Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 20 - Viên Đạn Bọc Đường Của “Lập Trình Vượn”

trước
tiếp

Lý Cẩu Đản liếm mu bàn tay, nghiêng đầu sang một bên, sau đó, hai ngón tay cũng nhón lấy cây tăm mà bỏ xúc xích mực vào trong miệng.

Làm trợ thủ, Ôn Kha làm cực kỳ tốt, Lý Khoa quyết định thưởng cho cô một chút.

Bới hộp thức ăn cho mèo mà vừa rồi Ôn Kha đã ăn gần hết một phần tư trong tủ ti vi ra, mùi vị kia lập tức thu hút Vương Nhị Cẩu đang vùi đầu ăn cá nhỏ sấy khô, nó liền ngậm một con cá nhỏ sấy khô rồi chạy tới.

Hai mắt Ôn Kha và Lý Cẩu Đản cũng sáng rỡ mà nhìn chằm chằm thức ăn đóng hộp cho mèo trên tay Lý Khoa, Vương Nhị Cẩu ngậm cá nhỏ sấy khô cũng nhìn chằm chằm hộp thức ăn trên tay Lý Khoa với ánh mắt sáng rực.

Lý Khoa đang cầm thức ăn đóng hộp cho mèo trong tay đồng thời bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm: “…”

“Xin đừng quá khách sáo, cứ đến dùng tôi đi”, “Luận về cảm giác bị ánh mắt như ánh sáng đèn huỳnh quang của ba con mèo nhìn chằm chằm như hổ rình mồi”, “Năm ấy từng bị mèo của tôi thị gian” vân vân.

Lý Khoa không kềm lòng nổi mà đặt tên cho món đồ hộp cho mèo trong tay.

Nhưng mà thức ăn đóng hộp cho mèo dù sao cũng chỉ là thức ăn đóng hộp cho mèo, cho dù Lý Khoa thầm dán nhãn cho nó, nhưng ngoài mặt anh vẫn không hề có biểu cảm gì.

Trong lòng của anh không hề dao động, thậm chí có chút không cười nổi.

Ôn Kha và Lý Cẩu Đản cực kỳ khát vọng mà nhìn Lý Khoa, Ôn Kha thì đỡ hơn, còn có thể khống chế được mình một chút, nhưng mà Lý Cẩu Đản không cần mặt mũi này ỷ vào mình ngồi gần Lý Khoa nhất, nghiêng người móc lấy cổ Lý Khoa, vươn đầu lưỡi mà liên tục liếm mặt anh, còn tận dụng triệt để khả năng mà dụi đầu vào anh nữa.

Ôn Kha – bạn gái chính quy của Lý Khoa: “…”

Nhưng mà bây giờ Lý Khoa đã hoàn toàn không coi thân thể của Ôn Kha như thân thể của con gái nên anh tỏ vẻ cũng không có gì, đây là hành động thân thiện giữa boss mèo và quan hót phân hằng ngày thôi ~

“Xúc xích mực là của Cẩu Đản,” Lý Khoa đẩy đĩa xúc xích mực đến trước mặt Lý Cẩu Đản, “Cá nhỏ sấy khô là của Vương Nhị Cẩu.”

Lý Khoa chỉ bát ăn của Vương Nhị Cẩu được đặt ở góc tường.

Sau khi phân chia xong đồ ăn cho hai con mèo, Lý Khoa vuốt ve mặt Ôn Kha với vẻ yêu thương, “Tiểu sư muội, hai ngày này đã phải hoảng sợ nhiều rồi, chắc chắn đồ hộp là của tiểu sư muội rồi.”

Ôn Kha lập tức đã bị “viên đạn bọc đường” của Lý Khoa thu phục, cô vui vẻ dùng đầu dụi dụi tay Lý Khoa, kêu grừ grừ rồi liếm ăn mấy miếng thịt hộp trong tay Lý Khoa, sau đó nghênh ngang kiêu ngạo, cực kỳ vui vẻ mà công khai thể hiện chủ quyền với hai con mèo thật, “Meo meo meo meo…” Đồ hộp là của mẹ, Lý Khoa cũng là của mẹ…

Lý Cẩu Đản: “… Meo meo!” Mẹ bắt nạt con, con muốn đi mách với quan hót phân!

Hừ, Ôn Kha – bạn gái chính quy của Lý Khoa, hiện giờ là con mèo giả – quét mắt nhìn Lý Cẩu Đản một lượt từ trên xuống dưới mà, “Meo?” Con biết nói ngôn ngữ loài người à?

Lý Cẩu Đản nghẹn đỏ mặt, “Meo ngao meo ngao mẹ xấu xa!”

Lý Khoa đang dọn dẹp tủ ti vi thì thình lình nghe được giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn của tiểu sư muội: “!”

Ôn Kha: Chẳng trách gió quá lớn, nước quá sâu, chỉ trách mình quá buông thả, xong rồi… bị mách lẻo rồi.

Đầu óc nóng lên, Lý Khoa quay đầu lại, nhìn thấy tiểu sư muội nhà anh vẫn đang ở trong lốt của Lý Cẩu Đản, anh hơi bình tĩnh lại, sau đó lại khiếp sợ đến mức tột đỉnh.

Mèo biến thành người của nhà anh biết nói tiếng người?

Đầu óc sau khi hơi mất bình tĩnh đã tỉnh táo hơn một chút nhưng giờ lại càng thêm mất bình tĩnh, đây là một chuyện cực kỳ đáng để vui vẻ!

Không đúng, mèo của nhà tôi biến thành bạn gái có thể nói chuyện, đây đích thực là chuyện đáng để vui vẻ, nhưng mà bạn gái đã biến thành mèo của tôi thì sao?

Lý Khoa hơi ngây ngẩn mà nhìn về phía Ôn Kha đang cúi đầu xuống, ngồi chồm hổm ở phía xa, càng thêm đau lòng hơn cho cô.

Tay trái xúc xích mực, tay phải cá nhỏ sấy khô, Lý Khoa bây giờ chính là một quan hót phân đang không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng dùng “viên đạn bọc đường” để làm boss sa ngã, “Nào, nói thêm câu nữa.”

Lý Cẩu Đản vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái, thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm xúc xích mực và cá nhỏ sấy khô trên tay Lý Khoa cùng với thức ăn đóng hộp cho mèo trước mặt Ôn Kha, “Meo meo meo…”

“… Ngoan, nói tiếng người.”

Ôn Kha: Vui quá đi mất!

Lý Cẩu Đản lập tức làm ra dáng vẻ đáng yêu, lừa tình theo thói quen, nó trưng ra khuôn mặt vô tội mà nhìn Lý Khoa.

Lý Khoa giả vờ muốn lấy lại xúc xích mực và cá nhỏ sấy khô và thức ăn đóng hộp cho mèo trước mặt Ôn Kha, Lý Cẩu Đản nóng nảy, muốn đi dụi Lý Khoa lại bị Lý Khoa vươn tay đẩy ra, nó gấp đến độ mặt cũng đỏ lên vì nghẹn, miệng vẫn không phun ra được nửa chữ.

Lý Khoa cũng rất vội vã, anh dùng ánh mắt có vẻ chờ mong nhìn Lý Cẩu Đản, giống như Lý Cẩu Đản chính là ánh sáng kế tiếp của khoa học kỹ thuật của loài người vậy.

Lý Cẩu Đản nhịn rồi lại nhịn, nghẹn lại nghẹn.

Lý Khoa nhìn rồi lại nhìn, nhìn rồi lại nhìn.

Ôn Kha nhìn hồi lâu, cảm thấy Lý Cẩu Đản không nói được gì, tuyệt đối không có khả năng cướp đi đồ hộp trước mặt cô, liền yên tâm mà vươn đầu lưỡi không nhanh không chậm liếm thịt hộp, còn thừa dịp tỏ ra tham ăn mà nhìn Lý Cẩu Đản.

Lý Cẩu Đản càng nóng nảy, “Ăn, ăn meo!”

Gần như đã nắm bắt được mẹo để dụ Lý Cẩu Đản, Ôn Kha lặng lẽ đẩy đồ hộp đến trước mặt Lý Cẩu Đản một chút, “Meo meo…” Nói tiếng mèo là mẹ sẽ cho con ăn đồ hộp ngay.

Lý Cẩu Đản lại phấn chấn tinh thần, giống như có chỗ dựa vậy, nó mặc kệ Lý Khoa cầm xúc xích mực và cá nhỏ sấy khô dụ dỗ, vẫn lù lù bất động ngồi trên ghế sô pha, hai mắt sáng rực mà liếm tay.

Ôn Kha: Không hổ là con mèo mà lúc trước tôi chỉ liếc một cái đã nhìn trúng, có tiền đồ!

Lý Khoa: Mệt tim quá đi, sự kinh ngạc vui mừng mà con dành cho ba luôn như hoa phù dung sớm nở tối tàn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.