Mặc kệ bạn gái là người hay là mèo, đều rất đáng yêu!
Lý Khoa đỏ mặt, kềm nén trái tim xúc động không yên muốn lao đến hôn một cái thật mạnh lên mặt Ôn Kha, anh hắng giọng một cái, nói: “Tiểu sư muội, trước khi em đến Thượng Hải đã nói chuyện rõ ràng với người nhà em chưa?”
Trong tiềm thức Ôn Kha đã tự coi mình là một con mèo, nghe thấy thế liền bối rối, ngớ ra trong chốc lát nhìn Lý Khoa.
May mà bây giờ Lý Cẩu Đản có thể nói chuyện được, có thể chuyển hộ lời của cô cho Lý Khoa, nó vẫn có thể làm quan phiên dịch tạm thời được… Nhưng nhìn Lý Cẩu Đản ăn bánh bích quy đến mức trên mặt đầy vụn bánh bích quy thì Ôn Kha đột nhiên bắt đầu cảm thấy không chắc chắn lắm.
Đứa nhỏ này, thật sự có thể chuyển lời một cách rõ ràng những gì mà cô muốn nói cho Lý Khoa hay sao?
Lý Khoa: “Thật xin lỗi, anh quên mất em không biết nói tiếng người.”
Ôn Kha: “…” Anh chắc chắn đây không phải là anh đang mắng em đấy chứ?
“Tuy em không đánh mất kỹ năng đánh chữ, nhưng tốc độ thật sự cũng hơi chậm, phản ứng cũng chậm, hơn nữa bây giờ…” Ánh mắt Lý Khoa nhìn Ôn Kha dần dần trở nên kỳ lạ, anh khoa tay múa chân ra hiệu trong không trung: “Em nhìn xem, mặt em bây giờ to như vậy, bảo em gật đầu lắc đầu chắc chắn cũng là một chuyện không được thực tế cho lắm.”
Ôn Kha: “…”
Con thuyền hữu nghị nói lật là lật luôn, con tàu tình yêu khổng lồ cũng nói chìm là chìm luôn được, móng vuốt của cô mèo nhỏ nói duỗi ra là duỗi!
Nói chuyện không hợp một chút, đệm thịt của Ôn Kha đã lộ ra mấy mũi nhọn, Lý Khoa thấy có biến thì lập tức nói sang chuyện khác: “Khụ, ý của anh là, anh là có thể treo một tấm bảng trước ngực em, một mặt là chữ YES một mặt là chữ NO. Sau này khi anh và em nói chuyện anh sẽ cố gắng sử dụng những câu nói đơn giản một chút, để em có thể trực tiếp lật bảng trả lời anh.”
Sau khi nói xong, Lý Khoa đột nhiên nghĩ đến công việc của bản thân mình.
Nhất thời hai mắt anh tỏa sáng, tinh thần phấn chấn, Lý Khoa hăng hái vô cùng.
“Anh sử dụng linh kiện làm cho em một máy phát giọng nói, nhấn mặt này là YES, nhấn mặt kia là NO, thỉnh thoảng khi anh không nhìn thấy thẻ tên của em, thiết bị giọng nói cũng có chút tác dụng. Để anh nghĩ xem nên sử dụng nguồn giọng nói của ai, tự mình làm ra sử dụng, cũng không mang đến lợi nhuận thương mại thì hẳn là không cần phải nộp phí bản quyền…”
Nói qua nói lại, cái tên cuồng phần mềm máy tính này đã chạy đi nghiên cứu, để lại Ôn Kha bị Vương Nhị Cẩu “nhìn chằm chằm như hổ rình mồi”, Lý Cẩu Đản bị Ôn Kha “trợn mắt nhìn”.
Nhưng mà mối quan hệ tam giác giữa hai người một mèo này cũng không duy trì được bao lâu, Lý Khoa từ trong phòng đi ra, anh cầm một chiếc nơ con bướm màu đỏ trên tay, anh tháo mắt kính xuống, trong mắt lóe ra ánh sáng vô cùng hưng phấn.
“Trước đây từng muốn làm một cái cho Lý Cẩu Đản, anh nhờ đàn anh đặt cho anh một cái gần như hoàn chỉnh rồi, nhưng vẫn không có thời gian sửa sang lại, bây giờ làm xong có thể cho em sử dụng luôn.” Lý Khoa vẫy tay gọi Ôn Kha tới, buộc nơ con bướm một vòng quanh cổ của Ôn Kha, cuối cùng còn khen ngợi một câu: “Không hổ là mèo nhà anh, đeo cái gì cũng đẹp mà!”
Ôn Kha lạnh lùng vươn đệm thịt hoa mai màu hồng phấn ra, không cần dạy cũng tự biết ấn một cái trên nơ con bướm: “Yamete*!”
(*) Yamete: Tiếng Nhật, nghĩa là đừng mà.
Nét mặt Lý Khoa cứng đờ, quyết tâm quay về sẽ xóa sạch mấy trăm G hàng bí mật trong máy tính ở nhà đi, anh không chút lưu tình đổ hết tội lỗi lên người đàn anh: “Anh quên mất sửa thiết lập ngôn ngữ của đàn anh cài vào rồi…”
Vương Nhị Cẩu chạy lạch bạch đến, nó không chú ý đến bầu không khí không bình thường giữa một con người và một con mèo giả này mà đi một vòng xung quanh Ôn Kha, vô cùng thân thiết dùng đầu cọ tới cọ lui vào cô, giống như đang lấy lòng nói: “Meo.” Anh cũng biết đấy…
Ôn Kha đột nhiên có dự cảm không ổn lắm: “… Meo?” Cậu cũng biết cái gì cơ?
“Meo meo meo…” Yamete!
Ôn Kha chán nản nhìn Lý Khoa đang loay hoay với phần mềm có thể phát ra tiếng kia trong một lát, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hôm nay đã xảy ra vô cùng nhiều chuyện, cô đi theo Lý Khoa bôn ba cả ngày vì Lý Cẩu Đản, đến bây giờ ngay cả một giấc ngủ trưa cũng chưa ngủ, mắt mèo cũng có chút không mở ra được rồi.
Ôn Kha hít cái mũi nhỏ ngáp một cái, đầu đột nhiên truyền đến cái vuốt ve nhẹ nhàng, tập tính của con mèo nhỏ khiến cô không tự giác mà vươn đầu cọ vào, đồng thời thoải mái híp mắt lại phát ra âm thanh hừ hừ.
Cái vuốt ve dịu dàng kia lại đột nhiên dừng lại, Ôn Kha lại càng vươn đầu lên cọ xát, cuối cùng vì chiều cao và cân nặng cô không thể không nâng người đứng dậy, rồi mở to mắt nhìn lên trên, thế mà lại là Lý Cẩu Đản đang ngồi xổm bên cạnh cô, nó giương vẻ mặt tò mò ra nhìn cô.
Ôn Kha: Tại sao bị tình địch sờ lại thoải mái, sau đó còn muốn nó tiếp tục sờ thêm nữa?
Lý Cẩu Đản không biết sự phát triển tâm lý phức tạp trong lòng Ôn Kha, nó lại duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng chọc vào gương mặt to dẹt của mèo Ôn Kha. Sau khi đầu ngón tay chạm vào một mảng mềm mại lại cực kỳ nhanh chóng rụt tay lại, hơn nữa sau khi lặp lại động tác này vô số lần, hai con mắt mèo của Ôn Kha cũng từ mắt mèo to tròn đáng yêu biến thành mắt cá chết do bị ngộ độc.
Lý Khoa không dễ dàng gì mới thiết lập lại được loại ngôn ngữ mà còn tăng thêm chức năng mới trên cái nơ con bướm, còn hơi thay đổi bên ngoài một chút, anh cầm nó đến bên cạnh Ôn Kha, tâm trạng trong lòng Lý Khoa kích động chập chờn.
Không thể ngờ rằng, có một ngày bạn gái lại đeo thiết bị của anh, nói chuyện với anh, chỉ nghĩ thôi cũng có chút rất kích động rồi.
Lý Cẩu Đản tò mò nhìn đồ vật trong tay Lý Khoa. Ôn Kha lộ ra bộ dạng vô cùng lười biếng, thân hình nhỏ bé mềm mại nhiều lông lại còn nhiều thịt của cô bây giờ đang ngồi thiền kiểu đầu chúi xuống đất, nằm co quắp trên mặt đất với tư thế lục mã phanh thây.
Lý Khoa: Đột nhiên cảm thấy bạn gái bây giờ đã là một con mèo tàn phế thậm chí còn chẳng bằng con cá ướp muối…
Nhìn cái nơ con bướm đỏ thẫm được Lý Khoa cố ý dùng keo gắn thêm một đường viền ren màu xanh lam vào nữa, mà lượng keo kia giờ vẫn còn thừa ra cả một cục, Ôn Kha nghĩ, sau này có lẽ cô không bao giờ nên có bất cứ hy vọng gì về gu thẩm mỹ của tên đàn ông suốt ngày ru rú ở nhà như Lý Khoa nữa.