Bát Bộ Thần Công

Chương 54 - Lấy Lòng Đo Lòng

trước
tiếp

Thạch Kiếm đứng ngây người ra như tượng gỗ, Vô Diệm Ma Cơ xuất chưởng nhanh như điện.

Bỗng bên hông quét ra một luồng kình khí mạnh mẽ, buộc Vô Diệm Ma Cơ phải thối lui ra sau mấy bước.

Lúc này trong gian phòng xuất hiện một vị Hoàng Bào Lão Nhân.

Vô Diêm Ma Cơ và Thạch Kiếm đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của người này, sắc mặt hai người đều thay đổi, nhất là Vô Diệm Ma Cơ càng tăng thêm lửa giận.

Hoàng Bào Lão Nhân điềm đạm nói:

– Hành động quá tàn nhẫn đấy! Vô Diệm Ma Cơ mày dựng ngược lên, liên tiếp cười nhạt nói:

– Tàn nhẫn sao? Đàn ông các ngươi gặp một người là yêu một người, khi chán rồi thì bỏ mặc đó, sống chết cũng phó mặc, lẽ nào như vậy không tàn nhẫn sao? Lời nói này nghe ra có vẻ hợp lý nhưng nhìn kỹ lại có vẻ già mồm áp lẽ phải.

Hoàng Bào Lão Nhân khẽ chau mày nói:

– Dung muội, nàng quá ngoan cường đấy, ta đã nói rõ với nàng rồi, mà nàng vẫn không hiểu ta, tha thứ cho ta, một mực muốn Chi nhi đi theo sự bất hạnh của chúng ta hay sao?

– Điều này ngươi không cần phải nhúng tay vào.

– Tại sao không cho ta nhúng tay vào chứ?

– Vì ngươi đã mất đi quyền làm thân phụ.

Hoàng Bào Lão Nhân sau khi ngây người, nói:

– Tại sao lại nói như vậy chứ?

– Vì ngươi không có làm tròn nghĩa vụ làm thân phụ, Chi nhi từ nhỏ đã do một tay ta nuôi dưỡng lớn khôn, ta có quyền quyết định tất cả.

Lời nói của Vô Diệm Ma Cơ vô cùng sắc bén, làm cho Hoàng Bào Lão Nhân á khẩu không nói được gì.

Thạch Kiếm thấy Hoàng Bào Lão Nhân hổ thẹn, bèn bước đến thi lễ nói:

– Ý tốt của Hoàng Thượng, tại hạ tâm lãnh! Nói xong, bước đến trước mặt Vô Diệm Ma Cơ, nói:

– Lão tiền bối, tất cả đều do một mình ta gây nên, có chết ngàn lần cũng không thể chuộc tội, mong lão tiền bối hãy xuất thủ nhanh.

Thạch Kiếm nói xong những lời lẽ khẳng khái này, từ từ nhắm mắt lại, đợi Vô Diệm Ma Cơ xuất thủ.

Hoàng Bào Lão Nhân thầm khen: “Nhìn không ra hắn, quả là có máu nam nhi!” Lúc này Vô Diệm Ma Cơ cười nhạt, nói:

– Ta sẽ chu toàn ngươi.

Nói xong đẩy nhẹ song chưởng ra.

Đúng lúc đó, một luồng chưởng phong lợi hại ập đến.

Thạch Kiếm cảm thấy luồng kình phong đè lên người chàng, và bị luồng chưởng phong ấy đẩy ra sáu, bảy bước.

Chàng không kêu lên một tiếng nào cả, vẫn lặng lẽ đứng đó.

Thật ra Vô Diệm Ma Cơ xuất chưởng cực nhẹ tay, mục đích của bà là muốn thử xem Thạch Kiếm có vận công đề kháng không, vừa thử xong bà kinh ngạc nghĩ thầm: “Hắn thật là một lòng muốn chết, quả nhiên không vận công hộ thân.” Sau đó bà lại nghĩ: “Mỗi một người đàn ông đều gian xảo quỷ quyệt, biết rõ ta không thể hạ thủ nên mới cố ý làm bộ làm tịch, ra vẻ khí phách của đại trượng phu, ta không tin một người nào mà không luyến tiếc sinh mạng của mình.” Vừa nghĩ thế, liền tiến thêm một bước, song chưởng nhanh như điện xẹt quét ra chín thành công lực.

Luồng chưởng phong rít lên như sóng gầm, thế như bài sơn đảo hải ập đến người Thạch Kiếm.

Nhưng Thạch Kiếm đã quyết tâm chuộc tội, hoàn toàn không dám vận công hộ thân, luồng chưởng phong mãnh liệt ào ạt ập đến, nhưng Thạch Kiếm vẫn đứng hiên ngang như núi Thái Sơn.

Chưởng vừa hạ xuống thân hình Thạch Kiếm như diều đứt dây bắn nghiêng ra ngoài, rơi vào góc tường.

Thạch Kiếm cắn chặt răng, không hự lên một tiếng nào.

Thật ra Thạch Kiếm đã bị trọng thương, nội tạng vỡ ra không còn đủ sức vùng dậy nữa.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chàng, tưởng rằng chàng không hề gì, thầm nghĩ: “Quái lạ, sao công lực của chàng lại cao đến thế?” Nhưng Hoàng Bào Lão Nhân tuy kinh ngạc, Thạch Kiếm không thốt lên lời nào, và càng lạ kỳ sao Thạch Kiếm không đứng dậy.

Bất giác tiến đến, hỏi nhỏ:

– Thạch Kiếm, Thạch Kiếm, con làm sao rồi! Thạch Kiếm mắt nhắm lại, không động đậy.

Hoàng Bào Lão Nhân giật mình, vội vàng kêu lên:

– Thạch Kiếm, Thạch Kiếm, Thạch Kiếm…

Chương lâu Thạch Kiếm mới mở miệng nói một câu:

– Hoàng Thượng, ta không sao cả! Tuy chàng nói như thế, nhưng sau khi nói xong, lại ộc ra một ngụm máu tươi, bắn đầy Hoàng Bào Lão Nhân.

Hoàng Bào Lão Nhân thấy sự việc nghiêm trọng, vội vàng gọi Đoạt Hồn Thiếu Nữ:

– Chi nhi, Thạch Kiếm bị thương rất nặng.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ kinh hoàng thất sắc, nước mắt tuôn ra như xâu chuỗi đứt dây rơi xuống như mưa, vội vàng chạy đến chỗ Thạch Kiếm hỏi:

– Kiếm ca ca, chàng làm sao rồi? Trong gian phòng bao trùm bởi một bầu không khí thê lương.

Vô Diệm Ma Cơ có vẻ hối hận, khóe mắt khẽ ướt, thừa lúc Hoàng Bào Lão Nhân và Đoạt Hồn Thiếu Nữ đau lòng, bà lặng lẽ lấy ống tay áo lau nước mắt.

Thạch Kiếm nằm bất động như một thi thể.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ nước mắt ràn rụa, khóc lóc không ngớt.

Hoàng Bào Lão Nhân đứng đó sắc mặt đầy bi thương.

Lúc này Vô Diệm Ma Cơ cảm thấy không yên, Thạch Kiếm nằm bất động. Đoạt Hồn Thiếu Nữ khóc thảm thiết, và sự khiển trách vô ngôn của Hoàng Bào Lão Nhân đều như những mũi tên bắn vào lương tâm của bà.

Phút chốc, bà tỉnh ngộ ra! Vô Diệm Ma Cơ lặng lẽ bước đến.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ nghe tiếng chân, không khóc nữa.

Vô Diệm Ma Cơ cúi rập người xuống nhìn vết thương của Thạch Kiếm khẽ yên tâm, nói thầm:

– Vết thương không nghiêm trọng lắm.

Bèn móc ra ba viên đơn hoàn, mở miệng Thạch Kiếm nhét vào, song chưởng đẩy ra rồi lại thu trở về di động khắp người Thạch Kiếm, một lúc sau mới đứng dậy.

Thạch Kiếm từ từ mở to đôi mắt, đứng dậy.

Chàng thấy Đoạt Hồn Thiếu Nữ nước mắt ràn rụa, khẽ đau lòng, lấy vạt áo lau nước mắt cho nàng.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ mừng rỡ nói:

– Kiếm ca ca, chàng không có bị thương chứ? Thạch Kiếm nói nhỏ:

– Bị thương rất nặng!

– Như vậy…

– Nhưng lão tiền bối đã cứu ta!

– Là thân mẫu sao?

– Đúng vậy! Bỗng Vô Diệm Ma Cơ lạnh lùng nói:

– Thạch Kiếm, ngươi đừng đắc ý sớm.

Thạch Kiếm nghe vậy ngạc nhiên đưa mắt nhìn Vô Diệm Ma Cơ không hiểu ý của bà, trong lòng thầm nghĩ: “Bà ta đã muốn giết ta sao còn cứu ta, đã cứu rồi sao lại nói những lời lẽ thù địch như vậy, thay đổi bất thường, quả là làm sao người ta không biết thế nào.” Chàng chưa nghĩ xong thì Vô Diệm Ma Cơ đã lên tiếng:

– Thạch Kiếm, ta cứu ngươi là vì ta khâm phục ngươi là một nam nhi có cá tính, nhưng việc con ta làm, đó là sai lầm chồng chất. Ta không cho phép ngươi làm cho Chi nhi bất hạnh thêm một lần nữa.

– Lão tiền bối muốn tại hạ phải làm thế nào đây?

– Ta có một điều kiện!

– Điều kiện gì? Chỉ cần tại hạ có thể làm được, nhất định sẽ bằng lòng.

– Ta muốn ngươi nội trong ba ngày phải đến Xú Nhân Cốc thành hôn với Chi nhi.

Thạch Kiếm kinh ngạc nói:

– Thành hôn sao? Vô Diệm Ma Cơ nghiêm khắc nói:

– Như vậy mới thật sự bày tỏ tấm lòng của ngươi.

– Lão tiền bối vẫn còn chưa thể tin tại hạ sao?

– Lẽ nào ngươi không đồng ý? Thạch Kiếm trầm tư Chương lâu, lắc đầu cắn răng nói:

– Đúng vậy, tại hạ không thể đồng ý điều kiện của tiền bối.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ nghe vậy giật mình biến sắc, đau lòng đoán thầm: “Chàng… Chàng tại sao không bằng lòng thành hôn với ta chứ? Lẽ nào chàng chê ta là một người mù sao? A! Ta kết hôn với chàng sẽ gây phiền phức cho chàng…” Vô Diệm Ma Cơ kinh dị hỏi:

– Tại sao vậy? Thạch Kiếm nghĩ thầm: “Ta không thể nói rõ nguyên nhân, vì như vậy sẽ làm cho Chỉ nhi đau lòng.” Chàng nghĩ xong điềm đạm nói:

– Tại hạ nói không thể là không thể, hãy tha thứ cho tại hạ không thể nói ra nguyên nhân.

Vô Diệm Ma Cơ phẫn nộ hỏi:

– Ngươi không yêu Chi nhi phải không? Thạch Kiếm không do dự nói:

– Yêu chứ. Cho dù biển cạn đá mòn, tại hạ vẫn yêu Chi muội, nhưng mà ta không thể thành hôn với Chi muội rồi, còn nguyên nhân thì sau này lão tiền bối sẽ hiểu rõ thôi.

– Hiểu rõ!

– Đúng vậy, không bao lâu sau, khoảng ba tháng sau.

Vô Diệm Ma Cơ căm hờn nói:

– Ngươi có mới nới cũ sao?

– Không có.

– Ta không tin.

– Ta có thể lấy nhân cách của mình để bảo đảm.

– Như vậy tại sao ngươi từ chối thành hôn với Chi nhi? Thạch Kiếm áy náy nói:

– Điều này tại hạ không thể nói ra được.

Vô Diệm Ma Cơ mặt đầy sát khí, quát:

– Như vậy thì ngươi tất phải chết thôi.

– Tại hạ bằng lòng chết dưới chưởng của lão tiền bối.

– Muốn chết cũng không dễ dàng đến thế.

Bỗng ngũ chỉ giương ra, cất bước tiến lên.

Đúng lúc đó Hoàng Bào Lão Nhân lắc người đến gần, kéo lấy thân người Vô Diệm Ma Cơ đưa mắt ra hiệu, ra dấu cho bà tạm thời lui ra sau.

Vô Diệm Ma Cơ khẽ suy nghĩ một lúc rồi thối lui ra sau hai bước.

Hoàng Bào Lão Nhân như đã nhìn thấy Thạch Kiếm có nỗi khổ riêng.

Lão bèn bước đến hỏi:

– Thạch Kiếm, ngươi không đồng ý thành hôn với Chi nhi sao?

– Đúng vậy thưa Hoàng Thượng.

– Ngươi chê Chi nhi mù lòa phải không? Thạch Kiếm nghe nói như vậy đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói:

– Hoàng Thượng, Thạch Kiếm này không phải là kẻ háo sắc, huống chi Chi muội bị mù, đều do tại hạ mà ra, tại hạ làm sao bạc bẽo đến thế. Sở dĩ tại hạ không thể thành hôn là vì tại hạ có nỗi khổ riêng của mình.

– Được. Ngươi đến đây ta có mấy câu muốn nói với ngươi.

Hoàng Bào Lão Nhân nói xong đi đến một góc phòng.

Thạch Kiếm bước theo lão.

Hoàng Bào Lão Nhân hỏi nhỏ:

– Ngươi có nỗi khổ tâm gì? Thạch Kiếm hơi do dự, quét mắt nhìn Đoạt Hồn Thiếu Nữ, ước chừng nàng không nghe thấy, mới nói:

– Hoàng Thượng lẽ nào không nhìn ra sinh mạng tại hạ chỉ còn lại khoảng sáu mươi ngày sao? Hoàng Bào Lão Nhân kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn Thạch Kiếm, nói:

– Không có thể như thế!

– Tại hạ làm sao có thể gạt Hoàng Thượng chứ.

– Xem ngươi không hề gì cả, làm sao lại có thể mạng sống chỉ còn sáu mươi ngày chứ? Thạch Kiếm thở dài một tiếng, liền đem chuyện bị Võ Lâm Bạo Quân kích thích quá mạnh, dẫn đến đứt Não Thần Mạch, may mà thân mẫu Thạch Na Na lấy được Định Não Hoàn của Bác Thông Lão Nhân sinh mạng mới duy trì trong một trăm ngày.

Hoàng Bào Lão Nhân hỏi:

– Lẽ nào hết phương cứu chữa rồi sao?

– Cứu thì có cứu, nhưng hy vọng rất mong manh.

– Tuy là mong manh nhưng cũng là một biện pháp, sao không nói biện pháp này ra xem, có lẽ ta có thể giúp gì được cho ngươi chăng.

Thạch Kiếm lại đem việc gặp Câu Hồn Yêu Cơ kể lại cho Hoàng Bào Lão Nhân nghe và việc Thủy Tiên Phi Tử cử hành Càn Khôn Dung Bảo Đại Hội vào ngày Trùng Cửu, chàng lần này quyết định dùng Đoạt Hồn Kỳ để tham gia Càn Khôn Dung Bảo Đại Hội để đoạt Thủy Tiên Nguyên Tâm để cứu mạng mình.

Hoàng Bào Lão Nhân nghe xong nói:

– Như vậy lần này nhất định phải thành công chứ không thể thất bại.

– Mong rằng như thế.

– Nếu như ngươi may mắn thoát nạn thì có thành hôn với Chi nhi không?

– Đương nhiên là đồng ý, nhưng thời hạn thành hôn thì tại hạ mong rằng sau khi đã giải quyết xong ân oán rồi chọn ngày lành tháng tốt mà cử hành hôn lễ.

– Tất nhiên là như vậy. Nhưng nếu ngươi trị xong bệnh đứt Não Thần Mạch thì mong ngươi đến Xú Nhân Cốc một chuyến, ta muốn đem Mỹ Nhân Phối và Ngũ Phong Luân giao cho ngươi.

Thạch Kiếm chắp chưởng nói:

– Đa tạ thánh ân của Hoàng Thượng.

Nói xong, chàng rút Thất Khổng Địch trong người ra, nói:

– Chuyến đi này tại hạ chưa biết lành dữ thế nào, hy vọng có thể tạm giao Thất Khổng Địch cho Hoàng Thượng, sau này may mắn trở về lấy sau.

– Như vậy cũng tốt.

Vô Diệm Ma Cơ thấy hai người chụm đầu nói nhưng không biết họ nói gì.

Bỗng nghe Hoàng Bào Lão Nhân cất tiếng nói:

– Hắn quả là có nỗi khổ tâm.

Vô Diệm Ma Cơ trợn tròn mắt nói:

– Có nỗi khổ tâm là không thể thành hôn với Chi nhi hay sao?

– Điều này hoàn toàn là một nỗi khổ tâm của hắn.

– Nỗi khổ tâm sao?

– Đúng vậy, hắn yêu Chi nhi, nhưng không phải nói là không thành hôn với Chi nhi, vả lại…

Hoàng Bào Lão Nhân đổi giọng nói:

– À! Nguyên nhân sâu xa của nó sau này ta sẽ từ từ nói ra.

– Như vậy phải tha cho hắn đi sao?

– Không tha hắn đi, thì làm sao bây giờ?

– Ta nhất định phải giết hắn.

– Như vậy sau này sẽ hối hận đấy.

– Hối hận sao? Không đời nào! Nói xong lắc mình đến trước mặt Thạch Kiếm.

Bà nhanh nhưng Hoàng Bào Lão Nhân càng nhanh hơn, bắn đến trước mặt bà chặn lại, nói với Thạch Kiếm:

– Ngươi hãy đi đi.

Thạch Kiếm biết lúc này không đi thì tất sẽ không đi được nữa rồi Chàng gọi một tiếng:

– Chi muội! Rồi mới nói:

– Nếu ta may mắn không chết, thì sẽ đến Xú Nhân Cốc tìm nàng. Chi muội! Nói xong câu cuối đã mất bóng vào màn đêm tối om.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.