Người hiểu sâu biết rộng là Lý Khoa từ chối không nhận ba lô hồng nhạt thay cho người không thể nói là tiểu sư muội, anh miệng nói, tay làm, giải thích rõ sự ảnh hưởng đến sức khỏe nếu meo meo bị mập cho người có lòng cưng chiều meo meo quá mức là Tề Vanh nghe.
Một loạt sự việc này trực tiếp tạo thành hậu quả chính là khi Tề Vanh tới nhà chơi không bao giờ mang đồ ăn vặt nữa, ngay cả loại có hàm lượng cholesterol thấp cũng không có.
Mắt mèo Ôn Kha rưng rưng cắn một miếng ức gà luộc, trong lòng phẫn nộ, móng vuốt nhỏ giơ cao lên.
Đáng giận nhất chính là cô ở bên cạnh giảm thịt mỡ của Lý Cẩu Đản, còn Lý Cẩu Đản thì điên cuồng dùng cơ thể cô ăn các loại đồ ăn vặt như bánh ga tô, gà rán, coca nhiều calo, nhiều chất béo!
Cô chỉ là một con meo meo đáng thương, tại sao lại phải thanh toán đống thịt mỡ của Lý Cẩu Đản cơ chứ?
Ôn Kha phẫn hận mà cắn một miếng thịt ức gà luộc không gia vị.
Khác với sự yêu thích hoan nghênh khi Tề Vanh đến chơi của Ôn Kha, Lý Khoa nhiều lần đều như lâm đại địch.
Quan hệ của Ôn Kha và Tề Vanh càng ngày càng tốt, vài lần gần đây, khi anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chơi trò chơi, Ôn Kha dưới bàn tay Tề Vanh mà thoải mái đến mức kêu meo meo, anh nghe mà dường như thấy giọt mưa rơi xuống mặt cỏ xanh vậy.
Lão Vương còn đang liều mạng chạy deadline, ngày mà Nhị Cẩu trở về nhà vẫn mãi xa vời, mắt thấy địa vị của Nhị Cẩu ở nhà sắp vượt qua anh, mèo Ôn Kha lại có ý đồ “bỏ trốn” với Tề Vanh.
Tề Vanh nhìn hai con mèo, nhất là mắt của meo meo Ôn Kha cũng sắp lóe lên ánh sáng xanh, Lý Khoa thật sự sợ ngày nào đó anh mà xuống tầng mua bữa sáng một lúc là Tề Vanh sẽ khoác ba lô đến nhà anh, trộm đi mèo tiểu sư muội đáng yêu của anh mất.
Dự đoán rất nhiều khả năng trong tương lai, Lý Khoa dứt khoát quyết định làm ông tơ một lần, giới thiệu một đối tượng cho Tề Vanh, khiến cô ấy chìm đắm vào biển tình yêu, không còn thời gian đến nhớ thương mèo tiểu sư muội đáng yêu của anh nữa.
“Meo meo meo?”
“Tiểu Kha?” Lông mày của Ôn Cẩm nhíu chặt vì mỏi mệt chợt thả lỏng, khuôn mặt thoáng chốc trở nên ôn hòa, “Đồ hộp cho mèo mới ăn ngon không?”
“Meo ngao…”
“Anh đang trên đường trở về, em đã lâu không liên lạc với gia đình lâu, ba mẹ hơi lo lắng đấy.” Ôn Cẩm phất tay với trợ lý đang ngồi ghế lái phụ, ra hiệu một con số, trợ lý ngầm hiểu, lấy điện thoại cầm tay ra nhanh chóng đặt đơn.
“Meo ngao meo ngao meo ngao…”
“Ba mẹ đều khỏe cả, anh lập tức đến ngay, để em tán gẫu với ba mẹ một lúc, em để Lý Khoa nghe điện thoại.”
Bên kia điện thoại lại meo meo vài tiếng, Ôn Cẩm nghe mà thư thái cực kỳ. Từ khi Ôn Kha biến thành mèo, sự e ngại trời sinh của anh đối với động vật có lông dường như cũng bớt đi nhiều.
Biết anh vợ đã có tính toán, nhưng khi sắp phải lên đoạn đầu đài rồi thì trong lòng Lý Khoa lại đột nhiên sợ hãi, lấy điện thoại, trong lòng bồn chồn bất an mà nói: “Anh, chuyện gì thế ạ?”
“Hừ.”
“…”
Đột… Đột nhiên hừ lạnh?
Rõ ràng lúc Ôn Kha nghe điện thoại, bầu không khí vẫn còn ôn hòa ấm áp, tại sao khi vào tay anh lại đột nhiên trở thành chiến trường thảm thiết của anh vợ thế này?
Lý Khoa lạnh run, hai tay giơ lên điện thoại.
“Hạn cho cậu trong vòng nửa giờ dọn dẹp nhà cho gọn, mặc Âu phục quần áo chỉnh tề, sạch sẽ gọn gàng vào.” Nghĩ đến Lý Khoa đầu bên kia bây giờ có thể vẫn đang đầu tổ quạ, áo sơ mi kẻ sọc, quần đùi đi biển, đeo kính đen, đi dép xỏ ngón, Ôn Cẩm bực bội giật cà vạt, giọng nói lập tức không kiên nhẫn, “Tôi không có khả năng tha thứ cao và dễ dàng như Tiểu Kha, nếu tôi mà nhìn thấy cái bộ dạng lôi thôi của cậu thì, hừ!”
“…” Lý Khoa chột dạ co rúm đầu ngón chân bị thò ra dép lê màu xanh kiểu nam, vừa định nói một tiếng rằng bây giờ anh không đi dép xỏ ngón, bên kia Ôn Cẩm đã không muốn lãng phí thời gian mà tắt luôn điện thoại, màn hình điện thoại di động từ tối chuyển thành sáng.
Lý Khoa sợ sệt vuốt ve đầu mèo mập ở bên cạnh tay một cái, lại nghĩ đến từ trước đến nay Ôn Cẩm chưa từng cố ý dặn anh những điều mà anh cảm thấy dư thừa. Trước kia anh ăn mặc quá chướng mắt, Ôn Cẩm cũng sẽ không cố ý dặn dò giống như hôm nay, trong lòng Lý Khoa nhất thời có chút tính toán trước.
Nội tâm khá thấp thỏm, bất an, anh dùng tốc độ giống như gió xoáy mà dọn dẹp xong phòng khách và các gian phòng khác, lại sửa soạn bản thân mình, bới tủ quần áo, mặc vào bộ Âu phục mà chỉ khi đi gặp khách hàng mới dùng, rồi lấy mousse cẩn thận vuốt tóc tạo dáng, còn lục từ ngăn kéo ra một chiếc kính mắt cận thị gọng vàng.
Khó khăn lắm mới làm ra một tạo hình và một cái phòng khách mang phong cách bình thường gọn gàng ngăn nắp, Ôn Cẩm cũng đã nắm chắc thời gian mà gõ cửa.
Tay Lý Khoa đang vuốt ve mèo run lên, anh bày ra một biểu cảm nghiêm túc đoan trang mở cửa cho anh vợ, cẩn thận, khách khí mà nói, “Mời vào.”
Ôn Cẩm ghét bỏ nhìn đôi dép lê rộng mà Lý Khoa còn chưa đổi, trong lòng phỉ nhổ tạo hình ăn mặc của Lý Khoa một phen, cuối cùng vẫn nể mặt em gái đáng yêu đang kêu meo meo ở huyền quan nên không nói gì.
Lần đầu tiên không bị anh vợ công kích bằng lời nói ác độc, trong lòng Lý Khoa không có gì bất an, thậm chí còn thấy ngọt ngào.
Ôn Cẩm bây giờ không có quá nhiều kháng cự đối với động vật có lông, anh vươn tay ôm lấy em gái đáng yêu đang kêu meo meo với anh, thuộc tính cuồng em gái vốn đang trào dâng được thỏa mãn, cho tâm tình khá bực bội của Ôn Cẩm cũng tốt lên không ít.
“Miao mieo.”
“Gần đây tất cả vẫn thuận lợi, không có chuyện gì đâu.” Ôn Cẩm đưa tay xoa nhẹ lớp thịt đệm của nàng mèo đang lăn lộn làm nũng trong lòng anh, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa vô hại, “Tình hình của Cẩu… Cẩu Đản bây giờ thế nào? Có thể hành động như người bình thường không?”
“Meo meo meo!” Cô mèo nhỏ Ôn Kha tự tin ngồi thẳng thân lên, ngẩng đầu mèo kiêu ngạo lên.
“Có thể cười nhã nhặn không nói lời nào là được, ba mẹ đang lên kế hoạch rằng nếu em không gọi điện thoại về thì bọn họ sẽ trực tiếp bay đến Thượng Hải thăm em đấy.” Ôn Cẩm vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Ôn Kha, xoa dịu sự khẩn trương của cô, “Gọi bằng video để ba mẹ yên tâm.”
Đầu óc Lý Khoa đột nhiên xoắn lại, cái này này này hoàn toàn không phù hợp với kịch bản mà anh đặt ra!
*Anh vợ muốn cho một con mèo có chỉ số thông minh ước chừng bằng một đứa trẻ tám tuổi giả vờ làm em gái để gọi video với ba mẹ, làm sao bây giờ? Gấp, đang online chờ!*