Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 37 - Công Phu Ngũ Hành Tuyệt Công Chưởng - Diệt Ác Ma Thiên Hạ Thái Bình

trước
tiếp

Mọi việc sau đó đều sáng tỏ!

Do muốn phục thù rửa hận cho thân phụ Đại Quỷ Độc Tẩu, Đinh Nhất Hải đã nhẫn nại trì chí tiến hành nhiều độc mưu thủ đoạn.

Vờ kết thân với Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo trong khi ngoài miệng lại phao tin, khiến võ lâm phải liệt Ngũ Kỳ giáo vào hàng tà giáo.

Giết chết Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo rồi lại giả mạo làm Giáo chủ, tạo nhiều ân oán trên giang hồ và đổ tội cho Ngũ Kỳ giáo! Mục đích của lão là muốn độc chiếm kỳ thư Ngũ Hành ở Thánh địa Ngũ Kỳ giáo.

Do không có bảo kiếm Ngũ Hành, lão đã dùng lời dụ hoặc tứ vị Chưởng môn Tứ đại kiếm phái. Sau đó, lão đã cùng họ hủy diệt Quỷ Kiếm môn, quyết chiếm hữu Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm.

Không có Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm, bọn Ngũ Kiếm liên minh của lão bèn lợi dụng nhân lực Ngũ Kỳ giáo tiến hành xâm nhập cấm địa Thánh Kỳ giáo, để đoạt kiếm.

Kiếm không đoạt được, mọi tội lỗi đều có Ngũ Kỳ giáo gánh chịu, lão ung dung nghĩ cách chiếm hữu tàng thư võ học ở Tử Kim mê động!

Không có tàng thư, nhân lúc Thánh Kỳ giáo từ Tây Vực tiến vào Trung Nguyên tìm Ngũ Kỳ giáo giải quyết ân oán, lão vờ lập Kiếm minh để tìm cách thu thập những loại kiếm pháp hữu danh, kể cả việc ngấm ngầm lưu giữ những cao thủ về kiếm pháp như Mộc Quan Linh, Bạch Cốt Kiếm, Trang Vô Nhận, Diệp Mạc và cả Thái Tuế Diêm La.

Để bây giờ, khi tất cả đều thất bại, lão sắp sửa hủy diệt đến nơi, bất ngờ cùng một lúc lão đắc thủ song kiếm Ngũ Hành và Ngũ Châu! Ngờ đó, lão đã đột nhập được Thánh địa Ngũ Kỳ giáo.

Lúc này, khi quần hùng có dịp nhìn lại những gì đã xảy ra đều thừa nhận Đinh Nhất Hải là hạng người có tâm cơ hơn người.

Gần ba mươi năm qua, võ lâm Trung Nguyên vô tình bị lão ác ma che mắt và thao túng.

Kể cả tứ vị Chưởng môn của Tứ đại kiếm phái.

Họ phải tự gánh chịu hậu quả do những gì đã gây ra vì vô tình tiếp tay cho lão ma.

Ngũ Kỳ giáo đã bị hủy diệt hoàn toàn, ngoại trừ lão Vương Toàn đang là phế nhân không thể tự đứng lên, đòi họ phải đền mạng.

Thánh Kỳ giáo và Quỷ Kiếm môn là nạn nhân của họ, đang nhìn họ và chờ đợi ở họ một phản ứng cuối cùng.

Sau khi tự lột bỏ vuông lụa che kín chân diện, Đài Phong đạo trưởng khẽ khàng lên tiếng :

– Vô lượng thọ Phật! Vì lầm lỡ, bần đạo đã tạo nhiều tội ác! Nay xin nhận cái chết để chuộc tội.

Bộp!

Phịch!

Không ai ngăn cản hành động tự tử của Chưởng môn Võ Đang phái, kể cả ba vị Chưởng môn kia sau đó cũng vậy!

Họ chấp nhận cái chết mà không hề oán trách!

Ngược lại, khi Tri Bất Nguyên vì bị mọi người hài tội, bắt buộc Tri lão trang chủ phải nghiêm trị, trước khi chết y bật cười cuồng loạn :

– Là nam nhi đại trượng phu, ta sợ gì cái chết! Bất quá mười tám năm sau ta vẫn sẽ là một trang hảo hán! Và mọi người đừng mong toàn mạng khi sư phụ ta Đinh Nhất Hải luyện được kỳ thư Ngũ Hành. Ha… ha… ha…

Bộp!

Phịch!

Liễu Hận lo ngại nhìn gã Thiếu giáo chủ :

– Ngũ Hành kỳ thư, thật sự lợi hại như thế nào?

Gã bối rối như không muốn giải thích.

Thấy thế chàng hỏi dồn :

– Quý giáo không thổ lộ, phải chăng muốn lão ác ma một lần nữa tạo thảm án ở Tây Vực?

Vô Danh Tẩu sau khi đưa mắt nhìn Diệp Mạc vội lên tiếng :

– Ở đây, ta và Đô Pháp Diệp Mạc là người hiểu rõ hơn ai hết. Liễu thiếu hiệp nếu muốn biết xin hãy nghe!

Diệp Mạc thở dài, tiếp lời Vô Danh Tẩu :

– Kỳ thực, Ngũ Hành kỳ thư không phải sở học của bổn giáo. Hai trăm năm trước, vì một sự hiểu lầm, một trưởng lão của bổn giáo đã ly khai và du nhập Trung Nguyên.

Để hoài niệm luôn về nguồn gốc xuất xứ, khi lập giáo phái, vị này đã gọi giáo phái mới sáng lập đó là Ngũ Kỳ giáo. Thanh bảo kiếm Ngũ Châu chính là vật sở hữu của vị này!

Vô Danh Tẩu tiếp :

– Cách đây năm mươi năm,bổn giáo được tin ở Ngũ Kỳ giáo có một quyển kỳ thư, gọi là Ngũ Hành Kỳ thư! Giáo chủ bổn giáo lầm lẫn, ngỡ kỳ thư đó có được là do thanh Ngũ Châu bảo kiếm! Giáo chủ vội cho người vào Trung Nguyên, mượn cớ đòi bảo kiếm để thám thính tung tích của kỳ thư!

Đến lúc đó, khi thấy vụ việc đã vỡ lỡ, gã Thiếu giáo chủ lên tiếng xen vào :

– Lần đó, gia phụ tuy đòi được Ngũ Châu bảo kiếm nhưng vẫn không biết gì về kỳ thư! Mười năm trước, Đô Pháp Diệp trưởng lão lại được gia phụ sai vào Trung Nguyên thám thính! Nào ngờ Diệp trưởng lão sau đó hoàn toàn bị thất tung.

Vô Danh Tẩu thở dài :

– Bổn giáo ngỡ đó là hành vi của Ngũ Kỳ giáo nên từ đó luôn nuôi chí báo phục!

Chẳng may, Đinh Nhất Hải ba năm trước lại dùng chính lực lượng Ngũ Kỳ giáo, gây thảm họa cho bổn giáo. Giáo chủ biến thành phế nhân! Thiếu giáo chủ do phải đảm đương trọng trách nên không thể không nghĩ cách báo thù.

Nghe đến đây, chàng gật đầu :

– Tất cả đều do Đinh Nhất Hải gây ra, Ngũ Kỳ giáo là do lão hủy diệt! Chỉ có điều, quý giáo lại vô tình hãm hại Vương Toàn! Tại hạ muốn biết hiện giờ Vương Toàn đã ra sao?

Cửu Ma Ma vụt lên tiếng :

– Hận nhi! Mẫu thân đã tận lực, nhưng thương thế của Vương Toàn vô phương phục hồi. Vì thế…

Chàng thở dài :

– Vì thế, mẫu thân và mọi người phải chịu cảnh giam giữ?

Gã Thiếu giáo chủ bối rối :

– Trước sau Thiếu môn chủ đã thi ân cho bổn giáo nhiều lần, hành vi của tại hạ tuy là lầm lỡ nhưng thật đáng trách! Để chuộc lỗi, tại hạ có một bí pháp để giải trừ Độc công, mong Thiếu môn chủ vì cần phải đối phó với Đinh lão ma xin lượng tình nhận cho!

Chàng kinh ngạc :

– Quý giáo có thể giải trừ Độc công thật sao?

Vô Danh Tẩu cố tình cười vang, mục đích làm cho mọi người dễ hòa hoãn :

– Nếu không phải vậy, sao bây giờ ta vẫn khôi phục chân lực sau lần bị Độc công ở Luận Kiếm quán! Ha… ha… ha…

Gã Thiếu giáo chủ cũng mỉm cười hy vọng mọi việc mau chóng được giải tỏa :

– Độc công đó có xuất phát từ bổn giáo! Bổn giáo tuy không luyện nhưng vẫn có cách giải trừ!

Cửu Ma Ma thấy thế vội bảo :

– Hận nhi! Theo mẫu thân, chúng ta nên hóa giải mọi hiểu lầm! Và nếu là cần thiết nên tiếp nhận bí pháp của Thiếu giáo chủ! Ta lo, khi Đinh lão tặc xuất đầu lộ diện một lần nữa, Độc công của lão sẽ gây khốn đốn cho không ít người!

Bật chợt, Trang Vô Nhận kêu lên :

– Hay thật! Dường như ta vừa nghĩ ra toàn bộ những biến ảo của Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm!

Chàng kinh nghi :

– Trang đại thúc nghĩ ra thật sao? Như Viên tam thúc từng bảo ba chiêu tuyệt kiếm này không hề có kiếm quyết, phải do thấu triệt toàn bộ Thất Thập Nhị Quỷ Kiếm mới ngộ ra?

Trang Vô Nhận gật đầu :

– Viên Tử Linh nói không sai! Chính ta đang muốn nói như vậy! Ha… ha… ha…! Bị lão Đinh giam giữ nhiều năm, hóa ra cũng có điều lợi!

Do cảm thông sự vui mừng của Trang Vô Nhận, chàng và mọi người lập tức quên đi những gì lầm lỡ do Thánh Kỳ giáo gây ra!

Không bỏ lỡ cơ hội, gã Thiếu giáo chủ sau khi đọc to khẩu quyết của bí pháp giải trừ Độc công cho mọi người nghe, gã còn nói :

– Vương Toàn là do bổn giáo di hại, ngay khi rời khỏi nơi này tại hạ sẽ đưa Vương Toàn cùng đi! Bổn giáo sẽ chăm sóc lão đến tận cuối đời!

Mọi việc kể như kết thúc mỹ mãn, quần hùng các võ phái vui vẽ tiễn chân Thánh Kỳ giáo rời đi!

Còn lại quần hùng võ lâm Trung Nguyên, tất cả đều nôn nao nhìn vào vách đá sừng sững, lo sợ lúc lão ma Đinh Nhất Hải bất ngờ xuất hiện.

Mọi người đang chú mục nhìn vào vách đá, từ bên ngoài động thất có tiếng chân người và có tiếng hô hoán hốt hoảng :

– Liễu Hận! Liễu thiếu hiệp! Đào Thiếu môn chủ!

Chàng kinh ngạc quay lại nhìn.

Và càng kinh ngạc hơn, chàng vội hỏi :

– Tại hạ đây! Có bì bất ổn sao Vô Danh Tẩu tiền bối?

Còn hơn là bất ổn nữa, bởi y phục lão Vô Danh Tẩu đang nhuộm đỏ máu huyết.

Lão hổn hển :

– Đinh Nhất Hải… Đinh Nhất Hải…

Chàng như bị chấn động :

– Lão tặc làm sao? Không lẽ lão đã thoát ra ngoài bằng lối khác và đang trút hận vào quý giáo?

Vô Danh Tẩu đầu thì gật, hai mắt chợt tuôn lệ thảm :

– Bổn giáo… bổn giáo…

Vừa mệt vừa bi phẫn, Vô Danh Tẩu càng khó thốt nên lời!

Độ Nhân đại sư chợt lao đi :

– A di đà Phật! Sau đại họa của Thánh Kỳ giáo sẽ đến lượt chúng ta! Mau nào!

Vút!

Mọi người ùn ùn lao đi!

Trong khi đó, chàng cố lưu lại, dò hỏi Vô Danh Tẩu :

– Chuyện như thế nào, tiền bối?

Vô Danh Tẩu sau cùng cùng nói được :

– Lão tặc thoát đi như thế nào không biết! Hiện giờ lão và toàn bộ thuộc hạ, có cả Ngũ Mai kiếm trang đang thả sức hủy diệt người của bổn giáo!

Chàng kinh nghi :

– Bọn chúng ở đâu ra? Bản lãnh của lão tặc như thế nào?

Vô Danh Tẩu thở dài tuyệt vọng :

– Ta nghĩ, sau lần thiếu hiệp gây náo loạn tại Luận Kiếm quán, Đoàn Vi Hưng theo lệnh lão đã âm thầm lui về Ngũ Mai kiếm trang. Còn bản lãnh của lão, nếu so với thiếu hiệp hiện giờ chỉ có hơn chứ không thể kém.

Chàng thất sắc :

– Lão đã luyện được kỳ thư? Nhanh thế sao?

Vừa hỏi, chàng vừa khẽ đưa mắt nhìn lại vách động, nơi trước đó lão tặc Đinh Nhất Hải đã khai mở Thánh địa!

Và thất bất ngờ, thay vì cùng chạy đi như mọi người. Chàng chợt gầm vang :

– Ở đây chắc có điều bí ẩn! Tại hạ phải phá hủy đây! Tiền bối mau tránh!

Chàng liền tung một chưởng.

Vù…

Ầm!

Vách đá vẫn không suy chuyển, Liễu Hận vẫn không thất vọng.

Tận lực bình sinh, chàng thét lên :

– Phục Hận chưởng tam chiêu! Khai!

Ào…

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba kích liên tiếp của chàng đều được tập trung vào nơi từng có một huyệt khẩu!

Điều đó khiến bí môn phải rung chuyển dữ dội.

Rào… Rào…

Và vách đá phải vỡ toang, để lộ một tiểu khẩu đủ cho chàng tung người chui lọt.

Vút!

Vô Danh Tẩu kinh hãi nhìn theo, chẳng hiểu chàng vì sao lại có hành động này.

Nhìn như thế được một lúc, đối với Vô Danh Tẩu là quá lâu, lão phát hiện có bóng người từ tiểu khẩu chui ra!

Biết bóng đó chẳng phải ai khác ngoài Liễu Hận, lão nôn nóng :

– Thế nào, Thiếu môn chủ?

Chàng hiện thân, tay cầm Ngũ Châu bảo kiếm :

– Đích thực lão đã đắc thủ kỳ thư được khắc trên vách động. Nội lực của lão cũng đã tăng cao nhờ Thiên Niên Chu Quả! Hừ!

Thấy chàng đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn, Vô Danh Tẩu thoáng có sự nghi ngờ :

– Thiếu môn chủ còn phát hiện được điều gì nữa, phải không?

Chàng gật đầu bảo :

– Do lão quá nôn nóng cho việc báo thù nên lão chưa luyện hết Ngũ Hành Tuyệt Công chưởng!

– Sao Thiếu môn chủ biết?

Chàng mỉm cười :

– Lão không tưởng tại hạ sẽ vào được! Nên khi dùng loạn kiếm phá hủy kỳ thư, lão còn lưu lại ba chiêu cuối sau khi luyện vội hai chiêu đầu!

– Thiếu môn chủ chỉ nhìn qua đã luyện được ba chiêu này?

Chàng lắc đầu :

– Làm gì nhanh đến vậy? Tại hạ chỉ kịp ghi nhớ và sau đó hủy bỏ toàn bộ thôi! Đi nào! Với hai chiêu trong năm chiêu của lão vừa luyện, tại hạ vẫn có hy vọng thủ thắng!

Vút!

Chàng mải miết lao đi, để mặc một mình Vô Danh Tẩu lẽo đẽo theo sau.

Vút!

Chàng đến nơi kịp lúc, cũng như lúc nãy khi nghe Vô Danh Tẩu hô hoán, quần hùng đến nơi kịp lúc!

Gã Thiếu giáo chủ với Diệp Mạc và một ít giáo đồ vẫn còn đủ sức chi trì.

Giữa những thây người đã gục ngã của giáo đồ Thánh Kỳ giáo, Tri lão trang chủ đang phẫn nộ giao chiến với Đoàn Vi Hưng, cũng là Trang chủ của Ngũ Mai kiếm trang.

Ngũ Mai trang và Bát Quái trang lần đầu đối địch.

Trong khi đó, nhờ có sự tiếp lực của quá nhiều người, Trang Vô Nhận đang tận lực thi triển Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm vừa thức ngộ, giao đấu với lão tặc họ Đinh!

Họ là Độ Nhân đại sư, Đồng Hựu, Thiên Di Thần Kiếm, Cửu Ma Ma, mẫu thân của Viên Tử Quân.

Hạ Lan, Xuân Mai, Viên Tử Quân cùng phe Thánh Kỳ giáo còn sống sót đang thả sức trừ khử bọn thuộc hạ của lão tặc.

Sư huynh, sư đệ của Không Động phái Chưởng môn thì ở ngoài, thỉnh thoảng dùng công phu sở học tiếp lực cho mọi người.

Lão tặc Đinh Nhất Hải không hề có ý vội! Đó là nhận định đầu tiên của Liễu Hận khi nhìn thấy!

Bản lãnh của lão quả nhiên đã tăng cao khác thường. Nội lực cao thâm nhờ Thiên Niên Chu Quả, từ đó đưa đến những chiêu kiếm nếu trước kia không mấy lợi hại thì bây giờ đạt mức lợi hại.

Và như thế, với những chiêu kiếm trước đây lợi hại thì với mức độ nội lực hiện giờ của lão tặc, chiêu kiếm đó phải là thượng thừa!

Liễu Hận còn đang ngẫm nghĩ để tìm hiểu xem tại sao Đinh Nhất Hải lại có thái độ không một chút vội vàng, chàng chợt nghe lão buột miệng tán dương :

– Trang Vô Nhận! Rốt cuộc ngươi cũng thức ngộ được Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm! Khá khen cho ngươi, bao tâm huyết rồi cũng có ngày thành tựu! Khá lắm!Khá lắm!

Vừa dứt lời, khi bị Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật xuất kỳ bất ý đánh ra một kiếm, Đinh Nhất Hải khẽ cau mặt :

– Chiêu kiếm kém thế sao? Ta ngỡ được xếp ngang hàng với ta trong câu Nam Thiên Di Bắc Tung Sơn, họ Lưu ngươi phải có bản lãnh lợi hại hơn thế này mới phải!

Quả là còn kém!

Chính lúc đó, một tiếng quát phẫn nộ của Tri lão trang chủ vang lên khiến mọi người không thể không nghe lọt tai :

– Đoàn Vi Hưng! Chính do ngươi xúi bẩy, Bất Nguyên nội điệt của ta mới lầm đường lạc lối! Ngươi phải đền tội của chính ngươi. Đỡ!

Véo… Véo…

Do nghe thấy, Liễu Hận buộc phải đưa mắt nhìn sang!

Chàng nhìn thấy Đoàn Vi Hưng xem ra có kiếm pháp không cao minh bằng Tri lão trang chủ! Và họ Đoàn đang bị Tri lão trang chủ bức dồn dần vào tử lộ!

Chàng chờ đợi sự phát tác của Đinh Nhất Hải, nếu lão tặc muốn giải nguy cho Đoàn Vi Hưng.

Nào ngờ, lão vẫn tỏ ra dửng dưng khi buột miệng khen vùi một chiêu chưởng của Độ Nhân đại sư :

– Hay lắm! Chưởng này tuy chưa đủ hỏa hầu nhưng căn cơ nội lực kể như khá thâm hậu! Chẳng trách bao đời nay Thiếu Lâm phái luôn được quần hùng khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc xem là Thái Sơn Bắc Đẩu.

Chàng nghi hoặc vì thái độ kỳ lạ dẫn đến khác thường của lão tặc!

Kể cả khi có tiếng kêu bi thảm vang lên chứng tỏ Đoàn Vi Hưng vừa bị Tri lão trang chủ ban cho một kiếm thương trầm trọng, lão Đinh Nhất Hải như vẫn không để tâm!

Ngẫm nghĩ lại mọi lời lão tặc họ Đinh vừa nói, chàng bỗng hiểu tất cả!

Lão tuy đang bị quần hùng vây khốn nhưng thái độ của lão có khác nào thái độ của một vị sư phụ đang khen tặng hoặc chê trách chỉ điểm cho bọn môn đồ.

Đinh Nhất Hải đang muốn minh chứng cho mọi người biết bản lãnh cao vòi vọi của lão.

Lão muốn mọi người phải khẩu phục tâm phục! Lão có ý dùng tài lực thu phục quần hùng! Lão có dã tâm ngấp nghé ngôi vị Minh chủ võ lâm.

Đồng thời Đoàn Vi Hưng và bao ai khác nữa nếu phải chết cũng mặc kệ, đối với lão họ chỉ là hạng vô dụng, bất tài không đáng được lưu lại!Họ đã hết giá trị lợi dụng!

Kinh ngạc, thán phục và phẫn nộ, cả ba tâm trạng này cùng ập đến với chàng khi vừa hiểu rõ ý đồ thật sự, dụng tâm thật sự của lão ác ma lắm tâm cơ thủ đoạn.

Chàng bật gầm lên :

– Mọi người mau bình tâm, đừng để lời nói và thái độ của lão ma làm lung lạc, xem lão như bậc kỳ nhân đáng ngưỡng mộ!

Tiếng gầm tràn trề nội lực của chàng làm cho Đinh Nhất Hải kinh ngạc!

Lão đưa mắt nhìn chàng :

– Ồ, Liễu Hận! Ngươi cũng đến đấy ư? Sao nào? Ngươi vẫn còn căm hận ta sao?

Lão muốn ve vãn, xoa dịu chàng?

Đoán biết dã tâm của lão, chàng cười lớn và đưa cho lão xem thanh bảo kiếm Ngũ Châu :

– Lão thôi ngay trò lừa mị của lão! Hãy xem ta đang cầm vật gì đây! Ha… ha… ha…

Lão sững người :

– Ngươi…! Hóa ra ngươi đã vào Thánh địa Ngũ Kỳ giáo?

Khích nộ lão, chàng thản nhiên đáp lời :

– Chẳng những thế, ba chiêu cuối cùng của Ngũ Hành Tuyệt Công chưởng, sau khi luyện xong, ta đã phá hủy rồi!

Lão động nộ thật sự :

– Ngươi đã luyện? Và ngươi dám phá hủy?

Chàng lập tức lao vào, tả thủ quật ngay một chưởng Phục Hận :

– Không tin, lão hãy xem đây! Đỡ!

Vù… Vù…

Quần hùng bây giờ đã biết bản lãnh của chàng là thế nào, họ lùi lai và bán tín bán nghi vì câu nói đã luyện ba chiêu tuyệt chưởng của chàng.

Đinh Nhất Hải cũng kinh nghi khôn xiết nên tuy phát chưởng chống đỡ vẫn bật lên câu quát hỏi :

– Làm thế nào ngươi luyện được nếu không có hai chiêu đầu?

Vù…

Ào… Ào…

Ầm!

Tuy bị hạ phong nhưng Liễu Hận do vẫn muốn gây sự hoang mang cho lão nên vẫn quyết liệt lao đến :

– Chưởng thứ hai đây! Đỡ!

Vù…

Lão ngờ ngợ :

– Nào phải Ngũ Hành Tuyệt Công chưởng? Hãy xem đây thì biết!

Vù… Vù…

Một vầng cương kình với đủ năm màu sắc Thanh Lam Hồng Bạch Hắc liền xuất hiện theo chiêu chưởng của lão.

Ầm!

Chàng bị chấn lùi ba bước với thần sắc biến đổi. Ngũ Hành Tuyệt Công chưởng không ngờ lại có mức lợi hại vô thượng.

Lão bật gầm vang :

– Ta tuy chỉ luyện hai chiêu, nhưng dưới gầm trời này có ai hơn được ta! Đỡ!

Vù…

Biết khó thể đối phó nếu chỉ dùng Phục Hận chưởng, Liễu Hận xuất lực ở tả thủ vừa vẫy kiếm ở hữu thủ :

– Xem chiêu! Đỡ kiếm!

Vù…

Ù… ù…

Lão ngớ người một thoáng rồi cười ầm lên như lệnh vỡ :

– Hóa ra ngươi chính là Xích Phát Kim Diện? Nội lực này chỉ có Xích Phát Kim Diện mới có! Ngươi cũng giảo quyệt lắm! Ha… ha… ha…

Ầm!

Bùng! Bùng!

Lão vẫn thắng thế và lập tức lao đến với tả kiếm quay cuồng :

– Kẻ ta phải giết đầu tiên chính là ngươi! Đỡ!

Véo! Véo!

Kiếm của lão như đã nói, lúc này có mức độ lợi hại khác thường nhờ vào nội lực đột ngột tăng cao của lão.

Liễu Hận nào dám thi triển các loại kiếm pháp có mức độ lợi hại kém hơn! Chàng vận toàn lực gầm vang :

– Diệt Gian kiếm đệ nhất thức! Đỡ!

Véo! Véo!

Choang! Choang! Choang!

Lão không đắc thủ như ý muốn nên phẫn nộ :

– Diệt Gian kiếm? Có bằng Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm không? Đỡ!

Véo! Véo!

Một vầng kiếm quang với hai mươi thức biến chợt xuất hiện khiến quần hùng thoạt nhìn vào phải lo cho chàng.

Chàng liều lĩnh phát chiêu :

– Diệt Gian kiếm đệ nhị thức! Đỡ!

Véo!

Choang! Choang! Choang!

Lão thất kinh trước dũng lực phi thường của chàng :

– Tiểu tử ngươi không ngờ có được thân thủ này! Lưu ngươi lại là lưu hậu họa! Nạp mạng!

Véo!

Lão xuất kiếm nhanh ảo!

Không may cho lão, lão vận dụng chính Vô Danh Kiếm của chàng, giúp chàng dễ dàng nhận định phương vị!

Chàng bật kiếm với tiếng quát thịnh nộ :

– Đệ tam thức Diệt Gian kiếm! Đỡ!

Véo! Véo!

Bất ngờ lão cười vang :

– Ngươi lầm kế ta rồi! Ha… ha… ha…

Vụt!

Lão ném bỏ kiếm và bật bay người lên không.

Vút!

Choang! Choang!

Chiêu kiếm của chàng do đó chỉ chạm phải một thanh kiếm không có người điều động. Chàng nghe lạnh khắp người khi từ bên trên có tiếng gầm ụp xuống :

– Nạp mạng đi nào!

Vù…

Liếc mắt nhìn lên, chàng chỉ nhìn thấy có vầng chưởng kình ngũ sắc!

Ào… Ào…

Lão muốn hủy diệt chàng ngay lập tức dưới chiêu chưởng Ngũ Hành Tuyệt Công.

Đúng lúc tối hậu, chàng do vô phương ngăn đỡ đành ném Ngũ Châu kiếm lên trên và lăn người ra ngoài.

Vụt! Ào…

Ầm!

Hụt một chưởng, Đinh Nhất Hải động sát cơ tung người bám đuổi :

– Ngươi vẫn phải chết thôi! Đỡ!

Vù…

Lại một vầng kình ngũ sắc nữa tiếp tục xuất hiện. Và lần này, Liễu Hận do chưa kịp đứng lên, số chết kể như quá rõ.

Bất ngờ có tiếng quát :

– Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm! Đỡ!

– Phích Lịch Kiếm! Đỡ!

– Chớ hại mạng tiểu nhi!

– Liễu huynh…

– Thiếu môn chủ…

Cùng một lúc có nhiều người từ nhiều phương vị nhảy xổ vào, và đều là những nhân vật có quan hệ ít nhiều đến Quỷ Kiếm môn.

Điều đó khiến Đinh Nhất Hải quên việc dụ hoặc cần có! Lão huơ tay thành vòng, đưa ngọn chưởng ngũ sắc kia thay vì hạ thủ Liễu Hận thì dùng để sát hại toàn bộ Quỷ Kiếm môn.

– Bọn Quỷ Kiếm môn bọn ngươi phải chết!

Ào… Ào…

Từ dưới nhìn lên, cung cách phát chiêu của lão như thế nào, Liễu Hận đều nhìn thấy rõ! Và như một tia chớp bất ngờ lóe lên trong tâm trí, chàng chợt uốn người và tung cao lên :

– Ngũ Hành Tuyệt Công chưởng đây này! Đỡ!

Vù…

Ầm!

Quân hùng không nghe lầm, cả lão nữa cũng không nghe lầm!

Vì vừa rồi, quả nhiên từ ngọn chưởng của chàng cũng lóe lên ánh màu ngũ sắc.

Dư kình vang dội, khiến những ai đang lao vào đều bị xô bật ra! Nhưng nhờ đó không ai bị mất mạng vì chưởng ngũ sắc của lão tặc!

Lão thất sắc, hạ thân xuống, đối diện với chàng! Lớp tay giả có sáu ngón đã bật ra, để lộ một sự thật trơ tráo :

– Ngươi đã thật sự luyện được…

Chàng quát ầm lên :

– Chớ nhiều lời! Đỡ!

Vù…

Lại là chưởng ngũ sắc khiến lão phải nhanh tay bật chưởng ngũ sắc đón đỡ!

Vù…

Ầm!

Chàng tuy đang huyết khí sôi trào nhưng vẫn còn một chưởng Ngũ Hành Tuyệt Công nữa :

– Nạp mạng!

Vù…

Lão thất kinh, nhất là biết chàng luyện hơn lão những một chưởng. Do thất kinh nên lão có phần chậm tay hơn.

Vù…

Ầm!

Lão lảo đảo cũng như chàng đang lảo đảo.

– Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm! Đỡ!

– Phích Lịch Kiếm! Đỡ!

– Đền mạng cho chuyết phu!

Véo! Véo!

Vù… Ù…

Bùng…

Mọi người lại lao ào vào khiến lão phải bấn loạn! Nhân đó Liễu Hận bật thét :

– Nạp mạng đi nào!

Vù…

Ào… Ào…

Ầm!

Phập! Phập!

Hàng loạt những tiếng động loạn vang lên và không một ai biết lão Đinh Nhất Hải là do ai diệt trừ!

Có lẽ do tất cả!

Bàng hoàng trước việc báo thù hoàn thành quá nhanh, những ai có liên quan đến Quỷ Kiếm môn đều nhìn nhau không thốt nên lời!

Khi nhớ đến thực tại, quần hùng đã rời đi, Thánh Kỳ giáo cũng đã rời đi! Liễu Hận ngơ ngác tìm kiếm chỉ nhìn thấy hàng chữ nghuệch ngoạc do Vô Danh Tẩu lưu lại: “Ta phải về Tây Vực, đa tạ!”

Chàng lại thêm một lần nữa ngơ ngác, đến nỗi quên phắt đi mẫu thân đang nhìn chàng. Và kề cận bên mẫu thân Cửu Ma Ma là ba trang giai nhân hồng phấn đang líu lo chăm sóc với những đôi mắt ngời sáng những hy vọng và âu lo…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.