Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 31 - So Tài

trước
tiếp

Editor: Sakura Trang

“Ngươi đi đâu?” Nhiều lần cùng nhìn chúng con mồi giống nhau, Thương Chỉ còn nghĩ ngợi lúc nào đối phương mới sẽ không nhịn được chủ động trò chuyện cùng hắn, nhưng không ngờ thân ảnh huyền mặc kia hạ tay cầm trường cung xuống, đổi thành cầm giây cương.

Nhận lấy nhận lấy thanh cung sừng trâu kia, không để cho nữ tử sau lưng có cơ hội trả lời, y ở lúc đối phương vừa dứt lời liền hỏi ngược một câu: “Cùng ngươi có bất kỳ quan hệ gì?”

Sau khi nói xong y giương mắt nhìn hướng nam tử thanh nhã mặc bạch y kia, chỉ quan sát mấy giây liền vừa thoáng rũ mắt xuống.

Mặc y sức màu nhạt… Nghĩ đến đã từng là yêu thích của nữ tử sau lưng. Nghĩ đến trước Tô Diễn mấy lần ánh mắt trao đổi với nam tử này, Kỳ Yến rũ mi che đi lạnh lẽo trong mắt, đen tối dầy đặc khiến người đè nén.

“Tự nhiên là có.” Ánh mắt của Thương Chỉ vẫn ngừng ở trên người Vi Sinh Lan, hắn đang đợi đối phương trả lời. Khi còn bé người này tuy cũng không bằng phản ứng hắn, lại cũng không biết từ chối hắn đi theo… Coi như là có lúc bị hắn phiền quá nhiều, cũng nhiều lắm là đi nhanh hơn mấy bước mà thôi.

“Thế tử vừa thích chỗ này, Bổn vương nhường ra là được.” Vi Sinh Lan trực giác mình không chen vào đề tài giữa hai người này, chỉ ôm lấy eo người ở trong ngực nhéo nhẹ một cái bên hông, trên mặt vẫn mang nụ cười đạm mạc ôn nhã.

Đối phương là cố ý mỗi lần lựa chọn cùng con mồi với nàng, tuy nhiên tình huống người tham gia cùng nhau tranh cướp con mồi cũng không hiếm thấy, hành động của Thương Chỉ cũng không coi là không tuân theo quy định.

Dưới tình huống như vậy, con mồi gục ngã không lâu sau sẽ tự có người hầu vận chuyển về doanh trại đưa đến nơi cất chứa. Mà trên có khắc mũi tên có trên có khắc tên của người bắn, cũng sẽ không sợ không biết của ai.

Nếu có loại tình huống như bây giờ, hai người tranh đoạt cùng con mồi, cuối cùng lấy mũi tên nào bắn vào yếu điểm để quyết định người thắng.

Thương Chỉ tự nhận công phu cưỡi ngựa bắn cung không tính là kém, ít nhất so sánh với những nam tử cùng đi, hắn đã là người xuất sắc trong đó, thậm chí không kém chút nào so với một vài nữ tử.

Nhưng so sánh với mỗi một mũi tên tinh chuẩn bắn thủng cổ con mồi của nữ tử trước mắt này, hắn nhưng là kém quá xa. Mới vừa rồi chữ ‘nhường’ trong lời nói của đối phương, thực tế là cũng không nửa phần tự đề cao bản thân.

Tiếp tục nữa kết quả sợ rằng sẽ là hắn một phần không phải, Thương Chỉ tỉnh táo suy tính sự thật này.

“Thê chủ, hắn lại đi theo.” Kỳ Yến buông mắt khom lưng khẽ vuốt ve cái thanh trường cung trên tay này, giọng bình thản thật giống như cũng không thèm để ý… Chỉ trừ ánh sáng u ám không rõ trong mắt, tiết lộ tâm trạng chủ nhân không tốt.

Ở đoạn thời gian lúc y vẫn không thể quang minh chính đại xuất hiện ở sau lưng nữ tử trước mắt này, lúc thế tử của phủ Thương Tĩnh hầu này vẫn chỉ là trẻ con thiếu niên… Đối phương không tốn bất kỳ khí lực liền tùy tiện có thứ y cầu trăm lần mà không được.

Tuy không biết sau đó là nguyên nhân gì để cho đối phương lựa chọn rời đi, nhưng đã rời đi ——

“Tranh.” Một tiếng vang cực kỳ ngắn ngủi, là tiếng giây cung bị gãy.

Cũng đừng trở lại chướng mắt nữa.

“Tùy hắn đi theo đi.” Vi Sinh Lan cũng không giục ngựa bỏ lại người đằng sau, mà là đem tốc độ cưỡi ngựa khống chế ở không nhanh không chậm, ở khu vực tương đối bằng phẳng… Mục đích đương nhiên là vì để cho phu lang nhà mình có thể thoải mái chút.

Thấy người sau lưng là chuyện rất nhiều năm về trước, tên vẫn là quen thuộc, hình dáng nàng nhưng đã không nhớ rõ. Biến hóa của đối phương quá nhiều, nhưng lại dường như vẫn là như lúc trước, trên tính tình có chút cố chấp.

Theo phương hướng hiện tại đi vào sâu hơn mấy phần, có thể tới khu vực đi săn nàng quen thuộc kia.

Dọc đường lùm cây ngày càng cao hơn, không sai biệt lắm có thể cao cỡ nửa người. Trừ đi tiếng vó ngựa, mơ hồ còn có thể nghe tiếng của thác nước đổ xuống.

Xem ra là không đi sai.

Kỳ Yến cau mày nhìn còi hươu trên tay, y cũng không thể thổi ra tiếng vang lớn lắm, nhất là ở nơi rừng núi trống trải rộng lớn này, một chút tiếng vang có thể truyền ra càng có hạn.

Ánh mắt nam tử cưỡi tuấn mã màu nâu cách đó không xa nhìn nàng không khỏi quá mức rõ ràng, Kỳ Yến phát hiện mình cuối cùng một chút chịu đựng không lớn lắm này cũng không muốn.

Đặt chỗ còi hươu mà mình vừa mới dùng môi chạm vào để sát ở trên môi nữ tử sau lưng, đợi làm xong động tác này, Kỳ Yến ngược lại là bỗng nhiên rảnh rỗi cùng với nam tử mơ ước người trong lòng mình liếc mắt nhìn nhau.

“Ừ?” Hồn nhiên không biết người trong ngực cùng Thương Chỉ ở trong mấy giây ngắn ngủi này hoàn thành ánh mắt giao phong dạng gì, Vi Sinh Lan bởi vì động tác lần này của người trong ngực mà hơi cúi đầu xuống.

Nếu không hiểu sai thì, giấu ở trong con ngươi xinh đẹp hẳn là… trông đợi?”

Khóe mắt liếc thấy Thương Chỉ vốn là ánh mắt không tốt dường như trở nên đáng sợ hơn có thêm chút nguy hiểm, khóe mắt vốn hơi nhếch của Kỳ Yến càng tăng thêm mấy phần độ cong.

Dùng nội lực thổi còi tất nhiên so với phương thức phổ thông không dùng kỹ xảo hiệu quả càng hơn không chỉ trăm lần, tiếng hươu thậm chí vang vọng khắp núi rừng.

Bầy hươu bị âm thanh của còi hươu hấp dẫn mà đến như thành đội, đoàn thể tương đối dày đặc để cho người thợ săn có thể nói là không cần nhắm, con mồi cho dù khép lại hai mắt cũng có thể trúng mục tiêu.

“Yến nhi có muốn thử bắn tên một chút?” Vi Sinh Lan hơi chần chờ hỏi, người trong ngực liền cầm trường cung của nàng lên, còn lấy hết sức dùng tư thế tiêu chuẩn giương lên phía trước.

Chỉ kém lắp mũi tên lên dây cung nữa là được.

Trong thời gian này, Thương Chỉ đã bắn ra mấy mũi tên. Đồng bạn kêu gào ngã xuống, bầy hươu bởi vì bị giật mình mới bắt đầu có chút phân tán ra.

Thành quả bị đối phương nhiễu loạn, Vi Sinh Lan cũng không có quá để ý, người ở trong ngực gật đầu sau liền tự rút một mũi tên trong ống lên.

“Thê chủ dạy ta.” Kỳ Yến nhận lấy mũi tên, trên tay lại không có động tác tiếp theo, ngược lại thì dùng tư thế dựa vào trong ngực nữ tử ở sau lưng, mang ý vị khẩn cầu, đầu ở trên vai thân ảnh huyền mặc nhẹ cọ một cái.

Vi Sinh Lan chỉ cảm thấy hơi ngứa, nguyên nhân chính là mái tóc đen dài của người trong ngực luôn cọ vào cổ nàng. Bày ra tư thế chuẩn bị tiêu chuẩn như vậy, nàng còn coi người này có chút hiểu về chuyện này, không nghĩ tới…

Bật cười vuốt mái tóc dài mượt mà kia, Vi Sinh Lan tháo ban chỉ trên tay, đeo vào trên ngón cái tay phải người trong ngực.

Đưa cho y? Kỳ Yến giơ tay phải đem mình lên quan sát tỉ mỉ một phen, mặc dù tấm ban chỉ xích ngọc này y đeo có chút không hợp, nhưng cũng không có rộng lắm…

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của người trong ngực này, Vi Sinh Lan luôn cảm thấy người này là không biết lại nghĩ đi phương nào, chỉ đành phải ho nhẹ một tiếng nói: “Không quá thích hợp… Nhưng Yến nhi đến đeo mới sẽ không bị dây cung cọ thương.”

Không phải lễ vật, Kỳ Yến không kịp thất vọng, liền bị nữ tử sau lưng nắm tay dạy học.

Vi Sinh Lan mười phần kiên nhẫn lập lại dạy mấy lần, đến lần thứ ba người trong ngực nghiêng đầu nói nhỏ với nàng: “Ta đã nhớ.”

Kỹ xảo bắn tên không phải là một thứ dễ dàng nắm giữ… Tuy nhiên thấy trong con ngươi phu lang nhà mình tràn đầy nghiêm túc, Vi Sinh Lan yên lặng nuốt xuống những lời này, đổi thành lời nói khen ngợi: “”Yến nhi tất nhiên ừ… Thiên tư thông minh.”

Vi Sinh Lan vốn là muốn buông tay an tâm làm công tác chỉ điểm, không bao lâu nhưng phát hiện phu lang nhà mình cuối cùng lại cùng Thương Chỉ đấu hăng say.

Lúc người trong ngực không mang theo nụ cười, khuôn mặt trong trẻo liền tỏ ra sơ lãnh vạn phần. Lúc này đôi môi khẽ mím, không khách khí chút nào nhắm về phía con mồi sắp tới tay của Thương Chỉ.

Nữ tử sau lưng không hành động cướp đoạt của đối phương để ở trong lòng, không có nghĩa là y cũng như vậy.

“Yến nhi…” Đợi Vi Sinh Lan gọi ra tiếng chống lại đôi mắt đen như mực của người trong ngực khi quay lại, lời nói nhất thời liền cũng bị ngăn lại không nói ra miệng.

Phu lang nhà mình đây là đòi nợ cho nàng đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.