai trong ngày hôm nay. Sau khi lấy quần áo được sấy khô trong máy giặt trên ban công ra rồi cho vào xô, lại lấy quần áo bẩn sau khi tắm xong và cả quần áo trong tủ gom hết vào một thùng, ném vào máy giặt.

Anh lấy ga giường vỏ chăn đã được vò giặt bốn mươi lăm phút trong máy giặt ra, lộ ra biểu cảm cực kỳ ghét bỏ, dựa vào tinh thần anh dũng can đảm mà vắt ga giường, vỏ chăn lên sào tre to chuyên dùng để phơi đồ to.

Nói thật, nếu không phải anh sợ cô bạn gái đã biến thành mèo thẹn thùng sau khi biết ga giường và vỏ chăn là do cô làm bẩn thì Lý Khoa thật sự đã vứt ngay bộ ga giường vỏ chăn đó đi!

Sau khi dọn xong phòng ngủ chính của mình, Lý Khoa bước nặng nề vào phòng cho khách kiêm phòng sách.

Nâng giá sách lên, xếp sách vào xong, dọn dẹp giường, quét mảnh sứ vỡ… Ủa? Từ từ!

Sao lại có mảnh sứ vỡ?

Lý Khoa hơi ngẩn ra.

Sau khi định thần lại, anh xoay tay kéo cánh cửa ra và nhìn vào sau cửa, ngoài dự đoán lại vừa nằm trong dự đoán, trên vách tường phía sau cánh cửa và trên mặt đất có mấy vết máu nhạt.

Mím môi thẳng tắp giống như tổng tài bá đạo, Lý Khoa nghiêm mặt ngồi xuống, lại tuyệt đối không giống tổng tài bá đạo khi lấy hộp y tế ở ngăn dưới cùng của cái tủ bên cạnh rồi anh xách hộp đi vào phòng khách. Trên ghế sô pha, bạn gái đã biến thành mèo đang ngủ say trên đùi mèo đã biến thành bạn gái.

Điều này khiến Lý Khoa bất giác thất thần.

Mèo biến thành bạn gái vẫn dùng tên cũ là Lý Cẩu Đản, bạn gái đã biến thành mèo vẫn dùng tên cũ là Ôn Kha, ừm, thêm một biệt danh nữa, tiểu sư muội.

Nghĩ xong xuôi, tâm tình của Lý Khoa tốt hơn một chút, anh xách hộp nhẹ nhàng đi đến gần sô pha, bỏ kính mắt ra, cố gắng khiến mình trở nên dịu dàng thân thiện: “Cẩu Đản, để ba xem trên người con có chỗ nào bị thương hay không nhé.”

Lý Cẩu Đản nhìn Lý Khoa với vẻ mặt ngây thơ, sau đó bất ngờ nâng hai cánh tay lên, bám vào người anh khiến anh không kịp đề phòng. Con mèo vốn nhỏ bé nhưng đến bây giờ đã biến thành người nặng hơn năm mươi cân bổ nhào vào làm Lý Khoa ngã xuống đất.

Ôn Kha vốn đang ngủ say trên đùi Lý Cẩu Đản bị động tác đột ngột của Lý Cẩu Đản hất xuống đất, cô dùng vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Lý Cẩu Đản đang dùng thân thể của cô, dùng tư thế hữu nghị đầy hài hòa mà bổ nhào vào bạn trai mình.

Lý Khoa: “… Có thể đứng lên trước không? Trứng của ba có chút đau.”

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Hình như… Lý Cẩu Đản bám tay lên vai Lý Khoa, sau đó cứ thế đứng lên đè anh xuống, kết quả ngoài ý muốn “lăn” vào nhau?

Excuse me?

Trong nháy mắt Ôn Kha liền hiểu ra, cô nghiêm mặt mèo nhảy lên sô pha, sau đó lại nhảy từ sô pha lên đầu Lý Cẩu Đản, lập tức đè đầu Lý Cẩu Đản xuống.

Sau đó Ôn Kha nhìn thấy đầu Lý Cẩu Đản thuận thế mà dúi vào ngực bạn trai Lý Khoa của mình.

Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa.jpg!

Lý Khoa nằm đơ trên thảm trải sàn như thi thể trong chốc lát để đợi cơn đau khi bị trứng đè đỡ hơn một chút, anh vừa chuẩn bị chống cánh tay đứng lên thì lại bị đầu chó của Lý Cẩu Đản… à đầu mèo… không, đầu người của Lý Cẩu Đản đè xuống!

Trên đầu người của Lý Cẩu Đản là một cô mèo đang ngồi xổm, cô tự cho là mình rất nhẹ, kỳ thật trọng lượng của cô là một con mèo nặng hơn năm cân, hễ nâng mông lên là giống như đã có được toàn bộ thế giới vậy.

Lý Khoa tỏ vẻ cả cuộc đời này không còn gì để lưu luyến nữa, trứng đau như sắp vỡ, cuộc sống vô vọng, không bằng cứ để chó tha đi.

Nhưng nghĩ đến trong nhà còn có một mèo là người, một người là mèo, Lý Khoa lại xốc tinh thần lên, hồi quang phản chiếu… A phi!

Lý Khoa lấy lại ý chí chiến đấu hiên ngang, tinh thần phấn chấn!

Nhưng mà người và mèo chồng lên ngực thật sự rất nặng, nếu không bỏ ra thì thật sự trứng sẽ vỡ, cứ để cho chó tha đi…

Ôn Kha giẫm đệm thịt hình hoa mai, xuống khỏi đầu Lý Cẩu Đản, cuối cùng đi đến trên mặt Lý Khoa.

Trước ngày hôm qua, đệm thịt hình hoa mai vẫn luôn được Lý Khoa tắm rửa cực kỳ sạch sẽ, béo mập nõn nà đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng đã muốn hôn một cái rồi.

Nhưng mà, buổi sáng hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng, đệm thịt hình hoa mai béo mập nõn nà sau khi giẫm xuống đất thì không còn sạch sẽ nữa, cho nên bây giờ…

Trên mặt của Lý Cẩu Đản và anh đầy vết hình hoa mai, Lý Khoa làm sao mà biết trên mặt mình và trên mặt Lý Cẩu Đản đang nằm úp sấp trước ngực mình có dấu vết đệm thịt hình hoa mai ư?

Đó là bởi vì, hoa mai của Ôn Kha rắc đầy bụi lên mặt anh!

Tự gây nghiệp chướng, Lý Khoa đưa Ôn Kha đang giẫm trán mình xuống sàn, đỡ Lý Cẩu Đản đang nằm úp sấp trước ngực mình mà liếm tay dậy rồi đặt xuống sô pha.

Sau đó, Lý Khoa nhìn mèo đang mang vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, anh ngồi xổm xuống mà xoa đầu của cô rồi dùng những lời chính nghĩa nói: “Ngoan nào, Lý Cẩu Đản bây giờ còn nhỏ, em nên nhường Lý Cẩu Đản.”

“…” Ha ha, tuổi của mèo nếu tính dựa theo loài người, anh có biết mèo Lý Cẩu Đản một tuổi rưỡi thì năm nay nó đã hai mươi hai, sắp lớn tuổi hơn cả anh không đấy hả?

Lý Cẩu Đản nằm ngửa ở trên sô pha liếm bàn tay nhỏ bé của mình, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu liếc Ôn Kha trên mặt đất một cái. Lúc nó làm mèo thì vẫn là con mèo chiến thắng trong cuộc sống, có một quan hót phân cao cấp và hai quan hót phân dự phòng. Khi nó làm người… nó vẫn là người chiến thắng trong cuộc sống, Lý Khoa từng là quan hót phân cao cấp của nó bây giờ là bảo mẫu ba trăm sáu mươi độ trong cuộc sống của nó, người từng là một trong những quan hót phân dự phòng của nó là Ôn Kha bây giờ lại biến thành một con mèo, nói chuyện phiếm để giải sầu với nó.

Cuộc sống này quả thực quá thích chí!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.